Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Mitsuki, máy quay đã sẵn sàng chưa?"

"À, chờ đã. Tớ bấm nhầm nút."

"Mẹ ơi, nhanh lên!"

"Im đi, nhóc! con phải kiên nhẫn chút xíu."

Mitsuki đảo mắt với một nụ cười, cuối cùng cũng cài đặt xong máy quay. Cô ấy nâng thiết bị lên ngang ngực và giơ ngón tay cái lên cho Inko.

Nhạc bắt đầu phát.

Người phụ nữ tóc vàng lia máy ảnh về phía Izuku, bốn tuổi và đeo mạng che mặt màu xanh lá cây. Cậu bé đang ôm một bó hoa loa kèn trắng trong khi tay kia của cậu giữ chặt lấy Inko. Sau đó, cô chuyển máy ảnh đến cậu con trai bốn tuổi của mình mặc một chiếc áo khoác nỉ màu cam, một chiếc nơ cài trên cổ áo.

Cô vẫn không thể tin rằng họ đang làm điều này, tổ chức một đám cưới nhỏ cho các con của họ. Cô có thể nhớ rất rõ cách Katsuki xông vào với Izuku theo sát phía sau, và yêu cầu cô và Masaru chuẩn bị đám cưới cho họ với trang phục và mọi thứ. Liệu đây có phải là một trò chơi ngớ ngẩn mới giữa họ hay không, cô ấy không biết, nhưng cô ấy không thể phủ nhận rằng cô ấy đã ngay lập tức tham gia nó.

Và bây giờ cô ấy ở đây.

Máy quay quay lại Izuku khi cậu bé cùng với Inko bước vào "lễ đường". Mitsuki cho tay vào giỏ cánh hoa bên cạnh, và thả nó dưới chân họ, chúc mừng.

Izuku kìm lại tiếng cười khúc khích của mình và vẫy tay thích thú với cô ấy.

Katsuki, mặt khác, đứng đơ như một tấm ván. Mặc dù tất cả chỉ là giả vờ, Mitsuki không thể ngừng cảm nhận rằng như con trai mình đang thực sự lo lắng. Cậu bé liên tục chỉnh lại cà vạt, chỉnh lại áo khoác và hỏi Masaru xem cậu trông có ổn không.

Izuku cuối cùng cũng đi đến cuối lễ đường với một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt, miệng thì thầm 'Chào cậu, Kacchan' khiến cậu nhóc tóc vàng hướng mắt xuống sàn với một chút ửng hồng trên má và tai. Đưa bó hoa cho Inko, người phụ nữ nhỏ nhắn đi xuống chỗ ghế ngồi cùng với nhiều nhân vật hành động All Might và gấu bông đóng vai những vị khách, nở một nụ cười với Mitsuki và cô ấy sẵn sàng quay lại.

"Chúng con có cần nắm tay nhau không, chú?" Izuku hỏi.

"Chắc chắn là có rồi!" Katsuki gầm gừ trước khi Masaru có thể trả lời câu hỏi rõ ràng có ý nghĩa với cậu. Cậu bé bốn tuổi nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của Izuku với vẻ mặt cau có. "Cậu chưa thấy hai người kết hôn bao giờ sao, Izuku?"

"Tớ có, Kacchan. Nhưng tớ quên rằng họ sẽ nắm tay nhau."

"Chậc chậc, sao cũng được."

Masaru quỳ xuống, đặt tay lên vai họ. "Tất cả chúng ta đang tập trung ở đây để cùng hai người này giả bộ kết hôn -"

"Không! Không! Không! Không có giả bộ gì hết á! Đây là thiệt luôn." Katsuki giậm chân nói trong khi đôi mắt nheo lại hình viên đạn nhìn trừng trừng vào người đàn ông tóc nâu.

"Được rồi. Được rồi, Katsuki." Masaru cười khúc khích nói. Sau đó anh ta hằng giọng. "Hôm nay, tất cả chúng ta đều tụ họp ở đây để cùng hai người này / thực sự / kết hôn.". Katsuki mỉm cười, hài lòng. "Hãy bắt đầu với việc trao lời thề ước cho đối phương."

Katsuki cau mày.

Lông mày của Izuku đan vào nhau bối rối. "L-Lời thề ước?"

"Lời thề ước giống như một lời hứa dành cho đối phương, nhưng để dễ dàng hơn cho các con, thì hai đứa chỉ cần nói những gì các con thích về nhau." Inko trả lời.

Đôi mắt viridian của cậu bé sáng lên.

"Tụi con thích gì ở nhau? Ồ, dễ thôi-"

"Con muốn nói lời thề của con trước!" Katsuki nhanh chóng cắt ngang, đặt tay lên mặt Izuku, nơi đã bóp nghẹt những lời còn lại của cậu bé.

"Katsuki, không phải tất cả mọi thứ đều là cuộc thi -ý tôi là trời đất ơi." Mitsuki mắng nhưng cậu nhóc tóc vàng vẫy tay tỏ vẻ phản đối và nắm tay Izuku một lần nữa.

Cô ấy thở dài. Đứa nhỏ này lấy cái nết từ đâu ra vậy chứ?

Katsuki hằng giọng, chuẩn bị bắt đầu nói nhưng khi mắt cậu ấy khóa chặt vào mắt Izuku, đôi mắt to màu xanh lục bảo nhìn cậu đầy trìu mến, thì giống như bất cứ sự tự tin nào mà cậu nhóc có trong cơ thể nhỏ bé của mình đều bị ném hết ra ngoài cửa sổ. Và Mitsuki quan sát khi cậu đưa mắt xuống đôi giày của mình, cắn vào môi dưới.

"Tớ đoán tớ thích đôi mắt ngu ngốc, mái tóc ngu ngốc và khuôn mặt ngu ngốc của cậu. Có lẽ tớ thích cách cậu luôn muốn giúp đỡ người khác. Tớ đoán điều đó khá tuyệt." Cậu bé nhún vai. "Và tớ thích nụ cười ngốc nghếch của cậu vì nó khiến tớ cũng cười và nhiều thứ. Tớ thích điều đó mặc dù cậu hơi yếu ớt, cậu có thể dũng cảm khi cậu muốn và-oi, đừng nhìn tớ như vậy nữa.". Khuôn mặt của Katsuki nhăn nhó, nhìn môi Izuku run rẩy và mắt long lanh cùng những giọt nước mắt.

"Đó là điều tuyệt vời nhất mà Kacchan từng nói với tớ." Izuku thú nhận, dùng chiếc khăn che mặt xanh để lau đôi má ướt của mình. Inko khẽ thủ thỉ.

"Ừ, nhưng không có nghĩa là cậu nên khóc. Chậc chậc chậc.". Bàn tay cậu bé vuốt ve mái tóc xoăn của Izuku, và tiếng nức nở của đứa bé tóc xanh chuyển sang tiếng sụt sịt khe khẽ khi nó nhìn cậu với đôi mắt ngấn nước. "Đừng khóc nữa, được không? Nó khiến tớ buồn... khi cậu khóc."

Mitsuki phải cố nén tiếng 'aww' rời khỏi môi mình vì cô ấy không muốn thằng nhóc của mình bắt đầu phát cáu vì điều đó.

Izuku gật đầu, "Được rồi. Được rồi. Tớ sẽ ngưng khóc," cậu nói với một cái khụt khịt. "Thì ... điều tớ thích ở Kacchan là đôi mắt của cậu . Chúng rất đẹp và đó là lý do tại sao màu đỏ là màu yêu thích nhất của tớ.". Katsuki đỏ mặt. "Và tớ yêu nụ cười của cậu và những cái ôm của cậu. Tớ cũng thích cậu vì cậu thông minh như thế nào và cũng như cậu mạnh mẽ như thế nào. Tớ nhớ khi tớ bị bong gân mắt cá chân và cậu đã cõng tớ suốt quãng đường trở về nhà. Điều đó thật tuyệt vời! Ooh Kacchan thật sự rất ngầu , đó là một thứ khác mà tớ thích! Và tớ-tớ hy vọng một ngày nào đó tớ có thể trở nên tuyệt vời như cậu. "

Izuku siết nhẹ tay Katsuki, nở nụ cười rạng rỡ nhất trên khuôn mặt đầy tàn nhang.

"Tớ thực sự thực sự rất rất rất vui vì cậu là người bạn tốt nhất của tớ, Kacchan. Tớ yêu cậu!"

Lần này Mitsuki thốt lên đầy bất ngờ, tuy nhiên Katsuki không nhìn cô mà chỉ nhìn chằm chằm vào Izuku, đôi mắt đỏ mở to chớp chớp.

Và sau đó, một giọt nước mắt trượt dài trên má cậu bé.

"K-Kacchan?"

Nước mắt rơi nhiều hơn, và Katsuki cố gắng che giấu chúng bằng cách quay mặt đi.

"Kacchan, tại sao cậu lại khóc?"

"Tớ không có khóc! Cậu mới đang khóc!" Cậu ta rít lên.

Masaru siết nhẹ vai Katsuki, mỉm cười nhẹ nhàng với con trai mình, và cậu bé tóc vàng không từ chối sự đụng chạm, có lẽ quá bận rộn cố gắng ngăn nước mắt.

Nhưng đôi tay nhỏ bé mũm mĩm của Izuku đã buông tay Katsuki ra, và cậu ôm lấy khuôn mặt của bạn mình. Những ngón tay cái chạm nhẹ vào má người kia, và như thế, mọi cố gắng để trấn bản thân mình đều dừng lại.

"Tớ không cố ý làm cậu khóc, Kacchan." Izuku nói, giọng điệu đầy chân thành. "Tớ xin lỗi."

Katsuki chớp mắt và sau đó huýt sáo. Anh dùng tay áo khoác ngoài lau sạch nước mũi. "Đừng xin lỗi, đồ ngốc. Tớ không sao." Cậu ta khịt mũi. "Cậu không làm tớ buồn."

Đứa nhỏ bốn tuổi trông không bị thuyết phục lắm. "Hứa nha?"

Cậu ta cười. "Hứa."

Inko bắt đầu nức nở.

"Mẹ??" "Dì ơi, chuyện gì xảy ra vậy ??"

"Không có gì đâu. Không có gì đâu. Đừng bận tâm đến mẹ." Cô xua đi sự lo lắng của họ khi lấy khăn tay chấm nước mắt cùa mình mình.

"Tớ sẽ là người nói dối nếu tớ nói rằng tớ không mong đợi cậu khóc vì những điều này." Mitsuki trêu chọc, và người phụ nữ tóc xanh lá cây ném cho cô một cái nhìn vui vẻ.

"Con trai..". Tất cả đều nhìn vào người đàn ông tóc nâu. "-tiếp theo là phần trao nhẫn. Tụi con muốn tự muốn đeo chúng hay con muốn bố giúp con-"

"Tất nhiên là tụi con muốn tự mình đeo chúng. Tụi con không phải là trẻ sơ sinh, thưa bố!" Katsuki cắt lời trong khi Izuku đan các ngón tay họ vào nhau với một cái gật đầu chắc chắn.Masaru cười khúc khích. "Được rồi. Được rồi. Bố chỉ hỏi thôi." Anh ta mò vào túi và rút những chiếc nhẫn ra. Chúng được làm thủ công, hơi đơn giản nhưng thích hợp để sử dụng tạm thời. Izuku cầm lấy một cái và cẩn thận đeo nó lên ngón tay đeo nhẫn của Katsuki. Katsuki lặp lại quy trình đơn giản, và họ lại nắm tay nhau.

"Và không cần dài dòng thêm nữa!" Masaru vỗ tay tuyên bố. "Bây giờ hai đứa đã kết hôn, và vâng, bây giờ hai con có thể hôn lên má nhau."

Izuku không ngần ngại đặt một nụ hôn ướt át lên má Katsuki, cười khúc khích khi làm vậy.Mitsuki bật cười trước biểu hiện kinh ngạc trên khuôn mặt của con trai mình trước khi cậu ta chạm vào Izuku và hôn lên má cậu. Tiếng reo hò và vỗ tay đến từ Inko và cô ấy nhanh chóng chuyển nhạc sang một bài hát vui vẻ hơn, trong khi đó có Mitsuki nghiêng đầu. Lắc lư cơ thể theo nhịp điệu, người phụ nữ tóc xanh tiến lại gần 'đôi vợ chồng son' và nắm lấy tay họ, kéo họ vào sảnh. Mitsuki để máy quay trên bàn và di chuyển đến sảnh, và cô ấy cùng họ nhảy múa.Masaru đứng sang một bên, nhưng anh ấy cũng dậm chân theo nhịp nhạc.

Người phụ nữ tóc vàng cười ngã ngửa. Katsuki phàn nàn rằng điệu nhảy của cô làm 'anh ấy xấu hổ trước mặt Izuku' nhưng cậu bé tàn nhang không bận tâm khi cậu ấy cũng cười với cô.

Giờ đây, Mitsuki mỉm cười trìu mến khi ký ức ùa về, gạt đi những giọt nước mắt khi nhìn cậu con trai bây giờ đã hai mươi sáu tuổi của mình từ từ đeo chiếc nhẫn cưới lên ngón tay Izuku với đôi bàn tay run rẩy. "Bây giờ, hãy lặp lại theo tôi," người chủ trì hôn lễ Akira- nói. "Tôi, Bakugou Katsuki, tặng em, Izuku Midoriya, chiếc nhẫn này như một biểu tượng của tình yêu và lòng chung thuỷ của tôi dành cho em."

"Tôi, Bak-Bakugou Katsuki." Katsuki lặp lại, đôi mắt long lanh ngấn lệ. "Tặng cho em, Midoriya Izuku, chiếc ... chiếc nhẫn này." Một tiếng nức nở rời khỏi môi cậu khi chiếc nhẫn vừa vặn hoàn toàn trên ngón áp út đầy sẹo của Izuku. "-như một biểu tượng của tình yêu và lòng chung thuỷ của tôi dành cho em."

"Kacchan." Izuku nhẹ nhàng nói, nước mắt lăn dài trên má. "Tại sao cậu khóc?"

Chàng trai tóc vàng nghẹn ngào rồi lại một tiếng nức nở khác, nắm chặt lấy tay cậu ấy. "Fuck. Nó-không có gì đâu." Anh ta nói, lắc đầu với một nụ cười. "Tôi thực sự hạnh phúc chết đi được. Tôi đang thực sự kết hôn với tình yêu của đời mình ngay bây giờ." Cậu ấy cười, dùng tay áo khoác để lau khô đôi má ướt đẫm của mình. "Làm thế quái nào mà tôi lại may mắn như vậy?"

Izuku cũng cười, một nụ cười đẫm nước mắt, cậu ấy nói, "Tớ cũng tự hỏi mình câu hỏi tương tự, Kacchan. Mỗi một ngày trôi qua."

"Bây giờ, với quyền năng được trao cho ta." Akira lớn tiếng tuyên bố khi bà đóng quyển sách trên tay. "Bây giờ ta tuyên bố hai con là chồng của nhau ! Bây giờ hai con có thể niêm phong lời thề của mình bằng một nụ hôn."

Katsuki ôm chặt Izuku và hôn cậu, và thế giới xung quanh họ trở thành một hỗn hợp của những âm thanh khác nhau khi mọi người cổ vũ và vỗ tay.

Mitsuki hiếm khi khóc, nhưng mẹ kiếp, cô ấy đang khóc cạn nước mắt ngay lúc này trong khi ôm một Inko đang nức nở, lặp đi lặp lại những lời 'Con trai tôi đã kết hôn! Con trai tôi thực sự đã kết hôn 'hết lần này đến lần khác như thể đó là một câu thần chú nào đó. Điều mà Katsuki và Izuku đã từng giả vờ làm những năm trước đã trở thành hiện thực ngày hôm nay.

Và cô vẫn không thể tin được.

Nhưng cô ấy rất vui, vì không ai khác có thể hoàn thiện Kastuki như Izuku.

Link: https://www.facebook.com/KacchancuaIzuku/posts/pfbid02FnmdWBdcA6PGa1QMP87YZvXEkHZYS3JBAegGQkuAm2tAEg74E2nj5jg5Eem3G9Rl

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro