Chương 119 : Lật Ngược Thế Cờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"..."

Kishiar, người đang nheo mắt cười khi nhìn thấy cảnh tượng đó, đột nhiên nhảy xuống ngựa và lao xuống đất. Mặc dù đã xuống ngựa nhưng dáng người của anh ta vẫn cao hơn nhiều so với bất kỳ người đàn ông bình thường nào, chính sự hiện diện của anh ta đã tạo ra một sức mạnh áp đảo.

"Chỉ vậy thôi à?"

Anh hỏi khi quay lại nhìn những kẻ đột nhập. Đó là một câu hỏi ngắn gọn, nhưng tên côn đồ nhận được ánh mắt của anh lại cảm thấy một áp lực vô cùng lớn, như thể bị nghiền nát về mặt thể xác. Anh gán áp lực nặng này cho cảm xúc của bản thân, cao giọng và hét lên.

"Đ-Đúng thế. Tất cả bọn họ đều chết vì ngươi! Ngươi phải nhớ điều đó...!"

Tiếng kêu gào cuồng nhiệt của tên côn đồ đột nhiên bị cắt đứt. Trong số rất nhiều người tụ tập, rất ít người hiểu được chuyện gì đã xảy ra trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó. Ngay cả các thành viên Kỵ binh cũng ở trong tình trạng khó khăn tương tự.

Tuy nhiên, Yuder cảm thấy một luồng lực cực kỳ nhỏ nhưng mạnh mẽ xé toạc không khí. Được phóng đi như một phát bắn từ đầu ngón tay của Kishiar, nó chỉ tấn công chính xác những kẻ xâm nhập trong chớp mắt trước khi biến mất như thể đó là một ảo ảnh.

Một lúc sau, những kẻ đột nhập ngã xuống đất như bị một lực vô hình tác động, im lặng ngã xuống. Những người duy nhất còn đứng vững là những con tin bị chúng bắt giữ. Nhưng ngay cả những con tin đó cũng run rẩy, chết lặng, không biết chuyện gì đã xảy ra.

Giữa sự bối rối và một tình huống không thể hiểu nổi, sự im lặng bao trùm khắp đường phố. Giữa sự yên tĩnh kỳ lạ này, Kishiar lên tiếng.

"Có vô số người đến thăm Tháp Ngọc mỗi năm với mong muốn trở thành pháp sư. Tuy nhiên, trong một nghìn người, chỉ có ít hơn một người được chọn để đào tạo thành pháp sư. Nếu một người không trở thành pháp sư mà rơi vào con đường đen tối, đó có phải là tội lỗi của họ? Hay Tháp Ngọc không?"

Ánh mắt của mọi người hướng về phía Kishiar.

"..."

"Ta tạo ra Kỵ binh để bảo vệ những người vô tội khỏi những cá nhân như vậy. Thực tế là sự đánh giá của ta, mọi người chỉ có thể hiểu bằng cách nhìn vào những hành động mà những kẻ này đã phạm phải. Không cần phải nói thêm nữa."

Ánh mắt rực lửa của Kishiar quét qua tất cả những người bị anh ta choáng ngợp, và vượt xa họ về phía những chỗ ở sang trọng ở phía xa, trước khi quay trở lại.

"Quân đế quốc."

Khi anh ta giơ tay lên và chỉ vào quân Hoàng gia đã rút lui vào một góc như thể đang chạy trốn, một câu trả lời đến từ những người đàn ông vẫn có vẻ sốc.

"V-Vâng, thưa ngài!"

"Bắt chúng ngay lập tức và giam giữ lại. Chúng là những tội phạm đã lợi dụng lễ hội để phá rối thủ đô nơi Hoàng đế cư trú. Cho đến khi ta đích thân thẩm vấn, không ai được tiếp cận bọn chúng."

"Vâng!"

"Kỵ binh sẽ bắt đầu hành quân trở lại, nên hãy nhanh chóng tổ chức lại hàng ngũ."

"Vâng thưa ngài!"

"Và......"

Khi các thành viên Kỵ binh bắt đầu cải tổ hàng ngũ của mình và Quân đội Hoàng gia vội vã chạy đến bắt những kẻ đột nhập bất tỉnh, Yuder đột nhiên nhìn thấy bàn tay của một trong những kẻ đột nhập, bị kéo lê trên mặt đất, bắt đầu chuyển sang màu đỏ tươi và sưng lên như thể nó sắp nổ tung.

'Đó là...'

Nhận ra mình đã từng nhìn thấy cảnh tượng này trước đây, cơ thể cậu tự động cử động.

"Mọi người, buông ra và lùi lại!"

"Ahhh!"

Khoảnh khắc Yuder vẫy tay, một cơn gió cực lớn nổi lên, quét sạch quân lính và tạo thành hàng rào bảo vệ xung quanh những kẻ xâm nhập. Ngay sau đó, một âm thanh kinh hoàng vang lên khi những cơ thể sưng tấy kỳ dị đồng loạt nổ tung.

Tiếng la hét vang vọng từ mọi hướng, nhưng không có gì thoát ra khỏi bức tường gió. Yuder sau đó điều khiển trái đất, nhanh chóng chôn vùi tất cả các mảnh vụn bên dưới nó, trước khi thở ra và ngẩng đầu lên.

"Ah."

Ánh mắt của các thành viên Kỵ binh, đôi mắt mở to như những con thỏ giật mình, là một chuyện, nhưng ánh mắt của Kishiar, nhìn thẳng vào cậu từ phía sau, lại cực kỳ xuyên thấu.

Tuy nhiên, trước khi Yuder kịp nói lời nào, Kishiar đã sải bước về phía trước, giơ một tay lên cao để thu hút mọi ánh mắt quay lại về phía anh và nói.

"Bây giờ hãy quan sát. Nếu có kẻ nào dám đe dọa sự an toàn của Đế quốc chúng ta, hãy nhớ rằng kẻ đó sẽ bị phán xét như các ngươi vừa chứng kiến."

"Vâng...!"

Sau đó, những khán giả bị đóng băng trước đó mới bắt đầu lấy lại tinh thần và bắt đầu cổ vũ. Giữa những tràng pháo tay như sấm, một tiếng reo hò vang dội như thể cả thành phố sắp cất cánh trút xuống đầu Kỵ binh.

"Bệ hạ, Công tước đã nhanh chóng đánh bại những kẻ xâm nhập!"

"Bệ hạ muôn năm, Công tước Peletta! Hoàng đế vạn tuế!"

"Kỵ binh muôn năm!"

Giữa cơn mưa cánh hoa, Yuder ngoảnh mặt đi khi cảm thấy đôi mắt lạnh lùng của Kishiar đang hướng về phía mình, trong khi anh đang nở một nụ cười trên môi.

"Tôi tưởng tôi đã bảo cậu đừng sử dụng sức mạnh của mình một cách liều lĩnh."

"Tôi không có lựa chọn nào khác vì việc này rất khẩn cấp."

Trong cuộc hành quân đến Quảng trường Chiến thắng, điểm đến cuối cùng của đám rước, Yuder đã nghe thấy lời khiển trách của Kishiar, giọng nói nhỏ đến mức không ai khác có thể nghe thấy.

"Chỉ cần loại bỏ quân đội là đủ."

"Anh không biết rằng điều đó sẽ không đủ để ngăn chặn hoàn toàn thiệt hại sao?"

Đó là tâm trạng mà Kishiar đã nỗ lực thay đổi, tự mình bước tới. Sở dĩ cậu thể hiện sức mạnh áp đảo của mình ở đó có lẽ là vì cậu biết Thái tử đang theo dõi. Nó chắc chắn tốt hơn là phá hỏng công việc khó khăn của anh ấy.

Cậu nghĩ đó là một lời bào chữa hợp lý, nhưng ánh mắt của Kishiar nhìn vào má cậu trở nên sắc bén hơn một chút. Giả vờ như không để ý, cậu phớt lờ nó cho đến khi một lúc sau vang lên tiếng thở dài.

"Tay của cậu thế nào?"

"Nó ổn."

"Tôi không tin cậu đâu, sau này hãy cho tôi xem nó."

"..."

Bầu không khí không phải là nơi sẽ tin cậu nếu cậu nói rằng nó không đau chút nào. Yuder thản nhiên trả lời được rồi quay lại nhìn mặt Kishiar.

"Nhưng còn anh thì sao, Chỉ huy? Lúc trước anh đã sử dụng sức mạnh gì? Không phải anh đã đánh bay thứ gì đó sao?"

"Cậu đã thấy điều đó?"

"Đúng hơn là... tôi cảm nhận được nó."

"Cậu vẫn nhạy cảm như mọi khi."

Khóe miệng Kishiar từ từ nhếch lên thành một nụ cười trước lời thì thầm của anh, cho dù đó là lời khen ngợi hay không.

"Tôi búng không khí bằng đầu ngón tay."

"Ý anh là..?"

"Như thế này."

Anh ta thả dây cương đang cầm và búng ngón trỏ vào ngón cái, như thể đang chơi trò ném bi của trẻ con.

"Không có chuyện gì xảy ra đâu vì tôi làm từ từ cho cậu xem, nhưng nếu tôi tiếp thêm sức mạnh và làm nhanh thì tôi có thể làm được như lúc trước. Nhìn thì đơn giản nhưng lại khá khó khăn. Tuy nhiên, kết quả thì quá choáng ngợp."

Yuder nghi ngờ rằng Kishiar có thể đang nói dối. Tuy nhiên, cậu không thể cảm nhận được bất kỳ sự lừa dối nào từ khuôn mặt đẹp trai của mình.

'Anh ấy có thể phát huy sức mạnh của mình theo cách như vậy không? Nhưng... Anh ấy chưa bao giờ thực hiện một thứ như vậy ở kiếp trước.'

Ở kiếp trước, Kishiar hầu như không sử dụng sức mạnh của mình, chỉ dùng đến chiến đấu tay đôi khi thực sự cần thiết. Do đó, Yuder tự hỏi liệu đòn tấn công gần đây mà cậu nhìn thấy có lẽ là một câu thần chú, mượn sức mạnh của một công cụ ma thuật hay không. Nhưng nếu đó không phải là phép thuật thì tại sao Kishiar lại không sử dụng sức mạnh đó ở kiếp trước?

Nhận thấy vẻ thắc mắc trên khuôn mặt Yuder, mắt Kishiar nheo lại.

"Có điều gì đang khiến cậu bận tâm à? Cậu có vẻ không bị thuyết phục."

"...Nếu đó là một khả năng đơn giản để tăng cường tốc độ của một người, chẳng phải Shin và hầu hết các thành viên trong đội cũng có thể sử dụng nó sao?"

Câu hỏi vội vàng nhưng Kishiar không nghi ngờ sự chân thành của nó.

"Đó chính xác là phần khó khăn. Nó không chỉ đơn thuần là sử dụng vũ lực, mà còn thao túng khí chất một chút... hmm, chi tiết cụ thể là một bí mật. Dù sao, cậu cần pha trộn một chút sức mạnh khác vào."

Hào quang. Kishiar tình cờ đề cập đến một khả năng mà chỉ Hiệp sĩ và Kiếm sĩ ở đỉnh cao mới có thể khai thác được, trước khi nháy mắt và quay đầu lại.

'Hào quang... Sự khác biệt giữa kiếp trước và hiện tại của anh ấy có phải là vì điều đó không?'

Ở kiếp trước, Kishiar, người luôn đeo găng tay và hiếm khi sử dụng sức mạnh, và Kishiar hiện tại, người không ngần ngại sử dụng sức mạnh thần thánh hoặc linh khí và tự nhiên để lộ đôi tay trần của mình.

Nếu Kishiar ở kiếp trước không thể sử dụng sức mạnh thần thánh hoặc hào quang bằng vũ lực thì việc anh ấy không thể thực hiện các cuộc tấn công bằng sức mạnh đó là điều đương nhiên. Suy nghĩ đến điểm này, Yuder đột nhiên nhớ lại vẻ mặt cay đắng mà Kishiar có trong giấc mơ.

'Giá như tôi không làm vỡ kim khí của mình...'

'kim khí' anh nói đến có ý nghĩa gì?

Yuder bắt đầu tin tưởng mạnh mẽ hơn rằng giấc mơ mà cậu có không phải là một giấc mơ đơn giản mà có thể gần giống với một ký ức mà cậu đã quên hoặc bị buộc phải quên vì lý do nào đó. Sự việc gần đây càng làm tăng thêm suy nghĩ này.

Tại sao cậu cứ mơ thấy những giấc mơ như vậy, cậu không biết. Cậu suy đoán, nếu như phát hiện ra nguyên nhân, cậu cũng có thể biết được cậu vì sao lại quay về quá khứ mười một năm.

'Tôi không đặc biệt tò mò về cách tôi quay trở lại.'

Chỉ có một điều quan trọng.

Cậu chắc chắn rằng cậu không thể để kết luận tương tự như trước xảy ra, bất kể thế nào đi chăng nữa.

------

"Tôi xin lỗi. Mọi thứ tôi đã chuẩn bị... tôi đã không hoàn thành vai trò của mình. Tôi xin lỗi."

Sau khi Kỵ binh biến mất trong tiếng reo hò, Công tước Diarca, người đang cúi đầu trước Thái tử, trông hoàn toàn khác so với trước đây. Tuy nhiên, Thái tử cũng không khác gì về vấn đề này.

'Làm sao vậy?'

Ý nghĩ tương tự lướt qua tâm trí cả hai.

Họ đã đặt nhiều bẫy để đảm bảo rằng Kishiar và Kỵ binh sẽ không dễ dàng thoát khỏi trách nhiệm. Họ tin rằng ngay cả khi họ vượt qua được một hoặc hai, họ cũng không bao giờ có thể thoát khỏi phương án cuối cùng - quả bom người.

Nhưng Kishiar đã gạt tất cả sang một bên với vẻ chế nhạo, biến mất giữa những tiếng reo hò như sấm sét, như thể đang giẫm lên hoa. Đó là một cảnh tượng mà họ khó có thể tin được, ngay cả khi họ đã tận mắt chứng kiến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro