Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã thành thói quen, chiều chủ nhật nào, tầm ba giờ Billkin cũng vác xe sang rước PP đi chơi, khi thì đi ăn kem, khi thì đi sở thú, khi đi tô tượng. Nhiều hôm chẳng cần đến một địa điểm nào cụ thể, chỉ cần đèo nhau đi lòng vòng trên phố, cả hai cũng mãn nguyện lắm rồi.

Chiều nay, đang trên đường tới nhà PP thì điện thoại inh ỏi réo : "Ở cái nhà này ai là tướng ? Đương nhiên là đại thiếu gia Krit ta rồi ! Ha ha ha !". Nhắm mắt cũng biết ai gọi, Billkin vội vã bắt máy. Bên kia im lặng một lúc rồi ngập ngừng cất tiếng :

"Billkin, chiều nay không được rồi, để tối mình đi chơi ha !"

– Hả ?

"Mày đừng giận em nha. Chiều nay phải off clan Đột kích mà quên mất, không báo cho mày sớm..."

Billkin khẽ mím môi :

–  PP coi trọng buổi off hơn anh à ?

"Không có..." – Cả năm mới off có vài lần mà, còn chủ nhật nào mà hai đứa chẳng đi với nhau.

Tưởng tượng ra PP đang lắc đầu điên cuồng, mặt méo xệch, Billkin bật cười.

– Đùa chút thôi. Đi chơi vui nhé !

Bên kia chỉ kịp "ưm" một tiếng rồi lập tức cúp máy. Billkin thở hắt ra, chậm rãi quay xe về.

Lúc đi một mình, lúc về cũng một mình, chỉ là, cảm giác mỗi lúc một khác thôi.

Chỉ là, trong lòng hơi ấm ức một tẹo.

PP ngố tàu, PP tồ tẹt, PP chẳng biết cái gì cả. Biết là thế, nhưng chẳng thể nào ngừng thích người kia được.

Cứ vô tư mà được yêu đi, PP...

* *
*

Cả ngày rong ruổi trên đường, đến tối muộn PP mới mò về nhà, chưa gì đã thấy mẹ đứng chắn ở cửa.

–  Mày cứ như con ngựa vía ấy, không lúc nào mẹ thấy mày có mặt ở nhà cả.

–  Đi cho biết đó biết đây / Ở nhà với mẹ biết ngày nào khôn ? – PP cố lách vào trong nhưng bị mẹ kẹp chặt vào tường.

–  Cái "đó đây" của mày là nhà thằng Billkin hả ? Sao mày không chuyển hộ khẩu sang nhà nó luôn đi ?

–  Trước sau gì chả phải chuyển, mẹ !

Sức già chẳng thắng được sức trai, chỉ trong thời gian một câu nói, mẹ đã bị PP ủn sang một bên, hai chân rất nhanh đã thoăn thoắt chạy vào nhà.
Mẹ tức không nói lên lời. Con với cái, có coi mẹ ra cái gì đâu, thấy bạn là mắt sáng lên thôi.
Đấy là mẹ còn chưa biết quan hệ thật của hai người, mẹ mà biết... Ầy, chẳng dám tưởng tượng ra nữa.

Trong phòng mình, PP thảnh thơi gác hai chân lên bàn, một tay cầm táo, lâu lâu lại đưa lên miệng cắn "rốp" một cái, một tay yên vị trên bàn phím, type với tốc độ quỷ khóc thần sầu.

Onl muộn, ngoài nick của Chàng Trai Bất Hạnh ra thì chỉ còn toàn anh em trong clan Đột kích. PP buồn buồn buzz Bất Hạnh như điên.

"Quần Đùi, khùng hả ?" – Năm giây sau, Chàng Trai Bất Hạnh đã xuất hiện buzz lại.

"Nói chuyện đi Bất Hạnh, rảnh quá không có gì làm hết."

"Lại nói về cái tên Billkin người yêu cậu chứ gì ? Nói hoài không chán sao, có gì hay ho mà nói ?"

Sẵn bực mình vì chuyện Off và cô gái Hà Lan gì gì đó từ mấy ngày hôm nay, Gun không kiêng nể mà nói thẳng vào mặt người đang chat với mình.

Kể từ khi biết PP – hay Quần Đùi Đỏ – có người yêu, mà cái người ấy cũng chẳng xa lạ gì, chính là thằng bạn ngồi dưới mình, Gun bỗng nghiệm ra ở đời quả có nhiều chuyện kì lạ. Buồn cười, bất ngờ, ngưỡng mộ, đôi khi là khao khát nữa. Chẳng biết bao giờ mình mới được như hai người kia.

PP không muốn nói chuyện giữa mình và Billkin cho mọi người biết, kể cả có thân nhau đến mức nào. Là bạn thân, là hai thằng con trai, suốt ngày chạnh choẹ, bỗng đùng một cái, bảo, hai đứa chúng tớ yêu nhau đấy, chẳng khác nào lấy cái chảo úp vào mặt người nghe. Thấy chối tỉ ! Nhưng mà với bạn trên mạng thì khác, mình chẳng biết người ta, người ta cũng chẳng biết mình, chia sẻ cũng dễ dàng hơn. PP nhiều lúc gật gù nghĩ, thì ra tâm lí con người lại lằng nhằng rắc rối như vậy.

Thấy dòng chữ như tát vào mặt mình hiện lên lên trong khung cửa sổ chat, PP ngẩn ra một lúc, mãi mới khó khăn đánh ra hai chữ... "Không chán."

"Cậu mở mồm ra là cậu ấy cao thế này này, cậu ấy đẹp trai thế này này, cậu ấy giỏi thế này này, cậu ấy chiều tớ thế này này... Cậu nói không chán nhưng tớ nghe thì chán rồi. Tớ nói cho cậu biết, cậu thích người ta thì cậu thấy đẹp thấy giỏi, nhưng với tớ, xin lỗi nhé, cậu ta chỉ bình thường đến mức tầm thường thôi !"

"Cậu cậu cậu cậu cậu ! Bảo sao cậu không có người yêu, phải lên mấy cái trang web vớ vẩn này đòi tư vấn. Cậu ấy hả, chó yêu !"

"Cậu chó yêu ấy. Tớ cũng có người yêu !"

Hai bên kịch liệt giao tranh. Hễ động đến vấn đề nhạy cảm là chẳng ai chịu nhường ai, lời hay ý đẹp cứ thế mà tuôn ra ào ào.

Ở máy bên kia, PP nhếch mép một cái :

"Nói xem, tên người yêu cậu là gì ?"

"Có nói cậu cũng chẳng biết."

"Hi hi, bịa chứ gì ? Đừng nói là Putthipong Assaratanakul đấy nhé !" – Icon cười lăn lộn hiện ra.

Gun nóng gáy type lại ngay :

"Off. Off Jumpol."

Đến lúc định thần lại thì đã trót đánh xong, gửi đi mất rồi. Gun bần thần ngồi trước màn hình, nhìn ba chữ "Off Jumpol" mà không chớp mắt lấy một lần. Người yêu bao giờ, đến nắm tay còn chả có, một câu thích nhau còn chả có, lấy đâu mà yêu. Nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ là mình đơn phương thích người ta.

Gun ngả người ra ghế, ngước lên nhìn trần nhà. Trần nhà quay quay, bốn bức tường xoay xoay, đầu óc cũng đảo lộn hết cả.

Nhìn màn hình vi tính, thấy đoạn chat của mình và PP đã thêm một đoạn dài thật dài, lại toàn là màu chữ của PP. Gun không thèm đọc, chỉ để lại một câu làm PP tức muốn xì máu mắt.

"Đã nói nhiều còn nói bậy, đảm bảo không sớm thì muộn cậu cũng bị bồ đá."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro