26. Tôi cũng ghét cậu - Cậu phải chịu trách nhiệm với tôi suốt đời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

026

Vì vậy, Jeong Yeon-min đã không dùng bất kỳ mánh khóe nhỏ nhen nào mà đã thực sự tiêu sạch tiền của mình. Trên đời này không có bí mật nào là vĩnh viễn. Nếu ai đó quyết tâm tìm hiểu tình hình tài chính của một người và sử dụng các phương pháp bất hợp pháp, thì không có gì là không thể biết được.

'Các thành viên khác tin tôi chỉ vì những gì tôi nói, nhưng Yoo Seo-han thì chắc chắn không như vậy.'

Như đã nói trước đây, cậu ta là kẻ âm u, ám ảnh và kiên trì. Hơn nữa, cậu ta hoàn toàn không có chút tin tưởng nào vào Jeong Yeon-min, nên chắc chắn sẽ không để yên mà không điều tra.

Yoo Seo-han là loại người sẽ ngay lập tức tiến hành điều tra ngầm khi có cơ hội. Đó là những gì Jeong Yeon-min đã quan sát thấy.

"Nếu cậu không tin, thì hãy điều tra đi. Bài báo cũng đã đăng rồi, cậu phủ nhận thì được gì chứ?"

Sự kiên định trong giọng nói của Jeong Yeon-min khiến biểu cảm của Yoo Seo-han dần dần thay đổi thành vẻ ngạc nhiên, như thể cậu ta đang tự hỏi "Thật sao?".

Trước mặt Yoo Seo-han, Jeong Yeon-min quyết định đập tan mọi hy vọng của cậu ta bằng cách khẳng định rõ ràng ý định của mình.

"Tôi sẽ sớm phải ra cảnh sát để điều tra. Có cần tôi cho cậu xem ngay bây giờ số dư tài khoản của tôi không?"

"......."

"Tôi hoàn toàn phá sản rồi. Nếu cậu đuổi tôi đi, tôi cũng không có chỗ nào để đi."

"...Đó là điều đáng tự hào sao?!"

Cuối cùng Yoo Seo-han không thể kiềm chế được và hét lên như một tiếng kêu lạc giọng. Jeong Yeon-min cảm thấy hứng thú khi phá vỡ vẻ lạnh lùng và thờ ơ mà Yoo Seo-han cố tình tạo ra, nên càng thêm khiêu khích cậu ta.

"Cậu không biết sao, đánh bạc làm mất tiền rất dễ dàng. Đánh bạc là thứ không thể dứt ra được, ngay cả khi chặt tay."

"..."

"Một khi đã thắng lớn một lần, mắt tôi như muốn phát điên. Cậu cũng biết tôi thích tiền mà. Không cần nỗ lực, tiền cứ thế đổ vào. Vì vậy - ưc!"

Yoo Seo-han nắm lấy cổ áo của Jeong Yeon-min. Cái cảm giác bàn tay như một đóa hoa nhỏ trên cánh đồng, nay lại mạnh mẽ siết chặt Jeong Yeon-min, thật không thể tin được.

"Câm miệng lại! Thật kỳ lạ...! Cậu không phải là loại người như vậy, và dù có là như thế, thì cậu cũng không phải người sẽ tìm đến tôi!!"

"Tại sao cậu nghĩ vậy? Cậu đã nói nếu tôi phá sản, cậu sẽ nuôi cơm tôi mà-"

"...Cậu cũng biết rõ tôi không có ý đó khi nói thế!"

Yoo Seo-han hét lên. Vì không lường trước được phản ứng đó, Jeong Yeon-min không thể nói hết câu.

Đương nhiên lúc đó ý định là châm biếm. Yoo Seo-han cũng biết rõ, và Jeong Yeon-min, người nghe câu nói đó, cũng biết rõ.

Nhưng bề ngoài thì "Ừ? Không phải như thế đâu. Ý tớ là nếu cậu gặp khó khăn thì tớ sẽ mời cậu ăn cơm để động viên thôi mà." Đó là cách mà những người trong giới giải trí thường bao biện. Cả hai đều hiểu điều đó. Họ là những con người điển hình của giới giải trí.

Jeong Yeon-min thường đùa trên các talkshow rằng, "Tôi không lo chết đói đâu, vì Yoo Seo-han đã hứa sẽ lo bữa ăn cho tôi rồi." Và Yoo Seo-han sẽ đáp lại, "Đúng vậy, tôi sẽ đảm bảo rằng Yeon-min không bị đói đâu," giả vờ tử tế.

... Bây giờ thì nói ra rằng, "Ý thật của tôi là muốn châm biếm cậu đấy!" thì thật sự không cần thiết. Cả hai đều biết rõ những trò đó là để chọc tức nhau.

Nhưng việc đó có nghĩa là...

"Cậu thực sự muốn rút lại những gì đã nói sao?"

Jeong Yeon-min cảm thấy cực kỳ ấm ức và thậm chí có chút buồn. Cậu không ngờ rằng Yoo Seo-han lại ghét cậu đến mức này.

"Thật không thể tin được mình đã mất hết tài sản vì một kẻ như thế này..."

Nếu nghĩ về số tiền đã mất, cậu có thể bật khóc ngay tại chỗ.

Lúc đó, trong khi người thực sự muốn khóc là cậu, Yoo Seo-han lại cúi đầu xuống.

"...Cậu biết rõ mà, khi cậu hỏi liệu tôi có chịu trách nhiệm không, tôi nói với ý châm biếm."

Jeong Yeon-min biết rất rõ. Chính hởi vì thế nên cậu đã tức giận và giữ sự hận thù trong lòng suốt nhiều năm qua.

"Thật khó để được mời một bữa cơm."

Cậu nhìn Yoo Seo-han với ánh mắt lạnh lùng, và không hiểu tại sao, cảm xúc của Yoo Seo-han lại càng trở nên gay gắt.

Như thể cậu đã nhai đi nhai lại những lời này trong lòng suốt nhiều năm, Yoo Seo-han tuôn ra những lời oán hận mà không chút ngập ngừng.

"Cậu ghét tôi. Tôi cũng ghét cậu! Đó là lý do tôi nói thế, nhưng tại sao cậu lại lợi dụng điều đó để tìm đến tôi!"

"......"

"Đi tìm những thành viên khác mà cậu thích! Sao lại đến tìm tôi? Đi đi!"

Yoo Seo-han hét lên, run rẩy như một con chó bị bỏ rơi.

Phản ứng như bị đào bới vào chỗ đau. Hình ảnh bất ổn này cho thấy Seo-han đã không thể vô tâm trước 'một thứ gì đó' suốt thời gian dài.

"Này, cậu..."

Nhận thấy tình trạng kỳ lạ của Yoo Seo-han, Jeong Yeon-min chăm chú quan sát cậu. Tuy nhiên, Yoo Seo-han cúi đầu xuống, khiến không thể nhìn thấy biểu cảm của cậu. Vì vậy, Jeong Yeon-min cúi người xuống, cố gắng nhìn vào khuôn mặt giấu kín của Yoo Seo-han.

Trong mắt Yoo Seo-han có nước mắt. Thứ mà Jeong Yeon-min tưởng là ánh sáng của sự giận dữ và oán hận thực chất là nước mắt.

"!!!"

Ngay khi ánh mắt chạm nhau, Yoo Seo-han như muốn khóc nhiều hơn, và Jeong Yeon-min cảm thấy đầu óc mình trống rỗng. Cảnh Yoo Seo-han khóc chưa từng tồn tại trong suy nghĩ của Jeong Yeon-min.

'Chỉ vì cậu không thích nuôi tôi sao?'

Có lẽ Yoo Seo-han hành xử như vậy không phải chỉ vì ghét Jeong Yeon-min. Có thể còn có lý do khác nữa.

'Nếu chỉ vì ghét mình, vì sợ mình dính dáng, thì không nên khóc chứ.'

Có những người thỉnh thoảng không kiềm chế được cảm xúc và khóc khi giận, nhưng Yoo Seo-han không thuộc kiểu đó. Jeong Yeon-min biết rõ Yoo Seo-han có thể lạnh lùng với người khác như thế nào.

"......."

Jeong Yeon-min nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu Yoo Seo-han không khóc. Với những người đàn ông khác thì không bao giờ cậu ấy có ý nghĩ đó, nhưng đối với các thành viên trong nhóm thì Jeong Yeon-min luôn ngoại lệ.

Nhưng an ủi dịu dàng? Làm sao mà làm được. Để an ủi Yoo Seo-han trong tình huống này, Jeong Yeon-min phải nói rằng: "Cậu ghét tôi, tôi xin lỗi. Tôi sẽ không ăn cơm của cậu."

Đó là cách chắc chắn nhất để loại bỏ lý do khiến Yoo Seo-han khóc. Loại bỏ nguyên nhân khiến cậu ấy khóc là cách an ủi dịu dàng.

Nhưng Jeong Yeon-min không thể làm điều đó.

"Tại sao ư? ...Bởi vì thật sự tôi KHÔNG CÒN TIỀN. Để đạt được mục đích của mình, tôi đã tiêu hết toàn bộ tài sản rồi!"

Jeong Yeon-min phải làm mọi cách để sống nhờ nhà Yoo Seo-han. Vì điều đó, cậu ấy đã làm đủ mọi thứ...

"...Yoo Seo-han."

Vì vậy, cậu ấy quyết định thử một cách khác để làm Yoo Seo-han ngừng khóc.

Thay vì nói những lời lo lắng mơ hồ, việc chọc tức người khác đôi khi lại có hiệu quả tốt hơn trong việc làm họ ngừng khóc.

"Vì thế tôi mới đến đây."

"...Gì cơ?"

"Cậu nói đúng, tôi không thể nhờ cậy các thành viên khác vì tôi quý mến họ... Nghiệp mà cậu đã tạo ra thì cậu phải gánh chịu. Đúng không?"

"Cái gì, cái gì...?"

Trong một khoảnh khắc, mặt Yoo Seo-han trở nên vô cùng kinh ngạc, mắt đỏ hoe. Biểu hiện ngạc nhiên đó khiến Jeong Yeon-min buồn cười.

Sau sự kinh ngạc là sự tức giận. Yoo Seo-han có vẻ như đang rất tức giận, môi run lên và mắt đỏ hoe, Jeong Yeon-min tung ra đòn quyết định.

"Chính vì cậu nên tôi mới đến đây. Tôi sẽ thoải mái làm phiền cậu."

"Soạt-!"

Cuối cùng, Yoo Seo-han buông lỏng tay, và Jeong Yeon-min cảm thấy cổ mình được giải phóng.

'Thật là một thời kỳ khó khăn, ngay cả với giám đốc cũng không  phải đối mặt thế này.'

Jeong Yeon-min nhận ra rằng tay của Yoo Seo-han mạnh hơn cậu nghĩ. Cậu xoay cổ để giảm bớt sự đau nhức.

Khi đó, Yoo Seo-han nói một cách bình tĩnh, nhẹ nhàng và vô cảm. Cảm giác mất mát, cô đơn và trống rỗng pha trộn lại, giọng nói của cậu ta giống như một đại dương đen tối đầy những cảm xúc tiêu cực.

"...Được... thôi."

"......"

"Nếu đó là lý do thì... tôi hiểu rồi."

Hành vi bất ổn của Yoo Seo-han biến mất một cách đáng ngạc nhiên. Nhìn xem, đó là một lời an ủi hiệu quả đến mức nào.

Yoo Seo-han không còn cư xử kỳ lạ nữa.

Khi Jeong Yeon-min trở về quê, Yoo Seo-han đã gọi cho cậu gần 1,000 cuộc điện thoại để làm phiền cậu một cách khắc nghiệt. Cậu ta không hề đòi hỏi hoặc tỏ ra bối rối khi thấy Jeong Yeon-min nôn mửa và mắt cậu ta như muốn lộn ngược lên. Và bây giờ, cậu ta không còn tỏ ra tuyệt vọng nắm lấy cổ áo của người khác bằng khuôn mặt đẫm nước mắt.

Yoo Seo-han đã trở lại với dáng vẻ điềm tĩnh, lạnh lùng và khô khan mà Jeong Yeon-min từng biết.

"Nhưng mà...."

Trong khoảnh khắc, không khí thay đổi. Yoo Seo-han, người dường như chấp nhận sự khó khăn mà mình phải chịu đựng, đột nhiên mở to mắt.

Cậu ta quay trở lại với dáng vẻ đối đầu, như khi mỉa mai Jeong Yeon-min bằng câu nói "Nếu cậu phá sản, tôi sẽ cho cậu ăn."

"Chỉ ăn cơm thôi rồi biến đi! Tôi chỉ hứa sẽ cho cậu ăn cơm. Sau đó, cút khỏi mắt tôi!"

Nhìn cái tính cách lại sống dậy mãnh liệt kìa.

Nhìn Yoo Seo-han gào thét, Jeong Yeon-min cười khẩy. Lần này, cậu định nói một điều gì đó thật nực cười.

"Yoo Seo-han, đừng nghĩ rằng chỉ một bữa là xong. Một khi tôi đã 'phá sản', cậu phải chịu trách nhiệm với tôi suốt đời."

"Gì cơ? Đừng tự ý quyết định như vậy! Đâu có luật nào như thế!"

"Khi trong hợp đồng không ghi rõ thời hạn thì đương nhiên là suốt đời. Lời hứa miệng cũng tương tự như vậy."

Yoo Seo-han há hốc mồm vì kinh ngạc. Nhưng lý lẽ điên rồ của Jeong Yeon-min chưa dừng lại ở đó. T Trước khi Yoo Seo-han kịp suy nghĩ và phản bác, cậu đã tiến hành thao túng tâm lý cậu ta.







★★★★★BL\TheKasVN ★★★★★

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro