Chương 336 : Quái Vật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhưng nó không thực sự nguy hiểm."

"..."

Yuder liếc nhìn món đồ rồi ngay lập tức mở nắp và uống cạn. Thuốc không đủ uống dù chỉ một ngụm nên cậu không cảm thấy được ngay sự thay đổi đáng kể nào.

"Ngoài ra, nó có thể không có nhiều tác dụng, nên thứ đó... thứ mà Chỉ huy mang đến đây. Tôi muốn kiểm tra nó kỹ hơn."

"Quái vật?"

"Ừ. Cái đó."

Khi bước vào nơi này, Yuder nhớ đến chiếc lồng mà Kishiar đã giao phó cho Nathan Zuckerman. Nó đang giữ Pethuamet. Rất ít người biết rằng Pethuamet còn sống đến đó, nhưng Enon và Lusan cũng được đưa vào vì họ chịu trách nhiệm chăm sóc y tế. Lusan bị sốc khi biết rằng con quái vật nhỏ đã đáp lại Yuder, nhưng Enon không nói một lời nào, dường như đã nghĩ ra được gì đó từ tình huống này.

"Nhưng nó có thể sẽ nguy hiểm."

"Ta nên lo lắng về việc một sinh vật nhỏ bé như thế sẽ gây nguy hiểm cho ta, hay ta nên lo lắng hơn về những gì đang xảy ra với cơ thể ngươi? Tại sao ta luôn phải là người lo lắng về điều này? Tại sao không phải là ngươi? Còn cả đôi mắt của ngươi nữa. Nó thực sự cần phải bình thường sớm nhất có thể để quay về thủ đô."

Trước sự cáu kỉnh đột ngột của Enon, Yuder không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý vào lúc này.

"Được. Tôi sẽ báo cho Chỉ huy."

"Đừng nghĩ rằng ngươi ổn chỉ vì ngươi cảm thấy tốt hơn. Có quá nhiều năng lượng đã hòa trộn trong ngươi. Chất độc thuần túy tạo ra làn da sẫm màu có thể lan đi bất kỳ hướng nào. Đừng sử dụng sức mạnh của ngươi một cách bất cẩn."

"Tôi luôn tự hỏi... làm sao anh biết điều đó? Anh có thấy nó không?"

"Ta có thể xem nó được không...? Khoan đã. Ngươi định đổi chủ đề à."

Enon đang định trả lời đột nhiên căng mắt, lộ ra hàm răng. Yuder lặng lẽ lùi lại và mở cửa. Cậu nghĩ rằng cậu nên đi ngay bây giờ, Enon đáp lại bằng một tiếng lầm bầm đầy những lời tục tĩu, nhưng anh không ngăn Yuder lại.

"Chào."

Yuder quay đầu lại khi nghe thấy giọng nói ngay trước khi đóng cửa lại. Enon nghiêng đầu như thể không hài lòng, nhẹ nhàng thì thầm.

"Trước đó ngươi đã nói rằng bản thân  không muốn điều tương tự xảy ra như trước khi ngươi quay lại đây."

"..."

"Điều đó có bao gồm cả trường hợp của ta không?"

Yuder vẫn im lặng. Sự im lặng của cậu đã là câu trả lời. Người đàn ông có mái tóc màu tro khẽ lắc lông mày, thở dài và chớp mắt một lần.

"Đó là lý do tại sao ngươi đến tìm ta.."

------

Khi Nam tước Willhem nghe được tin Kishiar ra ngoài đã gặp được dấu vết của hiệp sĩ sát thủ mà ông ta đã gặp ở Rừng Sarain, phản ứng của ông ta nhanh chóng trở nên rất dữ dội.

Ông ta ngay lập tức tăng gấp đôi số lượng lính canh tuần tra Tainu và thậm chí còn cử những hiệp sĩ thường không tuần tra trên đường phố để tiến hành kiểm tra. Người dân Tainu không biết lý do nên run rẩy bối rối, nhưng Nam tước Willhem đã xoa dịu họ bằng cách nói đơn giản là để bắt một tên tội phạm nguy hiểm.

“Sự vội vàng của ông ta sẽ giúp ích cho chúng ta. Tôi đang lên kế hoạch theo dõi những khu vực mà ông ta đã gửi một lượng lớp hiệp sĩ tập trung ở đó.”

Trở về sau khi điều khiển thành công mục tiêu chỉ bằng một câu nói, Kishiar cởi áo khoác với nụ cười hài lòng. Khi anh bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của mình mà không do dự, Yuder khéo léo tránh ánh nhìn của anh. Đó là cảnh tượng cậu đã thấy vào buổi sáng, nhưng không hiểu sao, nhìn anh cởi quần áo vào ban đêm lại có cảm giác khiêu khích hơn một chút.

Tuy nhiên, khi cậu quay đầu lại, thứ đập vào mắt cậu là một chiếc ghế sofa mới mà người hầu đã thay thế trong lúc đó. Khi Yuder quay lại trước Kishiar và nhìn thấy núi hộp quà cũng như chiếc ghế sofa mới được thay, cậu có một cảm giác kỳ lạ khi nhớ lại những gì họ đã làm trên chiếc ghế sofa. Cậu trầm ngâm rằng việc nhìn thấy chiếc ghế sofa mới khiến cậu gặp rắc rối nhiều hơn so với khi cậu thực sự gây ra tình trạng lộn xộn, biết rằng Kishiar chắc chắn sẽ cười nếu cậu thừa nhận điều này.

"Mọi chuyện với các thành viên thế nào rồi? Cậu đã giải thích mọi chuyện cho họ chưa?"

"Vâng."

Yuder trả lời theo phản xạ, ngẩng đầu lên một lần nữa. Cảnh tượng phần thân trần của Kishiar lọt vào mắt cậu, khiến cậu dừng lại trong giây lát.

“…Anh có nghe thấy một tin đồn kì lạ và nhận được báo cáo về nó chưa?”

"Có chuyện gì sao?"

Cổ và vai Kishiar lấp lánh dưới ánh đèn chùm. Những chiếc xương thẳng dẫn vào bên trong vai anh, bóng tối lấp đầy chúng như một cái giếng, và đường nét hoàn hảo được tạo thành bởi bộ ngực chảy xuống như nước đã thu hút ánh nhìn của cậu bởi vẻ đẹp của chúng.

"Yuder?"

"Vâng."

Yuder tỉnh táo lại trước lời gọi của Kishiar.

"Tôi xin lỗi. Theo Ever..."

Đột nhiên, cậu không thể nhớ được Ever đã nói gì. Lần đầu tiên cậu nhận ra việc giữ bình tĩnh của mình khó đến thế nào, với vòng eo theo phản xạ căng lên và một cảm giác khó chịu đồng thời len lỏi vào.

"Tôi hiểu rồi. Chúng ta cũng sẽ phải điều tra việc đó. Tuy nhiên..."

Sau khi nghe hết câu nói của Yuder, Kishiar hơi nheo mắt và bước lại gần.

“Có chuyện gì xảy ra khi tôi đi vắng à?”

"..."

Một giọng nói lo lắng đi kèm với cái chạm của anh khi nó sượt qua má cậu  Qua cái lạnh của nó, Yuder mới nhận ra làn da của chính mình nóng đến mức nào. Đột nhiên, lọ thuốc Enon đưa cho cậu hiện lên trong đầu.

Anh ta đã nói rằng nếu thuốc có tác dụng, cậu có thể bị sốt, rõ ràng nhiệt độ cơ thể của cậu đã tăng lên mà cậu không nhận ra. Cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, nghĩ rằng sự căng thẳng đột ngột mà cậu cảm thấy là do đó.

"Enon đưa cho tôi một lọ thuốc mà anh ấy nói sẽ giúp ích... hình như nó đã gây sốt."

"Một lọ thuốc?"

“Anh ấy nói rằng lý do mắt tôi không khá hơn có thể là do chúng đã thích nghi một phần với máu của quái vật trước khi thi triển phép thuật.”

Bàn tay đang vuốt ve má cậu chợt khựng lại. Sau khi trầm ngâm trong im lặng, Kishiar lẩm bẩm ngắn gọn, "Điều đó có thể xảy ra."

“Đó là một loại thuốc điều chuyển sinh lực nên có thể gây sốt một chút, nhưng sẽ không gây hại cho sức khỏe của tôi. Quan trọng hơn là…”

Yuder khẽ thở dài và quay đầu lại.

"Anh có thể để tôi đi được không?"

Tay cậu rút lại nhưng sự căng thẳng vẫn không biến mất. Bởi vì phần thân trên trần trụi của Kishiar quá gần.

"Cậu có cảm thấy không khỏe sao?"

"Không. Tôi ổn."

"Thực sự?"

“Tôi thực sự ổn, nên bây giờ… tôi ước gì anh có thể mặc quần áo vào.”

“…Có vẻ như cậu thực sự ổn.”

Khi đó Kishiar mới nhếch khóe miệng lên, dường như tin vào lời khẳng định của Yuder rằng mình không bị bệnh.

"Cậu để quần áo tôi giặt ở đâu? Tôi tưởng chúng ở đây nhưng lại không thấy."

"Nó ở đằng kia. Đợi tôi một chút."

Hy vọng rằng khuôn mặt của mình không lộ ra vẻ khó chịu, Yuder đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Chiếc áo sơ mi mặc trong nhà của Công tước Peletta đã được giặt sạch và gấp gọn gàng trên giường. Khi mang nó trở lại, cậu nhớ lại một tình huống tương tự vào một ngày khi tình trạng của Kishiar rất tệ và anh đang nằm trong phòng ngủ của Chỉ huy.

Vào thời điểm đó, cậu cũng đã tránh nhìn thẳng vào cơ thể Kishiar, nhưng bây giờ tình hình có phần căng thẳng hơn trước. Ít nhất thì việc nhìn thấy cơ thể của Kishiar không gây ra một luồng nhiệt đột ngột khiến cậu khô héo...

Khi Yuder quay lại với chiếc áo sơ mi và mở nó ra cho Kishiar dễ dàng luồn tay vào, Kishiar nhếch mép cười.

"Đã có một ngày như thế này trước đây... cậu có nhớ không?"

Yuder vừa nghĩ đến khoảnh khắc đó và có vẻ như Kishiar cũng đang làm như vậy.

"Tôi nhớ nó."

"Đây chính là cảm giác khi có được trải nghiệm tương tự nhưng có thứ gì đó thật khác biệt."

Yuder không trả lời. Cảm giác như thể cậu đang bị cuốn vào suy nghĩ của mình vậy. Khi Kishiar đã luồn tay vào áo sơ mi, anh bắt đầu tự mình cài nút, làm phẳng vải. Chuyển động của anh được thực hiện một cách thành thạo.

"Cậu đã ăn cơm chưa?"

"Tôi chưa."

Yuder chưa ăn tối vì cuộc trò chuyện của cậu với Enon kéo dài hơn dự kiến. Nhưng cậu không bận tâm; bởi cậu không đói.

“Tôi không muốn ăn cùng Nam tước Willhem nên tôi chỉ uống một ít trà. Trong trường hợp ngày, chúng ta nên mang thứ gì đó đến đây.”

"Tôi ổn."

"Không có gì buồn hơn việc ăn một mình. Chúng ta cùng ăn nhé."

Mặc dù Yuder biết rằng Kishiar ăn hầu hết các bữa ăn một mình tại Kỵ binh, nhưng cậu vẫn đồng ý. Khi Kishiar phát hiện ra rằng Yuder đã bỏ bữa vì cuộc trò chuyện với Enon, anh đã hỏi thêm một cách bất thường.

"Đây là lần đầu tiên tôi nghe cậu nói rằng cậu quên mất thời gian trong một cuộc trò chuyện. Điều đó có thú vị không?"

Đó không phải là một cuộc trò chuyện thú vị. Trên thực tế, nó gần với điều ngược lại hơn. Nhưng Yuder không thể nói cho anh biết họ đã thảo luận những gì nên cậu đã thay đổi chủ đề.

"Chỉ là một cuộc thảo luận liên quan đến tình trạng của tôi. Enon đã yêu cầu kiểm tra cá nhân con quái vật."

"Quái vật sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro