Chương 15 : Được chú ý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Aeri_Seoyeong

PhmHn97

hunhanilove

@@@@@@@@

"Tiểu Lộc này sao lại đến trễ như vậy? Không sao chứ" Lục Uy quan tâm hỏi.

"Ah, không có việc gì, chỉ là lạc đường, rất đói nha." Lộc Hàm cười cười giải thích.

"Ôi chao, cậu xem mình quên mất, nhanh ngồi xuống, ăn cơm thôi." Lục Uy vừa nói vừa cầm hộp cơm đặt vào trước mặt của Lộc Hàm .

Thấy dáng vẻ bận rộn của Lục Uy, Lộc Hàm cảm thấy sống mũi cay cay, ngoại trừ Huân đây là người đầu tiên đối xử tốt với cậu một cách vô điều kiện, bạn ấy không giống như những người khác vì thân phận bần hàn mà xem thường cậu. (Au: chắc anh bần hàn =_=)

"Cái ánh mắt lấp lánh ấy là cái gì chứ? Không phải nói là đói bụng sao? Nhanh ăn đi!", Cậu vừa nói vừa gắp thịt vào hộp cơm của Lộc Hàm

"Ha ha. . . Như vậy có phải là cảm động rồi không? Đừng xem bình thường cậu ta bộ dạng thần kinh không bình thường, nhưng con người có thể coi là lương thiện nha." Tử Thao bụm miệng trêu ghẹo nói.

"Cái gì mà coi như? Người ta là rất lương thiện nhá." Lục Uy sửa lại.

"Ha ha. . . . Chẳng những lương thiện, hơn nữa da mặt cũng rất dày." Lộc Hàm chế nhạo nói.

"Nào có cái kiểu nịnh nọt còn thêm không quên dìm hàng như vậy .", Lục Uy bỉu môi nói.

{}{}{}{}{}{}{}{}{}{}{}{}{}{}

Đang lúc mấy người Lộc Hàm trò chuyện cao hứng, một thanh âm già nua mà có lực chen vào, "Chào các vị thiếu gia, thiếu gia nhà chúng tôi cho mời."

Mấy người Lộc Hàm hướng mắt về phía thanh âm kia, chỉ thấy một bác lớn tuổi đứng ở trước mặt họ hơi cúi người cung kính nói.

"Bác à, bác xác định là bảo chúng tôi?" Uy dùng tay chỉ mình hỏi.

"Đúng vậy, thiếu gia chỉ định là ba vị thiếu gia các vị." Ông bác già cung kính mà kiên nhẫn nói.

"Bác à, bác không phải là tìm nhầm người rồi chứ, chúng tôi hình như cũng không biết thiếu gia nhà các người." Lộc Hàm nói.

"Tiểu Lộc, sẽ không phải là người ái mộ cậu chứ?" Tiểu Uy nheo mắt đoán.

"Nói lung tung, mình tới trường học còn chưa được mấy canh giờ mà, làm gì có người ái mộ. Bác à thật ngại, làm phiền bác có thể trở về nói cho thiếu gia nhà các vị chúng tôi không có rảnh." Lộc Hàm cự tuyệt nói.

"Cái này cũng rất không khó nói nha, tiểu Lộc nhà ta dáng dấp vạn phần dễ thương như vậy, tất cả nam sinh đều dùng ánh mắt ái mộ nhìn bạn, chỉ là có lẽ toàn là người có sắc tâm không có sắc đảm, nói không chừng hiện tại cái người này chính là có sắc tâm lại có sắc đảm đấy." Y chế nhạo nói.

"Các vị thiếu gia, nếu như các vị không đi cùng tôi đến gặp mặt thiếu gia nhà chúng tôi, lão nô này rất khó báo cáo." Ông bác già sợ hãi nói.

"Thôi, Tiểu Lộc, đi gặp thôi, đừng làm khó lão nhân gia." Tử Thao hơi nhăn mày nói.

"Đúng nha, nhân tiện gặp mặt đi, dù sao cũng không xa, đang ở lầu ba của nhà ăn." Ông bác già nghe được đáp án mình cần mà trở nên vui mừng nói.

"Lầu ba?!? Đó chẳng phải là lãnh địa riêng của nhóm người hội học sinh sao? Thiếu gia nhà bác sẽ không phải là Lưu Tử Hiên chứ?"  Lục Uy hưng phấn hỏi.

"Thiếu gia nhà tôi là Mạc Tử Quân, chỉ là Lưu thiếu gia cũng ở phía trên ấy" ông bác già giải thích.

"Tiểu Lộc, đã biết rồi, vậy thì hãy đi đi, có được không vậy?" Uy nói.

Thật ra thì trong lòng Lộc Hàm rất không muốn đi, bởi vì sáng sớm hôm nay trong lớp hắn chỉ có một chút hành động nho nhỏ thì đã có một đám người tìm đến cậu gây phiền toái, cậu cũng không quên thời điểm tới Nhà ăn, còn có đám sinh viên kia đến cảnh cáo cậu, nhưng bộ dạng tiểu Uy giống như rất muốn đi, cậu lại không muốn nhìn thấy biểu tình thất vọng của bạn ấy.

Vì vậy mở miệng nói: "Được rồi, vậy đi một lát."

"A cùng, mình biết ngay Tiểu Lộc là tốt nhất" Uy vui vẻ nói.

Vì vậy ông bác già liền dẫn mấy người Lộc Hàm lên lầu ba, vừa mất bóng dáng, dưới lầu liền vang lên một hồi thanh âm tiếng huyên náo.

Tất cả mọi người cảm giác không thể tin được, cho tới nay lầu ba không cho phép người ngoài đi vào, là chỗ thần bí nhất trong trường, bởi vì Hội trưởng Lưu không phải người mà người bình thường có thể chọc nổi. Nhưng bây giờ ba nam sinh đó thế nhưng có thể đi lên, còn là được quản gia của Mạc gia tự đi xuống mời, nhất thời làm các mỹ nữ đỏ mắt.

Hoa khôi của trường Liên Ái thấy mấy người Lộc Hàm được dẫn lên lầu ba, nhất thời giận đến nghiến răng. Vừa mới đã cảnh cáo, thế nhưng không them để ý đến khuyến cáo của tao, tao sẽ khiến mày trả giá thật lớn. Liên tiểu thư phẫn hận thầm nghĩ.

"Đứng lại, ai cho phép các ngươi lên đó." Liên Ái quát to.

"Là Tử Hiên bảo chúng tôi đi lên, thế nào, đỏ mắt?" Uy khinh thường châm nói.

"Chỉ bằng các người cũng muốn đi lên, lớn lên cũng là một bộ dạng băng thanh ngọc khiết, ai biết bên trong là cái loại gì, chưa kể cậu chẳng phải là thứ con trai nghèo khó thấp hèn sao, nghe nói ngay cả tiền ăn cơm cũng không trả nổi, còn dám chạy đến trường Quý tộc học thật mất mặt mà không biết xấu hổ!!!" Liên Ái tức giận giậm chân phịch phịch hét lên.

+++++++++ HÚ HÚ +++++++++

Hôm ni Di tròn 15t rùi nhè. Ta đã là người lớn rùi nghe~~ hihi.

P/s : nhưng vẫy còn con nít lém~ moaw~~

#01_02_2017

Ngô Huân Di

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro