Chương 20 [ H Nhẹ ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Họ sẽ đến Hua Hin vào tối thứ 6. Vào tối thứ 5, hai người họ dành thời gian cho một buổi hẹn hò.
Ăn xong Billkin và PP đến trung tâm mua sắm. Một KTV mới khai trương đang phát tờ rơi ở sảnh, giá cả rất ưu đãi. Nếu như bình thường, việc hai người đi karaoke với nhau chẳng có ý nghĩa gì hết. Nhưng hôm qua Billkin đã hoàn thành xong bản cover "Why Remember" (bản gốc của Tattoo Color) nên PP muốn Billkin hát cho mình nghe.
- Tao muốn nghe bản KTV cơ!
Ngày thường cậu không nghe Billkin hát nhiều. PP cũng có đến xem Billkin diễn tập. Nhưng khi Billkin cầm micro và hát một mình thì cảm giác lại hoàn toàn khác.
Ánh sáng mờ ảo từ đèn trong phòng phả lên mặt Billkin. Hắn ngồi hơi nghiêng về phía PP, nửa khuôn mặt ẩn hiện trong ánh sáng mờ ảo đó, sống mũi cao thẳng, đôi mắt hơi nhắm lại, quai hàm gọn gàng được siết chặt và khi thì nâng lên. Tự tin và kiêu ngạo - một Billkin đắm mình trong thế giới âm nhạc quá chói chang, chói chang nóng bỏng đến mức tim PP đập loạn nhịp.
Billkin thích hát, và hắn cũng thích thể hiện cảm xúc của mình qua các bài hát. Thật tình cờ là có một vài dòng trong ca từ của bài này thể hiện cảm xúc của hắn. Billkin quay mặt về phía PP và cất tiếng hát trìu mến.

"Nhưng người anh yêu thật lòng
Anh sẽ chỉ yêu em bằng cả trái tim mình
Anh thực sự không thể quên được em."

Người đối diện vẫn đang mặc đồng phục học sinh AC, mái tóc ngắn - giờ đã dài hơn - được máy sấy sấy phồng lên để lộ vầng trán mịn màng, tăng thêm một chút tuấn tú. Lông mày rậm, răng trắng, môi đỏ và đôi mắt sáng hơn cả ánh sao.
Billkin không biết PP có nghe thấy lời thú nhận của hắn ẩn trong bài hát hay không. Bài hát kết thúc, hắn chỉ thấy cậu hét lên một cách ngu ngốc "Encore" và vỗ tay.
Billkin đã đặc biệt chọn bài "Biển đen" và đưa chiếc micro còn lại cho PP:
- Hát một đoạn với tao nhé!

[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]

Đại dương tăm tối
Không chút ánh sáng
Không thể nhìn thấy phía trước
Em có sợ không?

Billkin bắt đầu cất giọng nam, chất giọng nhẹ nhàng và trong sáng đầy ngọt ngào.

Nghe thấy giọng của người
Em còn sợ điều gì chứ
Chỉ cần anh nắm tay em
Em liền có thể cảm nhận trái tim ấm áp của anh

PP thường nói chuyện nhẹ nhàng và khi hát cũng nhẹ nhàng. Giọng cậu có chút khàn khàn gợi cảm, nhưng so với Billkin thì không là gì cả.
Khi hai giọng hát hòa vào nhau, đó là thanh âm của đất trời, có thể ví như tiếng đàn và tiếng nước chảy - bổ sung cho nhau.
"Đại dương tăm tối"
"Bình minh sắp đến rồi"
"Màn đêm lạnh lẽo"
"Nắm tay em đi"
"Đại dương tăm tối"
"Xin đừng sợ hãi"
"Anh phải làm sao"
"Ôm chặt lấy em đi"

" Có lẽ em sẽ thấy lạnh khi cơn gió biển thổi qua "
"Vậy thì hãy dùng hơi ấm của người để sưởi ấm trái tim em đi"
" Đường chân trời xa xôi có thể không còn nhìn thấy nữa"
" Vẫn có những ánh sao dẫn lối đôi mình"
" Em chắc chứ? "
Billkin hát, nhẹ nhàng đụng vai PP và nghiêng đầu để nhìn cậu.
"Em chắc chắn"
Vẫn hát, PP mỉm cười nhìn lại. Đôi mắt cậu tràn đầy ý cười, nốt ruồi dưới mắt sáng rực dưới sự phản chiếu của màn hình, giống như ngôi sao dẫn đường trên vùng biển tăm tối.

Mọi chuyện diễn ra tự nhiên, như thể đã đến lúc, Billkin cầm lấy chiếc micro của PP rồi đặt nó sang một bên. Hắn nghiêng người về phía trước.
Chỉ là những cái chạm môi đơn giản, nhưng tim Billkin đập như sấm, toàn thân cũng run lên như bị điện giật, cả lưng nóng ran. Hóa ra môi con trai chẳng khác gì môi con gái. Billkin nhẹ nhàng đưa tay chạm vào đôi má non nớt của PP, thèm thuồng hít thở hương hoa hồng ngào ngạt trên cơ thể đối phương. Hắn nhắm mắt liếm lên hai cánh môi mềm mại, mút nhẹ nhàng như tận hưởng chiếc kẹo dẻo nào đó đang tan chảy giữa hai bờ môi, miệng đầy vị ngọt.
Khi micro bị lấy đi, PP còn chưa kịp phản ứng gì. Với một nụ cười khó cưỡng trên khuôn mặt Billkin, cậu đã bị cánh tay hắn nhẹ nhàng áp vào sofa. Mùi chanh muối biển bao quanh, rồi ấm áp bao phủ lên môi. Đôi môi hơi khô của Billkin chạm vào môi cậu. Lý trí và nhận thức của PP dường như biến mất ngay lập tức. Mơ hồ, choáng váng, linh hồn cậu như rời bỏ thân xác mà bay lơ lửng....
Sau khi kết thúc "Biển đen", kế tiếp là một bài hát kinh điển - Billions of Minutes (bản gốc của Bell Supol). Giọng ca sĩ đang hát nhẹ nhàng và lưu luyến.

Hãy trở thành ngôi sao trên bầu trời
Đừng trở thành cầu vồng trong không trung vì như vậy sẽ không thể nhìn thấy anh ...

PP có thể cảm nhận được chiếc lưỡi ướt át của Billkin đang ngập ngừng muốn trượt vào kẽ răng của mình, và sau đó cậu ngoan ngoãn mở môi chào đón. Hai chiếc lưỡi chạm vào nhau. Họ lập tức như bị trúng một luồng điện cực mạnh, tia điện mạnh truyền từ đại não xuống toàn thân dọc theo sống lưng, đốt nóng vùng bụng dưới, động tác cả hai cũng trở nên kịch liệt.
Endorphins và Dopamine tăng vọt nhanh chóng, nước bọt được tiết ra liên tục trong miệng. Cả hai lao vào nuốt chất dịch ngọt ngào của nhau. Họ hôn nhau. Mềm mại, dịu dàng ngọt ngào vô tận, hai chiếc lưỡi giống như hai con rắn quấn lấy nhau, đuổi theo và đùa giỡn với đối phương.
Họ không biết nụ hôn vu vơ chóng vánh và đầy ướt át này kết thúc như thế nào. Khi Billkin và PP từ từ tách nhau ra, Bell Supol đang hát câu cuối cùng.

Hàng trăm triệu phút tiếp theo, không ai có thể thay em
Và anh muốn công bố với cả thế giới rằng kiếp này anh sẽ dành trọn trái tim mình cho em ...

Không phải là cả hai chưa từng hôn mà là do hiện tại họ còn thấy ngại hơn cả nụ hôn đầu. PP hơi lảng tránh của Billkin. Còn Billkin đỏ bừng cả mặt. Khi nhìn xuống, quần tây đồng phục mỏng của hai người đều hơi nhô ra, họ không khỏi mỉm cười ngượng ngùng với nhau, ngọt ngào.
PP tựa đầu vào vai Billkin và yên lặng lắng nghe bài hát.
Bài hát tiếp theo của "Billions of Minutes" là "Hearts Are Connected" (bản gốc của Boyd Kosiyabong). Giọng ca từ tính của nam ca sĩ hát.

Bất cứ khi nào bạn nghe thấy bài hát này, hãy nhớ đến giây phút này.
Dù đã trôi qua bao lâu rồi, chúng ta sẽ luôn là một phần trái tim của nhau, bởi vì trái tim của chúng ta đã kết nối chặt chẽ với nhau ...

Sau khi hô hấp dồn dập từ từ bình tĩnh trở lại, quần đồng phục học sinh cũng không còn phồng lên nữa, hai thiếu niên tay trong tay rời đi. Khi bước đến sảnh KTV ngập tràn ánh đèn với rất nhiều người ra vào, họ thấy những người xung quanh nhìn vào hai bàn tay đang nắm chặt của họ với vẻ hơi ngạc nhiên. Cả hai đỏ mặt và lặng lẽ tách ra. Cả hai lại ôm lấy nhau ở bãi đậu xe.
Vì cả hai đều đã lái xe qua nên xe của Billkin và PP đậu ở hai chỗ khác nhau. Billkin đi cùng cậu để tìm xe trước. Khi PP lên xe và định chào tạm biệt, Billkin vội vàng ra hiệu dừng lại. Hắn cúi đầu xuống bên cửa kính xe, cố ý hỏi:
- Chuyện đó ... ờm, Hua Hin, em vẫn đi chứ?
- Em đi mà!
PP ngượng ngùng gật đầu, đặt một nụ hôn ngọt ngào lên đôi má màu mạch nha của Billkin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro