Chương 200 : Nụ Hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Vậy có vẻ như cậu đang sợ thứ khác.”

Cậu vừa mới chạm tới tay nắm cửa thì lại bị dừng lại bởi một giọng nói bất ngờ vang lên bên tai. Yuder gần như không thể kìm nén được mong muốn quay đầu lại. Ngay cả vào lúc này, sức mạnh đang thúc giục cậu vẫn kịch liệt thì thầm rằng cậu nên nhìn lại.

"Chà, không sao đâu. Như tôi đã nói trước đây, tôi thích vượt qua những rào cản đó...."

Cậu cảm nhận được tiếng bước chân chậm rãi đến gần. Cậu vốn định bước tới để tránh, nhưng chân cậu vẫn bất động, như thể dính chặt xuống đất.

Và cuối cùng, Kishiar dừng lại ngay phía sau cậu.

“Rốt cuộc thì cần có những thời điểm khác nhau để đạt được sự chắc chắn.”

Qua ánh sáng chiếu vào từ cửa sổ, Yuder nhìn thấy bóng của chính mình hoàn toàn bị che phủ bởi hình dáng cao lớn của Kishiar. Hai cái bóng của họ trên cánh cửa màu xanh đậm đan xen và kéo dài ra, hòa vào nhau thành một bóng đen duy nhất. Cảnh tượng thật kỳ lạ. Cánh cửa nằm trước mặt cậu, Kishiar ở phía sau cậu. Bị mắc kẹt ở giữa, miệng cậu khô khốc.

Để giải tỏa cái đầu đang quay cuồng của mình, Yuder nắm chặt tay rồi nhắm lại rồi mở mắt.

Đây chỉ đơn thuần là sự xung động xảy ra do ảnh hưởng quá mạnh mẽ của chúng lên nhau trong lần phân hóa giới tính thứ hai của cậu. Thời gian trôi qua, điều này chắc chắn sẽ phai nhạt, họ có thể cười nói và trò chuyện như chưa từng xảy ra. Không có gì cả.

Sự run rẩy và nóng bức mà cậu cảm thấy bây giờ sẽ bị lãng quên sau này.

Điều quan trọng là những nhiệm vụ phía trước, không phải việc này.’

'Nhưng nếu không thì sao?'

Một giọng nói như rắn thì thầm trong lòng cậu.

'Ngươi có thể thực sự đảm bảo rằng nó sẽ trở thành hư vô không, Yuder Aile?'

Kishiar nói rõ rằng anh không có ý định lùi bước cho đến khi đạt được điều mình muốn. Anh ấy vốn là một thiên tài trong việc điều khiển và giải phóng mục tiêu một cách có phương pháp cho đến khi đạt được mục tiêu. Nếu một người như vậy liên tục bị thúc ép, liệu Yuder Aile có thể thực sự chống cự và từ chối anh ấy đến cùng?

'...Có lẽ mình không thể.'

Câu trả lời đến rất đơn giản.

Chạy trốn lúc này là có thể. Cho đến nay, cậu luôn tìm cách trốn tránh theo cách này. Nhưng mỗi lần cậu lùi bước trước Kishiar, mỗi cuộc đối đầu tiếp theo lại dẫn đến một lực kéo mạnh hơn, tấn công cậu như một sự trừng phạt.

Chỉ cần ngọn lửa mà cậu cảm nhận được chưa tắt thì không thể thoát khỏi sự thôi thúc này. Bản năng của cậu đã đưa ra quyết định đó.

'Mình đã quá ngây thơ.'

Yuder bắt đầu hối hận vì nghĩ rằng sẽ dễ dàng sát cánh bên Kishiar để bảo vệ anh ấy. Cậu đã nghĩ rằng mình sẽ không cảm thấy gì khi gặp lại anh ấy do những cảm xúc từ kiếp trước đã phai nhạt. Nhưng nó không phải như vậy.

Người đàn ông cậu gặp lại sống động và tình cảm hơn nhiều so với hình bóng mờ nhạt trong ký ức của cậu, quyến rũ đến mức sẽ thật kỳ lạ nếu không bị thu hút. Yuder nhận ra sự thật rằng cậu chỉ có thể cảm nhận được những cảm xúc dâng trào như vậy đối với một người không phải mình khi gặp lại người đó khi thời gian quay ngược lại.

Những cảm xúc được Kishiar La Orr đánh thức đều là những thứ mà Yuder Aile thậm chí không nghĩ có thể tồn tại trong cậu.

Cả hai đều không còn động dục và sự phân hóa của họ đã trôi qua từ lâu. Tuy nhiên, khoảnh khắc này ở bên cạnh anh ấy có cảm giác khác biệt về mọi mặt so với việc ở bên bất kỳ ai khác. Cảm giác như thể tất cả những ham muốn mà cậu cố gắng không thừa nhận đột ngột bị lật tẩy, để lộ khuôn mặt trần trụi, đỏ bừng.

Thành thật mà nói, cậu không chắc mình có thể chống cự được bao lâu.

Nếu mọi chuyện cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn cậu sẽ mất kiểm soát cơ thể, cảm xúc của mình. Việc biết được điều này khiến cậu sợ hãi.

"Khi chúng ta chạm vào nhau. Khi chúng ta trò chuyện."

Một bàn tay tiến đến bờ vai im lặng của Yuder, nhẹ nhàng chạm vào cánh cửa như muốn cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.

"Đôi khi, tôi cảm thấy như cậu là người duy nhất trên thế giới này giống như tôi.''

Hơi thở của Kishiar nhột nhột sau gáy. Cùng lúc đó, những cái bóng chồng lên cánh cửa mờ đi.

"Tôi cảm thấy nhẹ nhõm, một sự giải thoát sâu sắc mà trước đây tôi chưa từng trải qua. Đó là một cảm giác ngọt ngào và dễ chịu."

Yuder khẽ thở ra, cảm nhận được cảm giác tóc Kishiar trên vai nhột nhột sau gáy như thể đó là một cảm giác xa xăm.

"Tôi thấy thật thú vị khi suy ngẫm xem mình có thể cho cậu xem được bao nhiêu. Tôi rất mong chờ những thứ tiếp theo. Và đôi khi, tôi thấy mình tàn phai chỉ vì ham muốn, muốn nhiều hơn nữa."

"..."

"Tôi là người duy nhất cảm thấy điều này à?"

Liệu cậu có thể nói rằng cậu không bị anh ấy quyến rũ không?'

Yuder nới lỏng cái nhìn căng thẳng mà cậu vẫn giữ trên cánh cửa đóng và bàn tay đặt trên đó. Một tiếng thở dài tự nhiên vang lên.

'Chết tiệt.'

Sẽ tốt hơn nếu tất cả những gì anh ấy muốn là cơ thể của mình, chỉ là một sự thôi thúc cơ bản, giống như kiếp trước?

Làm sao người ta có thể đưa ra phán xét lạnh lùng sau khi nghe những lời như vậy? Sức nóng lại bắt đầu dâng lên trong đầu cậu, điều mà cậu nghĩ mình gần như không thể hạ nhiệt.

'Quay lại. Hãy quay lại ngay bây giờ. Ngươi muốn xem nó phải không? Làm sao ngươi có thể từ chối cơ hội chạm vào thứ gì đó quyến rũ đến vậy?' Sự thôi thúc liên tục châm chích dưới da cậu, che mờ tâm trí cậu.

"...Tôi nghĩ rằng điều này không đúng."

Nghe những lời cậu gần như không thốt ra được, sức nặng của cái đầu tựa vào vai cậu có vẻ nặng hơn một chút. Yuder chịu đựng sức nặng đó, lẩm bẩm rất nhỏ và chậm rãi.

"Đó là lý do tại sao, mặc dù tôi nghĩ mình nên rời đi..."

"..."

"Thật khó khăn. Tôi..."

“Vậy thì hãy thử rời đi.”

Một cụm từ ngắn gọn không phải mệnh lệnh được thì thầm với sức nóng nóng bỏng hơn bao giờ hết.

"Hiện tại cậu không xác nhận cũng không sao. Nếu câuh muốn rời đi, tôi sẽ để cậu đi ngay lập tức. Nhưng nếu cậu quay đầu lại bây giờ."

Lực từ những ngón tay của Kishiar đặt trên cánh cửa tăng lên. Một giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng ghé vào tai cậu, lôi kéo cậu.

“Vậy thì, tôi sẽ hôn cậu theo điều mà tôi tin tưởng.”

Một cơn rùng mình kinh hoàng chạy dọc sống lưng cậu. Khoảnh khắc cậu quay lại, cậu không thể biết đó là vì ngạc nhiên hay vì cậu muốn xác nhận khuôn mặt của Kishiar ra sao, người đã thốt ra những lời đó.

Tất cả những gì cậu biết là đầu cậu quay vô thức, và ngay lúc đó, kẻ săn mồi đang chờ đợi đã lao tới như đã báo trước.

Ah.

Một tiếng kêu yếu ớt vang lên trong đầu cậu trước khi biến mất.

Tâm trí cậu mờ dần trong sự im lặng tiếp theo. Khi tỉnh lại, Yuder thấy mình bị mắc kẹt giữa cánh cửa và Kishiar, một tay ôm lấy eo và nhận nụ hôn của anh.

'Nó rất nóng...'

Đôi môi chồng lên nhau của họ nóng đến mức khiến cậu có cảm giác như bị bỏng. Hơi thở cậu thở ra, hơi thở anh hít vào, tất cả đều bị con rắn khổng lồ của một người đàn ông trước mặt cướp đi. Cậu tự hỏi liệu hơi nóng hỗn hợp có khiến đầu cậu thành bột nhão hay không, nhưng những suy nghĩ như vậy bị hút vào đôi môi đang hạ xuống và biến mất gần như ngay lập tức.

Trước đây anh đã từng hôn cậu như thế này chưa?

Cậu không chắc chắn. Những nỗi đau của kiếp trước luôn làm trái tim cậu xao xuyến giờ đây không còn xuất hiện trong tâm trí cậu nữa.

Tất cả những gì có thể cảm nhận được là một bàn tay rắn chắc vòng quanh eo anh và cảm giác cánh cửa cứng ngắc áp vào lưng cậu. Đôi mắt đỏ thẫm của anh tràn ngập niềm vui man rợ như thể cuối cùng anh cũng đã có được thứ mà mình thèm muốn nhất.

Và trong niềm vui đó là hình ảnh phản chiếu của chính cậu, cũng bị thiêu rụi bởi một ham muốn tàn nhẫn, tâm trí cậu chỉ tập trung vào việc thỏa mãn cơn đói khi bám vào cổ anh.

------

"Này, Yuder! Thôi đi."

Theo lời triệu tập sắc bén, Yuder, đang định thả chiếc cốc của mình vào bát súp một cách tự nhiên, đã kịp thời bắt lấy nó và đặt nó trở lại bàn.

"Đêm qua không ngủ được? Có chuyện gì thế?"

Devran, người mà cậu đã gặp ở phòng ăn, quan sát làn da của Yuder một cách nghi ngờ như thể đang mong đợi một điều gì đó rủi ro.

"Không có việc gì, chỉ là đang suy nghĩ lung tung thôi."

"Môi của cậu trông nứt nẻ khủng khiếp. Cậu có chắc là không có vấn đề gì không?"

"..."

Thay vì trả lời, Yuder đưa tay lên chạm vào môi mình. Cậu thực sự có thể cảm thấy một cơn đau nhói nhẹ.

"Nếu mệt mỏi thì không cần giám sát việc luyện tập của người khác. Cậu nên nghỉ ngơi đi. Cậu đúng là một người nghiện công việc. Còn ai lại bỏ qua cơ hội nghỉ ngơi trong hai tuần sau khi biểu hiện?"

Cậu không hề mệt mỏi. Đó là sự thật. Nhưng cậu không thể nói cho Devran biết lý do thực sự đằng sau đôi môi nứt nẻ của mình, nên Yuder im lặng nuốt một thìa súp. Miệng cậu nhạy cảm lạ thường, những cảm giác vi tế khiến bản thân cảm nhận được từ mọi ngóc ngách.

Những cảm giác xa lạ này khiến cậu nhớ đến sự việc ngày hôm trước, khiến tâm trạng của cậu càng thêm xa lạ. Cuối cùng cậu ăn ít hơn bình thường và kết thúc bữa ăn của mình.

“Cậu thực sự không đến khoa y tế à?”

"Không cần đâu."

Khi cậu gạt bỏ mối quan tâm của Devran bằng một cái lắc đầu, anh cau mày tỏ vẻ không đồng tình.

"Vậy thì chỉ có một lý do thôi."

"..."

"Nếu đây là vì vụ xét xử Apeto thì đừng lo lắng nhiều nữa. Cha và Dermilla, những người đã lên thủ đô, đều ổn. Tại sao chúng ta phải lo lắng? Cậu có vẻ không bị ảnh hưởng gì, nhưng sau đó bạn khá đa cảm sau tất cả.''

Yuder tự hỏi liệu Devran có phát hiện được điều gì không, nhưng dường như là không. Devran, tự tin vào giải thích không đúng của mình, bắt đầu đoạn độc thoại không hồi kết về những người Hartan đến thủ đô để đáp lại lời triệu tập của Kishiar, gia đình họ và phiên tòa thứ hai sắp tới, luôn vỗ nhẹ vào lưng Yuder.

"Lần đầu tiên mọi người đều vô cùng căng thẳng. Nhưng sau khi chứng kiến ​​vụ náo loạn một lần, sự tức giận của mọi người dường như đã tiếp thêm năng lượng cho họ. Tất cả họ đều sẵn sàng làm chứng từng chi tiết về các sự kiện xảy ra từ thời điểm đó, bất kể lần này có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa."

"...Tốt đấy."

"Tất cả đều nhờ vào Chỉ huy. Còn ai ngoài anh ấy có thể cung cấp một dinh thự danh giá như nơi an toàn cho tất cả những người đó nghỉ ngơi mà không thu hút sự chú ý?"

Vào ngày xét xử đầu tiên, Yuder, bận rộn với cuộc biểu hiện, đã ở trong cung điện và không nghe rõ về những người sẽ đến làm chứng. Nhưng xét theo phản ứng của Devran thì có vẻ như Kishiar đã lo việc bảo vệ họ và chuẩn bị cho phiên tòa.

"Ngay cả khi thiếu gia thứ hai của Apeto chết, chúng ta cũng không quên điều gì. Chúng ta chắc chắn sẽ chứng kiến ​​​​những tên khốn đó gục ngã."

"Cho nên hãy vui lên!"

Với những lời an ủi ngoài mục tiêu này, Devran rời khỏi phòng ăn với tinh thần phấn chấn. Yuder nhìn theo bóng dáng đang lùi dần của anh ta, khẽ thở dài và hướng ánh mắt về phía cửa sổ. Bầu trời trong xanh và âm thanh luyện tập của các thành viên bên ngoài thật yên bình.

Hôm nay, điều bất thường duy nhất ở đây dường như là Yuder Aile.
______________

Truyện chỉ đăng giới hạn đc 200 chương nên bn nào muốn đọc tiếp thì vào trang cá nhân của mình để đọc từ chương 201 nhé!!!✨✨💖

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro