Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hãn Hải Lan Đình là khách sạn sang trọng nhất thành phố trà này. Nó chỉ mở cửa khi đêm xuống và khách thường lui đến là những tên tuổi lớn.

Một chiếc Rolls-Royce châu Âu khiêm tốn đậu ở bãi sân rộng rãi trước cửa khách sạn. Nước sơn đen tuyền và logo khó nhầm lẫn tạo nên một sự tương phản mạnh mẽ.

Tiêu Chiến đứng bên cạnh chiếc xe trong bộ vest màu đen, trên ngón tay thon vắt ngang điếu thuốc lập lòe.

Một chiếc xe hơi sang trọng cùng một anh chàng đẹp trai thu hút không ít sự chú ý, vài người đi ngang sau đó cũng vô thức quay đầu lại nhìn, Tiêu Chiến không còn cách nào khác ngoài việc mỉm cười đáp lại.

Nhân lúc xung quanh không còn ai, anh hung hăng phun một làn khói lớn lên cửa sổ, sau đó nhìn làn khói cuộn trào thư thái, từ từ che đi khuôn mặt thanh tú của chính mình.

Làn khói cuối cùng cũng tan đi, và khi khuôn mặt tuấn tú ấy lần thứ hai xuất hiện, anh cáu kỉnh nhủ thầm

" Rác rưởi."

Những vạch sơn trắng trên bãi đỗ xe có vẻ là cố ý, anh không hiểu tại sao lại sơn trắng chói mắt như vậy, dù có giẫm lên bao nhiêu lần thì nó vẫn trắng tinh như cũ. Anh dậm chân thật mạnh rồi liên tục thở dài.

Tiêu Chiến ngước mắt nhìn mặt tiền của Hãn Hải Lan Đình, về thẩm mỹ trang trí không gì ngoài bốn chữ: NGUY NGA LỘNG LẪY.

Mỗi ngọn đèn trên đó đều sáng hơn sao trên trời, chiếu sáng nửa con đường như thể trời còn chưa sụp tối.

Ngay lúc này, dường như mọi người ở thành phố trà đều đang đổ xô ra đường. Họ đùa giỡn, nói chuyện yêu đương rồi cùng nhau chụp ảnh. Tiêu Chiến nheo mắt, cẩn thận phân biệt từng khuôn mặt. Quả nhiên đều nhận thấy niềm vui dào dạt trên những gương mặt tươi cười.

Nhưng tất cả sự phấn khích, nhiệt tình này liên quan gì đến anh? Anh không hiểu niềm vui của người khác, và anh cũng không thể chia sẻ nỗi buồn của mình với bất cứ ai.

Anh mở cốp xe để xác nhận tình trạng của bó hoa vừa được giao. Mặc dù người bán hoa nhiều lần cam đoan sẽ không bị hư hại do đã có bùn hoa và dung dịch dinh dưỡng bảo vệ nhưng anh vẫn lo lắng.

Xe sang loại tốt, thậm chí cốp xe còn có đèn sành điệu. Bó hoa mềm mỏng dưới hiệu ứng của ánh đèn dịu nhẹ. Anh âu yếm chạm vào những cánh hoa non nớt "nhất định chúng đã được chăm sóc cẩn thận" anh nghĩ thầm.

/ Lên lầu. /

Nhận được tin nhắn, Tiêu Chiến vội vàng cầm lấy bình tưới và nhanh chóng phun nước cho những bông hoa thêm lần nữa sau đó nhìn thùng xe từ từ đóng lại. Khi tiếp tân ở sảnh lớn tiếng chào đón anh, Tiêu Chiến nghĩ rằng đèn cốp xe thực sự đã tắt trong hai giây cuối.

"VV888" Tiêu Chiến báo số phòng và bình tĩnh bước vào mà không đợi người phục vụ dẫn đường. Ở nơi này các ông chủ lớn thường hay tụ tập cũng không có gì mới lạ. Anh cũng không hiểu đồ ăn nơi này có gì hấp dẫn, chung quy nó cũng tỷ lệ thuận với giá cả thôi.

Con đường này rất dài, phòng riêng càng sâu thì càng đắt, đây là sự thật mà cả người phục vụ và Tiêu Chiến đều biết. Nhưng con đường có dài bao nhiêu thì cũng sẽ có lúc kết thúc, Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu, ổn định lại cảm xúc của mình.

"Không ai muốn nhìn thấy vẻ mặt đưa tang của anh đâu."

Đây là lời mà ông chủ đã từng nói, và Tiêu Chiến buộc mình phải ghi nhớ.

Người phục vụ gõ cửa, bên trong yên tĩnh trong hai giây, sau đó lập tức bùng nổ những tiếng ha ha ha. Tiêu Chiến bước vào trong giữa tràng cười dài, anh đã từng nghe thấy tiếng cười đó trước đây, đó là giọng điệu giễu cợt, lăng mạ, là âm thanh độc ác nhất thế gian này.

Anh mỉm cười liếc nhìn xung quanh, rồi đi thẳng đến người đàn ông ưu tú nhất.

"Ông chủ."

"Phép tắc đâu? Thưa gửi trước đi."

Ông chủ rất gầy, nói xong liền ho khan hai tiếng.

"Hồ tổng, Từ tổng, Trần tổng..."

Tiêu Chiến biết mình không xứng bắt tay mấy người họ, thậm chí không đáng ngồi cùng bàn, nên lễ phép đứng sau ghế của Vương Nhất Bác, hướng đến các ông chủ lớn mà chào hỏi.

"Xin chào..."

Ở đây có hai người xa lạ, Tiêu Chiến không biết xưng hô như thế nào, ông chủ cũng không có ý định giới thiệu nên anh chỉ đành khách khí hỏi thăm một tiếng.

Ánh mắt Tiêu Chiến lướt qua hai người bên cạnh, cố đoán xem người nào có liên quan đến tràng cười vừa rồi. Điều thú vị là hai người này hoàn toàn ổn định như núi Thái Sơn, không một chút bối rối.

Một người trong số họ ăn mặc theo phong cách giống ông chủ, quý phái, trang nhã và ưa nhìn, khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay, đôi mắt to, đáng tiếc ánh mắt có chút trống rỗng. Người còn lại cài khuy áo sơ mi đến tận cổ, đầu tóc chải chuốt kỹ càng, trên bàn rượu rất hiếm thấy hình ảnh nghiêm túc như vậy, Tiêu Chiến có chút nghi ngờ về tướng mạo của anh ta.

"Thêm một chiếc ghế đẩu." Hồ Tổng gọi nhân viên phục vụ.

Không phải lão ta tốt bụng. Là bởi vì Tiêu Chiến thực sự quá cao, mọi người đều ngồi vào bàn, riêng anh đứng phía sau lưng Vương Nhất Bác, không cho anh ngồi, chẳng lẽ mọi người đều phải ngẩng mặt ngưỡng mộ một tài xế sao.

"Tiêu Chiến, bàn này hầu hết đều là người quen cũ, có hai người mà cậu không biết." Hồ tổng giới thiệu riêng với Tiêu Chiến, "Vị này là Hà Nhiên, một người ưu tú trong nhóm của chúng tôi, và bây giờ anh ấy là một doanh nhân lớn ở trà thành này."

"Hà tổng, xin chào."

"Chào anh."

"Người còn lại phải long trọng giới thiệu. Tiêu Chiến, cậu có biết rằng cậu sắp có bà chủ không?" Ngay khi lão Trần nói xong, mọi người lại phá lên cười.

"Trần tổng đang làm gì vậy?" Vương Nhất Bác nãy giờ vẫn im lặng bỗng nhiên nghiêng đầu ngắt lời mọi người.

Người bị trêu chọc bên kia lập tức cúi đầu, Tiêu Chiến cẩn thận chú ý đến vành tai của anh ta đang dần đỏ ửng.

"Lão Trần thường thích đùa, Sở Từ đừng để trong lòng." 

Hồ tổng đứng dậy giải vây. Vị Từ tổng ấy ngoại trừ mỉm cười với Tiêu Chiến thì vẫn luôn im lặng, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Tiêu Chiến mỉm cười khéo léo với trò đùa cợt này và nghiêm túc cư xử như một một nhân viên đúng mực. Nhưng có một số việc, dù có cư cử cho đàng hoàng cũng không được. Nhân viên tốt hay xấu đều do ông chủ nói,  còn hằng ngày đều phải luôn để ý đến động thái của ông chủ. Thấy tách trà của Vương Nhất Bác đã cạn một nửa, Tiêu Chiến vội vàng rót thêm nước, mọi động tác đều lưu loát không một điểm sai chỉ có duy nhất cái nhíu mày của Vương Nhất Bác.

"Tiểu Chiến này, cứ châm trà cho ông chủ thôi à, còn bà chủ không quan tâm sao?"

Trần tổng chỉ vào người đàn ông có trang phục rất giống với Vương Nhất Bác.

"Hôm nay là một dịp đặc biệt, sao cậu không rót một tách trà cho Sở Từ, xem như chào hỏi lần đầu tiên gặp mặt, có đúng không nào?"

"Bảo cậu ta châm trà cho Sở Từ sao? Đây là tính chuyện gì hả?"

Từ tổng nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng.

"Châm trà hay kính trà? Chuyện này không đến lượt chúng ta nói, phải hỏi ý kiến của Vương tổng."

Đừng nhìn Từ tổng còn trẻ, nhưng ở thành phố trà này những người biết Vương Nhất Bác cũng phải biết Từ Ngọc Thanh, thậm chí họ còn có biệt hiệu "Nhị thiếu gia của trà thành".

"Thêm trà."

Vương Nhất Bác giơ tay, người phục vụ nhanh chóng đi tới đáp lại. Hắn lại chỉ về phía sau.

"Chắc là lén tôi hút thuốc, càng ngày càng không có phép tắc." 

Dù nói những lời phê phán khó nghe nhưng Vương Nhất Bác không đuổi Tiêu Chiến mà còn lấy một túi mơ đã đóng gói riêng trước bữa ăn đưa cho Tiêu Chiến.

Trên bàn ăn này đầu ai không nhiều sạn, nhìn thấy Vương Nhất Bác như vậy, Trần tổng không thể đùa được nữa, ngay cả Hà Nhiên, người đang mặc đồ như con rùa rụt cổ cũng nhìn Tiêu Chiến dò xét. Nhìn lại trong số người có mặt trong phòng, ngoại trừ Vương Nhất Bác, chỉ có Sở Từ vẫn có thể ngồi yên.

Từ Ngọc Thanh nghiêng đầu nhìn Tiêu Chiến, thấy anh đang cau mày xoay sở với túi mận một cách đáng yêu, vội cúi đầu giả vờ húp một ngụm canh vi cá để che giấu nụ cười gần như không thể nhịn được của mình. Khi một giọt súp vi cá mập chảy xuống cổ họng, hắn ta đột nhiên không thể cười nổi.

Tiêu Chiến rõ ràng là chưa ăn cơm.

Nghe thấy tiếng động nhỏ phía sau, Vương Nhất Bác không cần quay đầu lại cũng biết Tiêu Chiến vẫn chưa xé túi đóng gói. Anh còn đưa tay từ chối món súp phục vụ đưa cho.

Hồ Tổng chưa hỏi khẩu vị của mọi người đã cho gọi súp vi cá mập. Vương Nhất Bác nhìn chiếc thố khảm hình rồng xanh khắc chữ Phúc Thọ đạo nhái phong cách Khang Hy liền phát chán, có vẻ như ngoại trừ Lão Hồ và Chu Từ, những người khác đều chỉ nếm thử một miếng.

"Lạnh quá." Vương Nhất Bác cầm tách trà lên rồi lại đặt xuống.

"Để tôi hâm nóng cho ông chủ."

Tiêu Chiến dùng hai tay bưng cái thố lên, trước khi rời đi, Vương Nhất Bác lại nói:

"Thứ này làm sao hâm nóng? Mùi tanh quá."

"Vậy thì..."

Người cầm bát sứ có chút khó hiểu.

"Tiêu Chiến, giúp Vương tổng các người ăn đi."

Từ Ngọc Thanh và Vương Nhất Bác ngồi cách nhau một hàng, phải nghiêng đầu mới nhìn rõ. Kể từ khi Tiêu Chiến đến, hắn ta đã nghiêng đầu như thế này nhiều lần mặc kệ bên kia có người trả lời hay không. Chuyện này cũng nhiễm nhiên lọt vào mắt của Hà Nhiên.

Sở Từ nãy giờ vẫn im lặng, đột nhiên cười khẩy.

"Đạo đức giả."

Khung cảnh lúc này càng trở nên lạnh lẽo, Vương Nhất Bác đang nghịch chiếc gối đựng đũa, tay liền khựng lại. Người phục vụ tinh ý đưa đến một chiếc thìa nhưng Tiêu Chiến lại không nhận. Anh đã sớm đói bụng rồi, vừa hay cũng là dịp lấp đầy cái bụng. Anh trực tiếp cầm chiếc thìa Vương Nhất Bác đã dùng, nhanh chóng ăn hết thố súp vi cá nguội lạnh kia.

Hồ tổng và Trần tổng ngồi cùng bàn, tự nhiên sẽ không im lặng quá lâu, bọn họ trò chuyện rất sôi nổi, xem như không có chuyện gì. Từ Ngọc Thanh cũng phát hiện bản thân mình có chút đói bụng, tiếp tục ăn một ngụm canh vi cá mập. Đợi Tiêu Chiến ăn xong, hắn ta mới đặt thìa xuống.

"Ăn ngon không?"

Vương Nhất Bác hỏi ngay khi Tiêu Chiến đưa bát cho người phục vụ.

Tiêu Chiến còn tưởng rằng đang hỏi chính mình, đang định trả lời thì Sở Từ bên kia đã lạnh lùng đáp.

"Sớm đã no rồi."

Thấy Sở Từ và Vương Nhất Bác bốn mắt nhìn nhau, một nụ cười lại một cái liếc mắt lại lần nữa cúi đầu. Tiêu Chiến âm thầm gật đầu trong lòng. Ai không biết Vương tiên sinh thích mỹ nhân lạnh lùng. Việc này vừa vặn tốt.

Ông chủ sắp đi rồi, Tiêu Chiến đương nhiên phải xuống lầu trước. Anh lấy nước hoa ô tô ra xịt hai lần, sau khi xác định mùi khói trên người mình và mùi xe hòa làm một, anh mới lái xe ra cửa, ngoan ngoãn đợi bên xe.

Anh đoán vừa rồi được gọi lên lầu vốn là để uống rượu, nhưng khí thế vẫn chưa được đề cao nên ông chủ không còn nhẫn nại. 

Có chút tò mò, Tiêu Chiến cứ nhìn chằm chằm vào vị trí của cánh cửa, thật sự anh quá tò mò ...

Sảnh chính đèn đuốc sáng trưng vì Vương Nhất Bác và Sở Từ sánh bước bên nhau mà càng thêm lộng lẫy. Sở Từ hướng ánh mắt về phía Vương Nhất Bác, khí chất không hề mất đi chút nào. Tuy thấp hơn Vương tổng một chút nhưng tỷ lệ cơ thể rất chuẩn, chân dài eo thon, là mẫu người mà ông chủ thích.

Cửa xe mở ra, Vương Nhất Bác ngoảnh đầu lại nhìn mà không bước lên. Một tia nghi ngờ lóe lên trong mắt Tiêu Chiến, và anh ngay lập tức hiểu ý của ông chủ. Cốp xe lại từ từ được mở ra, hóa ra bó hoa này là dành cho Sở Từ.

Tuy nhiên, hình ảnh trong xe không được đẹp cho lắm, những cánh hoa non nớt kia chỉ trong thời gian ngắn đều héo úa, hóa ra trong lúc vội vàng Tiêu Chiến đã cầm nhầm bình xịt cồn.

Rồi bây giờ làm thế nào giải thích điều này với Vương Nhất Bác?

"Cái này dành cho em."

Thấy Tiêu Chiến chậm trễ mang hoa tới, Vương Nhất Bác có chút không kiên nhẫn liền đi đến sau cốp xe, kết quả nhìn thấy một màn tuyệt vời như vậy.

"Không phải... tôi..." Tiêu Chiến có chút tái nhợt, cố hết sức sắp xếp lại lời nói, nhưng dù có nói gì đi chăng nữa, chung quy chỉ có thể chân thành thừa nhận sai lầm của mình.

"Tôi xin lỗi. "

"Câm miệng."

Vương Nhất Bác buông hai chữ, tức giận bước lên xe.

"Đi đâu thưa ông?"

Tiêu Chiến siết chặt đầu ngón tay lạnh cóng, xe chậm rãi khởi động, nghe Vương Nhất Bác và Sở Từ nhẹ nhàng nói chuyện sau lưng.

"Hoa viên ven sông."

Sở Từ ném ra bốn chữ, liếc nhìn kính chiếu hậu. Có lẽ là do giác quan thứ sáu của tài xế, Tiêu Chiến chính xác bắt được ánh mắt của Sở Từ, mỉm cười đáp lại là phép lịch sự tốt nhất.

"Tìm chỗ dừng một chút."

Vương Nhất Bác nói rất nhẹ sau đó xoay người nghe điện thoại. Sở Từ không hiểu ý của hắn, muốn hỏi nhưng lại ngại, đành phải làm bộ như đang nhìn phố phường.

Xe chạy chầm chậm, qua hai ngã tư, Vương Nhất Bác ho khan một tiếng. Khi Tiêu Chiến nhìn thấy những cửa hàng hoa xếp dài trên đường, anh lập tức hiểu ra và nhanh chóng dừng lại.

Anh vốn định trực tiếp xuống mua, dù sao anh cũng thường làm loại chuyện này. Ngược lại, Vương Nhất Bác đã nhấn nút mở khóa, nói rằng phải đích thân chọn, Tiêu Chiến hiểu ý, nhanh chóng giúp hắn mở cửa xe.

"Đợi anh."

Giọng nói của Vương Nhất Bác điềm tĩnh ngọt ngào, khiến trái tim Sở Từ run lên khi nghe thấy, cậu ta nhìn những cửa hàng hoa xếp hàng bên kia đường và mỉm cười hà lòng.

Cậu ta nhìn Tiêu Chiến thận trọng đi theo sau Vương Nhất Bác nửa bước, bất giác hừ lạnh một câu.

Nhan sắc có gì quan trọng? Đẹp đến đâu cũng chỉ là tài xế mà thôi.

Khi họ gặp nhau lần đầu tiên, Sở Từ cố tình bày ra thế chủ động, tạo ra sự mê hoặc bí ẩn để khích thích sự tò mò.

Sau khi Vương Nhất Bác đích thân mở cửa xe cho Chu Từ, nhẹ nhàng chúc cậu ta ngủ ngon, nhìn chằm chằm bóng lưng ôm hoa một hồi, mới quay đầu về hướng người luôn đứng đằng sau lưng hắn.

Trong lòng hắn thầm nghĩ.

"Con đường dài như vậy, phong thái cũng không bằng Tiêu Chiến đi từ cửa hàng hoa đến ô tô."

Nghĩ đến Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác khịt mũi.

"Bây giờ anh trở nên táo bạo hơn nhỉ?"

"Quá lời rồi."

Không giống với vẻ đàng hoàng hào phóng vừa rồi, giọng nói của Tiêu Chiến mềm mại hơn rất nhiều, âm thanh cuối cùng rõ ràng mà uyển chuyển.

"Trở về đi."

Vương Nhất Bác bảo Tiêu Chiến lái xe về biệt thự Cửu Giang nơi mà Vương tổng dạo này đặc biệt ưa thích,

"Được."

Khung cảnh đường phố đầy sao lại xuất hiện trong tầm mắt, Tiêu Chiến không thể che giấu nụ cười trên gương mặt. Anh thích con phố thơ mộng này, dù có đi qua bao nhiêu lần, từ đáy lòng anh vẫn luôn ngưỡng mộ nó.

"Dừng lại ở  cửa hàng 7-11 phía trước đi."

Vương Nhất Bác lại ra lệnh sau khi đi qua khu phố.

Xe dừng lại, Tiêu Chiến nhìn vào kính chiếu hậu hỏi.

"Mua gì cho ông chủ?"

Vương Nhất Bác nhướng mày.

"Mua loại lớn."

Tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro