Chương 12 (VI - 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[Chương này xin kết hợp với bài "Uggeus The World" của Westmoreland vừa nghe vừa đọc] 

.06.

Yêu một người, muốn bảo vệ hành động của người ấy, bất luận cách bao nhiêu năm, bất luận xảy ra ở thời gian nào, địa điểm nào, người nào, cũng đều sẽ không thay đổi.

Tình yêu là vĩnh viễn không thay đổi.

Tin tức nóng hổi nhất gần đây, hẳn là tin đồn tình cảm của các ngôi sao nổi tiếng trong nước.

Đến Phần Lan để quay show trượt tuyết, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đã biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người trong vài tháng, một tuần trước đã lên trang tin địa phương của Phần Lan.

Sau đó, tin tức này được phát sóng trong nước.

Trong video, đội cứu hộ dựa vào điện thoại di động trên người hai người để định vị một ngôi nhà an toàn đã bị bỏ hoang từ lâu.

Khi bọn họ chạy tới ngôi nhà an toàn này, thông qua cửa sổ thủy tinh phát hiện hai thanh niên ôm nhau chen chúc trên một cái ghế sô pha cũ nát.

Đều nhắm mắt lại, gọi thế nào cũng không có phản ứng.

Cửa sắt của ngôi nhà hoàn toàn bị người khóa trái từ bên trong, đội cứu hộ chỉ có thể mạnh tay đập phá vỡ, chủ ý xông vào trong nhà để cứu người.

Chị Văn mặc áo lông màu trắng, đi một đôi giày tuyết, lo lắng đi tới đi lui quanh căn phòng an toàn.

Tu Chao ghé vào bên cửa sổ nhìn nửa ngày, gõ thế nào cũng không thấy người trong phòng mở mắt.

Rất rõ ràng, hai ngôi sao lớn trong phòng đều đã hôn mê bất tỉnh.

Cô chú ý tới Vương Nhất Bác trên người chỉ mặc một chiếc áo len màu trắng, áo lông của cậu khoác lên người Tiêu Chiến.

Vậy phải làm sao bây giờ.

Nếu chuyện này bị truyền thông tiết lộ, chuyện của hai người bọn họ sẽ hoàn toàn không áp chế được.

Tất cả như Tu Chao dự đoán, ngày hôm đó trong đội cứu hộ có một phóng viên trà trộn vào, camera mini đã ghi lại rõ ràng tình hình thực tế.

Đội cứu hộ mất rất nhiều sức lực mới phá được cửa sắt, chị Văn là người đầu tiên xông vào trong nhà, tay của chị ấy đặt lên người của Vương Nhất Bác, sắc mặt thoáng hòa hoãn lại: "Cậu ấy chỉ ngất đi thôi! Cậu ấy bị chỉ ngất đi thôi!"

Tu Chao sau đó chạy vào xem xét tình hình của Tiêu Chiến, người đến cứu viện lập tức chen chúc vào, trong phòng nhất thời vô cùng hỗn loạn.

Trong lúc bối rối, người đại diện của hai người cũng không quên mang theo túi balo và ly nước của hai người, sau đó cùng đội cứu viện nâng bọn họ lên xe.

Nhiệt độ cơ thể của Tiêu Chiến nóng đến kinh người, đưa đến bệnh viện đã được đưa vào phòng bệnh đặc biệt, dưới yêu cầu của Tu Chao, mới thay đổi đến phòng bệnh đơn.

So ra, tình huống của Vương Nhất Bác lạc quan hơn rất nhiều, cậu chỉ bị lạnh đến hôn mê bất tỉnh.

Sau khi đưa đến bệnh viện, sau khi điều trị khẩn cấp, cậu liền tỉnh lại, nhưng giọng mũi rất nặng, đại khái không đến một ngày, sẽ bị cảm cúm đánh bại hoàn toàn.

Vương Nhất Bác mở hai mắt ra, phản ứng đầu tiên là hỏi thăm tình hình của Tiêu Chiến.

Chị Văn thở dài: "Vẫn đang điều trị"

Tay cậu nắm chặt thành quyền: "Bác sĩ nói như thế nào?"

Chị Văn lắc đầu: "Tình hình cụ thể còn chưa biết, nếu như tỉnh lại, Tu Chao sẽ cho người đến thông báo một tiếng"

"Tôi phải đi xem" Cánh tay Vương Nhất Bác chống bên giường bệnh, trong lúc nói chuyện muốn xuống giường xem.

"Đừng" Chị Văn ngăn lại: "Trong đội cứu hộ có phóng viên trà trộn vào, tôi cũng không biết từ đâu tới"

"Chúng tôi bị mắc kẹt trong thị trấn ba ngày, khi cơn bão dừng lại, chúng tôi lập tức liên lạc với đội cứu hộ đến cứu, phóng viên này trà trộn trong đội ngũ, đã ghi lại tình hình lúc đó, công ty đang xử lý chuyện này. Bây giờ là thời kỳ đặc biệt, cậu không thể qua đó nữa, các cậu thật sự phải tránh sự hoài nghi"

"Vì sao?" Giọng nói của Vương Nhất Bác có chút kích động: "Họ muốn nói gì thì cứ để họ nói, tại sao tôi phải trả giá cho suy nghĩ của họ? Chỉ vì tôi là một nghệ sĩ? Nhưng đây chỉ là công việc của tôi, tôi còn có cuộc sống của tôi, bạn trai của tôi đang được điều trị ở bệnh viện này, tình hình tốt hay xấu tôi cũng không biết, ngay cả liếc mắt nhìn cũng không được sao?"

Chị Văn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, giơ tôi vỗ vỗ vai Vương Nhất Bác: "Tôi gọi điện thoại cho Tu Chao hỏi tình hình, nếu tình hình có chuyển biến tốt, cậu phải đồng ý với tôi, an tâm ở trong phòng này, không thể ra ngoài. Trước khi quyết định của công ty được đưa ra, cậu không thể hành động thiếu suy nghĩ"

Vương Nhất Bác rũ mắt xuống, ngực phập phồng kịch liệt, cảm xúc rất kích động, nửa ngày cũng không nói gì nữa.

Chị Văn lấy điện thoại di động ra nhấn một dãy số, nhấn nút loa phóng thanh, âm thanh của Tu Chao nhanh chóng truyền tới, hai người đơn giản nói rõ tình huống.

"Tình trạng của Tiêu Chiến cũng không nghiêm trọng, là sốt do viêm dạ dày cấp tính, sốt cao không hạ, cho nên vẫn luôn hôn mê"

Hai người nói vài câu, chợt nghe Tu Chao nhỏ giọng nói thầm một câu: "Lúc trước Tiêu ca muốn mang cái bình nước này đi, tôi đã dặn dò mang thêm một thùng nước khoáng để phòng ngừa việc ngoài ý muốn, tôi kiểm tra thức ăn của anh ấy nửa ngày, kết quả phát hiện vấn đề không phải là thực phẩm"

"Vấn đề không nằm ở thực phẩm" Vương Nhất Bác mở to hai mắt, ngẩng đầu lên, giọng nói có chút run rẩy: "Không phải xuất phát từ thực phẩm sao?"

"Đúng vậy" Giọng nói của Tu Chao vẫn tiếp tục: "Tôi phát hiện nước trong bình giữ nhiệt của anh ấy không phải là nước tinh khiết, bên trong có không ít tạp chất và chất lắng..."

Tu Chao nói gì đó, cậu đã nghe không rõ.

Hai tay Vương Nhất Bác chống trên đầu gối, bên tai vang lên tiếng kêu chói tai.

Trách sao rõ ràng Tiêu Chiến đã có chút chuyển biến tốt đẹp, sau đó lại sốt cao không hạ.

Trách sao một ngày trước còn duy trì nhiệt độ nước nóng, ngày cuối cùng lại biến thành nước ấm.

Bởi vì Tiêu Chiến đã đánh tráo hai bình nước của nhau.

Vương Nhất Bác sợ không phân biệt được nước của hai người, sau đó nước tuyết đều cố ý để nguội một chút mới đổ vào bình giữ nhiệt.

Nói cách khác, sau khi Tiêu Chiến ăn hết đồ hộp quá hạn đã dẫn đến viêm dạ dày, trải qua một đêm dày vò, tình hình vừa mới có chuyển biến tốt, lại uống nước tuyết không vệ sinh.

Đây không thể nghi ngờ là họa vô đơn chí, Tiêu Chiến lại một lần nữa ngã bệnh, đúng lúc lửa than của bọn họ không đủ, đống lửa vừa mới hừng đỏ liền tắt.

Đối mặt với môi trường nhiệt độ càng ngày càng thấp, bệnh tình của Tiêu Chiến cũng càng ngày càng nghiêm trọng.

Cũng may...

Buổi chiều bão tuyết ngừng lại, đội cứu viện tới kịp thời, lúc chạng vạng, liền cứu bọn họ ra khỏi núi tuyết.

Nếu không có phóng viên địa phương trà trộn vào, nếu chuyện này không bị đài truyền hình địa phương tiết lộ, nếu người Trung ở Phần Lan không đưa tin tức này lên mạng, Vương Nhất Bác còn có thể quang minh chính đại đi vào phòng bệnh của Tiêu Chiến, cùng anh sống qua những ngày khó khăn này.

Trái tim của cậu như xoắn thắt lại một đoạn, mỗi một hơi thở đều giống như mười vạn con dao đâm vào phế quản, đau đến mức cậu toát ra mồ hôi lạnh nguyên cả người.

"Cún con, anh yêu em" Lời nói mê của Tiêu Chiến vẫn còn nỉ non bên tai, Vương Nhất Bác cắn răng, ngón tay nắm ở mép giường, phát ra miếng tiếng "rắc rắc rắc"

Con mẹ nó thế tục khó dung.

Con mẹ nó ánh mắt của người khác.

Chết tiệt.

Vương Nhất Bác đột nhiên đứng lên, đi vài bước đến cửa phòng bệnh, mặc kệ chị Văn ở phía sau gọi thế nào cũng không dừng bước, cậu gấp gáp muốn nhìn Tiêu Chiến một chút, nhìn xem tình hình của người trong lòng rốt cuộc như thế nào rồi. Không phải từ miệng ai khác biết được, cũng không phải thông qua con đường khác để thăm dò.

Cậu muốn tận mắt nhìn thấy.

Cậu muốn tận mắt nhìn thấy Tiêu Chiến không có việc gì.

Vương Nhất Bác vặn khóa cửa, trong nháy mắt mở ra, liền thấy phóng viên đứng ở cửa giơ máy ảnh, chụp vài tấm ảnh về phía mình.

Chị Văn theo sát phía sau cậu.

Nhanh tay lẹ mắt kéo cậu về, đóng cửa phòng bệnh lại.

Một giây sau, Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.

Tiêu Chiến tỉnh lại vào ngày hôm sau.

Trải qua trị liệu của hệ thống bệnh viện, cơn sốt của anh đã giảm, chỉ là giọng nói rất khàn, nói chuyện nghe như một ông già quá tuổi.

Phản ứng của anh giống hệt Vương Nhất Bác, mở mắt ra chuyện đầu tiên là hỏi Vương Nhất Bác thế nào, Vương Nhất Bác ở đâu, tôi muốn đi thăm Vương Nhất Bác.

Tu Chao mở điện thoại di động ra, giơ màn hình điện thoại lên trước mặt anh: "Anh xem cái này trước, xem xong anh còn muốn đi, tôi cũng không ngăn cản anh."

Trong nháy mắt Tiêu Chiến nhìn qua, liền cứng đờ tại chỗ.

#Tiêu Chiến Vương Nhất Bác Tuyết bị kẹt nơi núi tuyết#

#Tiêu Chiến Vương Nhất Bác ôm chặt lấy nhau #

#Tiêu Chiến Vương biến mất ba ngày ba đêm.#

#Vương Nhất Bác tặng áo lông cho Tiêu Chiến #

#Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến ngã bệnh #

#Khi hoạn nạn thấy chân tình, bạn sẽ nhường lại đồ giữ ấm cuối cùng của bạn chứ?#

......

Trên hot search chi chít tên của hai người.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.

Tu Chao cất điện thoại di động, giọng nói rất bình thản: "Đêm qua cậu ấy tỉnh lại, nhưng lại hôn mê bất tỉnh. Bác sĩ nói là phản ứng kích động, nghỉ ngơi một lúc là tốt rồi. Chuyện của hai người trong cái rủi có cái may, về phần truyền thông..."

Trong đầu Tiêu Chiến trống rỗng, giống như có người rút hết thời gian.

Đầu óc anh trống rỗng, không có gì cả.

"Tiêu ca" Tu Chao tiếp tục nói: "Chuyện của hai người, dư luận đã không áp chế được. Quan hệ xã hội của công ty Vương Nhất Bác đến bây giờ vẫn chưa lên tiếng, xem ra cũng không muốn bảo vệ nghệ sĩ này, muốn cậu ấy tự sinh tự diệt. Điều này cũng phù hợp với tác phong nhất quyết của công ty bọn họ"

Tiêu Chiến vẫn ngơ ngác ngồi ở chỗ đó, không nhúc nhích.

"Chuyện này..." Tu Chao ngồi bên cạnh Tiêu Chiến: "Kỳ thật ảnh hưởng rất lớn, nhưng là xấu nhất. Không nghĩ tới fan couple của các anh lại khổng lồ như vậy, một đám người đang tẩy hướng dư luận, cho tới bây giờ, đã có không ít người đứng về phía các anh, dù sao, cách làm của cậu Vương quá mức chấn động lòng người"

"Cậu ấy..." Tiêu Chiến nghiêng đầu, nhìn Tu Chao: "Làm cái gì?"

"Anh không biết sao?" Tu Chao nói: "Cậu ấy đưa tất cả các đồ dùng giữ ấm cho anh, lúc chúng tôi đến, trên người cậu Vương chỉ mặc một chiếc áo len, lạnh đến ngất đi. Mặc dù như vậy, cậu vẫn ôm chặt lấy anh, đội cứu hộ mất rất nhiều sức lực mới có thể tách hai người ra. Cũng bởi vì như vậy, hướng gió của dư luận có khuynh hướng nghiêng về phía cậu Vương đơn phương có ý đơn phương với anh, tình cảnh của cậu ấy tương đối nguy hiểm, mà anh, cũng không bị ảnh hưởng gì. Chỉ cần anh đồng ý, công ty sẽ lập tức phát ra thanh minh, tuyên bố anh và cậu Vương chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, như vậy cậu sẽ không ......"

Đầu óc của Tiêu Chiến giống như một quả bom sắp nổ tung.

Bên tai anh không ngừng quanh quẩn hai câu—

"Cậu ấy đưa tất cả thiết bị giữ ấm cho anh"

"Cậu ấy vẫn ôm anh thật chặt"

Anh nhớ tới dáng vẻ người kia quỳ một gối xuống đất, thành kính đeo " nhẫn " cho anh.

"Chúng ta kết hôn rồi" Anh nhớ tới giọng nói nhẹ nhàng của người kia trong giấc mơ.

"...... Chiến ca"

"...... Đừng sợ"

Anh không sợ. Vương Nhất Bác, chỉ cần có em ở đây, anh sẽ không sợ gì cả.

Tu Chao còn đang phân tích lợi và hại, đã nói cái gì, Tiêu Chiến đều không nghe vào.

Anh đứng lên, nhìn Tu Chao, gằn từng chữ: "Tôi mặc kệ quan hệ xã hội định đáp lại như thế nào, điều kiện trước nhất là phải bảo vệ cậu ấy"

"Bảo vệ cậu ấy?" Tu Chao mở to hai mắt: "Tiêu ca, ý của anh là, tình cảm của anh..."

"Không cần lo lắng cho tôi." Tiêu Chiến mặc áo khoác vào, đứng dậy đi tới cửa, tay nắm cửa: "Dù sao, chuyện này sớm muộn gì cũng phải nói. Nói sớm nói muộn, chẳng qua là vấn đề về thời gian sớm hay muộn thôi. Cậu ấy đang ở trong phòng bệnh?"

"Ừm?" Tu Chao vẫn chưa hẳn phục hồi tinh thần: "Ra ngoài quẹo phải, phòng bệnh cuối cùng" Tiêu Chiến gật đầu, mở cửa đi ra ngoài.

Chuyện này ồn ào huyên náo suốt một tuần, thậm chí đương sự cũng đã xuất viện về nước, giới truyền thông cũng không có tin tức gì.

Quan hệ xã hội của hai bên chỉ đáp lại sự kiện núi tuyết bị vây khốn lần này, ngậm miệng không đề cập tới tin đồn nóng bỏng liên tục tăng vọt.

Cũng có không ít người phát biểu rằng xu hướng giới tính và cuộc sống riêng tư của nghệ sĩ không cần phải công khai với công chúng, gần như vậy, giải tán đi.

Rất nhiều người ủng hộ họ, những lời phát biểu trên mạng gần như là: Dù sao tôi cũng không thể đưa tất cả các thiết bị giữ ấm cho nửa kia của tôi trong trường hợp này, bọn họ nhất định là thật, bất luận là loại tình cảm nào, đều làm cho con người tôi rung động!

Còn có một số người có ý kiến phản đối, nhằm vào công ty của Tiêu Chiến và bản thân Tiêu Chiến trước sau không đáp lại vụ tai tiếng này, bắt đầu lớn mật suy đoán: Tất cả những điều này có phải chỉ có Vương Nhất Bác đơn phương tình nguyện hay không, tình cảm mà các người nhìn thấy, chỉ là Vương Nhất Bác một bên quấn chặt lấy và khắc cốt ghi tâm mà thôi.

Tiêu Chiến cắn răng, ngón tay cầm điện thoại khẽ run rẩy.

Anh thật sự muốn biến lớn tài khoản của mình và công bố với toàn thế giới: "Mở mắt chó của các người ra nhìn cho rõ, chúng tôi yêu nhau!"

Nhưng công ty của Vương Nhất Bác chậm chạp không đưa ra phương án ứng phó, Tiêu Chiến cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ làm rối loạn bố cục của đối phương.

Nhưng giữ im lặng mấy ngày nay, hướng gió của dư luận ngày càng lệch lạc, người ủng hộ thuyết đơn phương ngày càng nhiều.

Tiêu Chiến xoay điện thoại di động, ngồi trong góc chờ người.

Tầm khoảng mười phút sau, một nam sinh mặc đồ thể thao, đầu đội mũ lưỡi trai, trên mặt đeo khẩu trang màu đen đẩy cửa đi vào, tầm mắt quét một vòng trong phòng, rơi vào trên người anh.

Sau đó, từng bước một, hướng về phía anh, kiên định đi tới.

Kỳ thực trong lòng anh biết rõ, tình hình hiện giờ, cho dù có bao vây kín hơn nữa, vẫn có chó săn đang âm thầm ngồi xổm trước mặt bọn họ, chờ chụp được một màn kinh thiên động địa.

Dù sao cũng là hai ngôi sao đứng đầu hiện tại, một đoạn video được giải cứu ở nước ngoài lại có thể khiến cho hai ngôi sao tê liệt trên Weibo.

Vương Nhất Bác ngồi đối diện anh, tháo khẩu trang xuống, bưng cà phê trước mặt lên uống một ngụm: "Chờ bao lâu rồi?"

"Không bao lâu" Tiêu Chiến lắc đầu: "Cũng chỉ hơn mười phút"

"Ừm." Vương Nhất Bác gật gật đầu, tay nắm chặt lại, nhìn qua có chút khẩn trương: "Chiến ca..." Tiêu Chiến nhìn cậu.

"Em biết nói như vậy rất không tốt..."

Vương Nhất Bác cúi đầu, tay không ngừng khuấy cà phê: "Nhưng công ty của em có lẽ là... Bất luận như thế nào, anh mau chóng để cho công ty trả lời đi. Em không ngại những người trên mạng nói thế nào, em chỉ hy vọng anh không bị ảnh hưởng"

Tiêu Chiến hít sâu một hơi.

Những lời Tu Chao nói ngày hôm đó quanh quẩn bên tai:

"Công ty Vương Nhất Bác đến bây giờ vẫn chưa lên tiếng, xem ra cũng không muốn bảo vệ nghệ sĩ này, muốn câu ấy tự sinh tự diệt. Điều này cũng phù hợp với tác phong cách quả quyết của công ty bọn họ"

Tự sinh tự diệt.

Thân thể Tiêu Chiến không thể khống chế có chút run rẩy, anh nghe thấy giọng của mình đang nói: "Không có khả năng"

Vương Nhất Bác hơi ngẩn ra, nhìn anh: "Cái gì?"

"Vương Nhất Bác" Tiêu Chiến tựa lưng vào ghế, cười cười: "Em còn nhớ ngày đó anh nói gì không?"

Vương Nhất Bác cũng không trả lời, chỉ nhìn anh không chớp mắt.

"Bỏ trốn" Tiêu Chiến vẫn cười như cũ: " Chính là công khai"

"Nhưng mà..." Vương Nhất Bác có chút mơ hồ: "Hội dư luận......"

Cậu không nói được nữa rồi.

Dư luận trước mắt, hình như là ác ý đối với cậu tương đối lớn.

"Cún con, em nghe anh nói" Tiêu Chiến biết anh đang suy nghĩ gì, đưa tay nắm lấy tay cậu, kiên định mà mạnh mẽ giải thích: "Hướng gió dư luận có tốt có xấu. Ủng hộ không ít, người có thái độ hoài nghi cũng rất nhiều. Suy nghĩ của anh là sớm muộn gì cũng phải công khai, nếu em không muốn công khai bây giờ, chúng ta sẽ cùng nhau giữ im lặng. Tất cả chúng ta vẫn như cũ, muốn làm gì thì làm, bị chụp ảnh không trả lời là được. Chờ em cảm thấy thời cơ chín muồi, chúng ta cùng nhau công khai"

Vương Nhất Bác yên lặng nhìn anh, ước chừng vài phút, mới nói: "Được. Tất cả đều nghe theo Chiến ca"

Hai người ăn chút điểm tâm ngọt ở quán cà phê, chuẩn bị ra ngoài dạo chơi.

Sắc trời đã tối, đèn hoa mới lên, ánh đèn kéo bóng người thật dài.

Tiêu Chiến một thân áo khoác màu vàng nhạt, cùng Vương Nhất Bác một thân quần áo thể thao sóng vai đi trên đường phố có chút tiêu điều, không một câu nói chuyện nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro