Chương 14 : Hotboy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bạn đến nhà ăn trước, mình đến chỗ tài xế nhà mình lấy hộp cơm, chú ấy đang đợi mình ở cổng trường, Tử Thao bạn đi cùng với mình đi, không cho phép bạn thừa dịp lúc không có mặt mình, ở trước mặt Tiểu Lộc nói xấu mình." Lục Uy nói.

Bất chợt có ba nam sinh đứng chắn trước mặt."Xin hỏi bạn có muốn đi ăn trưa cùng bọn mình không?", người lên tiếng là một người cao cao có nước da rám nắng.

Lời vừa nói ra, không chỉ có những nữ sinh đứng gần hít một hơi khí lạnh, ngay cả mấy người trong nhóm của hắn cũng cảm thấy trời như sắp đổ mưa máu rồi, cả trường này ai mà không biết, học trưởng Lưu này có cái tật cổ quái nghiêm trọng, không thích cùng người xa lạ ngồi chung bàn ăn cơm, cho nên nhà trường sắp xếp để cho ba hoàng tử bọn hắn ăn cơm tại phòng khách quý ở lầu ba của nhà ăn, chưa từng có nam sinh hay nữ sinh nào có thể lên đó.

"Không sao, không cần, mình có thể cùng ăn với tụi Tiểu Uy." Lộc Hàm  khéo léo cự tuyệt. Nhìn vẻ mặt của bọn họ, đứa ngu cũng biết chỗ ăn cơm của hắn có bao nhiêu là đặc biệt.

Cậu cũng không có quên hắn là hot boy của trường, vẻ ngoài anh tuấn, gia thế thâm hậu, khẳng định người ái mộ nhiều không kể xiết. Cậu càng không muốn cùng những nam sinh khác gây ra xì-căng-đan, khiến Huân lo lắng.

"Tiểu Uy mình đến nhà ăn chờ bạn." Lộc Hàm  nói.

"Uk"

.

Lộc Hàm một mình ra khỏi phòng học, đáng lẽ là muốn đi đến nhà ăn, nhưng đi tới đi lui lại thấy mình đang đứng trên một lối nhỏ. Ắc, nhìn như mình lạc đường rồi, mới vừa rồi bạn học kia chỉ đường cho cậu là đường này mà? Biết thế này thì đã sớm cùng đi với bọn Tiểu Thao, Lộc Hàm nhăn mặt lượn vòng vòng tại chỗ.

Không bao lâu cũng thấy ba nữ sinh đang đi về phía cậu liền định qua hỏi đường, nhưng khi họ đến ngày càng gần thì lại phát hiện người đến không có ý tốt, vì vậy Lộc Hàm  xoay qua hướng ngược lại đi tới. Nhưng mấy nữ sinh này dường như nhìn thấu ý đồ của cậu, đi nhanh đến ngăn cản đường đi của cậu.

"Cậu chính là học sinh mới chuyển trường tới Lộc Hàm?", một nữ sinh trang điểm đậm hỏi.

"Đúng vậy, bạn học có chuyện gì không?", Lộc Hàm  nhẹ nhàng nói.

"Thật là đẹp, trên đời tại sao có thể có nam sinh đẹp như vậy?" Một nữ sinh nhỏ nhắn lẩm bẩm nói.

Một nữ sinh cao lớn khác lấy tay chọc chọc vào cái người đang say mê dáng vẻ mỹ lệ của Lộc Hàm kia, nói: "So với chị Liên Ái thật sự là còn kém xa."

Nữ sinh bộ dáng lòe loẹt nói: "Chuyện gì? Hừ, chính tao mới cần hỏi mày đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, mày không biết học trưởng Lưu Tử Hiên là người trong lòng của chị Liên Ái sao? Mày tại sao dám đến gần anh ấy, là mày cố ý đúng không?"

"Học trưởng Lưu Tử Hiên? Nhưng tôi cùng hắn không có quan hệ gì a. Vị kia... chị Liên Ái là ai ?" Lộc Hàm mê mang hỏi lại.

"Tao chính là chị Liên Ái trong miệng bọn họ, hoa khôi của trường này, mày tốt nhất nghe rõ cho tao, cách học trưởng Lưu Tử Hiến xa xa một chút, nếu không đừng trách tao không khách khí, nếu như mày cứ cương quyết muốn quyến rũ học trưởng, cẩn thận tao cho người khắc hoa lên mặt của mày." Một nữ sinh dáng dấp lẳng lơ phẫn hận nói, lớn lên cũng là rất xinh đẹp, nhưng mặt của cô ta khi trở nên dữ tợn, ghen tỵ là khó coi nhất rồi.

"Nhớ lấy lần này là cảnh cáo, nếu vẫn còn tiếp tục, lần sau thì không phải là cảnh cáo đơn giản như vậy, nếu như mày thiếu đàn ông, tao có thể tìm cả một đám lớn đến thỏa mãn mày, hừ, các chị em, đi thôi." Hoa khôi của trường nói xong cũng phách lối bỏ đi. (Au: con nì thiếu oánh ><)

Thì ra cô ta chính là hoa khôi của trường, theo tin đồn không phải là rất xinh đẹp dịu dàng, đại biểu tốt bụng biết quan tâm săn sóc người khác sao? Đúng là tin đồn không thể tin tưởng. Sự khác biệt này cũng quá lớn rồi! Hơn nữa Lưu Tử Hiên có cái gì tốt, nhiều người ái mộ như vậy, chắc chỉ là công tử bột, còn là hạng giỏi nhất.

Lộc Hàm dường như quên mất dáng dấp Huân nhà y càng giống như một vị thần, người ái mộ nhất định là nhiều không kể xiết, chỉ là ở trong mắt của Ngô Thế Huân chỉ nhìn thấy mỗi Lộc Hàm mà thôi.

Một lúc sau, Lộc Hàm quanh đi quẩn lại cũng tìm được đường ra, hướng về phía nhà ăn đi tới. Lộc Hàm thật vất vả mới thấy được một tòa nhà xanh vàng rực rỡ trên đỉnh viết hai chữ "Nhà ăn".

Từ giây từ phút Lộc Hàm bước vào nhà ăn, dường như tất cả các bạn học sinh đang dùng cơm đều phải ngẩng đầu lên nhìn về phía Lộc Hàm, trong mắt lóe lên kinh ngạc, bởi vì Lộc Hàm đứng ngược sáng, làm tất cả mọi người tưởng lầm là đang nhìn thấy Thiên sứ.

"Tiểu Lộc, ở bên này.",  Lục Uy vẫy Lộc Hàm lớn tiếng gọi.

Nhất thời mọi người mới hiểu được đó là một người, một nam sinh dáng dấp tựa như Thiên sứ. Rất nhiều nam sinh nhìn cậu với ánh mắt đầy ái mộ, đồng thời cũng không ít nữ sinh chằm chằm nhìn cậu ghen tỵ, Lộc Hàm không để ý đến những thứ ánh mắt khác thường kia, hướng về phía nhóm Tử Thao  đi tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro