Mừng pết 5k followers hehe

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc đó là 00:17 khuya khi Katsuki lê thân ra khỏi xe tại gara đậu xe của khu chung cư nhà anh. Anh vừa hoàn thành một nhiệm vụ cực như chó suốt 3 tuần qua, gần như cạn hết sức lực để lấy hành lý và lết xác đến thang máy. Đúng là đã xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ thật đó nhưng anh cũng đuối bỏ mẹ chứ đéo đùa.

Katsuki đã lao thẳng đến sân bay ngay sau khi hoàn thành công việc và hoàn tất cuộc thẩm vấn. Cuộc thảo luận đã kéo dài hơn dự kiến ​​do tính chất của nhiệm vụ và anh phải vội vã tắm rửa thật nhanh.

Chuyến bay kéo dài vài giờ và anh khó có thể chợp mắt được giây phút nào trong chuyến bay bất ổn của mình. Anh gần như đã tan chảy trên chiếc ghế ô tô êm ái của mình khi ngồi vào đó nhưng tự nhắc nhở bản thân rằng anh không thể ngủ ở bãi đậu xe sân bay được. Lẽ ra anh nên nhờ ai đó đến đón nhưng thôi kệ mẹ đi.

Giờ đang đứng thừ người bên trong thang máy, Katsuki nhăn mặt khi nghĩ về căn hộ trống trải lạnh lẽo đang chờ đợi mình. Dù rất muốn quay lại và ngủ trên giường nhưng anh ấy thực sự ghét căn hộ của mình.

Có điều gì đó không ổn ở nó.

Nó sạch sẽ và hiện đại. Mới tinh như cái ngày anh nhận được nó. Trên thực tế, đó là một căn penthouse nằm trong một trong những tòa nhà đẹp nhất thành phố. Anh đã gặp may khi cứu được chủ nhân căn hộ trong một cuộc tấn công ngay khi anh vừa tốt nghiệp trung học. Gia đình họ rất biết ơn sự giúp đỡ của anh nên họ đã đề nghị cho người anh hùng bùng nổ và mới ra nghề thuê một căn penthouse với giá siêu ưu đãi.

Tất nhiên là anh đã chộp lấy cơ hội đó và căn hộ của anh nhanh chóng trở thành thứ khiến mọi người thèm muốn. Bạn bè của anh thường tìm hết lý do này đến lý do khác để ghé qua hoặc xông vào nhà anh khiến anh rất khó chịu. Khi tất cả bọn họ cuối cùng cũng đã có nhà riêng, Katsuki đã có lí do để chống lại đám bạn mỗi khi bọn họ muốn quậy banh nhà anh. Tất nhiên thỉnh thoảng bọn họ vẫn ghé qua nhưng không nhiều như trước.

Dù vậy, đến cuối cùng anh vẫn cảm thấy căn hộ này có gì đó không ổn. Đây luôn là nơi để anh ngủ, ăn và ở một mình sau khi cuộc tuần tra kết thúc. Và bây giờ, sau chuyến công tác xa nhà đầu tiên, việc quay trở lại căn hộ của chính mình dường như... khiến anh không có chút hứng thú. Ít nhất anh sẽ được ngủ trên chiếc giường thoải mái của mình.

Thang máy kêu một tiếng ding , báo cho anh biết đã đến tầng của mình. Katsuki thở dài và mang hành lý của mình bước ra. Mở cửa căn hộ, cởi giày và bước vào trong, anh đứng đó nhìn xung quanh với vẻ mặt nhăn nhó khó chịu.

Chuẩn rồi. Vẫn đâu vào đó.

Hoặc, chờ đợi? Có thật vậy không?

Katsuki khịt mũi lắc đầu rồi cười trừ. "Tất nhiên là mọt sách đã ghé qua đây," giọng anh vang vọng trong phòng khách, anh bước về phía chiếc đi văng của mình và chạm vào chiếc chăn có chủ đề Sir Nighteye mà chắc chắn anh không sở hữu đang nằm vắt vẻo trên đồ nội thất của mình. Vỗ nhẹ vào chăn, anh cười thầm khi biết Izuku chắc hẳn đã ghé qua để trốn khỏi những người hàng xóm ồn ào của cậu.

Sau khi cất hành lý vào phòng, Katsuki đi vào bếp. Anh không có thời gian để ăn gì trước lên máy bay và anh cũng quên dừng lại để mua gì ăn trên đường về căn hộ của mình. Chàng trai tóc vàng cao mở tủ lạnh và lớn tiếng chửi rủa. Ngửa đầu ra sau, anh nhìn chằm chằm lên trần nhà khi chiếc tủ lạnh trống rỗng đập vào mắt anh.

"Mẹ kiếp, đụ con đĩ mẹ nó, thằng đầu buồi khốn kiếp, tiên sư -", vân vân và mây mây, anh đóng sầm cửa tủ lạnh lại và đi đi lại lại trong phòng, dùng tay xoa mặt mình. Tất nhiên là anh có đi mua cái mẹ gì trước khi rời đi đâu, tại sao anh lại mong đợi có BẤT KỲ món đéo gì còn sót lại trong tủ lạnh chứ.

Katsuki hét ầm lên một âm thanh ngẫu nhiên nào đó trong căn hộ trống trải vì anh có thể và điều đó cũng giúp anh cảm thấy dễ chịu hơn. Cầm điện thoại lên, anh rầu rỉ khi thấy giờ đã quá khuya rồi.

Mua đại đồ ăn từ cửa hàng tiện lợi vậy.

Sự tức giận dâng lên trong anh vì sự thiếu khả năng nhìn xa trông rộng của chính mình và anh giẫm mạnh lên đôi giày của mình. Anh xỏ chân vào và buộc dây giày lại một cách bực bội. Với một tiếng gầm gừ, anh mở cửa và dậm chân đi về phía thang máy.

Một tiếng DING lớn vang khắp hành lang khi cửa thanh máy mở ra và Katsuki cảm thấy cơn giận của anh dường như tan biến ngay. Nó được thay thế bằng sự bối rối khi anh đứng hình, chớp mắt nhìn người bạn thời thơ ấu tóc xanh lục đang mở to mắt nhìn anh với vẻ ngạc nhiên. Tim Katsuki bắt đầu đập loạn xạ và môi anh nhếch lên như thể muốn mỉm cười.

Ngay lập tức Izuku cười rạng rỡ và Katsuki kìm lại cảm giác muốn nheo mắt trước nụ cười chói mắt đó. "Kacchan!", Cậu trai nhỏ hét lên và phóng mình về phía trước.

Như bật chế độ tự động, Katsuki dang rộng vòng tay và càu nhàu khi bị một con mọt sách vui mừng quá mức phi tới bám lên người anh. Đôi chân và cánh tay khỏe mạnh ôm chặt lấy anh khiến Katsuki suýt vấp ngã nhưng vẫn cố đứng vững. Anh có thể mệt mỏi nhưng không đời nào anh thả Izuku xuống hoặc để cả hai cùng ngã xuống sàn được.

"Kacchan, Kacchan, Kacchan!" được thốt ra một cách hào hứng bên tai anh và Katsuki cười thầm trong lòng vì nghĩ rằng Izuku quá đáng yêu. "Mừng cậu đã về nhà!"

"Bà cha nó, mày làm cái quái gì mà đến đây vào giờ này?" Anh hỏi, điều chỉnh lại cách bế của mình với một tiếng càu nhàu nhỏ.

Izuku cười khúc khích và Katsuki cảm thấy ấm áp lan tỏa toàn thân khi nghe thấy nó. "Tớ đã rất nhớ cậu! Và tớ mang đồ ăn tới cho cậu đây!" Cậu trai nhỏ ngã người ra sau và giơ một chiếc túi lên, Katsuki giờ mới nhận ra cậu chàng đang cầm thứ ấy. "Đây nè! Tớ đã cố đến đây nhanh nhất có thể khi cậu nhắn tin cho tớ nói rằng cậu đã hạ cánh nhưng tớ đoán là tớ không đến đây trước cậu rồi. Cậu có nói cậu đói trước khi máy bay cất cánh và tớ không muốn cậu lên máy bay mà không ăn gì và tớ thực sự rất là nhớ cậu luôn và muốn đón cậu từ sân bay về nhà nhưng cậu muốn tự lái xe nên tớ không thể-"

Katsuki chớp mắt khi lắng nghe những lời lan man thông thường của mọt sách và cảm thấy tim mình như thắt lại. "Ồ," anh cố gắng nói gì đó.

"-và lẽ ra hôm qua tớ đã mang đồ ăn đến để sẵn ở nhà cậu rồi nhưng cuối cùng tớ lại phải đi làm- ACK! Kacchan!" Izuku hét lên khi Katsuki đột nhiên quay người lại và đi về phía căn hộ khiến Izuku giật mình trước hành động đột ngột đó.

"Im mẹ mồm và cho tao ăn đi," Katsuki nhếch mép. Izuku lại cười khúc khích khi Katsuki vừa bế cậu vừa tìm cách mở cửa. Anh chàng tóc vàng đặt Izuku xuống khu vực bếp và lần nữa yêu cầu được cho ăn. "Hoặc tao có thể sẽ cắn mày đấy đồ mọt sách!" Anh nhe răng đe dọa nhưng Izuku chỉ mỉm cười dịu dàng, vỗ nhẹ vào má và bảo anh ngồi xuống đợi cậu.

Vài phút sau, Katsuki ngồi uể oải trên chiếc ghế ngay bếp đảo (Kitchen island (Đảo bếp) còn có tên gọi khác là bếp đảo hay bàn đảo, thực chất là một phần của tủ bếp nhưng được tách biệt, không dựa vào tường, thường được đặt ở vị trí trung tâm, cân đối với phòng bếp. Như hình dưới nè), nhìn Izuku đi loanh quanh trong bếp. Điều này thường sẽ không xảy ra nhưng hôm nay Katsuki cảm thấy quá mệt rồi và anh tin tưởng mọt sách sẽ làm cho mình món gì đó tử tế. Đặc biệt khi anh là người đã dạy cho Izuku cách nấu ăn đàng hoàng trong khả năng của mình.

Khi Izuku chuẩn bị đồ ăn, cậu luôn miệng huyên thuyên khiến căn phòng trống tràn ngập tiếng ồn và giọng nói của cậu. Sự ấm áp dần len lỏi và ngự trị trong trái tim Katsuki, cơ thể anh trở nên thư giãn khi cảm giác quen thuộc và bình yên bao trùm lấy anh. Anh biết nếu mình là một con mèo, anh hẳn sẽ kêu gừ gừ đầy mãn nguyện.

Căn hộ của anh không còn cảm giác khó chịu nữa và khi Izuku thực hiện các động tác tay lố lăng để diễn tả về việc hạ gục tên tội phạm mà cậu đã làm hôm nay, Katsuki chợt nhận ra khi Izuku về nhà của chính cậu, sự ấm áp này cũng sẽ theo cậu mà rời đi. Anh liền đứng bật dậy, bụng anh quặn lên khi nghĩ đến chuyện đó. Dường như không nhận ra sự thay đổi tâm trạng của Katsuki, Izuku vẫn tiếp tục nói không ngớt lời.

"-chắc cậu sẽ ghét hắn ta lắm á Kacchan! Tớ đã mất rất nhiều thời gian để ghì hắn xuống với làn da nhớp nháp của hắn-"

"Ở lại với tao đi," giọng nói cộc cằn thấm đẫm mệt mỏi của Katsuki cất lên.

Izuku dừng lại rồi quay lại nhìn anh với nụ cười nhân hậu ấm áp khiến tai Katsuki hơi đỏ lên. "Tất nhiên rồi Kacchan, bao lâu?"

Katsuki biết cậu đang hỏi gì vì thỉnh thoảng khi mọi thứ trở nên quá khó khăn, họ sẽ ở bên cạnh nhau cả một ngày dài và đảm bảo rằng đối phương vẫn ổn. Để cung cấp sự hỗ trợ mà đối phương có thể sẽ cần. Anh chàng tóc vàng biết có lẽ Izuku nghĩ rằng nhiệm vụ lần này anh đã rất vất vả.

Thành thật mà nói thì chính bản thân anh cũng chưa nghĩ ra bao lâu. Những từ đó gần như miệng anh tự thốt ra.

"Mãi mãi được không?" Katsuki nhún vai, nhìn xuống bàn tay đang đặt trên bàn. Anh ngoáy móng tay cái, cố gắng tỏ vẻ như mình không quan tâm.

Sự im lặng thay cho câu trả lời và Katsuki ngước đầu lên nhìn. Anh bắt gặp Izuku đang choáng váng, miệng há ra rồi đóng lại liên hồi và đôi mắt ngọc lục bảo mở to hết cỡ. Đôi má của mọt sách đã chuyển màu hồng đào và Katsuki nhận thấy màu đỏ đã lan xuống tận cổ cậu. Anh tự hỏi vệt đỏ đó sẽ lan đến tận đâu.

Izuku cuối cùng cũng định thần lại và bắt đầu lắp ba lắp bắp, lầm bầm một cách vô cùng bối rối. Katsuki chậm rãi chớp mắt nhìn cậu và cười toe toét, hài lòng với chính bản thân mình.

"Tớ - cái đó KK-Kacchan! Chuyện đó, cậu! Cái gì, tớ, cậunóivậylàcóýgì!" Cậu nói một tràng, bước thụt lùi vô tình chạm lưng vào quầy bếp phía sau mình.

Để làm cậu bối rối hơn, Katsuki phớt lờ cậu và nói tiếp. "Có lẽ tốt hơn là mày nên chuyển đến ở với tao luôn cho rồi, vì căn hộ này lớn hơn," anh chàng tóc vàng tự tin nói. "Giường của tao đủ lớn cho cả hai chúng ta nên mày vứt mẹ giường của mày đi là vừa."

Izuku che mặt lại rồi hét ầm lên đầy xấu xổ còn Katsuki cười đau cả bụng. Cậu trai nhỏ bắt đầu đi tới đi lui trước mặt anh, vừa lẩm bẩm vừa rên rỉ một cách khó hiểu. Đột nhiên cậu dừng lại và bỏ tay ra khỏi mặt. Izuku hơi cáu kỉnh và liếc nhìn thẳng Katsuki, người chỉ mỉm cười tự mãn đáp lại.

"Hai người đàn ông trưởng thành ngủ chung một giường... Kacchan. Cậu biết chúng ta không hẹn hò mà phải không?" Izuku bồn chồn, tay vẹo vặn xoắn lấy vạt áo của mình.

Katsuki giễu cợt, nói ra sự thật hiểu nhiên. "Izuku, chúng ta đã bám đít nhiều năm rồi, đúng theo nghĩa đen luôn," anh nhếch mép khi mặt Izuku ngày càng đỏ hơn. "Về cơ bản thì chúng ta khác gì đang hẹn hò đâu," anh chỉ ra, giơ tay lên và bắt đầu đếm những việc họ đã làm cùng nhau. "Chúng ta luôn ở bên nhau, chúng ta ngủ ở căn hộ của nhau 5 trên 7 ngày trong một tuần, tao giặt và gấp đống quần áo chết tiệt của mày lẫn tao bất cứ khi nào chúng ta ngủ lại nhà nhau. Chúng ta đi chơi cùng nhau mọi lúc mọi nơi. Mẹ tao cứ hỏi tao bao giờ mày mới sinh con cho tao để mụ phù thủy đó được lên chức bà nội. Tao thậm chí còn bôi thuốc mỡ vô đít cho mày khi-"

"Ôi chúa ơi!"

"- mày bất cẩn để bản thân bị kẻ xấu đá một phát và trượt dài trên vỉa hè. Bộ đồ của mày bị rách tả tơi và đít của mày thì trầy te tua không lời nào diễn tả được luôn," Katsuki tiếp tục cười đầy khoái chí mặc dù Izuku đã che mặt lại nữa rồi. "À còn nữa, mày có nhớ mày thích được tao xoa đít mày đến mức nào không? Tao vẫn nhớ đấy."

"Kacchan im đi!" Izuku rên rỉ vô cùng xấu hổ vì lần đó cậu lỡ "cửng" khi Katsuki đang bôi thuốc lên mông cậu.

Anh chàng tóc vàng bật cười. "Tao cũng thích làm chuyện đó mà, mặc dù mày đã hoảng sợ, lăn tới lăn lui như một tên ngốc, ngã xuống đất và làm tao cưới ná thở. Nếu mày không giấu mặt vào gối thì có lẽ mày đã nhận ra tao thích nó đến mức nào."

Izuku rên rỉ, xấu hổ vì hành động ngốc nghếch của bản thân trước khi lén nhìn ra qua kẽ ngón tay một cách ngượng ngùng. "Cậu thích xoa mông tớ à?"

Katsuki chống khủyu tay lên mặt bàn, tựa cằm vào lòng bàn tay và cười toe toét. "Thích thì sao, ý kiến không, tao hơi bị thích chứ nói điêu làm đéo gì. Mày biết tại sao chúng ta vẫn chưa hẹn hò không?" Anh lên tiếng hỏi khiến Izuku khẽ lắc đầu. "Chỉ vì mày chưa chịu tỏ tình với tao thôi."

"Ch-chà cậu cũng chưa tỏ tình với tớ mà! Chúng ta chưa đi hẹn hò một lần nào cả Kacchan, nên chúng ta chưa thể sống cùng nhau được! Điều đó không đúng nguyên tắc hẹn hò chút xíu nào hết!" Izuku bĩu môi nửa vời và chỉ tay thẳng vào Katsuki bắt lỗi.

Anh chàng tóc vàng nhún vai. "Chưa bao giờ thực sự nghĩ rằng nguyên tắc hẹn hò là quan trọng, nhưng mày muốn sao cũng được. Tao sẽ đi hẹn hò với mày ngay bây giờ nếu điều đó khiến mày chịu ở lại đây."

Ngạc nhiên thay, Izuku bật cười. Những tiếng cười khúc khích chết tiệt đó là thứ âm thanh khiến trái tim Katsuki tan chảy. "Kacchan! Chúng ta không thể ra ngoài bây giờ được, giờ đã quá nửa đêm rồi! Và cậu vừa về nhà sau khi hoàn thành nhiệm vụ mà," Izuku, mặt vẫn đỏ bừng, mỉm cười trìu mến và lắc đầu.

Katsuki hừ một tiếng. "Tao dí cặc quan tâm. Tao sẽ tán tỉnh mày bất cứ khi nào tao muốn và nhiều nhất có thể. Cho đến khi nào mày chán ngấy tao thì thôi."

"Kacchan à, điều đó sẽ phản tác dụng đấy," Izuku cười. Katsuki thích nhất là khi cậu cười, tên khốn xinh đẹp này.

"Izuku, vậy là mày có chịu ở lại hay không?" Katsuki yêu cầu câu trả lời. Anh biết có lẽ mình đang bĩu môi vì ánh mắt long lanh của Izuku khi mọt sách nhìn anh.

Chống đôi tay đầy sẹo lên hai bên hông, Izuku quay sang mặt đối mặt với Katsuki. "Tại sao cậu lại muốn tớ chuyển đến sống cùng cậu ngay lúc này chứ? Tại sao không phải sau khi chúng ta đã hẹn hò được một thời gian? À quên! Chúng ta thậm chí còn chưa có hiểu lầm khó xử nào và sau đó là màn la hét dưới mưa, nơi cuối cùng chúng ta cũng thú nhận tình cảm dành cho nhau chỉ để nhận ra rằng bấy lâu nay chúng ta đã ngu ngốc đến mức nào," Izuku giả vờ thở hổn hển khiến Katsuki cười khẩy.

"Đồ ngốc chết tiệt này, nói năng xàm xí là giỏi, mày tò mò lý do làm cái quái gì?"

"Đờ ram ma Kacchan. Tớ lỡ mất đờ ram ma chỗ nào rồi!"

Katsuki đảo mắt, nhìn xuống mặt bàn để suy nghĩ. Izuku, nhận ra anh chàng tóc vàng cần thời gian để tập trung suy nghĩ, quay lưng lại và tiếp tục thái mớ rau mà cậu đang thái dang dở. Katsuki rất biết ơn. Mặc dù anh biết cậu thích những lời nói trêu ghẹo nãy giờ của họ nhưng anh cũng biết Izuku đang mong chờ một câu trả lời nghiêm túc từ anh.

Anh quay đầu lại, nhìn một vòng quanh căn hộ của mình. Cảm giác khó chịu xấu xí đó đã không còn quấy rầy anh kể từ khi Izuku xuất hiện. Đó là lý do cho tất cả những lời anh đã thốt ra.

Hướng mắt về phía Izuku, cậu chàng mọt sách đang lắc lư một cách dễ thương theo bài hát mà hẳn cậu đang hát trong đầu, Katsuki đã tìm ra được câu trả lời cho cậu cũng như chính anh. "Hôm nay tao không muốn quay trở lại căn hộ trống trải lạnh lẽo của mình, tao chưa bao giờ muốn như vậy cả," anh bắt đầu giải thích. Izuku vừa gật đầu thể hiện rằng cậu đang lắng nghe, vừa lau tay bằng khăn lau bát đĩa và quay lại nhìn anh. Katsuki tặc lưỡi và tựa lưng vào ghế, nhìn xuống mặt bàn lần nữa. Anh gõ ngón tay lên mặt bàn một cách thiếu kiên nhẫn. Không hề tỏ ra lo lắng. Anh chắc chắn mình không hề lo lắng tí nào.

"Và nhận ra rằng ở đây sẽ thật cô đơn nếu không có mày ở đây," Katsuki ngước lên, chạm mắt với Izuku. Đôi mắt xanh tràn ngập sự ấm áp gặp ánh mắt anh. "Ở bên cạnh mày có cảm giác như ở nhà vậy, đó là điều tao mong muốn khi quay về nhà mỗi ngày," anh thú nhận, cảm thấy sự xấu hổ dâng trào trong cơ thể.

Izuku vỡ òa. Nước mắt trào ra, rơi xuống đôi má đáng yêu của cậu và Katsuki không thể kìm lòng được. Anh đứng dậy theo bản năng và lao nhanh về phía cậu trai nhỏ. Izuku nức nở gọi tên anh khi Katsuki ôm cậu thật chặt vào lòng.

"Coi kìa, em bé mít ướt nhà ai đây," Katsuki càu nhàu nhưng giọng điệu mang theo sự cưng chiều, rúc mặt vào mái tóc của Izuku.

"Kacchan!" Cậu khóc trong lòng anh. "Sao cậu có thể nói những lời như vậy chứ! Thật là ngọt ngào và ủy mị! Cậu đã bao giờ ngọt ngào như thế đâu! Cậu không thể tự nhiên ném một quả bom như thế vào mặt tớ được! Tớ sẽ chết mất!"

Mặt Katsuki đỏ lên, anh ôm chặt Izuku hơn. "Im đi, tao có thể trở nên ngọt ngào nếu tao muốn!"

Họ đứng đó trong vài phút, Katsuki tiếp tục xoa lưng dỗ dành Izuku và Izuku thì hơi mất vệ sinh khi lau khuôn mặt đầy nước mắt nước mũi của mình lên áo của anh chàng tóc vàng. Tuy nhiên, Katsuki sững người khi cảm nhận được cái gật đầu của Izuku nơi lòng ngực anh.

"Tớ đồng ý."

Trái tim của anh lỡ vài nhịp rồi bắt đầu đập loạn lên vì, "Địt mẹ tuyệt vời ông mặt trời!" Anh vừa hét vừa bế Izuku lên và xoay cậu vài vòng.

Izuku cười khúc khích ôm chặt lấy anh cho đến khi Katsuki đặt cậu xuống. "Với một điều kiện!" Cậu cười rạng rỡ với Katsuki.

Katsuki nhướn mày lo lắng. "Thử thách được chấp nhận."

Cậu trai nhỏ bật cười. "Kacchan! Cậu thậm chí còn không biết nó là gì cơ mà."

Anh chàng tóc vàng nhún vai một cách thờ ơ vì bất cứ điều gì Izuku muốn, anh chắc chắn sẽ thực hiện được.

"Kể từ bây giờ cậu phải đưa tớ đi hẹn hò rất nhiều lần. Một cách công khai. Điều đó có nghĩa là phải nắm tay tớ và hôn tớ trước mặt mọi người!" Izuku nhìn anh với ánh mắt 'ngon thì cãi lời tớ xem nếu cậu dám'.

Katsuki khịt mũi. "Làm như tao sẽ không thể hiện cho bàn dân thiên hạ biết mày là của tao vậy, nhưng mày thích thì tao chiều. Tao sẽ bú mỏ mày ở nơi công cộng, có lẽ tao cũng sẽ sờ đít mày-"

"Kacchan!"

"-điều kiện này của cưng tao xin chấp thuận mọt sách." Izuku cười khúc khích và Katsuki chỉ muốn cắn chết cậu ta. Thay vào đó, anh nói "Giờ cưng sẽ để bạn trai cưng hôn cưng ngay bây giờ hay tao phải đợi đến buổi hẹn hò đầu tiên mới được hôn đây?"

Izuku nhìn anh như thể cậu đang suy ngẫm về điều đó. Địt mẹ, Katsuki hy vọng cậu nói rằng họ có thể hôn nhau bây giờ. Tất nhiên anh vẫn sẽ đợi nếu cần nhưng đôi môi đó ở ngay trước mặt rồi mà không được hôn thì....

"Hmmm, được thôi, tớ đoán bạn trai tớ có thể hôn tớ ngay bâ-"

Katsuki cắt ngang lời cậu bằng cách lao vào và chiếm lấy đôi môi của cậu. Izuku ré lên và giật mình vì ngạc nhiên trong vòng tay anh. Mọt sách cũng nhanh chóng bắt kịp tình hình và háo hức hôn đáp lại. Đôi môi của họ từ từ tách ra trước khi chạm nhau hết lần này đến lần khác.

Lát sau, cả hai khỏa thân, nằm trên giường sau bữa ăn ngon và thư giãn trong phòng tắm cùng nhau, Katsuki lẩm bẩm với chính mình "Thật tuyệt khi được về nhà" khi anh ôm chặt Izuku đang mỉm cười hạnh phúc.

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro