Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 41

Loại chất độc Chu Sa này dùng để tẩy sạch độc tính trong huyết mạch của Tiêu Chiến, kết hợp với hành châm lên huyệt, bằng phương thức ôn hòa này có thể đem tà công trong cơ thể Tiêu Chiến tản đi.

Trong quá trình này, tâm trí sẽ từ từ thoái hóa, tâm trí có lúc như người đã ở tuổi xế chiều, lại có khi chỉ như một đứa trẻ.

Quãng thời gian ban đầu, Vương Nhất Bác chỉ thấy ký ức của Tiêu Chiến càng ngày càng kém đi, hắn thường xuyên lúc đi ra khỏi lều, liền đứng ngây ra tại chỗ mà mờ mịt nhìn xung quanh, tựa như một chú chim non không tìm được tổ. Vương Nhất Bác hỏi hắn, trong con ngươi hắc bạch phân minh của hắn ánh lên vẻ vô tội: "Ta quên mất mình định làm gì rồi..."

Thế nhưng càng về sau, tính khí của hắn càng mềm mỏng, bản thân lúc nào cũng dính chặt bên cạnh Vương Nhất Bác, thậm chí thấy Vương Nhất Bác cùng Yến Tê nói đôi câu việc nhà đều sẽ nhăn mặt, một bộ dáng dấp rầu rĩ không vui.

Yến Tê tuy là đại phu nhưng lại không có tấm lòng phụ mẫu, thỉnh thoảng lại còn giả vờ trêu chọc vài câu: "Ai da, sao lại có mùi giấm chua lè trong không khí vậy nhỉ?"

Tiêu Chiến sẽ căm giận mà nguýt y một cái, ánh mắt như tiểu hài tử đang bực bội.

Vương Nhất Bác một chút cũng không thấy phiền phức chán ghét, ngược lại còn yêu muốn chết bộ dáng Tiêu Chiến như vậy, hận không thể đem hắn treo bên eo mà mang theo, nhưng lại sợ hắn nhìn thấy bản thân lúc bị hồn cổ phát tác, bất đắc dĩ mà giữ chút khoảng cách nhỏ với hắn.

Cho đến một ngày, Vương Nhất Bác vừa ra khỏi gian nhà, liền nghe thấy Tiêu Chiến ngồi cạnh sông, quay đầu lại gọi y: "Vương Bác ca ca!"

Thôi xong, đến cả tên cũng đều loạn cả lên rồi, hắn bắt lấy y không ngừng cười đùa còn vung nước lên mặt y, có lúc thì kêu Vương Bác, có lúc lại trở thành Vương Nhất Bác. Ngực Vương Nhất Bác bỗng nhiên một trận lạnh lẽo, giống như có một bàn tay nhỏ xíu đang không ngừng bóp chặt lấy tim y, y thầm nghĩ: Nếu như cứ mãi như thế không thể hồi phục lại thì sao?

So với năm xưa Tiêu Chiến ỷ lại y chỉ có tăng lên chứ không giảm đi, y chính là mong muốn luôn được nhìn thấy hắn vui vẻ bám y như vậy. Nhưng đây vốn dĩ không phải là Tiêu Chiến, cũng không thể vì yêu thích hắn thế này, lại khiến hắn cả đời lẩn quẩn như một tiểu hài tử.

Tiêu Chiến nghiêng đầu, con ngươi đen láy sáng hoắc, lấp lánh ý cười: "Vương Nhất Bác, tóc thật loạn."

Ánh mắt trong veo của hắn dường như có thể tẩy sạch cả bầu trời, Vương Nhất Bác thầm than một câu, bỏ đi, ép buộc bản thân không suy nghĩ thêm chuyện mất hứng.

"Là do ai?" Vương Nhất Bác lông mày nhíu lại, nhéo nhéo chóp mũi cao cao của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến không thể né tránh mà kêu la, lông mi không ngừng run run: "Không, không phải Tiểu Chiến!"

Vương Nhất Bác nghiêm túc đe dọa hắn: "Vậy lần sau ta chơi cùng Yến Tê, có được hay không."

"Ca ca... Ca ca vò lại ta đi." Tiêu Chiến vội vã ngẩng đầu lên, vẻ mặt ủ rũ.

Cái điệu bộ trẻ con này của hắn khiến y càng muốn trêu chọc, nhưng lại không nhẫn tâm bức người đến cuống lên. Chuyện quá thân mật thế này cũng không tiện, bởi lẽ dù gì Tiêu Chiến bây giờ chính là một tiểu hài tử không rành thế sự, mà y miễn miễn cưỡng cưỡng cũng coi như là một quân tử.

Mặc dù đồ ăn lẫn nơi ở trên đảo đều đơn sơ, nhưng cũng không đến nỗi không thể sinh sống. Duy nhất kỳ quái chính là, thời gian Yến Tê nhốt mình trong phòng ngày càng dài, vóc người vốn tinh tế mềm mại, dẻo dai ban đầu bây giờ từng ngày từng ngày trở nên hao gầy, càng về sau, khớp mắt cá chân càng lộ rõ đến kinh người, có cảm giác cơ thể y lúc này chỉ cần một tác động nhỏ cũng sẽ gãy.

Vương Nhất Bác mặc dù cũng đang phải chịu đựng giày vò, nhưng mà có thể do có Tiêu Chiến ở bên cạnh bầu bạn, nên chỉ thấy hơi tiều tụy, chứ không hề có bộ dáng đáng sợ như Yến Tê thế kia.

Vương Nhất Bác từ lâu đã hoài nghi, y sẽ không vô duyên vô cớ mà đem hồn cổ nuôi trong cơ thể, để ngày ngày phải chịu tâm can bị phệ hồn cắn xé. Cũng sẽ không uống rượu đến nghiện, cách mấy ngày lại uống say đến bí tị.

Còn nữa, y từng đề cập tới, hồn cổ trong người Vương Nhất Bác chỉ mới là tử cổ, như vậy nhất định còn có một mẫu cổ...

Những suy đoán tích tụ lâu ngày dần xuất hiện. Yến Tê tuổi còn trẻ đã rời xa nhân thế, tự mình chịu đựng những dằn vặt đau đớn khó có thể tưởng tượng, là vì chuyện gì?

Vì Hề Xuyên ư?

Vương Nhất Bác hiện tại còn e ngại nhiều thứ, nên không hỏi, nhưng đến một lúc nào đó y chắc chắn sẽ làm rõ mọi chuyện.

[Hết chương 41]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro