Chương 32: Gãy (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh báo: Chương này chứa rất nhiều tình tiết bạo lực gây ám ảnh.

Vân Hi bị ném vào căn nhà kho cũ nát ở phía Đông, nửa khuôn mặt đập mạnh xuống nền đất nhớp nhúa bùn tanh, xương gò má bên trái hình như do tác động đột ngột đã nứt ra, đau nhức nhối. Thuộc hạ của Tử Đằng rất nhanh trói chặt chân tay Vân Hi vào còng sắt chôn sâu dưới nền đất, tiếp đó hai người trong số chúng lấy ra chùy sắt đính đầy gai nhọn, nối với tay cầm bằng chuỗi dây xích dày to bản. Bọn còn lại đứng quây quanh thành vòng tròn, chờ đợi một màn tra tấn nhuốm đầy máu tanh.

"Crack"

Chùy đầu tiên hạ xuống, tiếng xương gãy nơi chân Vân Hi vang lên như tiếng gỗ mục bị người ta ác ý giẫm nát. Máu tươi bắn toé ra, văng cả lên mặt kẻ đang hành hình. Tên bên cạnh chưa đợi đồng bọn nhấc chùy lên đã vội ra tay, và một chùy nữa lại nện xuống. Bên chân còn lại của Vân Hi bị đập nát trong gang tấc, xương trắng gãy vụn lộ ra lẫn lộn với máu thịt, đặc quánh.

Tiếng thét đau đớn từ cổ họng Vân Hi bị miếng vải nhét trong miệng chặn lại, biến thành tiếng rấm rứt thê lương đến xé ruột. Nhục nhã thay, xung quanh chẳng ai thương tiếc cho y, bọn chúng chỉ muốn mau mau đập nát hai chân, tra tấn y đến tàn phế để nhanh chóng tận hưởng thú vui thể xác trên nỗi thống khổ của người khác.

"Crack crack"

Từng chùy từng chùy nối tiếp nhau hạ xuống, vành mắt Vân Hi đỏ càng thêm đỏ, đau đớn lan tỏa từ chân lên đến đỉnh đầu, nhưng y không tài nào chìm vào hôn mê. Trong suốt cuộc đời, có lẽ đây là lần đầu tiên thân xác Vân Hi trải qua nỗi thống khổ dai dẳng đến thế, nhưng đây vẫn chưa phải là tất cả. Sau khi xác định hai chân Vân Hi đều đã gãy vụn, phần xương bị đập nát lồi hẳn ra ngoài bắp chân, bọn chúng mới dừng lại. Hai tên khác cầm mã tấu tiến đến, nhắm phần bắp đùi trắng nõn mà xuống tay. Lưỡi dao sắc bén đâm sâu vào da thịt, tách mở bên trong để tìm đến gân cơ đùi và dây chằng. Không có thuốc gây tê, cũng chẳng có thuốc gây mê, Vân Hi giống như một con vật nhỏ bé đáng thương bị người ta đem ra thí nghiệm, thoả thuê mổ phanh mà chẳng màng nó đau đớn ra sao. Chúng bóc tách từng thớ thịt, đâm sâu dao kéo vào bên trong, rút dây chằng và kéo căng gân ra, cắt mạnh.

Vân Hi chao đảo giữa sự sống và cái chết, giữa thực tại và ảo giác, giữa thiên đường và địa ngục. Y thấy chúng rút chiếc khăn trong miệng mình ra, rồi kéo chiếc lưỡi đỏ hỏn ra ngoài trong chớp mắt. Khi y còn chưa kịp tiếp nhận cái lạnh buốt của dao rựa, cảm giác đau đớn chớp nhoáng đã bao phủ toàn bộ hệ thống thần kinh. Y mở to đôi mắt ửng đỏ và cùng lúc ấy, máu trào ra từ đầu lưỡi đã bị cắt bỏ chảy tràn xuống khoang miệng, ướt đẫm.

Trong màn nước mắt, Vân Hi mơ hồ thấy bọn thuộc hạ của Tống Tử Đằng truyền tay nhau thuốc và đồ cầm máu. Cơ thể y run rẩy, chưa bao giờ Vân Hi sợ phải sống như lúc này. Y muốn chết, cực kỳ muốn chết. Ruột gan lạnh buốt như bị người ta tàn nhẫn kéo ra ngoài, ngâm vào trong tầng tầng băng tuyết. Tim phổi muốn ngừng hoạt động, nhưng lại bị ngọn lửa đau thương thiêu đốt cháy bỏng hừng hực.

Gã đàn ông có hình xăm đầu lâu trên bắp tay nâng người Vân Hi lên, xé bỏ lớp vải vụn rách nát và vướng víu đang cố che chắn phần da thịt cuối cùng. Và chẳng có bất cứ màn dạo đầu hay nới lỏng nào, thứ to lớn của gã ngay lập tức xộc thẳng vào trong huyệt động của y, xé rách. Máu tươi trào ra, trở thành chất bôi trơn tiếp tay cho màn tra tấn càng thêm tàn nhẫn. Cơ thể Vân Hi ẽo uột như một con rối đã bị phá hủy toàn bộ khớp nối, để mặc cho những kẻ điều khiển tùy ý thao túng thành đủ loại hình dạng. Máu tí tách chảy xuống mặt sàn nhơ nhuốc bùn đất, màu đỏ và đen hoà cùng với nhau, và lẫn lộn vào với nhau trong tích tắc. Giống như phân thân dơ bẩn của gã đàn ông kia, bị huyệt động rách mở của Vân Hi nuốt trọn, co bóp, ve vuốt, khiến gã dục tiên dục tử.

"Nhanh lên, cho tao vào."

"Vẫn còn chặt lắm, tao phải chơi thêm."

"Đúng là con điếm của lão đại, kẹp tao con mẹ nó chặt quá, suýt thì bắn."

"Mẹ mày yếu sinh lý thế con."

"Mày thử cắm vào cái lỗ này xem thằng nào bắn trước."

"Đậu má nó, thằng điếm này càng ngày càng ngon. Lùi ra sau đi cho tao chơi nữa."

Những tiếng cười nói ác ý và ghê tởm vang lên bên tai, từng lời giễu cợt văng vẳng không dứt. Vân Hi thấy lưng mình bị áp sát vào ngực gã đàn ông phía sau, và một bóng đen xuất hiện ngay trước mắt. Người mới tới nâng hai chân đã bị đập nát đến vặn vẹo của y lên, vắt lên vai, rồi thứ nóng bỏng to lớn khác không hề báo trước mà đâm thẳng vào huyệt động vốn đã hàm chứa một cây gậy nóng rực.

"A... a... ư..."

Cổ họng Vân Hi bỏng rát, từ giờ phút này, thứ duy nhất y có thể phát ra là những âm tiết vô nghĩa. Nước mắt sinh lý lại không ngăn được trào ra lần nữa, y tàn phế rồi, chân không có cảm giác, hai cổ tay bị phá hủy, cắn lưỡi cũng không thể. Giờ đây ngay cả quyền được tự sát, quyền được chết đi cũng bị tước mất, sống như thế này ngoài mục đích mua vui cho những kẻ cầm thú xung quanh còn có ý nghĩa gì đây? Vân Hi không tài nào tìm ra câu trả lời cho cuộc đời của chính mình. Có lẽ ngay từ đầu, việc được sinh ra đã là một sai lầm, y là sai lầm của tạo hoá, là sai lầm của số phận. Thậm chí cả ả đàn bà mà y gọi là "mẹ" cũng muốn y chết đi, vốn dĩ chẳng có ai cần đến "thằng trộm cắp không cha không mẹ" này cả.

Vân Hi bật khóc, lẽ ra hai mươi năm trước, y nên chết đói trong cái tủ ọp ẹp nơi góc phòng mới phải. Nếu không gia nhập Đại Bàng Hội, không nuôi Đát Đát, không bảo vệ Nhật Tâm và không gặp lại Tống Tử Đằng, thì y đã không bị dồn ép đến tận cùng của đáy vực thương đau. Và sẽ chẳng có ai phải thống khổ, chẳng có ai phải hận thù.

"Ưm..."

Luồng chất lỏng nóng rực và tanh nồng bắn thẳng vào vách tràng ruột. Hai côn thịt nóng bỏng như hun lửa rút mạnh ra ngoài, máu hoà cùng với tinh dịch trắng đục chảy tràn khỏi huyệt động trống rỗng. Chưa đến một giây, thứ xa lạ của hai gã đàn ông khác đã cắm xộc vào thế chỗ, nhồi đầy bên trong Vân Hi. Có lẽ cảm thấy màn hành xác bằng tình dục này vẫn chưa đủ, những tên đang đứng xem đem kẹp điện tới, kẹp vào hai bên nhũ hoa của Vân Hi rồi bật công tắc. Dòng điện chạy qua làm cơ thể gầy rộc chấn động, run lên bần bật, nỗi đau đớn tập trung tại nơi đang nuốt trọn thứ to lớn của kẻ khác, nhưng lại đổi lấy cho những tên súc vật đội lốt người đó thêm khoái cảm và hưng phấn. Hai phân thân liên tục đâm mạnh vào rồi rút ra với tốc độ chóng mặt, đè ép động nhỏ phải mở lớn để tiếp nhận màn tra tấn lặp đi lặp lại không có hồi kết này.

Nhắm lại đôi mắt, Vân Hi cắn nuốt đau đớn vào sâu trong tâm khảm. Những hành hạ thể xác rồi cũng sẽ qua, nhưng cây dây leo quấn chặt lấy trái tim y chẳng biết đến khi nào mới ngừng cao lớn, để lại nơi đây những vết sẹo sâu hoắm và âm ỉ đến cùng cực.

Chùy sắt (Chùy xích gai)

Mã tấu

Dao rựa

Dây chằng

Giải phẫu vùng đùi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro