Năm 3 UA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ả ta tự gọi mình là Phobia - Nỗi ám ảnh . Nếu ả tấn công bạn bằng quirk của mình thì nỗi sợ sâu thẳm nhất trong tâm trí của bạn sẽ bị khuếch đại trong 24 giờ. Nó có thể làm suy nhược cơ thể một cách nghiêm trọng hoặc hoàn toàn vô dụng, tùy thuộc vào nỗi sợ của bạn là gì.

Ả đã tấn công Kacchan bằng nó. Izuku đang ngồi bên giường bệnh của anh ấy trong bệnh viện, cố gắng tìm ra nỗi sợ hãi lớn nhất của Katsuki là gì. Không phải do quirk đã khiến anh ấy ngất đi, mà là do mớ thanh kim loại rơi trúng anh; các bác sĩ nói rằng trước mắt thì anh ấy không sao, ngoại trừ chưa biết được bất cứ ảnh hưởng gì khác do quirk gây ra.

"Deku," một giọng khàn khàn cất lên. Cậu ngẩng đầu lên và bắt gặp đôi mắt đỏ rực của Katsuki.

"Kacchan!" Cậu thở phào nhẹ nhõm, ngay lập tức cầm tay của Katsuki mà không hề suy nghĩ. "May quá. Cậu không sao." Những ngón tay của Katsuki nắm chặt lấy tay Izuku. "Cậu có nhớ chuyện gì đã xảy ra không?"

Lông mày của Katsuki nhíu lại. "Con đĩ chó đó đã tấn công tao bằng quirk của nó."

"Ừ," Izuku nói, ngón tay cái lướt vuốt nhẹ làn da mịn màng của bàn tay Katsuki. Hy vọng rằng Katsuki còn quá mê man để nhớ. "Tớ đang tìm hiểu xem cậu sợ chuyện gì nhất."

"Tao đéo sợ con cặc gì hết," Katsuki nói một cách hùng hồn, pha một chút yếu ớt vì vừa mới tỉnh lại. "Mặc dù tao không thích mấy con rết cho lắm."

Izuku cười. "Vậy tớ sẽ dặn anh hùng Centipeder đừng đến thăm vậy," cậu nói, buông tay Katsuki ra và đứng dậy. "Tớ sẽ đi nói với các y tá cậu đã tỉnh."

Lúc này Katsuki hét lên, "Không được." Giọng nói của anh chứa đầy sự đau đớn và thống khổ đến nỗi Izuku quay đầu đảo quanh phòng ngay lập tức, bán tín bán nghi rằng sẽ nhìn thấy một tên tội phạm nguy hiểm nào đó dựa trên giọng điệu của Katsuki. Nhưng chẳng có ai cả—khi cậu quay lại, Katsuki đang nhìn cậu chằm chằm với đôi mắt mở to ngấn lệ. Izuku há hốc mồm.

"Sao cơ?"

"Đừng rời đi mà," anh cầu xin. "Izuku làm ơn mày không thể —"

"Được rồi," Izuku nói, cố gắng suy nghĩ với tốc độ ánh sáng. "Được rồi, được rồi, tớ sẽ không rời đi. Tớ sẽ không đi đâu hết, tớ hứa." Katsuki trông vẫn còn rất sợ hãi, nên Izuku ngồi xuống và nắm lấy tay anh; Katsuki đang run rẩy, và Izuku chuyển sang ngồi trên giường để cậu có thể ở gần anh hơn.

Cậu hiểu chuyện này có nghĩa là gì, nhưng cậu đang gặp khó khăn trong việc tin đây là sự thật.

"Mày phải hứa mới được," Katsuki khẽ nói. Izuku cảm thấy trái tim mình tan vỡ.

"Tớ hứa mà," cậu đáp lại, sự thật không thể phủ nhận đã hiện rõ trước mắt. Chuyện khiến Katsuki sợ nhất chính là đánh mất cậu.

<><><><><><><><>

Họ ngồi với nhau một lúc và khi cơn hoảng sợ đã qua đi, Katsuki không nhìn thẳng vào mắt cậu nữa.

"Kacchan," cậu khẽ nói. "Chúng ta cần nói về chuyện này."

"Không," Katsuki bướng bỉnh nói, mặc dù thực tế là họ vẫn đang nắm tay nhau.

"Kacchan," cậu nhắc nhở. "Tớ nghiêm túc đó. Quirk này sẽ kéo dài trong 24 giờ. Chúng ta phải nói chuyện về nó."

"Izuku," Katsuki nói, nhìn chằm chằm lên trần nhà. "Chúng ta sẽ nói về chuyện này sau, tao thề luôn. Nhưng bây giờ thì không. Mọi thứ bên trong đầu tao giờ rối lung tung beng hết rồi." Anh đặt một tay trước ngực, và Izuku đột nhiên nhớ về chiến trường năm đó và trái tim đã nổ tung khỏi lồng ngực của Kacchan.

"Ừ, được thôi," cậu nói. "Tớ sẽ không ép cậu. Nhưng Kacchan, cậu phải—"

"Tao hứa rồi mà phải không? Tao xin thề trên tấm card hologram All Might phiên bản giới hạn ngu ngốc của mày."

"Nhưng cái đó của tớ mà! Cậu không thể thề với thứ tớ sở hữu được, nó phải là thứ gì của cậu chứ."

"Ai nói?"

Izuku không kịp trả lời thì cánh cửa mở ra và thầy Aizawa bước vào. Thầy nhìn khung cảnh trước mặt rồi thở dài.

"Vụ gì nữa đây, mấy cái đứa cá biệt này?"

Đôi má của Kacchan ửng đỏ, và anh ấy không nhìn thầy Aizawa. Anh hẳn là đang xấu hổ. Izuku cụng đầu gối với Kacchan và trả lời câu hỏi của thầy họ.

"Ừm thì là tụi em đã biết Kacchan sợ gì nhất rồi. Và tụi em — ờ ừm, sẽ không thể tách rời nhau cho đến khi quirk biến mất."

Aizawa lắc đầu ngao ngán. "Có khác gì nhiều so với mọi khi đâu," thầy nói, và bây giờ Izuku cũng đỏ mặt nữa. "Trò được phép xuất viện, Bakugou. Trò có thể quay trở lại kí túc xá."

Hai người họ không nói năng gì trong khi Kacchan thay quần áo, nhưng Kacchan bám chặt cậu suốt quãng đường trở về trường, họ đi song song và cánh tay gần như va vào nhau. Izuku dành toàn bộ thời gian để quyết định xem liệu cậu có nên nắm tay Kacchan mỗi khi ngón tay họ chạm vào nhau hay không.

Họ không hề mở miệng cho đến khi nhìn thấy kí túc xá; Izuku liếc nhanh sang anh và nói, "Chúng ta sẽ nói gì với mọi người đây, Kacchan? Ý tớ là—tớ không để tâm đâu, nhưng tớ chắc cậu không muốn mọi người biết về nỗi sợ của cậu, ừm. -"

Kacchan thở dài đầy sầu não, nhưng thay vì trả lời, anh dừng lại ngay vỉa hè, ngồi thụp xuống và hét lên một cách bực bội.

"Tao ghét chuyện chó đẻ này," anh nói, mặt ụp vào lòng bàn tay. Izuku cảm thấy trái tim mình quặn thắt. Cậu ghét nhìn thấy Kacchan như thế này. "Tao cảm thấy mình thật ngu ngốc và yếu đuối và -"

Izuku cúi xuống trước mặt anh và nhẹ nhàng kéo tay Kacchan ra. "Cậu không hề ngu ngốc hay yếu đuối," cậu nói. "Đây không phải lỗi của cậu, Kacchan."

Kacchan lườm cậu. Đôi mắt anh đẫm lệ, anh thô bạo lau chúng. "Rõ ràng là lỗi của tao chứ gì nữa. Nếu tao nhanh hơn thì ả ta đã không thể tấn công được tao bằng quirk của ả."

"Đừng nói thế—"

"Tại sao lại không! Tao chưa đủ mạnh và bây giờ mọi thứ giữa chúng ta sẽ trở nên kỳ con mẹ nó lạ—"

"Tại sao mọi thứ sẽ trở nên kỳ lạ chứ?" Izuku thành thật hỏi. Kacchan nhìn cậu với vẻ mặt 'đéo tin nổi là mày hỏi vậy luôn' rồi chỉ biết lắc đầu.

"Sao cũng được," anh nói, đứng dậy, và Izuku đi theo anh. "Nếu đứa đéo nào tò mò, mày chỉ cần bảo tụi nó cút đi là được."

"Có lẽ tớ sẽ không làm thế được đâu," Izuku thừa nhận. Khóe môi Kacchan cong lên, một nụ cười mà chỉ Izuku mới thấy.

"Vậy thì để tao bảo tụi nó cút con mẹ nó đi. Đi thôi, mọt sách. Tao đói rồi."

Họ lại quay về như lúc nãy, đi gần nhau hết mức có thể, ngay cả khi về đến ký túc xá. Kacchan đẩy cửa ra và lững thững bước vào với vẻ hớt ha hớt hải như thường lệ, ngoại trừ lần này anh cố ý giữ tốc độ chậm lại để Izuku có thể sánh bước bên cạnh anh.

Đã gần 7 giờ tối và khu sinh hoạt chung gần như đầy người. Vài người ngước lên khi họ bước vào, một số người ngay lập tức chạy đến. Kirishima, Sero, Tsuyu và một số người khác đặt ra hàng loạt câu hỏi.

"Chuyện gì đã xảy ra thế?"

"Cậu có sao không?"

"Hai người có bắt được tên tội phạm đó chưa?"

Kacchan nâng lòng bàn tay lên và bắn ra một loạt tia lửa, và tất cả mọi người trừ Izuku đều lùi lại vài bước. "Cút con mẹ nó hết đi," Kacchan nói. "Đứa nào nấu bữa tối đấy."

Izuku đi theo sau khi Kacchan lao vào bếp và bắt đầu tự lấy thức ăn còn thừa. Nay đến lượt Hagakure nấu ăn, điều đó có nghĩa là Ojiro cũng đã giúp đỡ. Kacchan khịt mũi và nhăn mặt trước khi lấy hai chiếc đĩa và hâm nóng bữa tối cho anh và Izuku. Anh ấy tự làm mà không cần suy nghĩ, và Izuku cảm thấy ấm lòng.

Các bạn cùng lớp của họ thử cách khác, chỉ tiến cử Kirishima và Iida vào bếp để khai thác thông tin chi tiết.

"Vậy ông có sao không, bồ tèo?" Kirishima hỏi, không nản lòng ngay cả khi Kacchan hất tay cậu ra.

"Tụi này lo cho cậu thôi!" Lida nói, quơ quơ tay. "Chúng tôi nghe nói cậu đã chạm trán với một tên tội phạm! Cậu có bị thương ở đâu không?"

"Không phải tao đã bảo mấy đứa bây cút hết à," Kacchan lẩm bẩm. Anh ấy đang không thoải mái, Izuku có thể nhận ra từ dáng vai và cách anh đâm mạnh nĩa xuống thức ăn của mình. Izuku cảm thấy tính bảo vệ của mình trổi dậy, và cậu chen vào giữa Kacchan và bạn mình.

"Kacchan bị thương nhẹ ở đầu," cậu nói, không hẳn là nói dối. "Các bác sĩ dặn cậu ấy phải dưỡng thương từ từ."

"Tất nhiên rồi!" Iida nói. "Chúng tôi sẽ đảm bảo không có gì làm phiền cậu!"

"Mày đang làm phiền tao đấy, mắt kính."

"Cậu có thể nói với mọi người để chúng tớ yên được không? Sau bữa tối, chúng tớ sẽ lên lầu học bài."

Kirishima gật đầu; cậu ấy hẳn cũng nắm bắt được tâm trạng của Kacchan. "Ừ, chắc chắn rồi bạn hiền. Hãy cho tôi biết nếu cậu cần bất cứ điều gì nha?" Kacchan cau có, nhưng lần này anh không hất tay Kirishima ra.

Ăn xong, hai người cùng nhau tắm rửa rồi lên lầu; theo lời dặn của lida, không ai làm phiền họ. Thậm chí không ai đặt câu hỏi tại sao Izuku lại đi cùng anh ấy. Mặc dù nghĩ về chuyện đó thì cậu và Kacchan thường hẹn nhau vào buổi tối để tập luyện hoặc học hành. Có lẽ mọi người đã quen với chuyện đó; và nếu có ai để ý họ đi gần nhau đến mức nào, hay cách Kacchan nắm lấy lưng áo của cậu khi họ đi lên lầu— thì, cũng không ai dám đề cập điều đó.

Trong lúc đi về phòng, Izuku nói, "Cậu muốn làm gì không, Kacchan? Nếu chúng ta không thể, ừm, tách rời nhau?"

Kacchan cau có, tai dần đỏ lên. "Lấy tập vở của mày đi. Học hành hay làm quần què gì cũng được."

Okay!" Izuku nói, hào hứng vì ý tưởng này— cậu có thể nhờ Kacchan kèm mình môn toán. "Tớ sẽ lấy tập vở rồi gặp cậu trên lầu nha!" Cậu vừa định chạy về phòng thì một bàn tay giữ chặt lấy cánh tay cậu, và Kacchan thốt lên "Izuku," với giọng nghẹn ngào vì sợ hãi.

"Chết tiệt" lzuku nói, quay lại. Khuôn mặt của Kacchan tái nhợt và bàn tay đặt trên cánh tay Izuku của anh đang run rẩy. "Kacchan, tớ xin lỗi—tớ bất cẩn nữa rồi, lẽ ra tớ nên—"

"Không sao cả," Kacchan nói, và Izuku biết không phải như vậy, nhưng dù sao Kacchan cũng không muốn nói về chuyện đó. "Đi thôi."

Kacchan đứng ở ngưỡng cửa, nhìn Izuku lấy sách vở của mình. Cậu cũng lấy theo bộ sạc điện thoại; linh cảm mách bảo kiểu gì cậu cũng sẽ ngủ lại phòng của Kacchan đêm nay. Tốt nhất là hy vọng Iida không phát hiện ra chuyện đó.

Khi đến phòng của Kacchan, họ thuận theo thói quen thường ngày; ngồi trên mặt đất, lưng tựa vào giường của Kacchan, đầu gối ép sát vào nhau trong khi Kacchan quở trách cậu vì bài toán của mình.

"Làm thế đéo nào mà mày làm sai tùm lum phương trình mà vẫn ra được đáp án đúng hay dữ vậy hả?"

Izuku rướn người qua nhìn lại bài làm của mình. Hơi thở của Kacchan làm tóc cậu đung đưa. "Tớ sai ở đâu á?"

Trong vài giờ tiếp theo, mọi thứ giữa họ vẫn rất bình thường; họ ngồi sát vào nhau trên sàn, và sau đó họ cũng từ bỏ chuyện làm bài tập về nha và cùng xem mấy bộ phim cũ về AlI Might. Điều duy nhất hơi khác một chút là khi Izuku đứng dậy để sử dụng phòng tắm của Kacchan; Kacchan có hơi căng thẳng, nhưng anh ấy không đứng dậy để đi theo cậu hay làm bất cứ gì, và bằng cách nào đó anh ấy còn ngồi gần cậu hơn khi Izuku quay lại.

Đã 9 giờ, Kacchan không thể ngừng ngáp, nhưng anh lại không có động thái đi ngủ— Izuku mất quá lâu để nhận ra anh ấy đang không biết làm thế nào để nói Izuku hãy ở lại.

"Kacchan," cậu thì thầm. "Tớ có mang theo sạc điện thoại nè. Tớ có thể ở lại đây qua đêm á."

Kacchan thở dài, nhưng anh ấy không tranh cãi. Anh đóng máy tính của mình lại một cách thô bạo.

"Cũng không phải là vấn đề lớn gì mà," Izuku nói. "Nó sẽ giống lúc chúng ta còn nhỏ và ngủ qua đêm ở nhà nhau."

Kacchan tỏ vẻ chế giễu, đứng dậy, đưa tay cho Izuku và cậu vui vẻ nắm lấy. "Sao cũng được," anh nói. "Tao vẫn rất ghét chuyện nhảm nhí này." Anh quay lưng lại với Izuku, cởi áo sơ mi và quần ra. Izuku quan sát đường nét mảnh mai của vòng eo và bờ vai rộng cũng như cơ bắp ở lưng của anh ấy, và cậu bị phân tâm vì chúng đến mức mãi cho đến khi Kacchan mặc áo ba lỗ (bắp tay kìa trời ơi, não của Izuku đã ghi nhớ khung cảnh, rất chi là hữu ích luôn) và quần pyjama thì Izuku mới nhận ra mình đã quên thứ gì ở phòng mình.

"Kacchan, cho tớ mượn cái áo được không? Tớ quên mang theo đồ mặc ngủ rồi."

Kacchan ném cho cậu một cái nhìn khó hiểu trong giây lát trước khi lặng lẽ lấy một cái áo ra khỏi ngăn kéo và ném nó vào mặt Izuku. Cậu cởi hết đồ trừ quần lót và sau đó mặc áo của Kacchan vào. Đây là một trong những cái áo hình đầu lâu của Kacchan, và nó có mùi giống như xà phòng mà anh ấy hay sử dụng. Cậu phải chống lại thôi thúc rất mạnh mẽ là vùi mũi vào áo và hít nó.

Ở phía bên kia của căn phòng, Kacchan phát ra tiếng động như thể anh ấy vừa bị đấm vào bụng, và Izuku lo lắng quay sang nhìn anh.

"Cậu không sao chứ, Kacchan?"

"Tao ổn," anh nói, không nhìn Izuku. "Tao cũng có bàn chải đánh răng dự phòng."

"Oh! Đúng rồi định hỏi, cám ơn cậu nha."

Họ đánh răng trong im lặng; Kacchan nhìn cậu trong gương, má ửng hồng, nhưng mỗi khi Izuku cố gắng giao tiếp bằng mắt thì anh ấy lại nhìn đi chỗ khác.

Khi họ xong, Izuku theo Kacchan trở lại phòng ngủ, nhưng cậu đứng im khi Kacchan lên giường.

"Cậu có— ừm, tớ nên—"

"Cứ lên giường nằm đi, đồ ngốc," Kacchan nói, nhưng sau đó anh nói thêm, "Ngủ trên sàn nếu mày thấy không thoải mái, tao không quan tâm." Tuy nhiên, anh hẳn là có quan tâm, Izuku có thể nghe thấy nó trong giọng của anh. Anh ấy muốn Izuku ở gần mình. Điều đó không sao cả, bởi vì Izuku cũng muốn được ở gần anh ấy. Cậu bò lên giường, nằm bên cạnh Kacchan, và cậu sẽ vờ như không nhận thấy sự nhẹ nhõm của anh khi thấy lzuku sẽ không ngủ trên sàn.

Chiếc giường quá nhỏ để họ có thể giữ khoảng cách với nhau; Kacchan quay người sang một bên, Izuku thì nhìn chằm chằm lên trần nhà, hơi thở đều đều. Kacchan luôn có thể chìm vào giấc ngủ nhanh đến vậy. Izuku ghen tị với anh vì điều đó.

Izuku nằm trằn trọc hàng giờ, cố gắng giải nén cảm xúc của mình, tìm hiểu xem tất cả chuyện này có nghĩa là gì. Cậu chưa có cơ hội để nghĩ về nó; cậu đã quá bận tâm đến việc đảm bảo rằng Kacchan vẫn ổn. Nhưng giờ đây, khi bóng tối bao trùm xung quanh và tiếng thở nhẹ nhàng của Kacchan bên tại, không gì có thể ngăn được dòng thác suy nghĩ tuôn trào trong não cậu.

Nỗi sợ lớn nhất của Kacchan là đánh mất cậu. Izuku rõ là đã thấy bằng chứng của chuyện đó, nhưng cậu vẫn khó lòng mà tin được. Thì đúng là Kacchan và cậu đã trở nên vô cùng thân thiết kể từ sau trận chiến năm đó, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ Kacchan sẽ sợ chuyện như thế. Và nó có nghĩa gì chứ? Liệu— có phải Kacchan cũng có tình cảm với cậu không?

Trong nhiều năm qua, Izuku đã cố gắng hết sức để lờ đi tình cảm của mình dành cho Kacchan, bởi vì tình yêu cậu dành cho Kacchan là quá nhiều. Nó giống như một siêu tân tinh rực sáng trong lồng ngực cậu, và nếu Izuku nhìn chằm chằm vào nó quá lâu, cậu có thể sẽ đau mắt. Nhưng lúc này đây cậu đang nhìn nó, cậu phải nhìn. Ngay cả khi không có quirk khuếch đại nỗi ám ảnh, thì ý nghĩ mất đi Kacchan cũng khiến cậu lạnh sống lưng. Đó là những cơn ác mộng thường xuyên nhất của cậu— cơ thể đẫm máu, lồng ngực bị xé toạc và đôi mắt vô hồn của Kacchan trên chiến trường. Đôi khi cậu sẽ thức giấc vào lúc nửa đêm và nhắn tin cho Kacchan chỉ để đảm bảo rằng anh ấy vẫn ổn. Bằng cách nào đó, Kacchan sẽ luôn tỉnh dậy, hồi âm lại cho cậu để Izuku biết rằng anh ấy không sao.

Vì vậy, cậu đã hiểu được nó. Cảm giác nặng trĩu trong lồng ngực mà cậu không thể gọi tên. Tình yêu dường như không đủ để miêu tả nó— cụm từ bảy chữ cái đó là gì so với tất cả những gì họ đã trải qua chứ? Nhưng nếu cậu phải đặt một cái tên cho nó... nếu cậu phải nói nó thành lời, thì có lẽ đúng nhất sẽ là. Tình Yêu. Sự Sợ Hãi. Chúng khá giống nhau, nếu bạn suy xét kĩ. Bạn càng yêu nhiều, thì sự sợ hãi kèm theo nó cũng nhiều. Cậu nghĩ về việc mình đã cố gắng tập luyện chăm chỉ để trở nên mạnh mẽ như thế nào để mẹ cậu và những người mà cậu quan tâm không phải lo lắng cho cậu. Cậu thật ngu ngốc làm sao khi nghĩ điều đó là khả thi.

Cậu nằm thao thức quá lâu đến nỗi phải đi vệ sinh lần nữa; cậu lặng lẽ trượt ra khỏi giường, đi vào phòng vệ sinh nhỏ, mắt nheo lại vì ánh sáng. Cậu đang rửa tay thì cửa phòng vệ sinh mở ra và Kacchan bước vào. Anh ấy trông như thể vừa nhìn thấy ma, mặt xanh xao, mắt mở to, ngực phập phồng vì thở gấp.

"Deku," anh nói. Izuku nhanh chóng rửa tay và lau khô chúng. "Tao - mày đã - tao tỉnh giấc và mày không -"

Nỗi kinh hoàng xuyên qua tim cậu. "Oh Kacchan, tớ xin lỗi. Lẽ ra tớ nên— tớ nên đánh thức cậu dậy, tớ—" Kacchan vẫn đang run rẩy, vẫn mở to mắt nhìn cậu, và Izuku tận dụng khoảng không gian chặt hẹp của phòng tắm, cậu bước tới và vòng tay ôm lấy Kacchan. Cậu không chắc hai người họ đã từng ôm nhau chưa, kể cả lúc họ còn nhỏ. Lúc này cậu đang vòng tay qua eo Kacchan và ôm lấy anh, mọi thứ hẳn là bị đảo lộn con mẹ nó hết rồi, bởi vì Kacchan đang ôm lại cậu.

Tớ đây mà, tớ không sao cả

Tao thực sự rất ghét mày

( Cre: https://twitter.com/sketchlys_/status/1358709682601218048)

"Tớ xin lỗi mà," Izuku lại nói. "Kacchan à. Đi ngủ thôi."

Kacchan để bản thân mình được dẫn trở lại phòng ngủ và nằm lên giường. Họ không ôm ấp, hay gì cả, nhưng Kacchan nằm ngay bên cạnh cậu, cả hai đều đang nằm ngửa. Ngón tay anh ấy nắm chặt gấu áo Izuku.

"Kacchan," cuối cùng lzuku cũng lên tiếng, mắt vẫn nhìn chằm chằm lên trần nhà. "Đây... đây là lỗi của tớ đúng không? Vì tớ đã bỏ đi?"

'Tớ phải rời đi', cậu đã nói với Kacchan ngày mọi người kéo Izuku về nhà.

'Tao hiểu', Kacchan đáp. 'Tao chỉ không hiểu tại sao mày lại không thể để tao đi cùng.'

Nằm bên cạnh cậu, Kacchan chỉ thở dài. "Một phần thôi," anh thừa nhận. "Nhưng— một phần cũng là do tao. Và cách tao đã đối xử với mày hồi đó nữa. Một phần trong tao vẫn đang đợi mày chịu tỉnh ngộ rồi kêu tao cút khỏi cuộc đời mày."

"Cái— Kacchan." Cậu quay sang, và Kacchan cũng vậy, lúc này họ có thể nhìn nhau trong ánh sáng mờ ảo xuyên qua rèm cửa. "Tớ nghĩ chúng ta đã giải quyết vấn đề này rồi mà. Cậu đã xin lỗi. Chúng ta đã nói chuyện với nhau về mọi thứ." Cụ thể hơn là— họ đã thức cả đêm nói chuyện với nhau trên mái nhà, trong lúc phục hồi các chấn thương do cuộc chiến để lại. Khi mà nửa bên mặt của Kacchan còn bị tê liệt, và Izuku không thể cười mà không nhăn mặt vì đau.

"Tao biết chứ," Kacchan nói. "Nhưng có gì đó - thứ gì đó trong đầu tao, một giọng nói mà tao không thể khiến nó im lặng, nói rằng tao vẫn không xứng đáng để mày tha thứ."

"Nhưng Kacchan—"

"Tao biết," Kacchan nói thêm. "Nhưng tao không thể khiến bộ não của mình ngậm mồm được."

Izuku nắm lấy cơ hội và luồn tay mình vào tay Kacchan, người đang siết chặt ngón tay của cậu như thể đó là một chiếc phao cứu sinh.

"Tớ sẽ không đi đâu cả," Izuku thì thầm. "Nếu như không có cậu đi cùng, ít nhất là vậy."

"Mày không thể hứa điều đó," Kacchan đáp. "Chuyện đéo gì cũng có thể xảy ra. Tao biết mọi khi trở thành anh hùng cũng đồng nghĩa với việc đối mặt với cái chết của mình, nhưng giờ tao cũng phải đối mặt với cái chết của mày nữa." Và Izuku không nói nên lời, bởi vì đó là sự thật. Trở thành anh hùng có nghĩa là sẵn sàng đối mặt với tử thần bất cứ lúc nào, nhưng cũng đồng nghĩa với việc sẵn sàng để người thân chứng kiến ​​cái chết của mình. Đó là sự thật tàn khốc, thứ mà bạn khó có thể chấp nhận.

"Tớ cũng không muốn đánh mất cậu đậu," Izuku nói. "Nó làm tớ hoảng sợ."

"Ừ, tao biết. Làm như tao có thể biến mất khỏi tầm mắt mày mà không lo mày sẽ nổi trận lôi đình vậy ."

"Ngày mai quirk sẽ biến mất thôi, Kacchan," cậu nói. "Sau đó, mọi thứ sẽ trở lại bình thường."

"Ừ," Kacchan nói, nhưng giọng điệu nghe như anh ấy không tin vào điều đó. "Tao mệt chết đi được. Ngủ ngon."

"Chúc cậu ngủ ngon, Kacchan," Izuku khẽ đáp. Kacchan siết chặt tay cậu lần nữa trước khi chìm vào giấc ngủ.

<><><><><><><><>

Vào buổi sáng, cả hai đi tắm, rồi ghé phòng của Izuku để cậu lấy đồng phục. Họ cùng nhau mặc quần áo và sau đó bắt đầu đi đến trường, nhưng Kacchan đã ngăn cậu lại ngay cửa.

"Chuyện này đã làm tao bực mình suốt ba năm rồi," anh nói, trước khi cởi cà vạt của Izuku ra và thắt lại cho đàng hoàng. Izuku quan sát bàn tay anh khi anh ấy làm điều đó; Kacchan có đôi bàn tay rất đẹp và những ngón tay thon, mịn màng không giống như Izuku, trầy xước và đầy sẹo.

"Cảm ơn nhiều, Kacchan," cậu nói, nhưng Kacchan chỉ càu nhàu một tiếng, chuẩn bị đi đến lớp. Tuy nhiên, lần này lại khác, vì Kacchan lùi lại và đi ngay bên cạnh cậu, luôn giữ Izuku trong tầm mắt. Ngay cả khi họ gặp gỡ các bạn cùng lớp khác, anh ấy vẫn ở gần cậu, và không ai nói gì, hoặc thậm chí dường như không ai để ý cả.

Khi họ bước vào lớp, Kacchan đột nhiên căng thẳng, và Izuku hiểu tại sao. Vì cách sắp xếp chỗ ngồi của họ, vẫn giống như năm nhất, Kacchan sẽ không thể nhìn cậu.

"Tớ sẽ luôn ở phía sau cậu mà," Izuku thì thầm. "Tớ hứa. Nguyên một ngày luôn."

"Được rồi, tao không sao đâu," Kacchan nói, hàm răng nghiến chặt, dậm chân đi về phía bàn của mình. Izuku đi theo sau anh, đầy lo lắng.

Tiết học cứ như bị kéo dài thêm; tại một thời điểm nào đó, Kacchan co chân ra sau, và Izuku sẽ ngồi thụp xuống ghế và duỗi chân ra, huých vào chân của Kacchan. Lúc thực hành thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn; họ bắt cặp với nhau, và nỗi sợ được khuếch đại của Kacchan cũng không khiến anh nương tay với Izuku khi họ đấu tay đôi.

Kacchan đã bị trúng quirk vào khoảng năm giờ chiều; khi tan học, cả hai viện vớ rồi nhanh chóng quay về phòng của Kacchan. Chỉ còn vài giờ nữa là quirk sẽ hết tác dụng, và Kacchan bắt đầu trở nên cáu kỉnh và thiếu kiên nhẫn hơn khi thời gian dần trôi. Họ có chơi game một lúc, nhưng Kacchan tức đến mức suýt làm nổ tung bộ điều khiển; sau đó Kacchan nằm phịch xuống giường và nhắm mắt lại, còn Izuku thì ngồi trên sàn để làm bài tập được giao hôm nay; Kacchan luôn đặt ngón tay sau gáy Izuku trong suốt lúc đó.

Izuku làm bài tập cho đến khi điện thoại của Kacchan bắt đầu đổ chuông, chắc là báo thức. Anh ấy tắt nó rồi ngồi dậy.

"Izuku," anh nói. "Đi ra ngoài đứng thử coi."

Izuku làm như được bảo, và sau một lúc cánh cửa lại mở ra. "Quirk biến mất rồi," Kacchan cộc cằn nói, nhét ba lô và bộ sạc điện thoại của Izuku vào tay cậu. "Cảm ơn." Sau đó, đột ngột, anh đóng sầm cửa vào mặt Izuku.

Cậu bất động vì sốc, nhưng rõ ràng là Kacchan sẽ không mở cửa lần nữa. Chán nản, cậu quay trở lại phòng của mình.

<><><><><><><><>

[Katsuki POV]

Đã bốn ngày kể từ khi quirk khuếch đại nỗi sợ hết tác dụng, và Katsuki đã tránh mặt Deku từ lúc đó.

Nó thực sự không phải chuyện khó khăn gì. Anh bắt cặp với Kirishima trong quá trình thực hành và tránh xa mấy đứa mà Izuku hay chơi chung, và bất cứ khi nào mọt sách cố gắng thu hút sự chú ý của anh, anh sẽ trở về phòng của mình. Nếu anh không nhìn Deku, anh sẽ không phải nhìn thấy đôi mắt to tròn buồn bã của cậu ấy khi Katsuki tiếp tục phớt lờ cậu.

Anh không trách Izuku vì đã bối rối. 24 giờ trước, Katsuki còn bám lấy cậu như một đứa con nít sợ bị bỏ rơi, và bây giờ anh thậm chí còn không thèm giao tiếp bằng mắt với cậu. Katsuki biết mình là một kẻ hèn nhát, vì Kirishima cứ lải nhải rằng anh hành xử như thế không nam tính chút nào.

Chỉ là— anh biết phải làm cái đéo gì nữa đây? Dù Deku có nói gì đi chăng nữa, làm sao mọi thứ có thể trở lại như cũ được? Giờ thì lzuku đã thấy anh yếu đuối như thế nào... giờ thì cậu đã biết Katsuki có tình cảm với cậu...

Đéo ổn rồi, mà kệ mẹ nó vậy. Izuku sẽ không thể từ chối anh nếu Katsuki không cho cậu ấy cơ hội.

Thật không may, Katsuki đã phạm sai lầm khi đánh giá thấp Deku, điều mà anh biết rõ là không nên. Vậy nên, anh không nên ngạc nhiên khi có một tiếng gõ rất mạnh phát ra từ ban công phòng mình. Anh nhìn lên khỏi bàn học và quắc mắt nhìn Izuku, người đang lườm anh từ phía bên ngoài. Katsuki đã không mở cửa cho cậu ấy, nên tên ngốc này chắc hẳn đã dùng quirk để bay lên ban công rồi. Katsuki có ý định để cậu ấy đứng ngoài đó, nhưng anh không chắc là Deku sẽ không đấm vỡ cửa sổ của mình.

Anh đành mở toang cửa sổ, khoanh tay khi Izuku bước vào trong. Trái tim Katsuki đang đập điên cuồng một cách trái phép trong lồng ngực khi nhìn thấy cậu ấy. Vấn đề lớn nhất khi tránh mặt Izuku là anh nhớ cậu ấy vãi cả lồn . Đúng vậy thật, nghe khá thẳng thắn, kinh tởm.

Deku đứng giữa phòng và lườm anh. Katsuki ngồi xuống bàn của mình và giả vờ như không hề bận tâm đến mọi thứ.

"Cậu định phớt lờ tớ đến bao giờ?" Deku hỏi, giọng khó chịu. Đôi khi thật khó để nhìn Izuku và nhìn thấy hình ảnh người anh hùng dũng mãnh đã hạ gục All for One, nhưng không phải lúc này. Ngay bây giờ, đôi mắt cậu tựa như rực cháy khi nhìn thẳng vào mắt Katsuki.

Katsuki nhún vai, nó chỉ khiến Izuku tức giận hơn. "Kacchan," cậu rít lên. "Cậu không thể nói với tớ nỗi sợ lớn nhất của cậu là đánh mất tớ và sau đó ngó lơ tớ được! Vấn đề của cậu là gì vậy chứ?"

Vấn đề của anh là anh quá yêu tên ngốc trước mặt đến nỗi đôi khi anh cảm thấy như mình không thể thở được. Anh không biết liệu tình yêu có phải cảm giác như thế này không; như nghẹt thở trong mớ chất nhầy của tên quái vật bùn. Giống như cơ thể bị đâm vài nhát. Giống như tim anh muốn nổ tung.

Katsuki nói, "Tao không muốn mọi chuyện thành ra như thế này."

Lông mày của Izuku nhíu lại. "Ý cậu là sao?"

Katsuki đứng dậy; anh không thích bản thân ở một cấp độ khác với Deku.

"Tao không muốn mọi chuyện thành ra như thế này.!" Katsuki lặp lại, bực bội vò đầu bứt tóc. Như thường lệ, khi cảm thấy sợ hãi hoặc khó chịu, anh ấy phớt lờ cơn ngứa trong lòng bàn tay cho nổ tung mọi thứ. Anh không thể tìm được bất cứ cách nào để thoát khỏi tình huống ngoại trừ nói sự thật, và dù sao thì Katsuki cũng không nói dối, đặc biệt là với Izuku. "Tao định sẽ - tao định sẽ nói cho mày biết và tao tỏ ra ngầu các thứ và - và -" Anh ấy cố gắng lọc chọn từ và nói tiếp, "ngọt ngào đồ -"

Izuku nói, "Ngọt ngào hả? "

"Đừng chế giễu tao!" Anh tự động bật lại.

"Tớ không có!" Izuku cãi lại, hơi cao giọng. Cậu ấy tạm dừng và hít một hơi. "Tớ không bao giờ làm vậy đâu," cậu nói, đã bình tĩnh hơn. Sau đó, cậu ấy hỏi, "Nói cho tớ biết cái gì?"

Katsuki nhìn cậu. "Mày biết mà. Mày vốn đã biết."

Izuku bước vài bước chậm rãi, thận trọng tiến về phía trước, đến gần Katsuki. Rất gần Katsuki; anh có thể đếm được số sợi lông mi của Izuku nếu muốn. Izuku vươn tay ra và chạm vào vạt áo của Katsuki bằng những ngón tay đầy sẹo. Đôi khi tất cả những gì Katsuki có thể nghĩ đến là được cảm nhận chúng trong miệng anh.

"Kacchan," cậu thì thầm. "Nói cho tớ biết đi."

Thay vào đó, Katsuki hôn cậu ấy.

( Cre: https://twitter.com/RenzLynx/status/1429449436694941698?s=20 )

Môi Izuku thật mềm mại. Đó là suy nghĩ đầu tiên chạy qua não anh. Thứ hai là âm thanh lưỡi họ quấn lấy nghe giống như toàn bộ bảng chữ cái bị xáo trộn vào nhau. Izuku nắm chặt áo anh hơn và cậu kéo Katsuki về phía trước— nhưng cậu kéo hơi quá tay, Katsuki loạng choạng mất thăng bằng. Cánh tay của Izuku vòng quanh eo anh, Izuku ôm anh thật chặt rồi nhón chân lên, giúp Katsuki đứng vững hơn khi anh cố luồn lưỡi vào sâu hơn. Có một lần, cái đêm mà Katsuki không thể không đỏ mặt khi nhớ lại, anh đã tra xem chính xác thì sẽ phải làm cái đéo gì khi hôn nhau. Mọi lời khuyên mơ hồ trên internet đều lập tức biến mất khỏi đầu ngay khi anh cảm thấy môi Izuku áp vào môi mình. Tất cả những gì anh ấy có thể để ý đến là họ đang chạm vào nhau; tay anh đặt sau gáy Izuku, vòng tay của Izuku đang ôm lấy anh.

Khi hai người dứt khỏi nụ hôn. Trái tim của Katsuki lại có cảm giác như trước lúc nó từng nổ tung vậy. Izuku đang nhìn anh với đôi mắt đầy sao.

"Xin lỗi," là tất cả những gì Katsuki có thể nghĩ ra lúc này. "Tao nên hỏi trước."

Izuku nói, một nụ cười thoáng hiện trên khóe môi, "Cậu có muốn thử lại không?"

Bộ não đang say khướt vì nụ hôn của Katsuki phải mất một lúc để hiểu những gì Izuku vừa nói. Anh nở nụ cười kiêu ngạo với Izuku và dùng ngón tay hất cằm cậu lên.

"Tao có thể hôn mày không, Deku?"

Izuku kiễng chân lên. "Được chứ" cậu nói, mỉm cười, và Katsuki nhân cơ hội đó, cúi xuống và hôn cậu ấy lần nữa.

<><><><><><><><>

Đôi khi, họ vẫn sẽ hoảng hồn tỉnh giấc, người ướt đẫm mồ hôi, nhớ lại đôi mắt vô hồn, máu me và tấm card All Might nát vụn. Lúc đó, Izuku chỉ cần đi đến phòng của Katsuki để ngủ, và không ai, kể cả Iida, nói lời nào về chuyện đó.

Không ai sống sót sau trận chiến đó mà còn giống bản thân họ ngày trước.

Katsuki thích điều dó vì rất nhiều lý do, đặc biệt là vì cuối cùng anh đã có thể tiết lộ lý do mà anh luôn có thể hồi âm tin nhắn vào đêm muộn của Izuku mọi lúc là vì anh đã cài đặt điện thoại để bất kỳ tin nhắn nào mà Deku gửi cũng sẽ khiến điện thoại anh đổ chuông và giúp anh tỉnh dậy. Nhưng giờ thật tuyệt, khi anh tỉnh giấc sau cơn ác mộng mà Izuku đã bỏ đi, hoặc khi cậu ấy bị thương và Katsuki không kịp cứu cậu ấy— khi anh tỉnh giấc vì những cơn ác mộng đó, thật tuyệt khi có thể ôm Deku lại gần và vùi mũi vào sau gáy cậu. Và khi Izuku tỉnh giấc và thét lên, cậu ấy có thể cuộn tròn và nằm trên ngực Katsuki, lắng nghe nhịp đập đều đặn từ trái tim anh. Và tất nhiên, nỗi ám ảnh vẫn còn ngự trị trong tâm trí cả hai, và đôi khi cũng khiến họ cảm thấy ngạt thở—nhưng ít nhất giờ đây chúng đã được kiểm soát. Họ cùng nhau xoa dịu sự bất an của đối phương.

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro