Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tớ muốn khiêu vũ dưới mưa quá đi."

Kacchan nhìn Izuku, không phải với vẻ mặt cau có và nheo mắt đặc trưng. Anh chỉ trông thực sự bối rối cũng như lật sang trang sách tiếp theo.

"Mày muốn khiêu vũ dưới mưa hử?"

Izuku chỉ hừm một tiếng lơ đễnh, nhìn hạt mưa rơi lộp bộp trên sàn ban công nhà của Kacchan. Ánh sáng từ cột đèn gần đó phản chiếu trên vũng nước đụng trên sàn, làm cho sàn ban công trông giống bản sao của bầu trời đêm đầy những ngôi sao nhỏ đang lấp lánh.

Izuku với tay ra cửa ban công, ngón tay cậu chạm vào tấm kính mát lạnh, có chút rùng mình vì cái lạnh.

"Chỉ là tớ nghĩ nó sẽ đem lại cho mình chút cảm giác thanh thản thôi." Izuku nói với một nụ cười khao khát.

Kacchan dùng đầu bút chọc vào trán để thu hút sự chú ý của cậu, quay về với mớ bài tập về nhà mà họ đang làm cùng nhau, và anh khịt mũi cười khi môi Izuku bĩu ra.

"Tập trung đi, mọt sách. Chúng ta còn cả đống việc phải làm đấy."

Izuku đảo mắt một cách tinh nghịch, dù vậy cậu vẫn cầm bút lên và tiếp tục từ nơi cậu đã dừng lại trước khi cậu bị phân tâm, bởi Kacchan nói đúng. Họ còn rất nhiều việc phải làm.

Sau một hoặc hai phút im lặng trong khi sấm sét đang xé toạc bầu trời, Kacchan có nói gì đó nhưng cậu hầu như không nghe thấy vì tiếng ồn từ bên ngoài.

Izuku ngẩng đầu lên, chớp mắt. "Cậu mới nói gì á, Kacchan?"

Kacchan không nhìn cậu, "Tao nói là; nếu mày muốn khiêu vũ dưới mưa, tại sao mày không thử đi?"

Izuku cảm thấy vệt đỏ xấu hổ dần hiện lên mặt và đọng lại trên má khi cậu đảo mắt sang một bên. Từ tầm ngoại vi của mình, cậu có thể thấy mình đã thành công thu hút được sự chú ý của Kacchan khi chàng trai tóc vàng nhìn cậu, sự tò mò dường như đã khơi dậy và anh ấy thực sự đã đặt bút sang một bên.

"Deku?" Kacchan cẩn thận nói. Izuku ậm ừ nhưng vẫn tránh né ánh mắt anh. "Tại sao mày vẫn chưa thử khiêu vũ dưới mưa vậy?."

"Lí do là ... thôi xấu hổ lắm."

"Vậy thì tao càng muốn biết hơn. Thôi nào, Deku.". Anh chọc vào cánh tay cậu. Izuku cảm thấy cả một đàn bươm bướm đang bay loạn trong bụng mình. "Nói nhanh."

Cậu đầu hàng, một cách dễ dàng (không có gì ngạc nhiên).

"Đó là vì-". Cậu dừng lại và hít một hơi thật sâu rồi chợt thở ra một tiếng thở dài. "- tớ muốn cùng ai đó khiêu vũ dưới mưa." // tớ muốn cùng cậu khiêu vũ dưới mưa. //

"Mày muốn khiêu vũ với ai đó dưới cơn mưa chết tiệt à?". Izuku không thích giọng điệu mà anh ấy sử dụng, rõ là đang trêu chọc, có chút phán xét nữa chứ, và cậu thiếu niên mặt đầy tàn nhang cố gắng che giấu sự xấu hổ (tột cùng) của mình bằng một ánh mắt không vui.

"Rồi sao?"

"Mày nghiêm túc đấy à?". Có một sự thích thú trong giọng nói của anh ấy và khóe mắt anh ấy nhăn lại với cùng sự thích thú đó. "Điều ngăn cản mày khiêu vũ dưới cơn mưa là do thiếu bạn nhảy à?"

Izuku hậm hực, hừ một hơi. "Ừ. Vậy thì sao? Thật tuyệt khi có ai đó khiêu vũ cùng mình dưới mưa chứ bộ."

"Chưa từng trải nghiệm mà làm sao biết nó tuyệt hay không hả? Nghĩ mà xem, mọt sách." Anh vừa nói vừa chọc chọc thái dương cậu, khóe môi cong lên đầy nham hiểm.

"Đó là do tín hiệu vũ trụ mách bảo tớ đấy. Bên cạnh đó, cách nó được miêu tả trong loạt phim lãng mạn và phim ảnh nói chung cho tớ cảm giác nó là một thứ gì đó thú vị, dễ chịu kiểu vậy, cậu biết đấy."

"Không, tao không biết nha. Hãy khai sáng cho tao đi, Deku.". Anh nghiêng người về phía trước với khuỷu tay chống trên hai chân bắt chéo, thu hẹp đáng kể khoảng cách giữa họ. Izuku phải tập trung đủ ý chí để nuốt tiếng kêu ngạc nhiên của mình lại.

Dù vậy, cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, "Bởi vì cậu đang quá xấu tính nên tớ không nói cậu biết đâu, Kacchan."

Anh chàng tóc vàng khịt mũi và búng một cái vào trán cậu, ngã người chống hai tay ra sau lưng. "Làm như tao muốn nghe thêm về mấy viễn cảnh lãng mạn kỳ lạ mà mày tưởng tượng ra vậy."

"Nè nha!"

"Bài tập về nhà, Deku. Chúng ta còn một đống bài tập về nhà. Tập trung đi."

< > < > < > < >

Vài ngày sau, Izuku ngạc nhiên khi thấy một tin nhắn từ anh chàng tóc vàng.

Kacchan (° ◡ ° ♡): Ra ngoài gặp tao.

Izuku liếc nhìn về phía ban công phòng mình. Trời vẫn đang mưa. Khá là nặng hạt nếu phải kể chi tiết hơn.

Vậy tại sao Kacchan muốn gặp cậu ở bên ngoài chứ? Tất nhiên, Izuku đã hỏi 'tại sao?' và Kacchan trả lời ngay lập tức, đe dọa sẽ túm tóc lôi cậu ra khỏi phòng nếu cậu không ra ngoài gặp anh trong vòng 5 phút nữa.

Izuku không dám hỏi gì thêm nữa, vì một tương lai không bị hói, cậu nhanh chóng chuẩn bị để phi ra ngoài gặp Kacchan, khoác lên mình chiếc áo hoodie và chiếc quần jean bạc màu. Cậu hoàn thiện vẻ ngoài với đôi giày đỏ đặc trưng và cầm theo chiếc ô của mình.

"Deku-kun, cậu định đi đâu vậy?" Uraraka hỏi khi thấy cậu đang đi thẳng ra cửa.

"Oh, tớ đi gặp Kacchan."

Jirou là người tiếp theo hỏi khi cô thận trọng liếc nhìn những ô cửa sổ lớn phủ đầy những giọt mưa. "Chuyện gì có thể quan trọng đến mức cậu ấy không thể nói với cậu ở trong kí túc vậy?"

"Đó là chuyện mà tớ sắp được biết nè," cậu nói, mở cửa. Cậu chào tạm biệt bạn cùng lớp trước khi bước ra ngoài và đóng cửa lại sau lưng. Cậu ngay lập tức bung ô ra và cẩn thận bước xuống cầu thang nhỏ để không bị trượt chân, nheo mắt tìm dưới cơn mưa tầm tả với hy vọng sẽ nhận ra bóng dáng quen thuộc của anh chàng tóc vàng.

Rất may, không khó để nhận ra anh ấy. Anh ấy đang đứng cạnh một trong những ngọn đèn đường chiếu sáng lối đi trong ký túc xá của họ. Izuku tăng tốc, chuyển từ đi bộ sang chạy bộ một cách từ tốn.

"Kacchan!" cậu hét lên và thật bất ngờ khi anh chàng tóc vàng nghe thấy cậu cũng như rời mắt khỏi thứ mà anh đang chú ý trước đó và nhìn chăm chăm cậu thiếu niên tóc xanh lục đang tiến lại nhưng Izuku có thể dễ dàng nhận ra sự khó chịu trên khuôn mặt anh.

"Đến đúng con mẹ nó lúc ghê ha." Kacchan rít lên. "Làm cái quần què gì mà lâu vậy hả?"

"Kacchan, tớ có để cậu đợi lâu đến như vậy đâu." Izuku nói, đi chậm lại cho đến khi đứng ngay trước mặt anh.

"Có cái con cặc, mày bắt tao đợi hơi lâu đấy. Tao đã nói là mày phải xuất hiện sau năm phút. /Năm/ con mẹ nó phút.".

Anh giơ năm ngón tay lên. "Và đã qua... Tao không biết nữa. Ba mươi phút chắc vậy?"

"Bây giờ cậu phóng đại quá mức rồi đó. Tớ khá chắc là không quá mười phút."

"Nó vẫn giống ba mươi phút đối với tao. Dù sao thì chết tiệt.". Anh hất cằm về phía chiếc ô của cậu. "Bỏ xuống đi."

Sự im lặng bao trùm khoảng cách giữa họ khi Izuku chớp mắt liên tục một cách khó hiểu nhìn anh.

"Đợi gì nữa?" anh nói.

"Bỏ ô xuống đi, Deku." Anh lặp lại, chậm rãi và rõ ràng hơn.

Izuku đang cố liên kết những gì đang xảy ra, nhưng dù cậu có làm gì đi chăng nữa, mọi thứ vẫn không ăn nhập gì với nhau.

"Nhưng...tớ sẽ bị ướt mất."

"Oh, mày không nói là tao không biết luôn á. Tao sẽ nghĩ mày đột nhiên có quirk chống thấm nước." Kacchan bó tay với cậu. "Được rồi nhìn tao nè.". Anh ném chiếc ô của mình sang một bên và bị ướt ngay lập tức.

"Kacchan...."

"Chỉ cần làm theo tao thôi bởi vì nếu tao bị ướt mà không có lý do, tao sẽ thọc chân mình vào đít mày sâu đến mức mày sẽ cảm nhận được nó ngọ nguậy trong bụng luôn đó thằng kia."

Izuku, mặc dù ngập ngừng, vẫn làm theo, và một cơn rùng mình chạy khắp cơ thể ướt đẫm lạnh cóng của cậu. Cảm giác như cậu vừa bị nhúng vào nước đá lạnh rồi bị bỏ ngoài tuyết để 'phơi cho khô'.

Cậu cố gắng tạo hơi ấm cho cơ thể bằng cách xoa tay vào nhau nhưng mọi thứ đều ẩm ướt và khó chịu.

"Rồi đó, g-giờ thì sao?" cậu hỏi với hàm răng hơi run lập cập.

Cậu nhìn Kacchan rút điện thoại ra mà không quan tâm đến việc trời đang mưa tầm tã và làm gì đó trước khi nhét nó trở lại vào túi của mình.

Và đó là khi Izuku nghe thấy nó. Tiếng nhạc cụ bắt đầu một bản nhạc dường như phát từ một nơi nhưng đồng thời nghe cũng như đang vang lên xung quanh họ. Cậu quay đầu qua lại, cố xác định vị trí tiếng nhạc phát ra nhưng mọi thứ mờ ảo trong màn mưa và tiếng mưa rơi khiến cho việc nghe chính xác vị trí của nó trở nên đặc biệt khó khăn, điều gần như là bất khả thi.

"Kacchan, chuyện gì đang xảy ra... vậy?". Giọng của Izuku chìm vào hư không khi cậu nhìn chằm chằm vào bàn tay đang chìa ra trước mặt mình.

Huh?

Cậu ngước mắt lên.

Kacchan không nhìn cậu, nhưng tay anh ấy vẫn lơ lửng giữa không trung như thể mời gọi Izuku nắm lấy. Ngay cả khi nó trông rất hấp dẫn, Izuku vẫn không chắc mình có nên nắm hay không.

"Kacchan?"

Kacchan chửi thầm, rồi sau đó chửi thành tiếng. "Đụ đĩ mẹ mày. Nó - tao thực sự có cần giải thích cho mày không?"

Izuku bị phân tâm bởi lớp bụi đỏ nhẹ phủ trên tai anh mà cậu thậm chí không nhận ra rằng anh đã hỏi cậu một câu. Trước khi cậu có thể ngăn bản thân mình lại, cậu đã chộp lấy tai anh, khiến Kacchan giật mình hét lên rồi nhảy lùi ra sau và Izuku thu tay lại.

"Làm cái đéo gì vậy?!" anh rít lên, bịt tai mình lại, mắt nheo lại liếc cậu.

"X-xin lỗi, Kacchan." Izuku ngượng ngùng xin lỗi. "Tai của cậu ... thực sự rất đỏ."

"Hoặc là do mày tưởng tượng ra thôi, nghe vậy hợp lí hơn chưa?"

Lông mày của Izuku nhướng lên trước sự phòng thủ trong giọng nói của anh nhưng cậu sẽ không đề cập đến nó. Thay vào đó, cậu nhìn Kacchan lần nữa chìa tay về phía mình, lần này nhìn thẳng vào mắt cậu với vẻ giễu cợt.

"Đừng lãng phí thời gian của tao nhiều hơn nữa, đồ đần. Mày có nắm tay tao hay không đây?"

"Tớ - tại sao?"

Một tiếng rên rỉ khó chịu phát ra từ anh chàng tóc vàng - Izuku chắc rằng anh chỉ còn vài giây nữa là nện một phát vào đầu cậu hoặc cho hẳn một vụ nổ vào mặt cậu.

Nhưng cả hai chuyện đó đều không xảy ra. Trên thực tế, nếu có xảy ra thì có lẽ càng hợp lý hơn là bị kéo mạnh vào ngực của anh chàng tóc vàng trong khi một tay của anh đặt bên hông của cậu.

Hơi thở của Izuku nghẹn lại trong cổ họng và đồng tử của cậu giãn ra khi Kacchan ở quá gần mình.

"Bởi vì tao muốn khiêu vũ với mày. Đó là lý do tại sao."

Lời bài hát được cất lên. Electric love của Børns.

Đôi mắt của Izuku mở to, "C-cậu nói thật à?"

"Vâng tao-tao nói thật đó. '' Kacchan bắt chước giọng nói lắp bắp của cậu với một cái đảo mắt. Anh buông tay ra khỏi hông Izuku và hướng dẫn cậu cách đặt tay sao cho đúng, đặt chúng lên vai anh. "Bộ tao làm cái gì sai hay đéo gì?"

Cơ thể Izuku cứng đờ vì cảm giác tay anh đang nắm chặt lấy hông mình. "K-không phải nhưng-".

"Vậy thì im lặng và khiêu vũ với tao đi.". Anh hướng dẫn cậu nhảy bước ngang một cách chậm rãi. "Mày luôn muốn thử cái này mà phải không?"

Đúng, cậu đúng là có muốn thử thật, nhưng vài ngày trước, Kacchan đã trêu chọc cậu về nó và bây giờ ý kiến của anh về chủ đề đó đột ngột thay đổi 180 độ. Izuku dường như không thể hiểu chính xác chuyện gì đang xảy ra.

Và cậu đã nói với Kacchan điều đó ngay khi họ thong thả lắc lư theo điệu nhạc.

Anh ấy nhún vai một cách thờ ơ. Sấm sét vang vọng, xé toạc bầu trời. "Tao đoán tao muốn xem nó thú vị như thế nào."

"Vậy à, sau khi chế nhạo tớ vì chuyện đó?" Sự hoài nghi cùng với cái nhìn bực bội hiện trên khuôn mặt cậu.

"Ừm. Thì sao?"

"Cái đồ cà trớn."

Kacchan không búng trán hay véo má cậu như mọi khi. Thay vào đó, anh ấy cười, và Izuku nhìn chằm chằm. Thật là một cảnh tượng hiếm thấy khi anh chàng tóc vàng cười. Mặc dù cậu đã từng bắt gặp anh ấy cười vài lần, nhưng dưới cơn mưa như trút nước với đôi vai run rẩy và đôi mắt nhắm nghiền trong tiếng cười vô tư, lần này thật sự khác biệt. Một khác biệt rất tốt. Một khác biệt rất là đẹp trai.

~Drown me. You make my heart beat like the rain~

~Nhấm chìm em đi. Anh khiến trái tim em đập như làn mưa đang rơi~

Và vâng, Izuku đã chết dìm mất rồi. Kacchan đang nhấn chìm cậu, nụ cười có má lúm đồng tiền, đôi mắt, tiếng cười của anh, những cái chạm nhẹ nhàng như lông vũ khi ngón tay họ chạm nhau lúc họ đi bên cạnh nhau, một câu đơn giản 'Chào, Deku' khi họ gặp nhau mỗi sáng trước khi lớp học bắt đầu, cách anh thản nhiên nghịch tóc Izuku khi người kia ngồi cạnh mình. Tất cả những chuyện đó khiến cậu chìm ngày càng sâu hơn và sâu hơn nữa vào vùng nước nguy hiểm của tình cảm mà cậu dành cho anh chàng tóc vàng, và cậu không hề có ý định sẽ nổi lên.

Kacchan đã ngừng cười, tuy nhiên sự thích thú của anh hiện rõ trong đôi mắt màu đỏ như son và Izuku rụt rè mỉm cười đáp lại, cúi đầu xuống.

Họ tiếp tục khiêu vũ theo bước đi ngang cho đến khi anh chàng tóc vàng nói:

"Ta sẽ ngả người mày ra sau."*

(Kacchan bảo là "I'm going to dip* you.", dip là một động tác ngã bạn nhảy ra sau, trong khi một tay mình giữ cho bạn nhảy không ngã xuống đất, như ảnh dưới: )

"Cái-Kacchan!". Thế giới của cậu đột nhiên bị lệch khỏi trục của nó nhưng bàn tay cậu ôm chặt quanh cổ anh và bàn tay anh đặt dưới lưng cậu đã ngăn anh tiếp xúc với nền bê tông ẩm ướt. "Kacchan-"

"Thư giãn đi, mọt sách. Tao sẽ không để mày ngã đâu." Anh nói với một tiếng cười khúc khích. Oh, nhưng cậu không lo lắng về chuyện đó. Cậu lo chuyện khoảng cách của khuôn mặt họ gần nhau như thế nào hơn. Nếu tiếng mưa không quá to, Izuku chắc chắn Kacchan sẽ nghe được nhịp tim của cậu.

Kacchan kéo cậu lên dần và Izuku thậm chí còn không có thời gian để hồi phục vì cậu lại một lần nữa bị bất ngờ khi anh chàng tóc vàng xoay cậu lại, đổi vị trí của họ để lưng cậu hướng về phía đèn đường.

"Trời ơi, Kacchan."

"Cái gì? Sợ bị xoay vòng hay sao?". Anh lại xoay cậu một lần nữa để nhấn mạnh điều anh vừa nói và lần này, khi cậu đã sẵn sàng hơn nhiều, một tiếng cười khúc khích bật ra từ cậu.

Kacchan kéo cậu lại gần hơn. Không nói gì về khoảng cách gần như không tồn tại giữa họ bây giờ.

Một tia chớp lóe lên trên bầu trời.

"Oh, tất nhiên là không rồi. Chỉ cần lần sau cho tớ một lời cảnh báo nhỏ trước được không"

"Thế còn, mày không được ra lệnh cho tao phải làm gì thì sao?"

Izuku lè lưỡi một cách trẻ con trong khi nhắm mắt lại. Nhưng khi cậu mở mắt ra một giây sau đó, những lời cậu muốn nói không thể thốt ra.

Bởi vì Kacchan đang nhìn cậu chằm chằm với vẻ mặt rất khó hiểu.

Quen biết Kacchan từ rất lâu, cậu có thể dễ dàng nhận ra khi nào anh ấy buồn, vui, tức giận, khó chịu, vân vân. Tất cả đều đến từ những cử chỉ nhỏ mà anh ấy làm với đôi tay của mình. Giống như khi anh có tâm trạng đặc biệt tốt nhưng không thể hiện ngoài mặt, anh ấy sẽ gõ ngón tay lên bàn theo nhịp điệu của một bài hát nào đó đang phát trong đầu. Hoặc dấu hiệu đầu tiên của trạng thái bùng nổ sắp tới là sự giật giật nhè nhẹ của ngón tay anh.

Nhưng hai tay anh ấy đang bận bịu, ôm ngang hông cậu. Giữ cậu gần anh. Không có gì để cậu nắm bắt được cảm xúc của anh, và Izuku không biết phải làm gì trong tình huống này.

Vì vậy, cậu mỉm cười với hy vọng sẽ phá vỡ sự căng thẳng đang leo thang giữa họ. Nhưng mặc bất cứ điều gì có thể xảy ra, sự căng thẳng chỉ tăng lên cũng như sự chú ý của cậu va vào đôi môi của anh ấy. Cậu thậm chí còn không nhận ra rằng mình đang cắn môi dưới - một thói quen khi cậu lo lắng mà cậu đã mắc phải khi bắt đầu học ở UA - cho đến khi ngón tay cái ướt lạnh của Kacchan lướt trên làn da bên dưới môi cậu, vuốt ve nó cho đến khi môi dưới của Izuku thoát khỏi hàm răng của cậu.

Izuku mở miệng. Cậu cố gắng nói gì đó nhưng không có gì phát ra ngoại trừ một âm thanh bị bóp nghẹt.

"Khi mày làm thế sẽ khiến tao phát điên lên đấy, mày biết không." Anh hầu như đã không nói gì trong cơn mưa như trút nước. Ngón tay cái của anh xoa vòng tròn một cách nhẹ nhàng trên làn da bên dưới môi cậu như thể bị nó mê hoặc.

"Khi tớ...khi tớ làm gì cơ?"

Kacchan không ngần ngại nói. "Khi mày cắn môi mình."

Izuku không nói nên lời. Trong tất cả những điều mà cậu mong anh chàng tóc vàng sẽ nói, thì chắc chắn không có điều này.

Bài hát phát lại từ đầu.

"Này, Deku.". Kacchan cho đến bây giờ vẫn không rời mắt khỏi đôi môi của cậu, gần như nó đã khiến anh ấy bị thôi miên. "Mày sẽ ghét tao nếu tao hôn mày chứ?"

Giống như chuyện cậu đã đề cập trước đó, Izuku bị sốc và vô cùng bối rối. Mấy lời này từ đâu ra vậy chứ?? Đây có thực sự là Kacchan không? Hay là một kẻ mạo danh anh?

Izuku nuốt đống nước bọt ứ đọng trong miệng và cố gắng thốt ra một câu "Sao cậu lại hỏi vậy?"

"Vì tao thực sự muốn hôn mày ngay con mẹ nó lúc này."

Nhịp tim của Izuku tăng lên.

"Và nếu tao làm vậy, tao sẽ vượt qua ranh giới mà chúng ta không thể quay đầu trở lại. Vì vậy, hãy cho tao biết, Deku"

Họ ngừng khiêu vũ. Tiếng mưa và tiếng nhạc chẳng còn là gì ngoài tạp âm cho đến khi cậu không còn nghe thấy gì ngoài tiếng của anh chàng tóc vàng khi anh ấy hạ giọng thì thầm.

"Mày sẽ ghét tao chứ?"

Và Izuku nói 'không' hay đúng hơn là cậu lắc đầu. Cậu sẽ không bao giờ ghét anh ấy. Cậu không nghĩ mình có thể ghét anh. Kacchan có thể làm tổn thương cậu theo cách tồi tệ nhất có thể, và trong thâm tâm Izuku vẫn sẽ không hề ghét anh ấy bởi vì dù thế nào đi chăng nữa, cậu sẽ luôn bị hút vào Kacchan như một cục nam châm.

Với câu trả lời của cậu, tất cả âm thanh ùa đến cùng một lúc khi Kacchan từ từ tiến lại vào, có chút do dự. Môi họ gần như chạm vào nhau, chỉ cách nhau khoảng một sợi tóc.

Kacchan dừng lại. Mắt anh dán chặt vào cậu... anh đang cho cậu cơ hội để đổi ý nhưng Izuku, đột nhiên cảm thấy tự tin, nắm vai lấy anh kéo anh về phía trước.

~All I need is to be struck by your electric love~

~Tất cả những gì em cần là bị đánh gục bởi tình yêu sét đánh dành cho anh~

( Cre: https://twitter.com/dshr69/status/1372725300639989762?s=20&t=myqwrKyVsh6x9oXZFtJrdg )

Và đó là tất cả những gì xảy ra trước khi môi họ gặp nhau, tuy lạnh lẻo nhưng đầy mời gọi.

Phản ứng của Izuku đến ngay lập tức. Cậu ngay lập tức trở nên yếu đuối trước hương vị của anh, yếu đuối trước cảm giác đôi môi của anh mềm mại đến khó tin và yếu đuối trước cảm giác anh đang hoàn toàn lấn át các giác quan của cậu.

Trong khi đó Kacchan...anh ấy hôn cậu với một ham muốn nhất định, một sự tuyệt vọng nhất định như thể anh ấy sắp hết oxy và Izuku là nguồn cung cấp oxy cho anh. Giống như cậu là nước sẽ làm dịu cơn khát của anh. Anh ấy cắn, liếm, mút mạnh, và làm tất cả những gì có thể để có thế nghe được âm thanh phát ra từ Izuku, âm thanh mà bình thường anh sẽ cảm thấy xấu hổ khi nghe, nhưng giờ anh đã quá đắm chìm trong cảm giác ấm áp khi đôi môi họ chạm nhau để quan tâm.

Bầu trời u ám nhưng Izuku cảm thấy như xung quanh mình là một chùm màu sắc rực rỡ. Từ đầu đến chân, cậu đang ướt sũng và run rẩy nhưng Izuku cảm giác như mình đang ngồi trước lò sưởi, nhâm nhi một cốc ca cao nóng.

Izuku ôm lấy anh ấy thật chặt, sợ rằng nếu cậu buông ra, đây có thể chỉ là một giấc mơ nhưng cũng bởi vì cậu muốn cảm nhận được vị của anh nhiều hơn nhưng than ôi, nhu cầu cung cấp oxy cho cơ thể cậu mới quan trọng hơn, và họ rời nhau với một hơi thở hổn hển.

Người bé con hơn trong hai người, vật vã để lấy lại hơi thở của mình. Cậu nhìn chằm chằm vào Kacchan qua hàng mi ướt và cũng giống như cậu, anh chàng tóc vàng cũng đang cố lấy lại hơi thở, nhưng dần dần, một nụ cười hiện trên khuôn mặt anh.

"Vãi...wow." anh thở. "Vừa nãy..." anh cố để thở. ".. thật là tuyệt con mẹ nó vời luôn."

Khuôn mặt của Izuku bừng sáng với màu sắc gần như không thể nhận ra dưới bóng tối mờ mịt. "Thật hả...?"

"Đụ mẹ, đúng đã luôn." Kacchan xác nhận, nụ cười của anh ấy ngày càng tươi, làm bừng sáng cả khuôn mặt. "Kiểu vãi cả cứt, tao nghĩ tao bị ám ảnh bởi đôi môi của mày mất rồi."

Izuku bật cười xen lẫn giữa thích thú và xấu hổ. "Kacchan."

Anh ấy cười toe toét, "Cái gì? Đó là sự thật chứ bộ. Nếu tao biết rằng đây là điều tao đã bỏ lỡ thì tao đã hôn mày sớm hơn rồi. Nhưng mà này," anh nói, nhún vai một cách. "có lẽ bây giờ tao có thể bù đắp cho những nụ hôn mình đã bỏ lỡ nhiều năm qua... nếu mày cho phép tao."

Izuku không biết tại sao nhưng nó nghe như một lời tỏ tình gián tiếp với cậu, và trái tim cậu rung động.

"Tất nhiên là tớ sẽ cho phép cậu rồi. Bất cứ lúc nào trong ngày, ở bất kì đâu, bất kể tớ đang làm gì, cậu muốn hôn tớ bao nhiêu lần cũng được."

Và Izuku chắc rằng Kacchan cũng biết rằng cậu cũng đang tỏ tình với anh nữa bởi vì cậu đột nhiên nhận được ánh nhìn dịu dàng nhất mà mình từng thấy ở anh chàng tóc vàng.

Anh cúi xuống ngang với Izuku cho đến khi chóp mũi của họ chạm vào nhau và Izuku đã hơi nghiêng đầu về phía trước để chờ đợi. "Chỉ là cảnh báo trước thôi; tao sẽ hôn mày cho đến khi mày phát ngán thì mới thôi."

"Tớ chỉ vừa mới trải nghiệm cảm giác được hôn cậu thôi, Kacchan." Izuku nói với anh. "Và tớ đã nghiện rồi. Tớ không nghĩ mình sẽ chán nó đâu."

Đó là tất cả những gì cần để bùng lên một ngọn lửa trong mắt Kacchan, và đôi môi của họ lại gặp nhau trong một cái ôm dịu dàng khác, khiêu vũ theo điệu nhạc vẫn đang phát dưới cơn mưa tầm tã.

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro