Chương 401 : Ngày Hôm Đó...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngực của Yuder sôi lên ngay lập tức.

Đó là thời điểm khác so với giấc mơ cậu đã thấy.

Ngày hôm đó cậu bí mật rời khỏi thủ đô, theo lệnh của Hoàng đế Katchian, lẻn vào Lâu đài Peletta trong bóng tối. Có điều gì đó rất lạ, cậu thành công ẩn náu trong phòng của lãnh chúa, không gặp bất kỳ vấn đề gì và cũng không chạm trán với các Hiệp sĩ hay Nathan Zuckerman như cậu nghĩ.

Người đàn ông mà cậu gặp ngay khi bước vào chào cậu bằng một nụ cười nhẹ, khuôn mặt sắc sảo, gầy gò trông như thể anh rất vui khi gặp lại một người bạn đã mất liên lạc từ lâu.

“...”

Yuder cầm kiếm, thận trọng nhìn xung quanh, nhưng Kishiar không nhúc nhích một tấc. Đôi mắt đỏ thẫm trũng sâu của anh chỉ nhìn chằm chằm vào Yuder, thậm chí không thèm liếc nhìn thanh kiếm thần thánh.

Với một cảm xúc không thể diễn tả được, chỉ thế thôi.

“Tôi có nên rót trà không? À đợi tôi, tôi phải lấy ấm và tách trà.”

“Đừng nhúc nhích. Tôi tin là anh đã biết lý do tôi ở đây.”

“Để chơi trò chiến thuật à?”

“Tôi mang theo chiếu chỉ của Hoàng đế.”

Mặc dù anh biết điều đó có nghĩa là gì, nụ cười trên đôi má nhợt nhạt của anh không hề thay đổi chút nào. Một nụ cười khó hiểu, như thể đang chế giễu đối thủ của anh, hoặc như thể anh đã chờ đợi điều này từ lâu. Đôi mắt anh không biểu lộ sự khó chịu hay sợ hãi, và không có dấu hiệu nào cho thấy anh có ý định chống cự hay trừng phạt kẻ xâm nhập. Sự cảnh giác của cậu tự nhiên bị kích thích bởi vẻ ngoài này, không có sự thù địch nào được thể hiện, tuy nhiên, mặt khác, hành vi của người đàn ông này có vẻ kỳ lạ một cách có thể chấp nhận được.

"Tôi hiểu rồi.”

Yuder nhìn khuôn mặt anh rồi cau mày và nói.

“Thế thôi à?”

Đôi mắt của Kishiar nheo lại, và một câu trả lời bình tĩnh đến lạ thường thốt ra từ một người đàn ông đang đối mặt với cái chết.

“Tôi không hối tiếc bất cứ gì nữa. Chỉ..có lẽ lưu luyến một chút thôi.”

"Ý anh là gì?"

Đúng vậy... từ đây trở đi, ký ức của cậu đã khác.

Nhưng những gì cậu nhớ hoặc nghĩ rằng mình nhớ trước đây giờ đều vô nghĩa. Yuder muốn biết phần tiếp theo, và thậm chí cả những gì xảy ra sau đó.

Kishiar nói về vật chứa của mình, giống như trong giấc mơ mà Yuder đã từng có trước đó. Việc nhìn thấy cùng một cảnh tượng hai lần đã gần như loại bỏ được cú sốc.

“Nếu vết thương mà tôi phải chịu khi chạm vào hòn đá đó không làm vỡ mạch máu của tôi...... thì điều gì sẽ xảy ra?”

À.

Cuối cùng, những lời nói đã mờ dần trước khi cậu kịp nghe thấy lần trước đã tuôn ra.

Thực ra vẫn còn nhiều điều hơn thế nữa.

Yuder cố gắng nhìn rõ hơn Kishiar, hơi run rẩy. Đôi môi đã phai màu chuyển động rất chậm trong bóng tối mờ ảo.

“Tất nhiên, "nếu như" là vô nghĩa... nhưng vẫn vậy. Liệu nó có thể tốt hơn một chút không?”

Yuder thấy mũi kiếm của mình hơi run rẩy. Cậu đang do dự, và cậu biết chính xác những cảm xúc mà bản thân trước kia đã cảm thấy, ngay cả khi không có âm thanh nào.

Bối rối, tức giận... tất cả những cảm xúc tiêu cực hòa lẫn vào nhau.

“Cậu trông như không biết tôi đang nói gì  Đúng vậy. Hãy nghĩ đây chỉ là lời nói lảm nhảm của một kẻ say rượu. Tất cả chỉ là trò đùa. Tôi biết rõ nhất là nó chẳng có ý nghĩa gì cả. Bây giờ là thời điểm tốt nhất.”

Kishiar khẽ cười khúc khích. Nhưng tiếng cười đó biến thành tiếng ho nghẹn ngào một lát sau. Người đàn ông giơ bàn tay đeo găng lên lau miệng, nuốt tiếng ho bằng một tiếng khàn khàn, rồi thở dài và ngả người ra sau ghế. Vào khoảnh khắc đó, Yuder đọc được sự mệt mỏi dữ dội và sâu sắc từ đôi vai của Kishiar, theo thời gian, giống như lớp bụi xanh dày.

Với khuôn mặt giống như một mảnh vỏ cây treo lủng lẳng ở đầu một cành cây khô héo, người đàn ông nhìn tên sát thủ đang đứng trước mặt mình.

"Tôi không có ý định rời khỏi đây."

"..."

"Bây giờ, chúng ta hãy xem tài năng của người đã theo tôi sau một thời gian dài nhé."

Bàn tay cầm kiếm của Yuder siết chặt lại vì lời chế giễu. Xương bàn tay nhô ra và đầu móng tay của cậu trở nên nhợt nhạt.

Nhưng một lát sau, Yuder không vung kiếm nữa và thốt ra những lời không hề có trong trí nhớ của cậu.

"...Anh vẫn chưa trả lời."

Giọng nói của cậu đầy đau đớn và bối rối, như không thể tin chính mình đang làm điều này.

"Điều đáng tiếc là anh vẫn chưa trả lời."

Kishiar chớp mắt, vẻ mặt không ngờ tới người kia sẽ phản ứng như vậy. Yuder trừng mắt nhìn anh, nghiến răng nói từng chữ, từng chữ một.

"Nếu... nếu anh hối hận, hãy đầu hàng ngay đi. Nếu anh làm vậy, ít nhất tôi có thể giúp anh nói lại nó với bệ hạ..."

"..."

"Đây thực sự là cơ hội và câu hỏi cuối cùng tôi có thể dành cho anh."

"Trời ơi... Thật không thể tin được. Kẻ định giết tôi giờ lại ngỏ ý muốn giúp tôi sao?"

Một nụ cười cay đắng lan tỏa trên khuôn mặt Kishiar. Trong khi vẻ buồn bã trước đó đã hoàn toàn biến thành nụ cười chân thành, khuôn mặt Yuder chỉ càng trở nên cứng rắn hơn.

"Anh không tin tôi cũng không sao, nhưng tôi..."

"Không. Tôi tin vậy. Quá chân thành, đó chính là vấn đề."

Người đàn ông trả lời kiên quyết nuốt một tiếng ho nhẹ lần nữa. Một câu hỏi nặng nề vẫn còn ở nơi tiếng ho biến mất.

"Cậu định phản bội Hoàng đế sao?"

"Nếu Bệ hạ nghe được câu chuyện của tôi, thì đó không thể là sự phản bội. Tất nhiên, nếu tôi không có gì để truyền đạt..."

"Đây là quyết định được đưa ra bởi một người có tham vọng và sẽ không cho phép bất kỳ sai lầm nào. Hoàng đế đang thử xem liệu cậu có thể xây dựng một bức tường bằng cách gây sức ép với Kỵ binh còn sót lại và Chỉ huy đáng tin cậy của mình hay không. Tôi hy vọng cậu vượt qua bài kiểm tra này."

"...Ý anh là gì?"

"Tôi đã cược tất cả vào cậu. Bởi vì tôi ích kỷ và tham lam."

Kishiar đưa ra một câu trả lời khó hiểu và cười một cách vô hồn.

"Vì vậy, tôi không có ý định cầu xin sự tha thứ hay khao khát một cuộc trò chuyện. Điều này phải xảy ra. Vì cậu và vì tôi."

"..."

"Cậu không biết tôi đã phải nỗ lực thế nào để có được niềm tin này. Tôi đã hứa sẽ nói cho cậu câu trả lời mà tôi tìm thấy từ rất lâu rồi, và tôi thực sự xin lỗi vì phải giữ lời hứa đến tận bây giờ."

"Anh đang... nói cái gì vậy...?"

"Mối liên hệ bí ẩn mà tôi đã cam kết với cậu. Cậu còn nhớ không?"

Bụp.

Vào lúc đó, có thứ gì đó một lần nữa lấp đầy lồng ngực trống rỗng của Yuder.

Mặc dù chỉ được mô tả đơn giản là một kết nối, cậu hiểu ngay rằng nó liên quan đến một tai nạn trong quá trình phân hóa giới tính thứ hai. Kishiar có nói về điều đó vào ngày hôm đó không? Tại sao?

Giữa sự hỗn loạn tột độ, chỉ có giọng nói bình tĩnh vẫn tiếp tục vang lên.

"Có lẽ thứ kết nối ngày hôm đó đã vượt ra ngoài cơ thể, một thứ gì đó sâu sắc hơn... một thứ gì đó giống như linh hồn. Sau một thời gian dài tìm kiếm cách để cắt đứt thứ vô hình, tôi nhận ra rằng tôi có thể đạt được kết quả tốt nhất bằng sức mạnh của mình."

"Anh đang nói gì vậy? Tại sao lại là bây giờ...?"

"...Vì không còn thời điểm nào khác."

Kishiar nghiêng đầu và mỉm cười với vẻ mặt mệt mỏi.

"Vì vậy, tôi sẽ từ chối lời đề nghị dịu dàng mà cậu đã đưa ra. Chỉ đáng tiếc rằng nó sẽ không được hậu thế ghi nhớ."

Đó là một trò đùa lạnh lùng. Một ý nghĩa từ chối vừa duyên dáng vừa tàn nhẫn.

Nhưng cùng lúc đó, trái ngược với suy nghĩ của Yuder, một nỗi đau đớn khủng khiếp dâng lên như sóng thần từ sâu trong trái tim cậu, là giận dữ, bi thương hay thống khổ, cậu không còn phân biệt được nữa.

Cho dù tất cả nỗi đau này là của riêng cậu, hay.

Kể cả đó là Kishiar.

"...Nó sẽ sớm kết thúc thôi. Cho đến khi mọi kết nối bị cắt đứt hoàn toàn... và rồi..."

Trong bóng tối yên tĩnh, một giọng nói yếu ớt vang lên.

Một luồng điện mạnh như tia sét đánh xuống, và mọi thứ trở nên tối đen...

"..."

Yuder ngơ ngác nhìn trần nhà, lúc này mới nhận ra mình đã tỉnh lại sau giấc ngủ, nghe thấy tiếng tim đập dữ dội giữa cơn đau đầu và cơn sốc, cậu nghe thấy giọng nói của ai đó cách đó không xa.

"Tỉnh rồi à?"

Giọng nói nặng nề và khàn khàn của Enon.

Quay đầu lại, cậu nhìn thấy một khuôn mặt hốc hác đang ngồi dưới chiếc đèn chùm xa hoa của căn phòng, không cân xứng như một bó vải nhàu nát. Nhìn thấy khuôn mặt Enon trông tức giận hơn bao giờ hết, nhưng với một chút nhẹ nhõm trong mắt, cảm giác thực tế của Yuder dần trở lại.

"Người có biết ta là ai không?"

"...Ồ, Ồ."

"Trong ngươi có vẻ ổn."

Liếc nhìn xung quanh theo phản xạ, Yuder nhận ra Kishiar không còn ở đó nữa.

'Mình nhớ... Mình đã di chuyển qua lối đi trong khi nằm gọn trong vòng tay của Kishiar. Chuyện gì đã xảy ra sau đó?'

"Ngươi đã uống thuốc, nôn ra một bát máu rồi ngất đi. Ngươi còn nhớ lúc ngất không?"

"...Không"

"Ngươi thì giỏi rồi. Rất giỏi."

Nghe thấy sự mỉa mai rõ ràng trong lời khen khiến lòng cậu có chút nặng nề.

Anh nghĩ rằng mình vẫn ổn, nhưng có lẽ tác dụng của việc nôn ra nhiều máu khá đáng kể. Bất kể thế nào, hội trường và xung quanh đều yên tĩnh hơn trước rất nhiều.

"...Chỉ huy đâu rồi?"

"Đây là điều đầu tiên ngươi nên hỏi sao?"

"Tôi xin lỗi. Nhưng lúc đó, tôi nghĩ rằng đây là tình huống mà tôi cần phải uống thuốc..."

"Đủ rồi. Đừng nói về chuyện đó nữa. Ta biết ngay ngươi sẽ nói thế, nhưng nghe chính xác những từ đó khiến ta bực cả mình."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro