4.4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa dắt tay Benjamin đến chỗ con ngựa, Issac vừa chỉ có thể suy nghĩ về Felix. Về nụ hôn hắn trao cho cậu, về mùi hương pheromone của hắn

" Baba! "

Tiếng kêu của Benjamin đột ngột đánh thức Isssac

Khi ra đến khu vườn, cậu nhận ra bữa tiệc đã kết thúc và mọi người đã ra về hết. Mẹ cậu cùng với một vài thuộc hạ của Felix đang thu dọn bát đĩa, xếp lại ghế, nhặt rác bỏ vào chiếc túi bóng

Issac tặc lưỡi cho rằng mình nên là người thu dọn chúng chứ không phải họ

Thực chất cậu còn muốn nói với Felix vài điều và bàn bạc về vài vấn đề quan trọng. Nhưng khi Benjamin nắm lấy tay Issac, cậu đành bắt buộc đi cùng cậu bé vậy nên hiện tại họ đang ở đây, cùng đi đến chỗ con ngựa đang cột ở góc

Cậu bé trông thấy nó rồi chạy lại, reo lên muốn được cưỡi lại lần nữa

" Benjamin, con có thích món quà không? "

" Có, rất thích ạ "

Issac nhìn vào Benjamin. Lần đầu tiên trong năm nay cậu được quan sát đôi mắt xanh kĩ tới vậy

" Con đã nói cảm ơn vì món quà chưa? "

Khi được hỏi, Benjamin gật đầu rồi reo lên " Cảm ơn chú! "

Chú, đây chắc chắn là một tên gọi mới

" Ai là chú con? "

" Chú Felix ạ! "

Thế quái nào?

Cậu bé mỉm cười thật lớn nhưng Issac chỉ cắn chặt môi. Cậu không nói gì cả...

Con ngựa tiến về phía trước rồi cúi người cho phép cậu bé leo lên đầu, có thể thấy rằng con vật đã được huấn luyện rất kĩ càng. Nó có thân hình vừa vặn nhỏ nhắn thích hợp cho Benjamin

Cậu bất ngờ, hắn làm sao có thể kiếm được một con vật như vậy chỉ trong vòng một ngày. Nó thật là kì diệu

Cái tên đáng ghét!

Cậu vừa quan sát thằng bé leo lên con ngựa, vừa suy nghĩ đủ thứ lung tung trong đầu. Bỗng dưng một tên thuộc hạ luôn đi theo Felix tiến lại gần cậu

Nó hơi kì lạ vậy nên cậu ngẩng đầu

Gã ta bắt đầu ho

" Ôi tôi xin lỗi. Có thể cậu là Beta nên cậu không biết, nhưng mà ông chủ của chúng tôi vừa đánh dấu lên cậu một mùi hương khó chịu khiến cho chúng tôi thấy mệt mỏi ở đây "

Issac nhìn người đàn ông rồi đóng băng trong giây lát. Vài phút trước, Felix đã hôn cậu rồi sau đó....Cậu đã cảm thấy mùi hương trở nên khác lạ. Chúng thoát ra càng lớn khi hắn gặm cắn xuống cổ cậu

Cậu thấy như chuẩn bị chết chìm

Issac nhìn xung quanh. Alpha đều tỏa ra pheromone giống nhau, nhưng cụ thể, Alpha cấp bậc cao hơn sẽ tỏa ra pheromone khiến cho các Alpha khác kinh sợ. Được biết rằng Alpha thường xuyên tiết ra pheromone để đe dọa tinh thần những kẻ cấp bậc dưới

Vậy nên nếu như Felix, Alpha đẳng cấp nhất San Diego không thể kiểm soát được thì người Alpha đứng trước mặt cậu đây sẽ có một quãng thời gian hít thở không mấy dễ chịu

" Vậy ư. Thật khó khăn cho anh quá "

Issac nhẹ nhàng xin lỗi, giả vờ như không biết rõ về tình huống hiện tại. Sẽ có vẻ phản tác dụng nếu nói thêm cái gì đó

" Không...không có vấn đề gì. Nhưng mà tôi có nhiệm vụ phải giữ vững con ngựa "

" Hiểu rồi "

Người đàn ông cởi dây buộc cho con ngựa trong khi Issac trông nom Benjamin và cái dây nịt phức tạp

Bất giác cậu nhìn thấy một con dao găm kẹp trong thắt lưng của người đàn ông kia

Cậu không tránh được cảm giác căng thẳng

" Đưa tôi con dao găm "

Issac tiến lại về phía gã với một bầu không khí lạnh lẽo và hung tợn. Người đàn ông nhìn cậu từ trên xuống dưới như thể nghĩ rằng cậu đang mất bình tĩnh

" Tại sao? Tôi là vệ sĩ vậy nên cần đến chúng... "

" Không, anh không cần chúng "

Không giống với giọng nói bình tĩnh của gã, lời nói của Issac mang theo chút tức giận

"...Tôi không đưa cho cậu được "

" Tôi không hỏi anh có muốn đưa hay không "

Người đàn ông cố phòng thủ khỏi sự tấn công, gã ta cố ngăn Issac nhưng cậu lại nhanh hơn. Cậu tóm lấy tay gã, bẻ nhẹ cổ tay rồi kéo hắn ra sau để đoạt được con dao

Mọi thứ diễn ra rất nhanh dù tay cậu còn đang bận rộn với con ngựa đằng sau

Dễ dàng tới mức đáng sợ

Người đàn ông nhìn Issac với ánh mắt bối rối. Gã không thể tin rằng cổ tay mình trở nên yếu ớt như vậy nhờ vào cậu

Gã ta bỏ đi trong khi xoa xoa cổ tay nhiều lần. Tuy vậy, Issac chỉ nhìn vào con dao găm với biểu cảm giận dữ

" Chuyện gì đang xảy ra? "

Một giọng nói vang lên sau lưng. Tất cả đều quay lại phía sau, Felix đang tiến lại gần họ với một thái độ lấn át như thường ngày, sự căng thẳng khiến người khác muốn hóa đá

Người đàn ông vừa mất con dao vào tay Issac, gã dồn sức lực rồi chỉnh lại tư thế đứng thẳng lên vô cùng nghiêm túc

Felix quan sát con dao găm trên tay Issac

" Thứ gì vậy? "

Issac đưa cho hắn con dao. Nó có vẻ là loại dao thông thường, vậy nhưng ở chuôi cầm có một nút bấm khác với các kiểu dao thông thường khác

" Không phù hợp với vệ sĩ cho trẻ em. Dao găm đạn đạo đã ngừng sản xuất. Mấy người biết rồi phải không? "

Dao găm đạn đạo với nút bấm trên chuôi cầm được sử dụng rất lâu về trước trong quân đội Soviet trước đây, đơn vị Spetsnaz

Chỉ cần bấm nút rồi lưỡi dao sẽ phóng thẳng vào đối thủ như một viên đạn. Vì những nguy hiểm thấy rõ, việc mua bán trao đổi đã được ngưng lại ở một số quốc gia, trong đó có Mỹ

Ông trùm buôn bán vũ khí Felix Felice cũng không rõ gã kiếm đâu được một con dao găm đạn đạo

Đôi mắt xanh thẫm phóng thẳng lên

" Sao cậu lại có một con dao găm đạn đạo? "

" Dạ, nó chỉ là một món vũ khí tôi đã mang theo bên người từ lâu "

" Tên cậu là gì? "

" ....James "

" James, cậu đang nghĩ gì vậy? Đứng trước mặt tôi làm chuyện như vậy dù biết chắc rằng điều đó sẽ làm phiền tôi kinh khủng "

" Vậy sao tôi có thể bảo vệ đứa trẻ được? "

Đầu óc cũng người đàn ông bị bao mờ bởi pheromome tiết ra đang đâm thẳng vào gã. Có vẻ như gã không nhớ rằng chiều nay, Felix vừa bẻ gãy tay và cổ của người chỉ huy an ninh vì đứa trẻ bị ngã do cỏ mọc quá xum xuê

" Tôi không thích thuộc hạ của mình lại đi sở hữu món vũ khí bất hợp pháp mà đã ngừng sản xuất. Nó khiến tôi rất đau đầu "

Không ai dám cãi lại Felix

" Cậu biết vì sao chúng ta ngừng sử dụng nó không? Vì nó gây nên rất nhiều rủi ro "

" Thưa ngài, là do tôi thiếu hiểu biết.... "

Felix tháo con dao khỏi vỏ bọc, nhắm thẳng vào người gã rồi bấm nút

Chỉ trong một cái chớp mắt

Lưỡi dao phóng ra như một viên đạn

James không có kịp thời gian để phản ứng, con dao đã cắm xuống mũi giày bên phải của gã. Gã đang run rẩy không thể cử động nổi. Gã phải chịu đựng một cơn đau tê tái nhưng cơn sốc có lẽ còn lớn hơn

Gã cúi xuống nhìn

" Whoops " Felix phá vỡ sự yên lặng

" Ngón tay tôi trơn quá, thật bất cẩn "

Felix buông ra một lời nói dối với biểu cảm còn hơn cả tự nhiên, hắn nhún vai rồi ném chuôi dao lên trên cỏ. James đang tái mét, đôi mắt mở lớn

" Cậu đã thấy nó dễ gây ra tai nạn thế nào chưa? "

" T...tôi...xin lỗi....xin lỗi "

" James, đừng hành động như thể cậu muốn đi tham quan cá voi "

James không dám nhìn thẳng vào Felix. Cùng lúc đó đôi mắt của Issac đang quan sát họ trong im lặng. Cá voi, ý của bọn họ là gì?

Vậy nhưng Benjamin đang ngả đầu lên vai cậu lại có vẻ biết khá rõ

" Có phải chú ấy cũng muốn cùng đi cho cá voi ăn với chúng ta đúng không ạ? "

Cậu bé hồn nhiên hỏi

Nhờ có cậu bé, James bắt đầu lo lắng tới phát khóc

" Rút nó ra rồi đưa cho Tony "

" Vâng... "

" Cậu bị sa thải "

Cuối cùng Felix nói mà không thèm nhìn về phía gã. James gục vai xuống như thể bị trái đất sụp đổ lên người. Gã thở phào một hơi nhẹ nhõm

Tất nhiên rồi, cho dù hắn có cắt mất một ngón tay rồi sa thải gã thì đó cũng là một may mắn

Issac cắn môi, không che dấu nổi cảm giác tội lỗi. Vậy nhưng Felix không nói gì cả. Thay vì vậy, hắn mỉm cười rạng rỡ tiến lại gần rồi bế lấy Benjamin từ trên tay Issac

Issac không nhận ra rằng hắn đã dễ dãi với cậu nhường nào

" Có muốn cưỡi ngựa đi một vòng nữa không? "

" Có ạ!! "

Khi hắn đặt cậu bé lên lưng ngựa rồi điều chỉnh lại dây đeo, Benjamin reo lên sung sướng rồi hắn cũng đột ngột bật cười

Issac chỉ có thể nhìn bọn họ

******

Sau khi bữa tiệc kết thúc một cách an toàn, ngôi nhà được dọn dẹp sạch sẽ, những người trong khu vườn cuối cùng cũng được nghỉ ngơi

Thật có chút khác lạ

Nó giống như một bữa tiệc gia đình diễn ra trong vườn dưới ánh hoàng hôn. Thật yên tĩnh. Thật dịu dàng

Issac đứng dưới tán của một thân cây lớn, hai tay cậu cuộn lại rồi đôi mắt thì dõi theo Felix cùng Benjamin. Cậu bé cưỡi ngựa không biết mệt mỏi, Felix cũng vô cùng phấn khích chơi đùa cùng cậu

Cậu đứng trong yên lặng vậy nhưng lại thật dễ dàng để chú ý tới mọi chuyển động dù là nhỏ nhất

" Con đã ăn gì cả ngày hôm nay chưa vậy? "

Giọng nói vang lên bên cạnh Issac đang đứng quan sát từng cử động của bọn họ. Cậu rời mắt khỏi con trai để quay sang bà. Bà có vẻ trông hơi mỏi mệt sau khi bữa tiệc kết thúc, nhưng  dường như tinh thần của bà vẫn vô cùng khỏe mạnh. Chăm sóc một đứa trẻ không phải là nhiệm vụ dễ dàng và có khi còn khó khăn hơn dành cho người lớn tuổi. Trái tim cậu lại nặng trĩu vì cảm thấy có lỗi

Mặc dù bà đã bảo với cậu bao lần là bà không sao vì được ở bên cháu trai là điều hạnh phúc nhất cuộc đời bà. Vậy nhưng làm sao có thể chắc chắn là bà không thấy mệt mỏi cơ chứ?

Cậu đã từng nghĩ sẽ thuê người giúp việc và trông trẻ, nhưng có lẽ mỗi thế thôi cũng không đủ. Cậu cũng vẫn chẳng thấy an toàn. Còn nữa, cậu cho rằng Benjamin cũng cần sự hiện diện của người cha. Chúng cũng phải tương tự như gia đình của cậu ngày trước. Nhưng cậu biết rằng mình không thể đáp ứng được bất kì điều nào trong đó

Bằng cách nào đó, cũng khó khăn hơn để sắp xếp ổn thỏa cuộc sống vốn đã vô cùng chông chênh

" Issac? "

" Không ạ...Nếu mẹ đói có thể vào ăn. Con sẽ rời đi bây giờ "

Issac trả lời trong khi đang đấu tranh với những suy nghĩ. Vậy nhưng cũng giống mọi khi, mẹ cậu luôn biết chính xác những gì đang diễn ra trong đầu cậu, bà lại không nén được một biểu cảm buồn bã. Có lẽ thằng bé quá đau buồn đến nỗi chẳng thiết nghĩ về đồ ăn. Tại sao cứ phải ngấm ngầm chịu đựng đau khổ dai dẳng thế này?

" Không cần thiết phải đi nhanh như vậy. Con đang rất vui vẻ sau một quãng thời gian dài không được gặp Benjamin mà. Hãy cùng nhau ăn tối! Có thể mời Felix nữa "

Đôi mắt Issac mở lớn trước lời đề nghị của mẹ cậu.Điều đầu tiên, cái gì mà Felix? Mẹ cậu gọi tên Felix mà không có danh xưng đằng trước ? Tại sao bà lại mời hắn ở lại ăn tối? Có phải họ đã trò chuyện khi cậu không ở đó hay là hắn chỉ cố ra vẻ tử tế? Liệu hắn có nói với bà về chuyện Benjamin? Sẽ ra sao nếu như hắn...

Không, những điều đó có lẽ không...

" Không, con ổn mà. Con cần phải đi sớm "

" Mọi người đang nói gì vậy? Cùng nhau ăn tối sao? "

Một giọng nói mạnh mẽ vang lên. Bả vai của Issac căng cứng, cậu đành cố gắng giả vờ như không có gì đang diễn ra. Vậy nhưng khi liếc nhìn về phía hắn, Issac bị bất ngờ theo một cách khác. Cậu bé đang ngủ say, Felix ôm cậu rất dịu dàng trong vòng tay. Đầu cậu bé đã được điều chỉnh một chút, tay cậu đang nắm chặt lấy áo hắn. Cậu thở thật đều và chậm

" Đưa nó cho tôi "

" Tại sao? "

" Benjamin, đưa thằng bé cho tôi "

Issac đột ngột tiến lại gần rồi dang rộng tay, nhưng Felix nói "không" bằng cách lắc đầu

" Được rồi nào, đưa nó cho bác. Bác sẽ bế thằng bé lên giường "

Issac không nói nên lời và cũng quên luôn muốn nói cái gì. Rồi sau đó mẹ cậu tiến lại, bà cười rồi xoa lên mái tóc vàng óng của đứa trẻ

" Thằng bé chắc hẳn đã rất mệt. Nó đã rất háo hức vì bữa tiệc sinh nhật đến nỗi không ngủ được. Thằng bé vẫn thường hay ngủ trưa nhưng hôm nay thì không "

" Thằng bé đang trên lưng ngựa rồi bắt đầu gà gật. Cháu kịp ôm nó rồi thằng bé lăn ra ngủ luôn "

" Cháu thật tuyệt vời, cảm ơn rất nhiều "

" Không sao đâu ạ, nó vẫn rất ổn. Cháu chỉ muốn được bế thằng bé "

Issac đóng băng một lần nữa. Hắn là kẻ kiêu ngạo và lên mặt với bất kì ai, vào bất kì lúc nào. Vậy nhưng lúc này, hắn lại cư xử như vậy trước mặt mẹ cậu

Issac vốn có tâm trạng phức tạp, cậu nhìn lên rồi phát hiện Felix đang không thể dời mắt khỏi Benjamin. Cậu hoàn toàn đóng băng ! Ai có thể nghĩ rằng hắn là một tay buôn vũ khí, một tên lưu manh chặt đứt ngón tay của người khác trong khi mỉm cười như một con mèo. Với cái liếc nhìn đầu tiên có thể chắc rằng hắn là kẻ giàu có, phiền phức. Thật không may, mẹ cậu lại bị hắn làm cho tan chảy

Cậu thấy không ổn

" Felix, cháu nhắc đến bữa tối phải không? Cháu có muốn ở lại ăn tối với mọi người không? "

Không quá bất ngờ khi mẹ cậu nói vậy

Issac phẫn nộ rồi xua tay

" Mẹ, không cần mà "

" Làm sao mà cháu từ chối được ạ "

Mặc kệ cậu đang cáu kỉnh muốn đuổi hắn đi, Felix mỉm cười với người phụ nữ. Bà ấy có một gương mặt phúc hậu, biểu cảm tươi sáng và ngọt ngào tựa kẹo bông

" Ôi thật tuyệt vời. Bác cá là Issac cũng rất vui vẻ với kế hoạch này. Phải vậy không? "

Bà quay sang Issac gương mặt đang đỏ rực. Trời đất, mẹ cậu lại làm sao vậy? Có một sự tức tối khổng lồ đang bị kẹt trong cuống họng tới mức cậu không thể phun chúng ra ngoài được

" Cảm ơn bác gái rất nhiều "

Sau đó Felix liền bước vào nhà. Kiêu ngạo và rực rỡ. Vậy nhưng cậu vẫn đang bị cuốn lấy bởi hình ảnh Felix và Benjamin đang ngủ yên trong tay hắn

" Mẹ à.... "

" Thật không biết phải làm gì cho bữa tối. Mẹ chắc hẳn phải có cách ứng biến mới được "

Mẹ cậu vội vã đi vào trong rồi mở cửa phòng bếp. Bà đang lo lắng vì thực đơn cho bữa tối thay vì đứa con trai đang lúng túng ngoài kia

" Cháu thích ăn món nào, Felix? "

" Phu nhân Parker, cháu không quan tâm về thực đơn vì cháu có thể thưởng thức bất kì món gì. Hơn nữa, chắc hẳn đồ ăn do bác làm sẽ hơn cả sự hấp dẫn "

Hắn đang diễn vai " Casanova * " để có thể chiến thắng bà với cậu mà không cần tốn công sức gì. Trong lúc đó, Issac đang đứng đó cố thoát khỏi cơn đau đầu

Đáng nhẽ mọi chuyện không nên kết thúc như này

* Casanova : Kiểu người đàn ông phong lưu đa tình, ga lăng để thu hút, tán tỉnh phụ nữ

*******

Issac chưa bao giờ kể câu chuyện về chính cậu. Thay vì tỏ ra hoạt ngôn, cậu lại như một tảng đá hình người

Bởi vì biết được tính cách này của cậu, Felix chưa bao giờ gặng hỏi về cuộc sống riêng tư. Hắn thậm chí chưa từng đề cập đến nó

Hắn chỉ âm thầm đi điều tra về chúng. Cậu là một chủ tiệm hoa, mẹ đang sống ở La Jolla, có con trai và cậu đang bị khủng bố

Và giờ hắn nhận ra rằng khám phá về một Issac mà chưa từng một ai biết quả là một trải nghiệm thú vị

" Tấm này thật dễ thương "

Hắn chỉ vào tấm ảnh Issac khi còn bé. Đứa trẻ khoảng một tuổi, đang ngồi yên lặng với mấy chiếc răng bé xinh được lộ ra

Quả không bất ngờ, Issac ngay khi còn là một đứa trẻ cũng nghiêm túc y chang hiện tại

Với một cái nhìn tò mò, Felix quan sát từng chi tiết của quyển album mà mẹ Issac mang ra. Bà là Jessica Parker trong mắt mọi người, " bà Pina " trong mắt một mình Benjamin

Sau khi kết thúc bữa tối một cách thư thả, thưởng thức bánh quy, trái cây và trà nóng, sự thật là được nhìn thấy Issac trong hình hài một cậu bé là thứ thú vị nhất trong cuộc đời hắn

Có vẻ như chưa từng tưởng tượng được trọn vẹn, tuổi thơ của Issac thật dễ thương khiến cho hắn phải khẩn cấp hỏi xem cả quyển album

Hắn yêu chàng trai này đến mức mỗi lần trông thấy hình ảnh cậu, thậm chí kể cả ở dưới dạng một đứa bé đang chảy nước dãi với một chiếc răng duy nhất nhô lên, cậu vẫn thật xinh đẹp đến mức khiến hắn khao khát muốn được cắn, hôn rồi bóp nghẹt lấy cậu

Felix cố gắng in những tấm hình trong album vào trong não bộ

Không may, khi Issac bước sang mười tuổi, hắn lật giở trang tiếp theo rồi mọi thứ trống trơn

" Ủa? "

Felix đang khao khát muốn được hơn nữa bỗng chìm vào cảm giác thất vọng ngay lập tức. Issac tuổi thiếu niên trông như thế nào? Hắn vô cùng tò mò vậy nhưng không có dấu hiệu nào cho thấy hắn sẽ được đáp ứng

" Bác không còn tấm hình nào của thằng bé "

Jessica Parker mỉm cười cay đắng khi nhìn vào tấm hình cuối cùng.

" Bác ly hôn khi Issac lên mười tuổi. Ba nó được quyền nuôi nấng và hiếm khi bác được gặp nó. Cuối cùng, bác lựa chọn đi bước nữa rồi chuyển tới Washington. Nhờ vậy mà mỗi lần nhìn thấy những tấm ảnh này lại thấy tâm trạng phức tạp hơn. Tưởng tượng khi phải chuyển tới Seattle... "

Seattle: một thành phố ở Washington

Jessica Parker kể lại câu chuyện bằng giọng nhẹ nhàng, bà cố gắng tranh thủ khi hai người đang ở một mình

Sau khi tỉnh dậy, Benjamin cùng ăn tối với cả gia đình. Cậu bé uống sữa, ăn thạch rồi Issac nói sẽ tắm cho thằng bé rồi đưa nó đi ngủ

Trong lúc đó, Felix ở dưới nhà, nghe kể chuyện trong khi coi album thuở bé của Issac

Felix nhìn Jessica Parker rồi ngồi hướng lại gần bà

" Thỉnh thoảng nhận được cuộc gọi từ nó, nhưng rồi thằng bé đi học cấp hai rồi lên cấp ba rồi từ đó bác không còn giữ liên lạc với nó nữa. Rồi cuối cùng, bốn năm trước.... "

Jessica Parker thở dài rồi nhìn vào tấm ảnh in hình Issac. Đôi mắt đen láy của bà thoáng dao động như thể sắp khóc. Felix vẫn giữ yên lặng

" Bác nghe thấy ba của Issac đã chết vì tai nạn từ lâu. Mặc dù ba chết, thằng bé vẫn sống một mình. Thằng bé không kể gì cả và cũng chẳng liên lạc tới một lần. Rồi thằng bé nói là vì nó nghe nói bác đã tái giá và nó không muốn làm phiền "

Felix yên lặng đưa chén trà lên miệng.

Bà thở dài

Câu chuyện vẫn tiếp tục

" Bác đã quyết tâm tìm lại Issac. Bác bắt đầu đi tìm kiếm nó một mình "

" Cháu hiểu... "

" Nhưng bác không thể. Nó rất giỏi ẩn náu mình. Cháu biết không? "

Jessica Parker vẫn luôn nhìn vào trong album, bà yên lặng gập nó lại với cả hai tay. Trên gương mặt nhiều nếp nhăn, một chút tiếc nuối muộn màng bắt đầu lộ ra

" Chuyện gì xảy ra bốn năm về trước ạ? "

Đột ngột Felix vang lên câu hỏi đầu tiên trong buổi tối. Jessica Parker cuối cùng cũng dịu lại chút cảm xúc

" Issac...nó đột ngột xuất hiện. Nó đứng trước cửa với một đứa trẻ còn rất nhỏ ôm trong tay. Bác đã rất hạnh phúc vậy nên bác chẳng hỏi gì cả. Được sống cùng với Benjamin và Issac giống như một giấc mơ vậy. Bác chẳng còn dám ước thêm điều gì "

" Liệu cháu có thể hỏi tại sao tên họ của cha con họ lại khác nhau không? "

Jessica Parker trở nên lúng túng khi nghe thấy câu hỏi. Họ của Issac là Sinclair, Issac Sinclair. Người phụ nữ tên là Jessica Parker. Benjamin Parker

" Bác đã đổi họ sau cuộc hôn nhân thứ hai. Issac yêu cầu được để tên thằng bé là Benjamin Parker "

Felix xoa cằm mà vẫn chưa xóa được cảm xúc của hắn lúc này

" Vậy...còn mẹ của Benjamin thì sao ạ? "

Jessica Parker nghe được câu hỏi thứ ba, tinh tế nở một nụ cười

" Bác không biết gì cả nên không thể trả lời "

" Ồ, vậy có nghĩa là Issac biến mất khi cậu ấy mới mười tuổi và đột ngột xuất hiện bốn năm trước với một đứa trẻ. Cậu ấy đã làm gì trong quãng thời gian đó? "

" Nó nói rằng đã tốt nghiệp trung học rồi kiếm việc làm luôn "

Felix nhướng mày

Theo như Tony, sau khi tốt nghiệp một trường học bình thường, cậu đã làm việc với tư cách một thực tập sinh trong một công ty thậm chí còn bình thường hơn. Cậu làm việc hàng ngày rồi sau đó có con với một người bí ẩn. Sau đó cậu quay lại sống với mẹ, điều hành một cửa hàng hoa xập xệ ở trong góc trung tâm thành phố San Diego

Một chủ hoa tiệm bán những bó hoa xấu tệ

Một chủ tiệm hoa phải sống dưới sự săn lùng của kẻ khác

Cậu thật đáng ngờ. Hắn biết. Nhưng đầu óc hắn không bật ra được ý tưởng gì vậy nên hắn chỉ như đi vòng vòng trong bóng tối

Felix quyết định nhấn chìm bóng tối bằng trà

" Cháu là người bạn đầu tiên mà Issac đưa về nhà. Người bạn đầu tiên của Issac mà bác biết "

" Vâng ạ "

" Bác vừa có công việc và còn cả Benjamin. Bác vẫn luôn lo về thằng bé "

" Cháu cũng lo cho cậu ấy "

Hắn không biết rằng cậu đã vướng vào gì, nhưng có kẻ nào đó nguy hiểm đang săn lùng cậu. Và thật rõ ràng là cậu không muốn cho hắn biết quá khứ về người mẹ của Benjamin

Chết tiệt!

" Issac, chào mừng trở lại "

Jessica Parker có ngoại hình gần giống Issac, bà reo to như thể muốn cánh báo hắn nên bắt đầu giữ im lặng

Felix nhìn theo hướng nhìn của bà đang kéo dài về phía Issac

Cậu có một ánh nhìn tăm tối như thể bầu trời đêm ngoài kia. Cậu dừng chân đứng giữa cầu thang. Và rồi Felix hiên ngang nhìn thẳng cậu mỉm cười

Issac, rốt cuộc em còn đang giấu diếm bao nhiêu bí mật? Định giữ chúng tới khi nào nữa?

Hắn hơi có chút hưng phấn, đặt kì vọng vào cậu. Suy nghĩ rất nhiều điều và tự vẽ ra những kết luận nhưng hắn vẫn vờ như không hay biết gì cả

Hắn cười, chờ đợi cậu tiến lại phía hắn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro