Chương XII: Bức thư.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vừa nghe vừa đọc cho hay, con bé nó nói thế. :*

Chương XII: Bức thư.

"Gửi anh, Hoàng Hải Đăng

Chắc rằng anh sẽ rất giận em sau khi đọc lá thư này, nhưng em thật sự xin lỗi anh. Vì yêu anh nên em mới bất chấp dùng thuốc, rượu và hóa trang mà lừa anh. Em biết rất rõ: anh không hề yêu em mà lại yêu Thiên Hoàng, người bạn thời niên thiếu của em...

Nhưng, anh à, em đã suy nghĩ rất kĩ rồi mới chọn cách này để có được anh hay người ta hay nói rằng: "Không được tâm thì ít nhất cũng được thể xác" phải không? Em biết cách này hèn hạ, em biết anh sẽ hận em nhưng không sao cả...

Em đã nói rồi có phải không? Là em bất chấp hì hì... anh sẽ không bao giờ thấy mặt em nữa đâu, yên tâm anh nhé. Em không oán trách anh điều gì cả nên xin đừng giày vò bản thân vì em mới là người có lỗi.

Cám ơn anh vì đã cho em một giấc mơ nếu có thể đã chẳng muốn tỉnh dậy.

Tạm biệt anh, tình yêu cuối cùng của em...

Em yêu anh

Lương Vũ Khánh"

Nhìn tờ giấy như muốn ăn tươi nuốt sống, Hải Đăng thầm khinh bỉ bản thân, anh không ngờ mình lại ngu ngốc đến thế này. Anh đã yêu Vũ Khánh từ lần gặp cậu nơi bệnh viện thế mà còn cố chấp để bây giờ lãnh hậu quả thế này đây.

Nhìn ra cửa sổ xe hơi, Hải Đăng đang trên đường tới tập đoàn Lương Chúc, anh khẽ thở dài, liệu chủ tịch Lương có thể tha thứ cho anh không đây? Và cho anh nơi mà Vũ Khánh sẽ đến? Lần này anh sẽ không ngu ngốc như trước đây nữa đâu.

Người mà anh đã yêu, chắc chắn anh sẽ có được và không bao giờ buông tay thêm một lần nào nữa!

Ngoài trời mưa rả rích rơi như thông cảm cho ai đã không nhận ra được một sự thật muộn màng...

Một lát sau, xe dừng lại, Hải Đăng bước xuống vẫn phong thái lạnh lùng mà tao nhã nhưng lại có phần vội vàng, anh bước nhanh đến phòng làm việc của Lương Minh Công.

Lịch sự chào hỏi nhau xong, Lương Minh Công lên tiếng cướp lời Hải Đăng:

-Nếu cậu đến đây vì công việc hợp tác giữa hai tập đoàn chúng ta thì tôi rất hân hạnh đón tiếp nhưng nếu là vì con trai tôi Tiểu Khánh thì xin cậu về cho tôi không có gì để nói với cậu cả.

Chỉ cần câu đó thôi, cả người Hải Đăng cứng lại, trán đổ mồ hôi, chân khụy xuống, đầu gối run run. Anh bất giác quỳ hẳn người xuống, bỏ cả phong thái của một người lãnh đạo mà cầu xin Lương Minh Công:

-Con biết con đã làm rất nhiều điều có lỗi với cậu ấy... nhưng chú à, chú có thể cho con một cơ hội được không? Con hứa sẽ không làm chú phải thất vọng hay cậu ấy đau khổ... chỉ một cơ hội thôi... con xin chú... làm ơn...

Lẽ ra, ai cũng sẽ mủi lòng trước tình cảnh này, nhưng không, Lương Minh Công lại chỉ lạnh lùng dùng ánh mắt lạnh như dao và lời nói lạnh nhạt mà đáp lại Hải Đăng:

-Đừng làm tôi thất vọng về cậu thêm chút nào nữa, đứng lên, Tiểu Khánh nó đã quyết rồi nó cũng không cho phép tôi nói về nơi nó đi cho cậu dù rằng bản thân tôi là người điều nó đi. Cậu về đi, nếu muốn tìm nó thì hãy tự lực mà tìm.

Trong đầu Hải Đăng bây giờ là một mảng trống không, anh đứng lên, xoay người mà trở về. Vang lên trong trái tim bị siết chặt của anh chỉ còn câu " Nếu muốn tìm thì hãy tự lực mà tìm"

Nếu anh tìm được em, hãy tha thứ cho anh nhé, Tiểu Khánh!

Hải Đăng nắm chặt lá thư, anh phỏng đoán khả năng Vũ Khánh sẽ đi đâu rồi huy động phòng thông tin tản ra tìm tung tích của cậu.

Anh đã thực sự rơi vào lưới tình của cậu rồi, không thể thoát ra được nữa. Cậu đã lôi anh ra từ bóng tối của quá khứ và lại một lần nữa sưởi ấm trái tim đông lạnh băng giá của anh, Thiên Hoàng đã được cậu đưa vào một kỉ niệm đẹp của đời anh, còn cậu thì lại trở thành điều không thể thiếu!

Đăm chiêu suy nghĩ một lúc, Hải Đăng nhếch môi: "Được, vì tôi đã yêu em như ý em muốn, em sẽ ở bên tôi chứ, Tiểu Hồ Ly?"

-------

Quả nhiên không phụ lòng mong đợi, hai ngày sau phòng thông tin đã tìm được lộ trình của Vũ Khánh, cậu chính xác đã đi chuyến bay lúc 3 giờ sáng đến New York.

Hải Đăng nhìn lên lịch của mình, ồ trùng hợp thật, chiều nay anh cũng cần đến New York thực hiện một cuộc giao dịch, một công đôi việc, khóe môi Hải Đăng vẽ lên một nụ cười hiếm thấy, ôn nhu mà ấm áp.

Tiểu Khánh, anh tìm thấy em rồi! Ngập tràn trong vui sướng, Hải Đăng nào biết rằng sẽ có một thảm kịch sẽ diễn ra tại nơi đó khiến bao người phải đổ lệ...

Tác giả đây: Ôi da, tìm được rồi. Nhưng thảm kịch này là gì?

P/s: Ai muốn biết tặng vài cái vote với comt. làm động lực cho con bé viết tiếp đi :3





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro