Chương 7: Cuối đông (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

‘Nhưng tại sao chứ?’

Câu hỏi nghẹn lại trong cổ họng. Cậu có nhiều câu muốn hỏi, nhưng lại thấy khó khăn khi phải đối mặt với hậu quả sau khi hỏi chúng. Nếu anh lại đặt câu hỏi cho cậu như trong buổi học ban nãy, biết không chừng cậu sẽ gặp rắc rối mất.

“Em chỉ cần điền tên, mã sinh viên, ngành học và ngày tháng năm sinh vào chỗ trống thôi.”

Khi đang lũ lượt điền thông tin vào từng ô một, Wooyeon khẽ nhíu mày. Chưa bàn đến việc cậu tùy tiện tham gia một câu lạc bộ, mà ý nghĩ vừa nảy ra trong đầu cũng khiến cậu cảm thấy rất sốc. Cậu sẽ gặp rắc rối sao? Cậu đã bắt đầu có suy nghĩ như vậy từ bao giờ?

“Về phần động lực nộp đơn, hãy viết tên ba tác phẩm kinh điển bất kì mà em thích bằng Tiếng Anh.”

“Có nhất thiết phải là Shakespeare không ạ?”

“Chắc là không đâu.”

Ban nãy nếu giáo sư không vào lớp sớm hơn thì chắc cậu đã kể lại chuyện quá khứ mà không một chút do dự nào rồi. Kể với Dohyun rằng cậu nhận ra anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, cảm thấy bị phản bội vì anh là Alpha và đặt câu hỏi cho anh với tâm trạng sớm đã rơi xuống đáy. Nếu Wooyeon làm như vậy thì mối quan hệ giữa cả hai cũng theo đó mà sáng tỏ.

“Em không điền email vào cũng được.”

Tuy nhiên, nghĩ đến đó làm cậu cảm thấy bất an. Nếu bị anh nhận ra, bị anh gọi bằng cách xưng hô ‘Yeonie’ và nhớ lại lời tỏ tình mà cậu đã bày tỏ, vậy điều gì sẽ xảy ra với mối quan hệ của họ? Liệu sẽ trở nên xa cách hơn hay gần gũi hơn? Wooyeon dám chắc hậu quả sẽ quy về vế trước.

Chẳng phải cậu cũng từng có nỗi lo âu tương tự sao? Lo bởi lẽ biết không chừng Dohyun sẽ thấy rùng mình khi biết cậu đã bám đuôi anh đến tận lúc học đại học. Rõ ràng Dohyun sẽ cảm thấy khó xử khi biết cậu hóa ra là ‘Yeonie’.

“Ưm… Tiền bối này.”

“Hả?”

“Năm nay anh học năm mấy vậy ạ?”

Trang trí một bức tranh trống trơn còn dễ hơn là làm sống lại một bức tranh đã bị hủy hoại. Vậy nên, chỉ cần chào hỏi nhau như tiền bối và hậu bối cùng chuyên ngành là được. Không cần phải đào bới lại quá khứ và khơi dậy những vết thương cũ.

“Năm ba.”

Nội tâm Wooyeon lập tức sụp đổ. Cậu biết mọi thứ đã kết thúc vào ngày cậu tỏ tình với anh. Dohyun bỏ hẳn việc dạy thêm và tức tốc đổi số điện thoại mới. Trạng thái messenger của anh chuyển sang ‘không tìm thấy người dùng’ và tiếng tổng đài thông báo số máy không tồn tại đã biến họ thành hai con người hoàn toàn xa lạ.

“Nếu xong rồi thì đưa anh xem thử nhé.”

Đơn phương cắt đứt liên lạc là quá đủ cho một mối quan hệ. Những câu hỏi như “Tại sao lại đổi số điện thoại” hoặc “Tại sao không liên lạc với em” giờ đây đã không còn ý nghĩa nữa. Những cảm xúc ấy đã bị chai sờn và Dohyun cũng chẳng còn là gia sư của cậu nữa. Thay vào đó, cậu sớm đã bằng lòng với mối quan hệ hiện tại giữa mình và anh rồi.

‘Đúng thật là không nên nhắc đến mà.’

Xét theo khía cạnh nào đó, Dohyun dường như cũng nghĩ như vậy. Wooyeon không có ý định nhắc về chuyện quá khứ, giống như cái cách anh từng không cho cậu biết về đặc tính của mình. Cậu không cố tình nói dối, chỉ đơn thuần giữ im lặng để có thể đưa ra một lời biện minh rõ rệt nhỡ đâu Dohyun có hỏi đến mà thôi.

“Chữ viết của em đẹp nhỉ.”

Nụ cười quen thuộc chạm đến tận đáy lòng cậu. Đã bao nhiêu lần cậu nhóc Wooyeon mười sáu tuổi bị mê hoặc bởi nụ cười đó? Wooyeon cảm thấy tâm trạng hơi u sầu và lơ đãng mân mê dái tai bằng tay trái của mình.

“Em có muốn ăn gì đó không?”

“Không thực sự muốn lắm ạ…”

Trái tim đập liên hồi không ngừng khẳng định sự hiện diện của đối phương. Cậu mong muốn những cơn rung động này sẽ giảm bớt càng sớm càng tốt, khao khát một ngày mà những nhịp đập thất thường ấy sẽ tan biến.

***

Rốt cuộc thì cả hai không thể đi ăn trưa. Bởi vì không lâu sau đó thì Garam đến. Garam buộc tóc cao và đeo một chiếc mũ chụp tai bằng lông thú, cô mừng rỡ chào hỏi ngay khi nhìn thấy Wooyeon.

“Ơ Wooyeon đó hả, em đến đây làm gì thế?”

Mặc dù khoảng cách giữa họ không quá gần nhưng cậu vẫn cảm nhận được pheromone đậm chất Alpha của Garam. Không giống như mùi của Dohyun, mùi hương đặc trưng của Alpha từ cơ thể Garam mạnh đến mức khiến Wooyeon khó chịu.

“Tớ dẫn em ấy đến để nộp đơn đăng ký câu lạc bộ.”

“Ồ, để tớ xem thử nào.”

Garam lấy đơn đăng ký mà Wooyeon đã điền và đọc một cách cẩn thận. Cô cụp mắt xuống với vẻ mặt đầy hứng thú, rồi khi đến đoạn nào đó thì lại nhếch môi lên. Sự tinh nghịch của cô được thể hiện rõ qua cách cô cười khúc khích.

“Tên khốn đó cũng bắt em điền mục này à.”

“Dạ?”

Garam nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Wooyeon và chìa tờ đơn ra cho cậu xem. Càng đến gần thì mùi pheromone của cô lại càng mãnh liệt hơn, nhưng Wooyeon cũng tò mò về điều Garam muốn giải thích.

“Động lực gia nhập đó. Thú thật là có nhiều người thích văn học Anh cổ điển nhưng khi bảo viết tên tác phẩm thì đều chẳng thể viết được.”

Ngón tay của Garam chỉ vào phần động lực gia nhập câu lạc bộ. Đó là phần mà Wooyeon đã điền bằng nét chữ viết tay thanh lịch cách đây không lâu. Khác với chữ viết tay tiếng Hàn đầy nguệch ngoạc và méo mó, chữ viết tay tiếng Anh của cậu lại gọn gàng một cách đáng ngạc nhiên.

“Số tác phẩm mọi người viết ra được ít lắm. Thường chỉ vòng quanh Romeo và Juliet, Hamlet với cả Jean Valjean* thôi.”

*Nhân vật chính trong “Những người khốn khổ” - Cuốn tiểu thuyết của văn hào Pháp Victor Hugo, sáng tác năm 1862.

“Nhưng Jean Valjean có phải là tác phẩm kinh điển của Anh đâu ạ?”

“Nếu mọi người viết được tên theo phiên âm tiếng Anh thì chấp nhận hết đó.”

Dohyun đang im lặng lắng nghe không khỏi bật cười.

“Nói gì có lý hơn chút được không.”

Garam không để tâm đến lời lầm bầm của anh.

“Vì có vài đứa nhóc đến đây chủ yếu là để chiêm ngưỡng nhan sắc của tên kia thôi, nên phần này được tạo ra để tụi chị kiểm tra xem mấy đứa có thật lòng muốn gia nhập hay không.”

Sắc mặt Wooyeon khẽ biến đổi. Đôi mắt của Garam bắt đầu sáng long lanh khi thấy cậu cau mày và mím môi. Ngay sau đó, cô thì thầm với giọng đầy mong đợi:

“Xui thật nhỉ?”

“Dạ.”

“...”

Lần này, đến cả Dohyun cũng không thể nói được gì. Anh lén lút tránh ánh mắt của hai người. Mãi một lúc sau, anh mới lên tiếng biện minh:

“Mục đó không phải do anh khởi xướng đâu. Lúc anh xuất ngũ ra thì đã thấy nó rồi.”

“Vậy ai là người khởi xướng ạ?”

Nếu quy định này xuất hiện khi Dohyun nhập ngũ thì mục đích ban đầu khi quy định được tạo ra không phải để nhắm vào anh. Hẳn là các tiền bối cũng chẳng nhìn xa trông rộng đến vậy, mà thực chất trước Dohyun từng xuất hiện một người khiến cho câu lạc bộ phải đề ra quy định đó.

“Quả là một câu hỏi hay.”

Garam bắt đầu điều chỉnh lại tư thế ngồi nghiêm chỉnh. Cô cởi chiếc mũ chụp tai ra và đặt nó lên bàn, hết nhìn Wooyeon lại nhìn đến chiếc mũ. Sau đó, chẳng biết bằng cách nào mà khoảng cách giữa Garam và Wooyeon đã bị thu hẹp lại.

“Wooyeon chị bảo, cái mũ này đáng yêu thật nhỉ. Lúc gấp lại thành hình bánh macaron nè?”

“À, đúng thật ạ…”

Wooyeon thận trọng trả lời với vẻ cảnh giác. Các giác quan theo bản năng truyền đến cho cậu một tín hiệu không lành. Và đúng như dự đoán, Garam đã tận dụng thời cơ để đội chiếc mũ chụp tai lên đầu cậu.

“...”

Gương mặt Wooyeon trở nên nhăn nhó. Cậu muốn lập tức tháo nó ra nhưng rồi đã dừng hẳn ý định đó khi chạm mắt với Dohyun. Trong lúc đó, Garam vừa vỗ tay bôm bốp vừa cười khúc khích.

“Oaaa, con nhà ai mà đáng yêu ghê! Nhỉ, Dohyun?”

Dohyun đang lặng lẽ nhìn cậu khẽ cười nhẹ. Chỉ trong tích tắc, mặt của Wooyeon bắt đầu đỏ bừng lên.

“Ừm.”

“...”

Wooyeon dùng sức tháo mũ ra và ôm tai lại. Dù giả vờ vô cảm nhưng mặt cậu đã đỏ bừng như quả cà chua chín mọng. Garam nhanh chóng phát hiện chiếc mũ chụp tai đã bị tháo xuống.

“Sao lại cởi ra thế? Trông hợp với em lắm mà!”

“Em không muốn tham gia vào câu lạc bộ nữa đâu ạ.”

“Ơ, thằng nhóc này cứ đùa!”

Wooyeon không hề nói đùa. Trái tim đập rộn ràng khiến máu toàn thân cậu nóng bừng. Nghĩ rằng cậu đang dỗi, Garam nuốt tiếng cười vào trong rồi xua xua tay.

“À mà, câu lạc bộ của chúng ta có một truyền thuyết đó.”

“...Truyền thuyết sao ạ?”

Wooyeon hỏi với vẻ mặt trống rỗng, đồng thời đưa tay chỉnh lại tóc. Đến bây giờ cậu mới chợt nhận ra hệ thống sưởi trong phòng có công suất rất cao. Vì không khí nóng nên nhiệt độ cơ thể của cậu mới liên tục tăng lên.

“Chính xác là bốn năm về trước.”

Một giọng điệu nghiêm túc bắt đầu câu chuyện. Wooyeon gặp Dohyun vào bốn năm về trước, truyền thuyết của câu lạc bộ cũng bắt đầu từ bốn năm về trước. Quả là một năm đầy kì lạ.

“Khi đó, số lượng thành viên trong câu lạc bộ ‘Văn học Anh cổ điển’ còn chưa đến mười người.”

Garam nghiêm túc hệt như một vị chiến binh đang thuật lại một truyền thuyết. Mặc dù bị Dohyun xen vào một câu “Lúc đó cậu còn chưa tham gia vào câu lạc bộ nữa” nhưng cô cứ thế mà phớt lờ anh.

“Khi câu lạc bộ đang đứng trước nguy cơ bị diệt vong, tiền bối đứng đầu câu lạc bộ vào thời điểm ấy đã bứng đến một vị cứu tinh.”

Không hiểu vì sao, Dohyun lúc này bỗng khó chịu cau mày. Hừ, anh khịt mũi một cái rồi lắc đầu. Garam hạ giọng xuống và nói một cách nghiêm túc hơn bao giờ hết:

“Vị cứu tinh đó không ai khác chính là ‘Nam thần khoa kinh doanh’.”

“...”

Khuôn mặt Wooyeon dần trở nên nhăn nhó. Thậm chí còn tệ hơn lúc cậu bị đeo mũ chụp tai lên đầu nữa. Kinh doanh… Cái gì cơ? Thấy cậu đờ người chẳng hỏi lại được gì, Dohyun chêm vào giải thích:

“Biệt danh của người đó là ‘Nam thần khoa kinh doanh’.”

“...Thật ạ?”

Wooyeon nổi da gà khắp người. Có biệt danh trẻ con như vậy luôn ấy hả? Dẫu nhiệt độ quanh phòng rất ấm áp, nhưng cậu vẫn không khỏi nổi da gà. Khi cậu xoa tay với vẻ mặt bí xị, Garam bỗng nhe răng cười.

“Cơ mà cũng danh xứng với thực đấy, anh ấy thực sự đẹp như một nam thần luôn. Wooyeon phải gặp anh ấy một lần đấy nhé. Nhiều người nói có vô vàn ánh sáng phát ra từ gương mặt của ảnh luôn.”

“Mặt thì làm sao phát sáng được ạ?”

Mặc dù có hơi khó tin nhưng cũng không phải không có. Ngẫm lại mới nhớ, trong lúc học thêm, cậu thường chẳng dám nhìn thẳng vào mặt Dohyun. Bởi vì khuôn mặt của anh khi cười rạng rỡ như có luồng sáng tỏa ra vậy.

“À ừ nhỉ, em thử xin anh trợ giảng một bức đi.”

“Sao lại là anh trợ giảng ạ?”

“Vì hai người họ đang hẹn hò mà.”

Có vẻ như mùi pheromone lưu lại trên người anh trợ giảng là của vị ‘Nam thần khoa kinh doanh’ này. Chiếc nhẫn đeo trên tay anh ấy có thể là nhẫn đôi.

“Ờm thì, lúc mà anh trợ giảng đó vào câu lạc bộ, mấy đứa nhỏ đã điên cuồng nộp đơn vào đây luôn. Nhưng vì anh ấy không tích cực hoạt động mấy nên tụi nhỏ mới dần dần rời đi. Đó là lúc xuất hiện cái yêu cầu điền tên tác phẩm như bây giờ nhằm để sàng lọc ứng viên. Chị cũng tham gia câu lạc bộ vào thời điểm đó.”

Garam chỉ vào mình với vẻ mặt ngượng ngùng. Nhưng cô không nằm trong số những người lũ lượt rời đi mà vẫn quyết định nán lại câu lạc bộ.

“Hồi đó chưa có Kim Dohyun, nhưng sau khi xuất ngũ thì…”

Garam đang nói dở bỗng nghiêng đầu. Sau khi nghiêng qua lại mấy lần, gương mặt cô khẽ nhăn nhó. Đột nhiên, giọng cô trầm hẳn xuống.

“Wooyeon này.”

“Dạ?”

“Em có phải là...?”

Wooyeon nhăn mặt khi cảm nhận được ánh nhìn đăm đăm của Garam. Từng cái chớp mắt dường như muốn che giấu những bí mật không thể cất nên thành lời. Có thứ gì đó bất chợt vụt qua tâm trí cậu.

‘Ối.’

Cậu quên mất phải kiểm soát pheromone. Cậu đã vô tình tỏa pheromone ra bên ngoài. Mùi hương dịu mát của Omega dần bao trùm căn phòng, và Garam cũng bắt đầu có phản ứng với nó.

“Đợi em một chút ạ.”

Wooyeon bình tĩnh giơ tay lên. Vì khó có thể xử lý khi ngồi nên cậu định giãn khoảng cách một chút. Tuy nhiên, Garam đã bị bản năng chi phối, thậm chí còn gạt phăng lời cậu nói. Bất thình lình, cổ tay cậu bị nắm chặt, mùi hương Alpha mạnh mẽ của Dohyun bao trùm lấy Wooyeon.

“Em là Omega…”

Bộp!

Một tiếng ồn lớn cắt ngang bầu không khí giữa họ. Wooyeon giật mình ngoảnh đầu lại, cậu nhìn thấy Dohyun với vẻ mặt cứng đờ. Dohyun hạ mình xuống, anh lên tiếng ngay khi vừa đập tay xuống bàn.

“Này.”

Wooyeon thoáng suy nghĩ xem lời này nhắm đến ai. Vì Dohyun không nhìn cậu hay Garam mà dán mắt trên cổ tay của cậu. Sau đó, Dohyun trừng mắt nhìn Garam.

“Mở cửa sổ ra.”

“...À ừ.”

Garam trấn tỉnh lại và đứng dậy. Khi cửa sổ được mở ra, một luồng không khí lạnh ùa vào. Thấy Wooyeon nãy giờ vẫn cứ im thin thít, Dohyun nói với cậu với vẻ hơi bối rối:

“Trời lạnh đó. Em mặc thêm áo vào đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro