Chương XIV: Kẹo ư? Sao đắng thế!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa nghe nhạc vừa đọc nhé, nó sẽ hay hơn rất nhiều đấy.

Chương XIV: Kẹo ư? Sao đắng thế!

Từng giọt mưa lạnh lẽo rơi xuống, Hải Đăng hơi choáng một chút vì đập đầu xuống đất, anh định ngồi dậy thì thấy trên người mình có gì đó nặng nặng, hình như có một chất lỏng nào đó âm ấm trên người anh...

Cố gắng dụng lực để ngồi dậy, anh phát hiện người nằm trên người mình không khác nào chính là... Vũ Khánh. Người cậu nằm úp trên người anh, đôi vai khẽ run run. Thấy biểu hiện của Tiểu Hồ Ly có gì đó rất lạ Hải Đăng liền nhẹ nhàng dùng lực nâng Vũ Khánh lên rồi để cậu đối diện với anh.

Câu nói Hải Đăng vừa định bật ra khỏi môi liền tuột xuống, mắt anh có bị làm sao không? Sao anh lại thấy 3 viên đạn ghim vào vai của Vũ Khánh thế này? Không lẽ 3 tiếng nổ súng lúc nãy là đây sao? Có người nhắm vào anh còn Vũ Khánh thì... tình cờ nhìn thấy rồi cứu anh?

Những câu hỏi liên tục liên tục không ngừng nghỉ chạy qua não anh nhưng ngay lập tức liền biến mất bởi vì lúc này đây sinh mạng người anh yêu đang ngàn cân treo sợi tóc! Thứ ấm nóng ban nãy trên người anh chính là máu cậu và nó còn rất nhiều nếu không đưa cậu đi cấp cứu ngay bây giờ thì cậu sẽ chết mất!

Sơ cứu trước cho Vũ Khánh bằng chiếc khăn tay của anh và cố gắng cầm máu, anh vội vàng tìm điện thoại gọi xe cấp cứu. Hải Đăng chính thức rơi vào trạng thái hoảng loạn, trong đầu anh trống rỗng...

-Tiểu Khánh... Tiểu Khánh a, anh... anh yêu em... anh yêu em, làm ơn hãy cố gắng cho đến khi xe cấp cứu đến...

-Xin em đừng bỏ anh, Tiểu Khánh, anh xin lỗi mà... xin lỗi em rất nhiều...

Tiếng nói Hải Đăng nhòe đi trong làn nước mắt, lúc này anh đã bế Vũ Khánh vào bên trong và đi tới thang máy để xuống tầng. "Chỉ cần... chỉ cần em sống và không sao cả thì dù có bị em đánh, trách tội thì anh cũng cam lòng"

Cơn đau thấu xương truyền đến từ vai trái làm cho Vũ Khánh tỉnh lại, khi vừa đến đây cậu ra thẳng chỗ hẹn và thấy người nọ đưa đầu súng về phía Hải Đăng liền không suy nghĩ gì mà bay vào hất anh ra rồi hình như cậu cũng lãnh đủ 3 viên đạn luôn...

Lờ mờ mở mắt, trước mặt cậu hiện lên gương mặt của Hải Đăng nước mắt tèm lem, đôi mắt đỏ hoe đang bế cậu ngồi ở gần cổng tòa nhà. Cậu buồn cười đưa tay lên vuốt gương mặt anh.

-Sao anh lại khóc thế Hải Đăng? Đau lòng sao? Hay sợ cha tôi nhìn thấy tôi thế này liền mắng anh?

Nghe được giọng nói quen thuộc cất lên, Hải Đăng chợt bình tâm một chút, anh vuốt tóc Vũ Khánh, trầm ổn nói:

-Anh yêu em, Tiểu Khánh, em bị trúng đạn rồi máu chảy rất nhiều nên đừng nói nữa, giữ lại sức đi. Anh... không muốn mất em...

Từng chữ từng chữ một chui vào đầu Vũ Khánh, lẽ ra khi được người mình yêu nói câu này người ta phải cảm thấy thực hạnh phúc nhưng đối với Vũ Khánh đây là một sự sỉ nhục nặng nề. Cậu gắt lên:

-Anh đang đùa với tôi đấy hả?! Một đêm hoan ái rồi tôi bỏ đi liền nói yêu? Anh rốt cuộc là người hay là thú vậy hả? Tôi không phải là món đồ chơi để anh đùa giỡn như thế! Tôi thà để anh hận tôi còn hơn nhận sự dối trá ấy!

-Tại sao lại làm thế! Tôi thừa nhận mình hèn hạ vì thuốc anh nhưng anh không cần tỏ vẻ thương hại tôi, tôi không cần! Tôi yêu anh, đúng nhưng tôi không chấp nhận bị đùa giỡn thế này!

Có lẽ vì Vũ Khánh phản ứng hơi mạnh nên miệng vết thương liền rách ra thêm một chút làm cậu rên lên, máu lại chảy nhiều hơn làm cậu hơi chóng mặt.

Nhìn Vũ Khánh đau như vậy làm lòng Hải Đăng cũng đau theo nhưng đau nhất chính là bởi anh mà cậu trở nên như thế, vì anh mà cậu không còn tin anh... Hải Đăng đau lòng cúi đầu xuống hôn lên trán Vũ Khánh.

-Anh biết chuyện này không thể chấp nhận nhưng xin em hãy tin anh, anh thật lòng yêu em, giữ sức đi đừng la hét nữa, xe cứu thương sắp tới rồi, sau đó em muốn đánh anh thế nào cũng được... Cầu em, nếu không thì hãy vì gia đình em đi...

Giọng Hải Đăng ấm áp làm dịu đi phần nào lửa giận của Vũ Khánh, cậu ngoan ngoãn nghe lời anh chờ xe cứu thương. Nói sao nhỉ, cậu là một người cực kì dễ mềm lòng, mà đây còn là anh ,người cậu yêu tha thiết, nên lại càng dễ mềm lòng hơn...

Thôi được rồi, coi như cậu tin anh, Vũ Khánh dụi đầu vào ngực Hải Đăng, cậu thật sự chóng mặt rồi, tay lần mò vào trong túi áo lấy ra một viên kẹo đưa cho anh.

-Cầm lấy... xem như em tha lỗi cho anh nhé...

Hải Đăng đưa tay nhận lấy viên kẹo lòng phát hoảng, anh đã sơ cứu nên vết thương coi như đã bớt chảy máu để cậu cầm cự nhưng do cậu gắt lên với anh nên giờ nó lại chảy... ướt hết chiếc khăn, thấm xuống áo vest và hiện giờ đang nhỏ giọt lên sàn nhà!

-Đừng nói nữa... Tiểu Khánh, giữ hơi đi em, xe tới rồi!

-Em... sẽ luôn bên anh mà, đừng sợ...

Theo tiếng còi cứu thương sau 15 phút mới tới, Hải Đăng liền bế vội Vũ Khánh lên cán rồi ngồi lên xe cùng đến bệnh viện. Cô nàng y tá lạnh lùng nói với anh lí do đến trễ "kẹt xe" dù phẫn nộ nhưng anh cũng dằn xuống vì trong mắt anh bây giờ chỉ có Vũ Khánh, nếu cậu mà có chuyện gì thì cả tổ tông người ám sát sẽ không yên với anh đâu!

(Có ai thấy xe cứu thương đến trễ vì kẹt xe chưa ==!)

Tới cổng bệnh viện Vũ Khánh được đẩy thẳng đến phòng cấp cứu vì cậu đã mất máu nhiều đến mức tím tái mặt mày rồi. Hải Đăng thẫn thờ ngồi ngoài cửa, nhấc điện thoại nói Hàm Khải thông báo cho 2 người cùng Vũ Khánh đến đây rồi tiếp tục ngồi đó, hồn bay xa...

------Vài phút sau----

Một cú đấm với lực cực mạnh bay thẳng vào mặt Hải Đăng, thêm một cú đá thẳng vào bụng khiến anh đang trên ghế bay xuống đất rồi thêm một cú tát trời giáng làm anh hoàn toàn đo sàn.

Khó khăn mở mắt nhìn, Hải Đăng sắp xếp trình tự bị đập của chính mình rồi cười khẽ. Thiên Hoàng cho anh cú đấm, Hồng Minh đá và Hồng Kim Trang cho anh cái tát, hình như bọn họ khá là tức giận đi.

-Tại sao khi Tiểu Khánh đi rồi mà anh vẫn không buông tha cho em ấy?! – Thiên Hoàng quát.

-Cậu là thằng khốn nạn – Hồng Minh lạnh lùng gắt.

-Tại sao? Em ấy từ bỏ rồi, anh còn níu kéo làm gì Hoàng tổng – Hồng Kim Trang trách cứ.

-Mấy người hỏi vì sao ư? Lí do? Tôi yêu em ấy rồi – Hải Đăng lạnh lẽo cười.

Ngay khoảnh khắc Hải Đăng dứt câu, ba con người trước mặt liền chết lặng, chưa bao giờ họ thấy biểu cảm này của Hải Đăng, bình thường cao ngạo và lạnh lùng bây giờ lại đau thương và khốn đốn như thế?

Nhưng lạ là lạ, tội lỗi của Hải Đăng vẫn không có cách nào tha thứ... Dù vậy coi như chừa cho anh ta ít mặt mũi nên Thiên Hoàng bèn ngồi xuống hướng mắt về phòng cấp cứu, thấy thế 2 con người kia cũng ngồi xuống và chờ đợi...

Lại thêm vài tiếng trôi qua...

Cuối cùng căn phòng đó bật mở, vị bác sĩ lạnh lùng cất lên câu nói lạnh thấu xương mà trong bệnh viện khá quen thuộc làm cho tất cả người đang chờ đợi... một tiễn xuyên tâm:

-Xin lỗi chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng do viên đạn có tẩm một chút thuốc độc tuy không nhiều nhưng đã gây nhiễm trùng vết thương, chúng tôi đã không kịp trở tay, rất xin lỗi.

Thiên Hoàng và Hồng Minh lại bay đến đập Hải Đăng túi bụi. Nhưng... Hải Đăng không phản ứng tâm của anh chết thật rồi, đau như cắn xé đau như điên loạn còn hơn cả lúc Thiên Hoàng lừa dối anh... Hồ Ly nhỏ của anh... cư nhiên biến mất rồi... lẽ sống của anh mất rồi...

Hồng Kim Trang thấy vậy liền ngăn 2 người kia lại, đẩy bọn họ ra khỏi cửa rồi ngoái nhìn lại Hải Đăng, có lẽ cô hiểu được cảm giác của anh... cảm giác bị bỏ lại là như thế nào...

Đôi mắt vô hồn nhìn theo chiếc xe phủ khăn trắng cho đến khi khuất hẳn, Hải Đăng chợt cười rộ lên, cười như kẻ điên đến nỗi muốn phun ra cả máu, bàn tay anh chợt chạm đến viên kẹo kia...

À, viên kẹo Hồ Ly nhỏ bé cho mình đây mà...

Anh bóc vỏ kẹo rồi cho nó vào miệng, nước mắt nhẹ nhàng buông xuống, đầu dựa vào tường, anh nhắm mắt lại cười:

-Kẹo ư? Sao đắng thế hả... Tiểu Khánh!

HOÀN

Tác giả: Vâng, hết rồi... có ai muốn chọi đá chọi gạch hay ném dép thì cho vote và comt. trước để con bé viết phần hai an ủi cho... *Khóc* mình viết mà còn khóc đây nè có ai khóc không? T^T



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro