Chương 44: Tắc Uyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hàng nghìn năm trước, ngài ấy mới là vị hôn phu chân chính của ngài, xin ngài nhớ lấy."

Những lời này vừa giáng xuống, căn phòng đã chìm trong im lặng.

Liễu Hạc: "..."

Sao rồi?

Sao ngài Tiêu và chân long đều im như thóc thế?

Nàng ngó nghiêng xung quanh, tuy không hề nghe rõ câu nói vừa rồi, nhưng vẫn cứ có cảm giác là lời gì đó không nên nghe lắm... Tuy nhiên nàng còn chưa kịp thắc mắc thêm, Tiêu Chiến đã vung tay hạ kết giới, cản nàng ở lại bên ngoài.

Kết giới vừa lập, cái gì cũng không nghe, cái gì cũng không thấy. Liễu Hạc đờ đẫn tại chỗ mấy giây, sau đó bình tĩnh kéo ra một chiếc ghế, yên lặng ngồi xuống.

Mà bên trong kết giới, Tiêu Chiến đặt tầm mắt lạnh lẽo lên người yêu linh, nói: "Quả thật đáng buồn, đây chẳng qua chỉ là suy nghĩ chủ quan của một mình ngươi mà thôi."

Yêu linh giật lên một cái, giống như người sau lưng đang phá lên cười, giọng nói cũng chứa đầy giễu cợt: "Mặc dù mất trí nhớ, nhưng ánh mắt của ngươi vẫn như trước kia vậy, chưa từng thay đổi."

"Có điều, chính bởi vì ngươi mất trí nhớ, thế nên mới quên mất chuyện hai ta."

"—— Phượng Hoàng, không biết ngươi có từng nằm mơ thấy ta không nhỉ?"

Hai chữ "Phượng Hoàng" này khiến Tiêu Chiến lập tức cảm thấy rợn người kinh tởm. Cảm giác căm ghét ấy hoàn toàn là phản ứng sinh lý bản năng, không khác cảm xúc của cậu khi nghe chính hai tiếng này từ miệng gã đàn ông xa lạ trong mơ lần trước.

Nhưng trong mơ chỉ có một mình cậu, bây giờ rồng của cậu vẫn còn ở bên người. Tiêu Chiến lập tức nhìn về phía Vương Nhất Bác, phát hiện con ngươi hắn nặng như dạo đầu bão tố, đáy lòng hoảng hốt.

Vương Nhất Bác thấy phượng hoàng nhà mình hơi biến sắc, biết cậu hiểu nhầm, hắn liền nắm tay cậu an ủi: "Phượng Hoàng yên tâm, ta không tin gã, ta chỉ thuần túy là cảm thấy gã đáng khinh mà thôi."

Trong mắt Vương Nhất Bác, tên đàn ông đứng sau yêu linh xấu xí và hôi hám như sâu chết gián bẹp, còn dám mưu toan chấm mút phượng hoàng nhà hắn, quả là vừa nực cười, vừa đáng ghét.

Tiêu Chiến lắng nghe giọng nói trầm thấp dịu dàng của hắn, cảm nhận hơi ấm rồng nhà mình truyền cho cậu qua năm đầu ngón tay mềm mại, trái tim rối loạn bẵng cái an lòng, khóe môi khẽ nhếch.

Thế rồi tiến lên, áp trán lên trán Vương Nhất Bác, cọ nhẹ một cái.

Yêu linh: "..."

Đại loại là bị sự thân mật trắng trợn giữa hai người làm cho đau mắt, kẻ sau lưng yêu linh nín lặng chừng mấy giây.

Nhưng chẳng ai thèm quan tâm gã.

Sau một thời gian ngắn trầm mặc, người nọ phát hiện nếu cứ tiếp tục thế này mình có khả năng thật sự bị cho ra rìa, thế là giọng nói của gã ngày càng lạnh lẽo: "Phượng Hoàng, ngươi không muốn biết chuyện quá khứ sao?"

Tiêu Chiến quay phắt mặt về phía rồng nhà cậu, không nhìn gã.

Vương Nhất Bác cười nhẹ ra tiếng, rồi lại liếc yêu linh một cái đầy khinh miệt.

"Hắn không thèm để ý ngươi." Vương Nhất Bác nói, "Tiếng gọi của ngươi chỉ khiến hắn ghét bỏ, hắn chỉ thích một mình ta gọi hắn như vậy mà thôi."

Yêu linh cười gằn: "Ngươi cũng xứng mở miệng trước mặt ta à, chẳng qua chỉ là một tên đê tiện..."

Lời còn chưa dứt Tiêu Chiến đã dứt khoát ngắt lời hắn: "Hắn là người yêu của ta, mặt hàng hạ đẳng như ngươi cũng xứng nói chuyện với hắn sao, cút."

Yêu linh: "..."

Vương Nhất Bác thân mật gác cằm lên đỉnh đầu Tiêu Chiến, vô cùng vui vẻ: "Phượng Hoàng tuyệt nhất."

Người sau lưng yêu linh lại im lặng một hồi, đại khái ý thức được mình không thể châm ngòi quan hệ giữa hai người này, giọng ngày càng nguội lạnh: "Coi như ngươi đã quên hết mọi chuyện, thì hẳn ngươi cũng nên nhớ tới vùng đất 'Tắc Uyên' này."

Tắc Uyên.

Địa danh chưa từng nghe nhắc tới rơi vào tai Tiêu Chiến bỗng toát lên cảm giác quen thuộc cực kỳ mãnh liệt.

Cứ như là... nghe thấy tên cố hương của mình.

Tiêu Chiến đối mặt với Vương Nhất Bác, phát hiện Vương Nhất Bác cũng có cùng một biểu cảm như mình. Người sau lưng yêu linh lại nói: "Muốn biết chuyện quá khứ mấy nghìn năm trước, thì hãy tới Tắc Uyên."

"Nơi đó còn có một phần bất ngờ thú vị đang chờ đợi ngươi... là món quà đặc biệt ta vì ngươi mà chuẩn bị."

Dứt lời, con yêu linh bất ngờ co rụt lại, chỉ sau một giây đã vỡ thành trăm nghìn mảnh, biến mất vào khoảng trống.

Nó bị giết, hồn phi phách tán.

Tiêu Chiến im lặng, nhấc tay gỡ bỏ kết giới.

Liễu Hạc đang ngồi trên ghế nghịch điện thoại thấy cậu trở ra, lập tức cất điện thoại vào túi, đứng lên hỏi: "Ngài Tiêu, kết thúc rồi sao?"

"Đúng vậy." Tiêu Chiến nói, "Yêu linh kia cũng bị kẻ khống chế nó thủ tiêu rồi."

Liễu Hạc hơi cau mày: "Vậy... ngài có biết kẻ này là ai không?"

Tiêu Chiến lắc đầu, biết Liễu Hạc cần thêm tin tức, bèn giải thích: "Tôi không biết gã, nhưng hẳn là trước kia tôi từng quen biết, chỉ là hiện giờ không còn nhớ nữa."

"Tuy nhiên mọi người phải cẩn thận, về sau rất có khả năng gã sẽ gây chuyện không may cho mọi người, điều quan trọng là gã rất mạnh, chỉ e không mạnh kém chúng tôi."

Điều này thật sự làm cho Liễu Hạc phải hãi hùng, suýt thì mềm chân đứng không vững.

"Sao có thể?!" Nàng lắp ba lắp bắp, "Người bên cạnh ngài... chính là chân long cơ mà!"

Tiêu Chiến bình tĩnh nói: "Đúng vậy, gã có thể cũng là một con rồng."

Theo lời kể của gã, gã cũng giống như bọn họ, đã tồn tại từ khi hai tộc phượng long còn chưa bị tiêu diệt... Đặc biệt, có thể nói ra câu "hôn phu" ấy, đồng nghĩa với việc có khả năng rất lớn gã cũng là một con rồng.

Chỉ khác nhau ở chỗ kẻ này có nhiều ký ức hơn hai người bọn họ.

Liễu Hạc: "??!"

Mặc dù Tiêu Chiến nói nhẹ hều, nhưng rơi vào tai nàng lại chẳng khác sấm sét giữa trời quang, cả người đều đờ đẫn, chôn chân tại chỗ không nhúc nhích.

Tiêu Chiến thấy bộ dạng của nàng, liền an ủi: "Yên tâm, nếu gã dám ra tay với nhân loại, chúng tôi cũng tuyệt đối không thể ngồi yên không để ý đến."

Gã cũng đã nói, gã sẽ trở lại, kích chiến giữa hai bên yêu–nhân, nói cách khác mục đích của gã rất rõ ràng, gã muốn gieo rắc tai họa xuống nhân gian.

Còn Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, có lẽ sẽ trở thành chướng ngại vật lớn nhất của gã, cần phải tiến hành tiêu diệt từ đầu.

Liễu Hạc nhận được sự bảo đảm của Tiêu Chiến, cũng thoáng an lòng, dần dần bình tĩnh lại.

Dù có là nhân vật cùng đẳng cấp với chân long đi chăng nữa, chỉ cần phía bọn họ có ngài Tiêu và một vị chân long khác, lại thêm sức mạnh của toàn bộ Cục Dị nhân, thì sẽ tuyệt đối không sợ đối phương.

Mối lo duy nhất hiện giờ chính là kẻ kia sẽ khơi mào rắc rối yêu–nhân như Tiêu Chiến đã nói.

"Tôi sẽ lập tức báo cáo tình hình cho trụ sợ chính." Liễu Hạc thở dài, "Có lẽ, thời gian sau này nhân gian sẽ khó mà yên ổn được."

Tiêu Chiến gật đầu: "Còn một chuyện này, cô có biết Tắc Uyên ở đâu không?"

Liễu Hạc lấy làm lạ: "Đó là nơi nào, hình như chưa nghe tới bao giờ thì phải?"

Tiêu Chiến nói: "Là địa danh mà kẻ kia nhắn lại, tôi muốn đến nơi này xem thử, có lẽ sẽ tìm được ít chuyện liên quan đến quá khứ của tôi và rồng nhà tôi."

Cậu không nói cụ thể, Liễu Hạc cũng không cố tình đào sâu, nàng biết mình đã có đủ tin tức cần thiết, hỏi thêm nữa, thì lại chính là chuyện riêng của ngài Tiêu.

"Ngài Tiêu yên tâm, chúng tôi sẽ giúp ngài tìm ra nơi này." Liễu Hạc nói, "Ngoài ra, chúng tôi cũng sẽ phái tới đội quân tinh nhuệ của Cục Dị nhân, nhất định sẽ bảo vệ hai người an toàn."

Tiêu Chiến: "Chuyện này thì không cần, tôi đi với rồng nhà tôi là được."

Liễu Hạc còn định thuyết phục thêm, Vương Nhất Bác đã hờ hững nói: "Các ngươi ở đấy, sợ rằng sẽ chỉ kéo chân sau."

Liễu Hạc: "..."

Hình như cũng đúng thật.

Hic.

Sau khi ba người từ biệt, Liễu Hạc báo cáo mọi chuyện lên Trịnh Hạc Xuân, Tiêu Chiến thì hỏi thăm địa chỉ bệnh viện nơi Dương Nguyệt Nguyệt được đưa đến, đoạn gửi tin nhắn cho Tống Nam.

Tống Nam nhận được tin lập tức kích động hồi âm bằng một loạt lời cảm tạ, còn muốn gửi tiền cho Tiêu Chiến coi như báo đáp, nhưng bị Tiêu Chiến từ chối.

Cậu và rồng nhà cậu rời khỏi Cục Dị nhân, thấy thì giờ chưa muộn, liền đến tiệm cà phê trước.

"Cảm giác cứ thế này thì sẽ sập tiệm luôn mất." Trong quán, Tiêu Chiến ra phía ngoài vắng hắt vắng hiu, nói: "Mới về một ngày đã lại phải ra ngoài rồi."

Vương Nhất Bác đặt cằm lên vai cậu, cười nói: "Không sao, sau này ta nuôi Phượng Hoàng."

Tiêu Chiến nhìn hắn một cái: "Ngươi nuôi ta thế nào?"

Vương Nhất Bác đáp: "Ta sắp có tiền rồi, đến lúc đó có thể mua cho Phượng Hoàng một căn nhà khang trang xinh đẹp."

Giọng điệu còn ẩn ẩn kiêu ngạo.

Chẳng qua phượng hoàng lại tưởng là nói đùa, cũng cười cùng hắn: "Được rồi, vậy thì ta thích một căn nhà có một khu vườn nho nhỏ." Sau này có thể trồng hoa cỏ.

Vương Nhất Bác đáp ứng nhanh như chớp, rồi lại thơm lên mặt Tiêu Chiến một cái.

Tiêu Chiến trầm ngâm, cảm giác từ sau khi bọn họ chính thức hôn môi, con rồng này càng ngày càng được thể.

Thế là mới vỗ Vương Nhất Bác một cái, nói: "Ta nghĩ kẻ đó chính là người điều khiển Đại trưởng lão, mà khả năng gã không chỉ có một thế lực như vậy."

Thời gian Điểu tộc chính thức gặp biến có thể truy về khoảng năm mươi năm trước, nếu gã thật sự là kẻ đứng sau, vậy thì có lẽ năm mươi năm trước gã đã ra tay hành động.

Khi Vương Nhất Bác phá vỏ, mặc dù Cục Dị nhân đã lập tức dìm tin, nhưng yêu khí của chân long giáng thế đã kịp làm kinh hãi cả mấy nghìn dặm... Những con yêu khác có thể không hiểu rõ, cho rằng đây là chấn động do một đại yêu nghìn năm nào đó gây ra. Nhưng nếu là một yêu quái cùng thời với Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, gã nhất định sẽ biết đây chính là dấu hiệu chân long chào đời, từ đó lập tức chuyển sự chú ý lên Lâm thành.

Gã không mất đi ký ức như Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, mà trái lại gã còn biết rất nhiều những chuyện hai người không rõ, gã đã có sự chuẩn bị từ khi mới bắt đầu.

Vương Nhất Bác nói: "Phượng Hoàng vẫn có ý định đến Tắc Uyên mà gã nói?"

Tiêu Chiến gật đầu: "Chúng ta rồi cũng sẽ đến lúc phải chạm mặt, mà ta không hề sợ gã. Hơn nữa nơi này mang lại cho ta cảm giác rất quen thuộc... Dù sao, ta cũng muốn đến một lần."

Nơi đó có sức hút bẩm sinh đối với cậu, có lẽ nó chính là nơi tộc Phượng hoàng từng sinh sống.

Vậy nên mặc kệ người nọ có âm mưu gì, cậu cũng phải tìm được chỗ này, tìm về quá khứ của mình.

Vương Nhất Bác ôm lấy phượng hoàng, cười nói: "Phượng Hoàng đi đâu, ta theo Phượng Hoàng đến đó."

Vả lại, cũng như Tiêu Chiến, hắn cảm thấy cái tên Tắc Uyên này vô cùng quen thuộc, mà còn là cảm giác quen thuộc đầy thiện chí.

Tiêu Chiến "ừm" một tiếng, nhớ tới một việc cậu chưa nói rõ với rồng nhà cậu: "Phải rồi, việc người đó nói ta từng có hôn ước với gã..."

Vương Nhất Bác ngắt lời cậu: "Phượng Hoàng không cần phải nói."

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng áp trán với cậu: "Ta không tin lời gã nói, dù rằng mất đi ký ức, nhưng ta vẫn biết từ đầu đến cuối, Phượng Hoàng chỉ thuộc về một mình ta."

Dựa vào mối liên kết giữa Phượng Hoàng và hắn, giữa bọn họ tuyệt đối không thể nào xuất hiện một kẻ "nắm giữ hôn ước" thứ ba.

Vậy nên, gã nói dối.

Tiêu Chiến cong cong mi mắt, cậu cũng muốn khẳng định điều này, cậu tin vào trực giác của mình, mấy nghìn năm trước, cậu chắc chắn sẽ không lựa chọn ai ngoài rồng của cậu.

Thế là nhẹ nhàng cọ cọ lên má Vương Nhất Bác, giống như một chú chim non làm nũng.

Vương Nhất Bác: "!"

Vương Nhất Bác cảm thấy phượng hoàng nhà hắn đáng yêu muốn chết, lập tức giở thói được đằng chân lân đằng đầu: "Ta không cần Phượng Hoàng cọ, ta muốn Phượng Hoàng hôn cơ!"

Tiêu Chiến: "..."

Vương Nhất Bác ôm cứng cậu: "Ta cứ nhất định muốn Phượng Hoàng hôn đấy!"

Tiêu Chiến: "..."

Vương Nhất Bác vẫn ôm cứng cậu: "Ta nhất định phải được Phượng Hoàng hôn!"

Tiêu Chiến im lặng mấy giây, sau đó mới nhỏ giọng: "Bên ngoài có người đấy."

Vương Nhất Bác nghe là biết phượng hoàng nhận lời rồi, cười nhẹ một tiếng: "Họ sẽ không nhìn được, có ta che giúp Phượng Hoàng mà."

Rồi đổi góc độ để mình hướng lưng ra ngoài cửa, như vậy chỉ cần người đi đường không tiến vào, thì sẽ không phát hiện hai người đang làm trò trong tiệm.

Tiêu Chiến: "..."

Cậu lại im lặng, nhưng lần này hơi nhắm mắt, hàng mi run nhẹ, bị Vương Nhất Bác nâng cằm, từ từ ghé lại gần.

Bàn tay Vương Nhất Bác siết lấy eo cậu, cảm nhận hơi thở và độ ấm của phượng hoàng trong lồng ngực, cúi đầu, hôn lên bờ môi mềm mại.

Phượng hoàng của hắn, chỉ có thể là của hắn.

Vương Nhất Bác thầm nghĩ.

Không ai cướp nổi.

Nắng sớm vừa lên, nụ hôn thong thả mà bền chặt, dịu dàng mà say đắm... chỉ có điều hôn hít một hồi, bất chợt Tiêu Chiến nghe được một tiếng động.

Cậu quay phắt đầu —— trông thấy một con mèo đóng băng ở cửa tiệm cà phê, một cái chân dừng giữa không trung, không nhúc nhích.

Tiêu Chiến: "..."

Vương Nhất Bác: "..."

Thiên Tuế: "..."

Thiên Tuế: "Ta không thấy gì hết các ngươi tiếp tục đi."

Thế rồi xoay người, chạy biến.

Tiêu Chiến: "..."

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác đầy u oán.

Vương Nhất Bác giật mình một cái, để phòng ngừa phượng hoàng đánh hắn, hắn lập tức quấn chặt phượng hoàng.

Tiêu Chiến mặt không đổi sắc: "Đi ra, không cho ngươi ôm!"

Vương Nhất Bác: "Không đi, Phượng Hoàng không được giận ta."

Tiêu Chiến muốn đánh hắn: "Ta không chơi với ngươi nữa!"

"Phượng Hoàng không làm vậy đâu." Vương Nhất Bác cười nói, "Rõ ràng Phượng Hoàng cũng thích nụ hôn vừa rồi mà."

Tiêu Chiến: "..."

Tiêu Chiến sắp bị hắn làm tức chết, dứt khoát biến về nguyên hình.

Một con phượng hoàng nho nhỏ vỗ cánh thoát khỏi ngực Vương Nhất Bác, bay đến một nơi hắn không với tới.

Vương Nhất Bác: "!"

Hắn còn tưởng phượng hoàng nhà hắn sẽ bay đi, đang định nói xin lỗi trong ấm ức. Ai ngờ tiểu phượng hoàng chẳng qua chỉ nhảy lên đầu hắn, dùng móng vuốt nhỏ xới bù tóc hắn.

Vương Nhất Bác: "..."

Tiểu phượng hoàng bới xong tóc, bắt đầu thở phì phò làm tổ bên trên, bởi vì có chút xù lông, nên giờ nhìn tròn vo một cục, đáng yêu vô cùng.

Vương Nhất Bác nín họng một giây.

Ngoác miệng bật cười.

Tiểu phượng hoàng: "Chíp chíp chíp!"

Nó thấy Vương Nhất Bác còn cười không biết xấu hổ, lập tức tức giận kêu thành tiếng, tiện đà mổ thêm mấy phát.

Vương Nhất Bác ngừng cười, nghiêm chỉnh nói: "Phượng Hoàng nói đúng, là ta sai rồi."

Rồi định thò tay sờ con tiểu phượng hoàng xinh đẹp một cái.

Tiểu phượng hoàng: "Chíp!"

Không cho ngươi sờ!

Dữ dằn dang cánh.

Hành động uy hiếp của nó suýt thì lại chọc cho Vương Nhất Bác phì cười, nhưng mà để ngăn cho mình lại bị mổ nữa, hắn nén cười một cách cực kỳ vất vả: "Phượng Hoàng muốn về không?"

Nhìn điệu bộ thở phì phò của phượng hoàng nhà hắn, trông có vẻ là cũng chưa muốn biến lại hình người.

Tiểu phượng hoàng quay phắt đầu, không thèm nhìn hắn.

Vương Nhất Bác cong khóe miệng, đội một con tiểu phượng hoàng ghê gớm trên đầu, trở về nhà trọ.

[Hết chương 44]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro