Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sầu quá sầu luôn năm trc hụt bé Tỏa quạo r năm n thì dính vụ kia má chán vc  

Tui vt bằng laptop nên thường bị nhảy chữ thông cảm nha

Hoi vô truyện cho bớt sầu zị ^^

__________________________________________________________________ ______________

Sau khi cậu bị hắn làm vậy cậu liền trở về phòng 

''hức tôi làm gì sai mà thiếu gia phải làm vậy chứ"

Thật uổng công cậu thích hắn nhiều năm như vậy, cậu thay đổi bản thân vì hắn cậu luôn cố gắng hoàn thiện bản thân mình mà hắn vẫn không thừa nhận cậu...thôi cũng được cậu sẽ cố gắng hơn

" Tiêu Chiến mày phải làm được thiếu gia chắc có gì đó không vui nên mới làm vậy thôi, ngày mai lại khác mà ^^"

Cậu lại mỉm cười đi xuống dưới nhà hoàn thành nhiệm vụ của mình

Một lát sau hắn đi xuống 

"Tôi bảo cậu cút rồi sao  vẫn ở trong cái nhà này"

Cậu nghe thấy chứ nhưng thôi không sao..Cậu ngước nên nhìn hắn, rồi mỉn cười đi ra chỗ khác

Hắn thật sự khó hiểu hắn nói vậy rồi sao cậu vẫn cười được chứ

" Đồ điên"

"tui: vì anh đó NB à yêu anh nên bỏ qua tất cả mọi việc anh làm đó"

Hôm sau

Cốc cốc

" Thiếu gia xuống ăn sáng ạ"

Cậu biết hắn không muốn nhìn mặt cậu nên sau khi gọi xong cậu liền rời đi

Hắn mở cửa ra không thấy cậu đâu hắn liền đoán được cậu biết hắn không nhìn mặt cậu

''Tiêu Chiến được đó, tránh mặt tôi được là tốt, tôi thật ghê tởm bộ mặt của cậu"

Hắn làm sao biết được cậu đứng sau cánh cửa ở phòng bên cạnh đâu, cậu bịp miệng khóc như một đứa trẻ

'' bộ mặt tôi ghê tởm vậy sao... thiếu gia...hức" cậu nói nhỏ sau cánh cửa cậu biết thừa hắn sẽ không nghe thấy được bởi hắn đi xuống nhà từ lúc nói xong câu đó rồi

Hắn xuống nhà ăn sáng hắn tính sai bảo ai đó pha cafe cho mình nhưng hắn không thấy ai liền gọi cậu

"'Tiêu Chiến pha cafe cho tôi" 

Hắn gọi mấy câu liền đều không thấy cậu hắn liền hét nên

'' TIÊU CHIẾN "

Cậu ở sau nhà nghe thấy liền chạy nhanh vô nhà

'' Dạ thưa thiếu gia có chuyện gì vậy ạ"

" Cậu có bị điếc không đấy, cậu muốn tôi gọi khan cổ chắc"

" Dạ tôi đang ở sau vườn nên không nghe thấy"

" Hừ pha cafe đi"

" vâng..."

Cậu lặng lẽ đi xuống bếp pha cafe cho hắn 

'' Ây Tiêu Chiến" 

Lúc này cậu đang nghĩ gì đó nên giật mình làm đổ ly cafe vô tay mình

'' D...Dạ... có chuyện gì vậy thiếu gia?"

" Sao tôi nói cậu cút đi mà cậu vẫn chưa cút vậy"

"...thì...tôi không còn chỗ nào để đi ý mà"

" ồ... pha lại đi tôi cho cậu 10p"

Nói xong hắn liền rời đi,  hắn làm sao biết được cậu vì yêu hắn nên mới ở lại đây đương nhiên cậu vẫn có chỗ để đi đến mà còn cô nhi viện nuôi cậu lớn mà một nơi cậu có  thể đến ở mãi mãi luôn nhưng vì cậu yêu hắn nên mới nguyện ý ở lại đây ở lại một nơi toàn tiếng  chửi bới, sỉ nhục cậu vì cậu là trẻ mồ côi nhưng cậu mặc kệ , cậu mặc kệ tất cả lời nói đó của hắn , cậu cũng chẳng quan tâm hắn ưa cậu hắn thích cậu hay không, một mình cậu thích , yêu hắn là được rồi cậu không cần hắn đáp trả

Cậu liền đi xử lý  vết bỏng trên tay do làm đổ cafe

10p sau cậu bê 1 ly cafe nên phòng hắn

Cốc cốc

" Vô đi" 

'' Dạ cafe đây ạ"

Hắn không nói gì nữa tiếp tục sử lý công việc của mình, cậu thấy vậy cũng liền rời đi

Cậu ra sau nhà  cắt tỉa cây cối với các cô chú làm vườn ở đó, cậu là quản gia nhưng nhàn lắm         ( tui: ko nhàn chút nào) bởi cậu chỉ là quản gia của riêng hắn, một quan gia lo cho hắn , sắp xếp thu dọn đồ đạc cho hắn, hắn muốn làm gì thì cậu làm không thì thôi , chứ  Vương gia có hẳn một chú quản gia lâu năm ở đây rồi 

Buổi sáng rồi đến buổi trưa mọi việc vẫn như thế chẳng có gì thay đổi hắn vẫn thế vẫn buông những lời nói đó với cậu, cậu thì vẫn buông bỏ hết những câu nói ấy của hắn

Tối nay hắn không có nhà hắn đi chới với thanh mai trúc mã và đồng thời là người yêu của hắn, cậu không biết hắn có người yêu nếu biết chắc cậu cũng rời đi rồi chẳng cần phải ở đây với một người như hắn

Hắn thì vui vẻ bên cô gái kia còn cậu ngồi trước hiên nhà chờ hắn về mặc kệ ngoài trời gió to như thế nào cậu vẫn mặc áo mỏng manh với thân hình gầy gò chờ hắn nhưng chờ hoài tới 12h đêm vẫn không thấy hắn về cậu định đợi tiếp nhưng mọi người kêu cậu vào bảo cậu bao giờ hắn về hắn tự mở cửa nghe mọi người nói vậy cậu cũng đứng dậy đi vô  phòng ngủ

Sáng hôm sau cậu dậy vẫn chưa thấy hắn về cậu đoán hắn ngủ ở cty hoặc ngủ nhà ai đó rồi

Đến tận đêm hôm đó hắn mới về 

Cậu đưa tay cầm lấy cặp đi làm của hắn  

" Chào thiếu gia"

" hừ...''

Hắn phớt lờ cậu đi nên phòng mình,hắn làm sao biết cậu đã nhìn thấy vết son trên cổ áo sơ mi hắn mặc

Cậu cố gắng không khóc có thể công việc của hắn thôi

Một lát sau  hắn đi xuống

" Ây... có gì ăn không...'' 

" Dạ đợi mãi thếu gia không về nêns đồ  mọi người ăn xong hết và đồ dư đổ đi rồi ạ"

" Tôi nói tôi ăn đồ dư chắc, giờ cậu đi nấu đồ mới đi"

" Dạ, hết đồ nấu rồi ạ"

"Tôi bảo Tuyết Nguyệt đưa tiền cho mấy người mua để chưng chắc"

" Dạ thiếu gia bảo mua đủ thừa thì vứt hết đi mai mua đồ mới ạ"

( đúng người giàu có khác) 

" giờ đi mua đi"

"Dạ giờ siêu thị đóng cửa r ạ''

" DẸP KHỎI ĂNNNN"

"  thiếu gia không ăn nữa ạ"

" CẬU BỊ ĐIẾC ÀAAA"
_________________________________________
Thế hoi tui lười lắm



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro