Chương 37 : Vết Sẹo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Bác sĩ đã khám cho tôi chưa?”

“Bác sĩ tên Baikal đi cùng chúng ta vừa mới kiểm tra mạch của ngài. Anh ấy không thể làm nhiều hơn vì ngài kiên quyết từ chối.”

“Tôi đã làm thế à?”

“Đúng vậy. Khi có ai chạm vào thân thể ngài, ngài đều phản kháng. Ngay cả khi ngài tỉnh táo lại giữa chừng, ngài cũng từ chối bị kiểm tra. Ngài dường như không nhớ chuyện này.”

Khi nghe Khalid nói, một số ký ức rời rạc hiện lên trong đầu cậu. Renato vô tình chạm vào eo trái của bản thân. Có lẽ vì cậu không muốn để lộ vết sẹo.

“Dù sao thì, nếu bây giờ ngài đã tỉnh, tốt nhất là nên để bác sĩ khám. Một bác sĩ từ Hoàng cung đang chờ……”

“Không, tôi không cần bác sĩ.”

"Tại sao vậy?"

“Đó không phải là điều đáng để xem xét. Tôi chỉ hơi ngạc nhiên một chút thôi.”

“Chỉ hơi 'ngạc nhiên'? Ngài đang đùa sao, ngài thậm chí đã ngất đi. Hiện tại ngài có thể ổn, nhưng sau này lỡ như có vấn đề xảy ra thì sao? Ngài nên để bác sĩ khám.”

“Tôi không bị thương hay đau đớn gì cả. Đừng mời bác sĩ vào, chỉ cần gọi Louis và Luna thôi.”

“Nhưng ta không nghĩ đó là một ý kiến ​​hay đâu……”

“Cảm ơn sự quan tâm của ngài, nhưng tôi hiểu rõ cơ thể mình nhất. Tôi ổn.”

Renato giữ thế phòng thủ và ngắt lời Khalid khi anh liên tục khuyên Renato đi khám. Cậu không muốn tranh cãi với người đàn ông này về chuyện này.

“Hôm nay cảm ơn ngài đã giúp đỡ, tôi đã gây ra nhiều phiền toái rồi…… Tôi nhất định sẽ đền bù cho ngài chuyện hôm nay.”

“Ha.”

Nhìn Renato cố gắng kết thúc cuộc trò chuyện, Khalid bật cười, cảm thấy ngớ ngẩn. Mắt anh nheo lại như thể đang đoán điều gì đó. Việc Renato từ chối điều trị càng làm sâu sắc thêm sự nghi ngờ đã có trong anh.

Mình nên làm gì?

Khalid cân nhắc một lát xem có nên giả vờ không biết hay là tiếp tục khuyên nhủ Renato, rồi anh đưa ra quyết định và hành động. Lúc đầu, Khalid cố gắng truyền đạt như thể đó là chuyện không liên quan gì đến mình, nhưng nếu người kia cư xử như vậy, thì mọi chuyện sẽ khác. Anh phải chỉ rõ điều gì làm cậu khó chịu để tránh những rắc rối sau này.

“Hoàng tử.”

Một tay chống trên giường, Khalid gọi Renato bằng giọng nhỏ. Sau đó, anh từ từ nghiêng người về phía thân trên. Sức nặng của bàn tay khiến tấm ga trải giường chùng xuống.

“Thưa điện hạ?”

Khi bóng tối phủ xuống khuôn mặt, Renato mở to mắt. Cậu cảm thấy ngột ngạt vì khoảng cách giữa họ đột nhiên thu hẹp lại.

“Có một điều khiến ta suy nghĩ.”

Khalid ép thân trên của mình gần Renato hơn trước khi cậu có cơ hội lùi lại. Khi họ gần đến mức chóp mũi gần như chạm vào nhau, đôi mắt tím nhạt của Renato rung lên.

“Điều gì khiến cho ngài bận tâm như vậy?”

Renato cố gắng hỏi lại. Khoảng cách giữa họ quá gần. Vì thế, cậu muốn ngửa đầu ra sau để tránh ánh mắt của người đàn ông, nhưng cậu không thể. Cậu chỉ có thể nhìn vào đôi mắt đỏ rực như bị thôi miên.

“Ngài không chịu để khám sức khỏe……”

Khalid dùng ánh mắt giữ chặt Renato, sau đó di chuyển tay phải mà không rời mắt khỏi cậu. Những ngón tay dài và cứng của anh đặt trên áo Renato. Trong nháy mắt, vòng eo của Renato trở nên cứng ngắc.

“Có phải vì vết sẹo này không?”

Khalid nhẹ nhàng ấn ngón tay cái xuống mà không cho Renato cơ hội né tránh. Cơ thể Renato run rẩy, giật mình khi thấy bàn tay ấn đúng vào chỗ vết sẹo của mình.

“Sao ngài..”

“Ngài muốn hỏi ta làm sao biết? Ngài nghĩ ai đã chăm sóc khi ngài đang cố gắng trốn tránh việc kiểm tra?”

“T-tôi……”

Khi Khalid hỏi lại, khuôn mặt Renato tràn đầy sự kinh ngạc. Rõ ràng việc chạm vào cơ thể của một thành viên hoàng thất, ngay cả khi bất tỉnh vẫn là trọng tội.

Đó là lý do Baikal không biết phải làm gì với sự phản kháng của Renato, đã quay sang nhờ Khalid giúp đỡ. Bởi vì trước khi Louis và Luna đến, người duy nhất có thể chạm vào cơ thể Renato là Khalid, người có địa vị ngang hàng với Renato.

“Ngài sợ hãi khi có người chạm vào cơ thể, nên ta là người duy nhất chăm sóc, thưa Hoàng tử. Khi ta dùng khăn để lau cho ngài vì cơn sốt liên tục không thuyên giảm và ngài đổ mồ hôi rất nhiều. Ta đã vô tình phát hiện ra nó.”

Ngón trỏ dài của anh chạm vào vết sẹo nhô ra trên làn da mềm mại. Renato run rẩy vì sự chạm vào kích thích làn da của cậu như thể đang lướt trên những phím đàn. Khalid chậm rãi tiếp tục nói, kiên trì theo dõi phản ứng của Renato.

“Ta là người duy nhất biết về vết sẹo của ngài, vì vậy xin đừng lo lắng. Ta nhận thấy rằng ngay cả hiệp sĩ bảo vệ của ngài và người hầu cận trưởng dường như vẫn chưa biết về điều này.”

“A.”

Ngón tay cứng rắn của anh nhẹ nhàng lướt dọc theo làn da mới hình thành. Lớp vải mỏng của Renato sột soạt theo chuyển động của người đàn ông, kích thích làn da nhạy cảm của cậu. Renato nhắm chặt mắt lại vì cảm giác nhột nhạt lạ lẫm. Một tiếng rên rỉ thoát ra từ đôi môi khép chặt của cậu.

“D-dừng lại. Làm ơn đừng làm thế.”

Không thể chịu đựng được cảm giác kỳ lạ, Renato nắm lấy bàn tay đang chạm vào vết sẹo của Khalid. Chỉ khi đó Khalid mới dừng lại.

“Ha……”

Renato thở ra một hơi mà cậu đã kìm nén và thở hổn hển. Cậu không thể ngừng run rẩy. Với khuôn mặt đỏ bừng, Renato nhìn Khalid đang hành hạ cậu bằng sự oán giận. Cậu không thể hiểu tại sao mình phải chịu đựng điều này.

“Tôi không biết tại sao ngài lại làm như vậy, thưa điện hạ. Vết sẹo trên người tôi có liên quan gì đến ngài? Ngài rõ ràng đang muốn hành hạ tôi chỉ vì không chịu kiểm tra mà thôi…”

“Không liên quan gì đến ta sao?”

Khalid nghiêng đầu hỏi lại. Trán anh nhăn lại, đôi lông mày gọn gàng nhíu lại.

“Không phải ngài đã cầu hôn ta sao?”

“Chuyện này và chuyện đó……”

Renato định phản bác hai chuyện là hoàn toàn khác nhau, nhưng rồi lại không thể nói tiếp. Bởi vì đôi đồng tử sáng rực giống như ngọn lửa rực cháy đã đến đủ gần để lấp đầy tầm nhìn của cậu. Khalid gầm gừ bằng giọng nói hung dữ như đôi mắt rực lửa của anh.

“Ta là kiểu người tin rằng những người sẽ trở thành bạn đời của nhau không nên có bất kỳ bí mật. Cho dù đó là một kế hoạch chính trị có lợi cho cả hai bên hay một hợp đồng ba năm đi chăng nữa.”

“……Ngài nói như thể ngài sẽ chấp nhận lời đề nghị của tôi vậy.”

Renato nhất thời bị thái độ của Khalid làm cho choáng ngợp, nhưng rồi cũng bình tĩnh đáp lại. Cậu bối rối khi thấy người đàn ông kia trông giận dữ như vậy, nhưng nếu người đàn ông đó đã quyết định chấp nhận lời đề nghị của cậu, thì cũng không khó để hiểu.

Đối với các thành viên hoàng tộc hoặc gia đình quyền thế, nếu không phải là hiệp sĩ, thì việc có vết sẹo trên người là một khuyết điểm lớn. Có lẽ sẽ khác nếu họ kết hôn vì tình yêu, nhưng trong hôn nhân chính trị, nơi có những tính toán kỹ lưỡng và những âm mưu, họ sẽ bị coi là món hàng lỗi, giống như một chiếc bình sứ bị nứt vậy.

Kể cả khi đó là một hợp đồng thì hôn nhân vẫn là hôn nhân.

Khi Renato, người thuộc gia đình hoàng gia của Đế chế nổi tiếng với cơ thể phi thường và khả năng chữa lành, ngất xỉu trước mắt anh và thậm chí còn có một vết sẹo, thì việc Khalid cảm thấy tệ về lời đề nghị của cậu là điều dễ hiểu. Người đàn ông đó có thể cảm thấy rằng mình đã bị lừa.

“Thành thật mà nói, ta vẫn không cảm thấy chắc chắn.”

Khalid thẳng thắn trả lời. Thực ra, anh không thể hiểu được lý do chính xác tại sao anh lại cảm thấy tệ đến vậy.

Tuy nhiên, cách Renato cứ che giấu điều gì đó và cố gắng tự giải quyết mọi việc khiến anh đặc biệt khó chịu. Có lẽ vì trong khi chăm sóc Renato, anh đã thấy được tình trạng tồi tệ của cậu.

'Tôi xin lỗi, tôi thực sự xin lỗi…'

'Đừng. Tôi không muốn thế. Đó là lỗi của tôi.'

'Không, hic, làm ơn đừng để tôi một mình.'

Renato dường như không nhớ gì cả, nhưng cậu không chỉ ngất đi.

Cậu có lẽ đã gặp phải cơn ác mộng khủng khiếp nào đó, Renato khóc lóc thảm thiết suốt thời gian bất tỉnh, rồi liên tục xin lỗi, nói rằng mình là người có lỗi.

Khi Khalid lau mồ hôi, cậu vùng vẫy như thể đang co giật, hoặc co rúm lại và run rẩy. Sau đó, Renato khóc và ôm chặt anh, vì vậy Khalid không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ở bên cạnh cậu.

Sau vài giờ kiệt sức, Khalid đã đi đến kết luận. Renato hiện không ở trong tình trạng bình thường.

“Nếu chỉ nghĩ đến lợi ích mà mình có thể đạt được, thì việc chấp nhận đề nghị của ngài là đúng đắn. Nhưng có rất nhiều điều khiến ta bận tâm.”

“Có chuyện gì làm ngài bận tâm thế?”

“Rất khó để trả lời tất cả mọi thứ vì suy nghĩ của ta không được sắp xếp, nhưng…… Trước hết, điều kiện quá tốt. Đến mức ta thậm chí còn tự hỏi liệu đây có phải là một cái bẫy không.”

“Tình trạng tốt có phải là vấn đề không?”

“Bởi vì ta là kiểu người nghĩ rằng trên đời này không tồn tại thứ gọi là thiện chí nếu không có lý do.”

Khalid nói to điều đã làm anh bận tâm suốt thời gian qua. Những gì Renato đề nghị để đổi lấy cuộc hôn nhân có vẻ như là một bữa tiệc xa hoa đối với anh. Đó là một suy nghĩ kỳ lạ, nhưng Khalid cảm thấy như thể Renato muốn giúp anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro