Chương 2: Lời đề nghị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

A Nục, sau khi ngồi im lặng cùng Dịch Phong một lúc, bỗng nhiên lên tiếng. "Ở đây lạnh lắm. Tôi có nhà, nhà tôi ở gần đây, dù không được ấm áp hơn là bao, nhưng ít nhất cũng không bị ướt." Cậu nhìn vào Dịch Phong, đôi mắt chứa đầy sự quan tâm lặng lẽ. "Cậu có muốn đến đó không?"
Dịch Phong ngước mắt lên, nhìn A Nục. Cậu ngần ngại, không biết nên trả lời thế nào. Việc này với cậu thật lạ lẫm khi được một người xa lạ lại quan tâm đến mình, còn mời mình đến nhà. Nhưng trong lòng cậu, có một thứ gì đó đang thôi thúc. Đó không phải là sự tin tưởng hoàn toàn, mà là cảm giác rằng cậu không muốn ngồi đây một mình nữa. A Nục đã giúp cậu cảm thấy bớt cô đơn hơn, và giờ đây, cậu cảm thấy mình có thể tin tưởng người này dù chỉ trong chốc lát.
"Tôi...tôi có thể đến sao?" - Dịch Phong ngập ngừng nói
A Nục không nói gì cả ngược lại nhưng hành động của cậu đã thể hiện rõ, cậu nhìn vào mắt Dịch Phong nở nụ cười sau đó đứng dậy đưa tay ra ngỏ ý muốn giúp Dịch Phong ngồi dậy. "Nào" - A Nục nói
Dịch Phong gật đầu, cậu nắm lấy tay A Nục, cảm nhận được sự ấm áp và chắc chắn trong bàn tay ấy. Cả hai cùng rời khỏi công viên, bước đi dưới cơn mưa nặng hạt, tiến về phía một con ngõ nhỏ mà Dịch Phong chưa từng biết đến.
Con ngõ chật hẹp và ẩm ướt, với những bức tường loang lổ, sơn đã bong tróc từ lâu. A Nục dẫn Dịch Phong đến một dãy phòng trọ tồi tàn ở cuối con ngõ, nơi mà không ai ngoài những kẻ cùng khổ nhất mới có thể sống. Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, căn phòng của A Nục hiện ra – một căn phòng nhỏ hẹp và xuống cấp trầm trọng. Mái nhà có những vết rỉ sét, vách tường nứt nẻ, và cửa sổ bị che chắn bởi một tấm bạt cũ kỹ. Nhưng dù có thế nào, đây vẫn là một nơi trú ngụ, một nơi mà họ có thể tạm thời thoát khỏi cơn mưa ngoài kia.
A Nục đẩy cửa, dẫn Dịch Phong vào trong. Căn phòng đơn sơ chỉ có một chiếc giường đơn kê sát tường, một
Dịch Phong bước vào căn phòng nhỏ bé của A Nục, đôi mắt ngây ngô của cậu lướt qua mọi thứ xung quanh, nhưng không thật sự hiểu hết được những gì mình đang thấy. Không gian trong phòng nhỏ, chật chội và lạnh lẽo, với những đồ vật cũ kỹ và mục nát. Cậu nhìn mọi thứ một cách ngơ ngác, như thể đang lạc vào một thế giới khác mà mình chưa từng biết đến -  "cậu có chắc đây là nhà?"
A Nục khép cửa lại, quay lại nhìn Dịch Phong với ánh mắt dịu dàng, cậu không chả lời câu hỏi của Dịch Phong mà lại hỏi một câu hỏi khác - "Cậu có lạnh không?" A Nục hỏi, rồi nhanh chóng đi lấy một chiếc chăn mỏng từ tủ ra đưa cho Dịch Phong.
"Đấy là chiếc chăn duy nhất tôi có" - A Nục nói một cách chậm rãi. "Tôi cho cậu sống nhờ đó" , A Nục cười
Dịch Phong ngây ngô, cậu nhìn vào chiếc chăn mỏng trên người mình rồi nói "Tôi được dạy là không được tùy tiện ở nhờ như thế"
"Tất nhiên là tôi không cho cậu ở không rồi!", A Nục suy nghĩ hồi lâu cũng nói tiếp "Cậu giúp tôi là việc nhà, bù lại tôi cho cậu ở đây"
Dịch Phong ngồi trên chiếc giường đơn sơ, đôi mắt ngây ngô của cậu cứ nhìn chăm chăm vào chiếc chăn mỏng trên người. Những lời của A Nục khiến cậu cảm thấy bối rối. Cậu không hiểu vì sao mình lại ở đây, trong căn phòng nhỏ bé này, với một người mà cậu chỉ vừa mới gặp. Nhưng bên trong cậu có một cảm giác lạ lùng, rằng ở đây, trong khoảnh khắc này, cậu không cảm thấy sợ hãi. Cậu gật đầu "Được..."
"Cậu không phải lo" A Nục tiếp tục, giọng nói của cậu nhẹ nhàng như gió thoảng. "Tôi không đòi hỏi nhiều, chỉ cần cậu cảm thấy thoải mái là được rồi." Hoặc cậu có thể coi như "Tôi là một người cô đơn thiếu thốn tình cảm và đang ép cậu là bạn với mình"
Dịch Phong nhìn A Nục, đôi mắt cậu chợt trở nên xa xăm. Những ký ức đau buồn, những lần cậu bị bỏ rơi, bị coi thường, tất cả ùa về trong tâm trí cậu. Cậu không hiểu vì sao một người như A Nục lại có thể đối xử tốt với mình như vậy. Có phải đây là một giấc mơ? Cậu sợ rằng khi tỉnh dậy, mọi thứ sẽ tan biến, và cậu sẽ lại cô đơn trong bóng tối. "Không đâu, tôi..tôi sẽ ở lại" - Dịch Phong vẫn luôn sợ hãi, e dè trước sắc mặt của người khác

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bl