Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chính Hi! Cậu chờ tớ một lát, tớ thu dọn một tý xe xong ngay thôi." Ngả Đồng vừa nói vừa không ngừng dọn dẹp. Từ Chính Hi còn đang thu dọn, đột nhiên bị hai bàn tay kéo sang bên cạnh, ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên là Đào Dã. Không biết lúc nào Đào Dã đã đã thay xong bộ đồng phục bóng rổ, ở mùa đông lại mặc bộ quần áo cộc tay thế này, mà trên da thịt còn giăng đầy một tầng mồ hôi hột, hiển nhiên là đã vận động tới mạnh mẽ thế nào.

"Ngả Đồng, Chính Hi với tớ đi trước nhé, cậu thu dọn xong thì đến thao trường tìm chúng tớ nhé!" Đào Dã kéo Từ Chính Hi chạy ra ngoài, kỳ quái là Từ Chính Hi cũng không có phản kháng, cũng không biết là thói quen hay là cái gì, cũng bởi vì một câu "Đi thôi, Chính Hi!" ngay lập tức bị bàn tay Đào Dã kéo đến thao trường. (Dại zai lắm em ơi..Chỉ khổ những đứa như em thôi...)

Để lại một mình Ngả Đồng vẫn duy trì vẻ mặt kinh ngạc ngồi ở chỗ ngồi, lắc đầu thở dài,"Này, Từ Chính Hi, vừa chiều còn nói với tớ là không thèm cùng Đào Dã chơi bóng rổ, phải cùng tớ về xem 'Thủy thủ mặt trăng' mà, thế mà vừa ngửi thấy hơi zai là lại lật lọng hả?"

Thế nhưng ngoài miệng nói như vậy, trên tay cũng không dừng lại dọn dẹp đồ đạc, đem đồ đạc của mình thu thập xong, lại đem sách vở Từ Chính Hi vừa thu dọn xong, nhìn ra cửa sổ nhìn thao trường phía xa, phía sau lưng đeo túi xách của mình, trước người ôm cặp sách của Từ Chính Hi, chậm rãi đi xuống lầu.

Trong thao trường, Từ Chính Hi đang cùng Đào Dã chơi bóng rỗ, nhưng mà sợ lạnh mà cậu vẫn cứ đem bản thân bản thân 'gói gém' thành một quả cầu bông lớn, thân thể cồng kềnh cứ thế mà hoạt động, nhìn giống như là quả cầu khổng lồ bị Đào Dã đá đí đá lại, nhưng trên thực tế thì cậu cũng chỉ chạy đi chạy lại thôi chứ cũng không cướp được bóng mà nhảy lên. Ngả Đồng thấy, buồn cười một trận, tiến lên gia nhập với hai người họ, cố ý phá hư quy tắc cướp quả bóng trên tay của Đào Dã, ném quả bóng đi quay sang phía Đào Dã nói,"Bóng rổ là năng khiếu bẩm sinh, có luyện hay không thì cũng vậy!" Nói xong lập tức cầm túi xách và kéo Từ Chính Hi hướng ra cửa trường học chạy, ngoài miệng còn không quên gào lên," Chính Hi chạy mau!"

Đào Dã quay đầu phát hiện Ngả Đồng chơi xấu, cũng không quay đầu nhìn đồ đạc, ôm bóng chạy đuổi theo,"Ê, các cậu chờ đã! Chính Hi!" Nghe Đào Dã gào lên, Từ Chính Hi quay đầu lại, thở hổn hển nói,"Đào Dã, đồ của cậu!"

Đào Dã vội vàng quay trở lại sân bóng rổ lấy cặp sách và quần áo, lợi dụng ưu thế chân dài của mình cấp tốc đuổi theo. Ngả Đồng cũng ra sức kéo theo Từ Chính Hi chạy về phía trước, không để ý Đào Dã,"Chờ một chút, chờ một chút!"

Từ Chính Hi thở hổn hển, nhưng vẫn chạy theo Ngả Đồng, nhìn Ngả Đồng yếu ớt lôi kéo mình phía trước lại hỏi một câu,"Chúng ta có thể chờ cậu ấy một chút hay không?"

Lời này vừa mới nói ra, Đào Dã cũng đã đuổi kịp, anh cắn răn một cái lấy sức liền chạy qua Ngả Đồng và Từ Chính Hi, đứng ở trước mặt hai người giang hai cánh tay, ngăn cản đường đi của bọn họ,"Xem các cậu chạy đường nào!"

Từ Chính Hi đứng tại chỗ, thở không ra hơi, Ngả Đồng so với cậu tốt hơn một chút, còn có thể nói ra lời," Đào Dã, Cậu làm sao suốt ngày kè kè bên Chính Hi nhà chúng tớ hả! Cậu không nhìn ra Chính Hi không muốn chơi bóng rổ sao, mỗi ngày đều kéo cậu ấy đi, cậu có thấy phiền hay không hả?"

Đào Dã nghe Ngả Đồng nói xong, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, lại vừa như có vẻ ủy khuất, cúi đầu lại ngẩng đầu lên, dáng vẻ muốn nói lại thôi. Từ Chính Hi cuối cùng cũng hồi phục được chút thể lực, kéo Ngả Đồng đến gần nhỏ giọng nói với cô," Ngả Đồng, không sao, vận động một chút cũng rất tốt."

Nói chưa dứt lời, Từ Chính Hi vừa mở miệng, trong nháy mắt Đào Dã tinh thần tỉnh táo hẳn lên, vẻ mặt kiêu ngạo quay sang Ngả Đồng nói,"Nghe thấy không! Chính Hi nói vận động một chút cũng rất tốt, cậu đúng là mù kiến thức, đúng không Chính Hi?"

Ngả Đồng còn muốn nói điều gì đó, mới vừa lên định bước lên phía trước, đã bị Từ Chính Hi kéo lại," Ngả Đồng, chúng ta đi, không cần để ý đến tên tự cao tự đại như vậy đâu."

Nói xong, Từ Chính Hi kéo Ngả Đồng đi nhanh về phía trước, để lại tên Đào Dã ngây ngô đúng đó, nhìn Từ Chính Hi rời đi, còn Ngả Đồng đột nhiên quay đầu le lưỡi nhăn mặt trêu ngươi, bóng hình hai người dần dần đi xa.

"Chính Hi, cậu thực sự tức giận hả?" Ngả Đồng hỏi.

"Có thể không tức giận sao? Cậu ta lại còn nói cậu mù kiến thức ! Tớ có thân quen gì với cậu ta đâu hả? Hơn nữa tớ với cậu đã kết nghĩa 'huynh đệ'.!" Từ Chính Hi tức giận đến quai hàm nghiến nghiến, cũng không nhìn Ngả Đồng, một mạch nói liên tục rồi đi tiếp.

Nghe được Từ Chính Hi nói như vậy, không cần phải nói, trong lòng Ngả Đồng cao hứng biết bao nhiêu, trên mặt cũng không lấn át được nụ cười kiêu ngạo, nhưng mà 'đã kết nghĩa huynh đệ' năm chữ này làm cho cô hơi bực bội, nhìn dáng vẻ Từ Chính Hi thở phì phò, Ngả Đồng nghĩ đến là tức cười, chỉ lắc lắc đầu, ở trong lòng hỏi, trên đời này tại sao có thể có người đâu đáng yêu như vậy?

Cảm thán xong xuôi, lại vội vàng đuổi theo, kéo cánh tay của Từ Chính Hi nói,"Được rồi được rồi, không tức giận nữa nha, chúng ta về nhà xem Thủy thủ mặt trăng đi! Ba mẹ tớ ngày hôm nay không có nhà, vừa vặn có thể đến nhà cậu ăn chực, hì hì ~"

Nghe Ngả Đồng nói xong, Từ Chính Hi tức giận trong nháy mắt biến mất, trách mắng Ngả Đồng,"Cậu đó! Thủy thủ mặt trăng nhất định là cái cớ! Mục đính chính là ăn cơ mẹ tớ nấu đúng không?"

"Ha ha, này, không cần vạch trần tớ như vậy mà!" Ngả Đồng làm nũng nói.

Nhắc tới cũng khéo, bầu không khí ở nơi này vừa mới hòa hoãn một chút, Đào Dã lại không biết từ đâu xông ra, nụ cười trên mặt Ngả Đồng và Từ Chính Hi cũng cứng luôn, Đào Dã thở hổn hển, dùng một cánh tay chắn ở trước mặt hai người bọn họ không cho rời đi, Từ Chính Hi không thể làm gì khác hơn là lại nghiêm mặt, thu hồi nụ cười trên mặt, nhưng kết quả Ngả Đồng lại là người mở miệng đầu tiên,"Đào Dã, rốt cuộc cậu muốn làm cái gì hả!"

"Chờ...... chờ...... Chờ một chút...... để cho tớ .... thở.... lấy hơi cái đã..... phù ù ù ù ù...."

Đào Dã thả tay xuống, hai tay chống hông, cúi người, nuốt vài hớp nước miếng mới thẳng người lên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Ngả Đồng và Từ Chính Hi, dọa cho hai người bọn họ cũng nghiêm túc theo, phỏng đoán động tác tiếp theo của Đào Dã.

"Ngả Đồng, tớ vừa nói mấy lời không nên nói, thật mong muốn cậu có thể tha lỗi cho tớ, tớ là thật lòng muốn kết bạn với Từ Chính Hi, xin lỗi!" Nói xong Đào Dã liền cúi người 90 độ. Đào Dã cúi đầu, tim đập thịch thịch, hồn nhiên chẳng biết Ngả Đồng và Từ Chính Hi trước mặt đang đưa mắt nhìn nhau, buộc lòng thấp thỏm chờ đợi, không dám ngẩng đầu lên.

Ngả Đồng nhìn Từ Chính Hi một chút, Từ Chính Hi nhìn Ngả Đồng một chút, hai người cũng hoảng sợ không nói ra lời nào, ánh mắt đang trao đổi một đống tin tức.

"Muốn tha thứ cho cậu ta không?"

"Người cậu ta nói là cậu, cậu muốn tha thứ hay không?"

"Tớ thấy thái độ của cậu ta rất thành khẩn, là cậu thức giận, tha thứ cho cậu ta hay không?"

"Cậu tha thứ cho cậu ta, tớ còn có thể làm gì được hả?"

"Tớ không hề tức giận, là cậu nổi giận mà."

"Cậu còn không tức giận hả? Tớ thấy cậu như bị cậu ta xúc phạm đó!"

"Được rồi được rồi, cậu ta còn cúi đầu kia kìa.!"

"Vậy..."

"Tha thứ cho cậu ta hả?"

Trao đổi đến múc này, hai người cũng không nhịn được 'phụt' cười thành tiếng, lập tức nhịn không được bắt đầu ôm bụng cười to. Đào Dã cúi đầu chỉ nghe thấy một trận trầm mặc, sau đó là hai người cười ha ha, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn hai người họ, trong ánh mắt tràn ngập nghi hoặc. Nhìn bộ dạng của Đào Dã, Ngả Đồng và Từ Chính Hi cười càng vui vẻ hơn.

Thăm dò thử tình hình, Đào Dã mở miệng,"Các cậu làm ........? Làm sao vậy?"

Ngả Đồng ngưng cười đầu tiên, tiến lên kéo Đào Dã,"Được rồi, chúng tớ tha thứ cho cậu rồi."

"Vì sao...... cái này?" Rất dễ nhận thấy Đào Dã vẫn không biết đây là tình huống gì.

Ngả Đồng thở dài một hơi, đi tới trước mặt Đào Dã dùng tay vỗ vỗ đầu của anh ta,"Đầu óc cậu tỷ lệ nghịch với cơ thể hả? Cậu nói xem chúng tớ có ý gì?"

"Tha thứ cho tớ?"

Từ Chính Hi cũng tỏ ra kiêu ngạo,"Không phải hả?"

Đào Dã nghe xong, đầu tiên là sửng sốt, lập tức tỏ vẻ vô cùng vui vẻ, nhún người nhảy lên, hô to một tiếng 'Yaa' còn hú hét 'Yahoo'. Nếu không phải Từ Chính Hi tiến đến kéo anh bạn này lại, sợ là Đào Dã muốn quay xung quanh tại chỗ đến phát điên luôn.

Thấy Đào Dã dáng vẻ hưng phấn như thế, tất cả bực bội cũng không còn một chút nào. Ba người hỉ hả cười nói, cùng đi đến nhà Từ Chính Hi.

Là bà Từ ra mở cửa, vội vã chào mừng Ngả Đồng và Đào Dã đến,"Đồng Đồng tới rồi hả? Dì hôm nay làm món con thích ăn nhất, ca luộc!"

Ngả Đồng nghe xong, hai mắt sáng lên, suýt chút nữa thì nhào vào trong lòng của bà Từ,"Dì là tốt nhất! So với mẹ con 'cừ' hơn nhiều!!!!!!"

"Con ranh ngốc nghếch." Bà Từ cưng chiều xoa xoa đầu Ngả Đồng.

"Mẹ, đây là bạn học cao trung của con, Đào Dã." Từ Chính Hi quay sang mẹ giới thiệu.

"Không chỉ là bạn học, Chúng cháu là bạn tốt!", Đào Dã ngay lập tức vì mình bào chữa, "Đúng không Chính Hi?"

Từ Chính Hi dở khóc dở cười,"Đúng đúng đúng, cậu ấy là bận tốt của con."

Bà Từ cũng hiểu được Đào Dã dễ thương,"Vào nhà đi các con, không cần thay giày. Ba Chính Hi tối hôm nay có việc, trở về tương đối trễ, các con ở lại chơi nhé, dì đi làm cơm nha."

"Dì, con tới giúp dì!" Ngả Đồng xung phong nhận việc rồi cùng bà Từ đi vào phòng bếp.

Từ Chính Hi thấy chỉ còn lại có cậu và Đào Dã, không biết có nên cùng cậu ấy như dự định ban đầu cùng xem 'Thủy thủ mặt trăng." hay không, không thể làm gì khác hơn là ngồi sô pha nhìn TV trước mặt, chuyển kênh lung tung, tâm hồn cũng không biết bay đến nơi đâu rồi, chỉ hy vọng đến lúc ăn cơm nhanh hơn một chút, nghe trong phòng bếp bà Từ và Ngả Đồng vừa nói vừa cười, trong lòng Từ Chính Hi hâm mộ hết sức.

Đột nhiên Đào Dã rống to một tiếng,"A!, Aaaaaaaa,! mở kênh một, mở kênh một! Chính Hi, mở kênh một, Chiết Giang! Không đúng không đúng, là kênh một, không phải kênh này! Ai nha, cậu là đồ ngốc, để tớ!" Đào Dã đột nhiên gào lên dọa cho Từ Chính Hi ngây người, đầu óc cũng không hoạt động được, Đào Dã thấy thế sốt ruột không thể làm gì khác hơn là lấy điều khiển từ trên tay Từ Chính Hi tự mình chuyển kênh Chiết Giang.

Trong TV truyền ra tiếng thét chói tai ầm ĩ, kèm theo còn có tiếng thét chói tai của Đào Dã, Từ Chính Hi nhìn Đào Dã như quái vật, cũng không biết vì sao anh ta đột nhiên kích động như vậy,"Đào Dã, cậu uống lộn thuốc?"

"Hư!" Đào Dã ngay lập tức cắt ngang lời nói của Từ Chính Hi,"Nghe đi!"

"Xin chào mừng dương cầm hồng của chúng ta.!" Người trong TV nói như vậy, lại một trận hò hét.

"Đào Dã, đây rốt cuộc là gì?" Từ Chính Hi nhịn không được lại mở miệng hỏi.

"'Black Humor' ! 'Black Humor' ! 'Black Humor' ! Yaa! Tớ bảo là 'Black Humor' !" Đào Dã cũng không để ý tới câu hỏi của Từ Chính Hi, cứ thế mà hỏi lại Từ Chính Hi,"Chính Hi, cậu nghe bài hát này đi! Rất êm tai! Đây là ca sĩ tớ thích nhất Châu Kiệt Luân đó.!" ( Black Humor Trò đùa độc ác-Châu Kiệt Luân >> Nghe cũng được)

"Tớ biết đây là Châu Kiệt Luân, tớ hỏi cậu, đây là cái gì mà cậu kích động như vậy."

Từ Chính Hi tức giận nhìn Đào Dã. Nhưng Đào Dã cũng không hề để ý, mà kích động nói với Từ Chính Hi,"Cậu nghe đi!"

"Đau khổ bởi rằng buồn bực đã quá lâu.

Bởi rằng suy nghĩ quá nhiều.

Bởi rằng lòng này bắt đầu bị ảnh hưởng.

Em nói nụ cười của em thường hay gắng gượng.

Ở bên nhau có vẻ thật miễn cưỡng.

Có nên chăng bây giờ chia tay anh?

Đừng nghĩ ngợi nhiều.

Anh nghĩ nhất định là do anh đã nghe lầm, mắc lỗi, hiểu sai.

Thôi đi! Anh nghĩ nhất định đầu em có một vấn đề rồi.

Nói sao cũng được.

Kỳ thực từ đầu anh đã đoán được, hiểu rõ, và chẳng muốn nói nhiều.

Chỉ sợ rằng anh không kìm được dòng nước mắt.

Chẳng hiểu nổi trò đùa độc ác của em.

Tưởng đã thông suốt ngờ đâu lại đánh đố anh lần nữa.

Nói chia tay em đã nghĩ về nó rất lâu rồi phải không?

Anh chẳng muốn phải vạch trần em đâu.

Coi nó như một trò đùa của em.

Tưởng đã thông suốt ngờ đâu lại đánh đố anh lần nữa.

Nói chia tay em đã nghĩ về nó rất lâu rồi phải không?

Đã bại trận bởi trò đùa độc ác của em."

Châu Kiệt Luân ngồi ở trước dương cầm hồng chậm rãi nhấn từng phím đàn, cả hội trường đều im lặng, Đào Dã cũng giống như khán giả ở trường quay, Châu Kiệt Luân nhẹ nhàng ngân nga điệp khúc, trên mặt Đào Dã viết đầy hai chữ 'hạnh phúc'. Từ Chính Hi nhìn Đào Dã như vậy, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Đào Dã như thế, bài hát của Châu Kiệt Luân cũng từng câu từng chữ xâm nhập vào trong lòng Từ Chính Hi.

Có thể từ khi đó, Từ Chính Hi nhớ kỹ tên Châu Kiệt Luân, còn nhớ kỹ Đào Dã thích Châu Kiệt Luân.

Xem Châu Kiệt Luân biểu diễn một lúc, Đào Dã cũng không còn kích động nữa, Ngả Đồng và bà Từ bưng đồ ăn lên bàn, vừa mới ngồi xuống, ông Từ đột nhiên đẩy cửa đi vào. Từ Chính Hi nhìn thấy ông Từ bật người đứng lên, thấp thỏm. Ông Từ liếc mắt nhìn Từ Chính Hi, quét mắt một vòng ba người trên bàn ăn,"Bạn học?"

Từ Chính Hi chậm chạm gật đầu, ông Từ không nhìn cậu nữa, kéo lỏng cà vạt một chút, liền đi vào phòng ngủ, Từ Chính Hi thấy ba đóng cửa lại, mới chậm rãi ngồi xuống. Đào Dã nhìn dáng vẻ của Từ Chính Hi, muốn nói lại thôi, Ngả Đồng quay sang trừng mắt, ý bảo cậu không nên hỏi nhiều, Đào Dã không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng lại, vùi đầu vào bát cơm.

Kết quả đến cuối cùng Từ Chính Hi cũng không có thể cùng Ngả Đồng xem 'Thủy thủ mặt trăng', cơm nước xong không bao lâu, Ngả Đồng kéo Đào Dã ra khỏi nhà Từ Chính Hi, Từ Chính Hi thì ỉu xùi trở về phòng ngủ một mình làm bài tập.

"Ngả Đồng, sao phải gấp gáp như vậy, bây giờ còn rất sớm mà, tớ còn muốn cùng Chính Hi xem Slam Dunk mà!" Bị Ngả Đồng mạnh mẽ ra cửa Đào Dã vô cùng bất mãn, dù có kháng cự thế nào thì cũng chỉ nhận được một cái lườm sắc bén của Ngả Đồng,"Cậu không có mắt hả?"

"Hả?" Đào Dã nghi hoặc nói.

Ngả Đồng lại lườm Đào Dã nói," Ba Chính Hi đã trở về, thì không thể chơi nhà cậu ấy lâu được. Cậu không nhìn ra hả?"

Đào Dã gãi gãi đầu trả lời,"Sao lại kỳ quái như vậy? Cậu nói tớ nghe xem nào, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"

Ngả Đồng há miệng, ngẩng đầu nhìn Đào Dã, cuối cùng vẫn không nói ra lời, không thể làm gì khác hơn là lắc đầu, thở dài,"Ôi, ngày mai cậu đi mà hỏi Chính Hi đi, chuyện này tớ cũng không tiện nói đâu. Được rồi được rồi, tớ phải về nhà, nhà của chúng ta tương đối gần nhau nhỉ?"

"Nhà của chúng ta gần thật nhỉ, đi bộ cũng tầm 20 phút thôi, thế nào? Muốn đến nhà tớ chơi hả?" Đào Dã quay sang Ngả Đồng trêu chọc nói.

"Đi chết đi, đừng có mơ!" Nói xong câu đó, Ngả Đồng cũng không quay đầu mà cứ thế đi thẳng. Đào Dã đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Ngả Đồng làm mặt quỷ, lại ngẩng đầu nhìn ngọn đèn loáng thoáng của nhà Từ Chính Hi, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro