30. Sao chứ?! Tôi không thể chặn nó được à

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

030

'...Tất nhiên trong số các bác sĩ, y tá cũng sẽ có người hâm mộ tôi chứ. Tôi lại không nghĩ đến điều này.'

Mặc dù đã hoạt động trong giới giải trí hơn 10 năm, nhưng việc nói ra điều này vẫn khiến Jeong Yeon-min cảm thấy hơi xấu hổ. Cậu vẫn không thể dễ dàng tưởng tượng rằng những người làm công việc có chữ "bác" lại có thể thích Jeong Yeon-min.

'Nếu tôi không phải là một người nổi tiếng, có lẽ tôi sẽ không bao giờ dính líu đến những người này, trừ bọn lừa đảo.'

Cuộc sống của một người nổi tiếng thật không thể dễ dàng đến cả việc đi bệnh viện.

Dù sao đi nữa, Jeong Yeon-min cũng không biết nên cảm thấy không có mặt mũi, ngượng ngùng hay lúng túng, cảm giác của cậu khá là bế tắc.

Nếu người này nói với Jeong Yeon-min rằng "Anh làm sao có thể như thế được!! Jeong Yeon-min đã góp một vài thanh sắt xây dựng cho tòa nhà công ty của các anh mà!!" thì cậu cũng không biết phải nói gì.

'Có lẽ đây là thử thách mà một thần tượng nổi tiếng phải chịu đựng...'

Nhưng ánh mắt của người hâm mộ lại có vẻ kỳ lạ. Không phải là ánh mắt đang chờ đợi như kiểu "Mày bị bắt quả tang rồi, thằng này", cũng không phải là ánh mắt tổn thương kiểu "Tôi đã tin anh, sao anh lại làm như vậy?".

... Đó là ánh mắt như nhìn thấy yêu quái hoặc linh vật. Jeong Yeon-min  biết đó là một cách diễn đạt lạ lùng. Jeong Yeon-min không phải là yêu quái hay linh vật. Cậu cố gắng lý giải ánh mắt đó theo hướng có thể hiểu được.

'Có phải vì họ thấy việc nhìn thấy tôi ngoài đời là quá bất ngờ không...?'

Nhưng... nếu lý do là như vậy, thì ánh mắt phải đầy cảm thán chứ? Ánh mắt của người này lại khác hẳn. Đó là ánh mắt chứa đựng một sự rối ren không thể diễn tả được.

...Như thể họ biết điều gì đó về Jeong Yeon-min...?

"Cậu đang nghĩ cái quái gì vậy...?"

Không đúng. Có lẽ Jeong Yeon-min đã nhầm. Rõ ràng là ánh mắt này phải thuộc về một trong hai kiểu "Mày bị bắt quả tang rồi, thằng này" hoặc "Tôi đã tin anh, sao anh lại làm như vậy?".

Jeong Yeon-min dùng tay không bị thương để gãi đầu một cách ngượng ngùng và nói.

"Ừm... Xin lỗi vì chuyện đánh bạc."

"Anh thật sự đã đánh bạc à?"

Có vẻ người này vẫn đang ở giai đoạn phủ nhận kiểu "Anh ấy không thể nào làm điều đó!".

Jeong Yeon-min  biết ơn vì cô ấy vẫn còn tin cậu. Những người xung quanh Jeong Yeon-min đều chắc chắn rằng cậu đã đánh bạc đến mức chẳng ai thèm chất vấn cậu nữa. Ngay cả người trong công ty cũng chỉ hỏi tại sao Jeong Yeon-min lại làm vậy. Chết tiệt...

"...Tôi sẽ được minh oan, nên đừng ghét tôi quá."

"......"

Nói vậy nghe như Jeong Yeon-min định dùng tiền để mua chuộc và được minh oan.

...Trong thời buổi này, nói như thế có khi còn bị khinh thường hơn.

Không biết người hâm mộ đang nghĩ gì trong đầu, Jeong Yeon-min vội vàng nói thêm.

"Không phải là tôi dùng mưu để được minh oan, mà thật sự tôi không đánh bạc."

"Anh à."

"...Ừ?"

"...Anh đang nghĩ gì vậy?"

Thật đáng sợ. Jeong Yeon-min đổ mồ hôi lạnh, suy nghĩ cách để thoát khỏi tình huống này.

Có vẻ như cô ấy bị sốc nặng vì Jeong Yeon-min, nhưng cậu hy vọng cô ấy hiểu rằng một người nổi tiếng bị đặt vào tình huống như thế này cảm thấy lo sợ thế nào.

Các thành viên trong nhóm nghĩ rằng Jeong Yeon-min  là người không biết sợ, nhưng không phải vậy. Cậu cũng sợ những phản ứng kỳ lạ từ những người không rõ danh tính hướng về mình.

'Có lẽ nên cúi đầu xin lỗi thì tốt hơn?'

Jeong Yeon-min  sẽ không bao giờ đánh bạc, đầu tư vào tiền ảo, hợp đồng tương lai hay đầu tư vào các công ty lạ nữa. Có lẽ Jeong Yeon-min đã bị điên trong giây lát. Và còn nhiều điều khác cậu có thể nói.

Nhưng trước khi Jeong Yeon-min kịp mở miệng, fan hâm mộ đã nói. May mắn thay, đó là một phát ngôn có vẻ đã lấy lại được chút lý trí.

"Thật ra thì, không cần phải nói với một fan hâm mộ như Jeong Yeon-min những điều đó. Nhưng cậu vẫn tò mò. Tại sao... anh đang nghĩ gì vậy?"

"......."

"Liệu một ngày nào đó, một fan hâm mộ nhỏ bé như tôi có thể hiểu được lý do không. Khi nghĩ về điều đó, thời gian mà tôi yêu thích trở nên vô nghĩa. Nhưng đúng là, làm sao một người như tôi có thể nghe được tâm tư của một người như anh."

Lòng tự trọng của cô ấy thật sự rất thấp. Dù Jeong Yeon-min đã nắm bắt được tâm lý của đối phương, nhưng điều đó vẫn khiến cậu rất ngạc nhiên.

Vì thế, Jeong Yeon-min đã giữ cô ấy lại và nói chuyện, thay vì để cô ấy xin lỗi và quay lại làm một y tá chăm sóc bệnh nhân chứ không phải là một fan hâm mộ của Memoire.

"Không hề có chuyện 'chỉ là fan' đâu."

"...Sao cơ?"

"Cô đã học hành và có một công việc đàng hoàng mà. Đó là điều đáng tự hào. Thậm chí cậu còn làm việc ở bệnh viện, điều này yêu cầu sự thông minh và chuyên nghiệp. Vậy tại sao lại nghĩ mình chỉ là 'fan nhỏ bé'?"

Jeong Yeon-min nói những lời này từ tận đáy lòng, nhưng ánh mắt của cô y tá vẫn lạnh lùng. Cảm giác như cô ấy đang nghĩ 'Chỉ là những lời nói suông thôi'.

Từ phản ứng bình thản đó, Jeong Yeon-min lại càng chắc chắn rằng cô ấy là một fan lâu năm của Memoire. Không phải kiểu fan mù quáng mới đầu.

Dù sao thì đã nói ra, Jeong Yeon-min phải hoàn thành ý của mình. Cậu suy nghĩ một lúc rồi tiếp tục.

"Ngược lại, tôi gây rắc rối và mất công việc hiện tại. Vậy nên, cô mới là người đáng nể hơn tôi. Và về việc tôi đang nghĩ gì...."

Jeong Yeon-min quyết định chia sẻ suy nghĩ của mình mà người hâm mộ muốn biết. Có lẽ như vậy sẽ làm dịu bớt nỗi đau của cô ấy.

'Bây giờ mình đang nghĩ gì nhỉ?'

Sau khi suy nghĩ một cách nghiêm túc, Jeong Yeon-min nói.

"...Yoo Seo-han có nấu ăn ngon không nhỉ?"

"Cái gì...?"


* * *

[Yoo Seo-han]

Reng reng-! Reng reng-!

Sau cuộc gặp gỡ bất ngờ với fan ở cầu thang thoát hiểm, Yoo Seo-han gọi điện cho cậu. Có vẻ cậu gọi vì đã nhận đơn thuốc và thanh toán viện phí xong nhưng không thấy Jeong Yeon-min đâu khi quay lại.

"Alô-"

"Cậu đang ở đâu!!"

...Cậu ta lại nổi giận rồi. Đang định nghe điện thoại một cách bình thường thì lại gặp rắc rối. Không hiểu sao mấy đứa từng cùng nhóm lại thích làm phiền tai mình đến vậy.

Dù cảm thấy chán nản với tình huống lặp đi lặp lại này, Jeong Yeon-min vẫn giữ bình tĩnh nói:

"Tôi ở cầu thang thoát hiểm."

"Sao cậu lại tự ý đi lung tung! Tôi đã bảo cậu ở đó mà! Sao không nghe lời người khác nói hả?! Đợi ở đó! Tôi sẽ đến ngay...."

Nghe cứ như Yoo Seo-han là bố mẹ Jeong Yeon-min, còn J eong Yeon-minthì là đứa trẻ mẫu giáo dưới 5 tuổi vậy. Nghĩ cậu ta thật kỳ lạ, Jeong Yeon-min phớt lờ mấy lời lăng nhăng của cậu ta.

Tiếng bước chân và giọng nói của Yoo Seo-han mờ nhạt qua cánh cửa thoát hiểm. Ban đầu, Jeong Yeon-min cũng không di chuyển xa đến mức Yoo Seo-han phải làm ầm lên.

Tiếng bước chân vang lên ngày càng gần, kèm theo những lời cằn nhằn không ngừng từ cậu ấy. Jeong Yeon-min liền hỏi điều thắc mắc trong đầu:

"Cậu, tại sao lại chặn số của các thành viên và nhân viên công ty?"

-.......

"...Alo?"

-.......

Tiếng bước chân qua cánh cửa thoát hiểm đột nhiên dừng lại, và cái miệng vốn đang liên tục càu nhàu cũng ngừng hoạt động.

'Hửm?'

Jeong Yeon-min ngạc nhiên vì Yoo Seo-han không trả lời ngay lập tức, nghĩ rằng cậu ấy sẽ giải thích lý do một cách đơn giản. Hành động như thể có điều gì đó khiến cậu ấy cảm thấy áy náy trong lòng.

Dù Yoo Seo-han tỏ ra thân thiện bề ngoài, cậu luôn suy tính nhiều điều về hành động của người khác. Đó chính là lý do Jeong Yeon-min cảm thấy khó chịu về cậu ấy... Cậu ấy luôn đặt ra những tiêu chuẩn đạo đức khắt khe.

'Cậu luôn kích thích tính trêu chọc của tôi lên dù không có nguyên do gì.'

Thực ra, việc Yoo Seo-han chặn tất cả cuộc gọi và tin nhắn của các thành viên và nhân viên công ty không khiến Jeong Yeon-min bận tâm nhiều. Chỉ đơn giản nghĩ rằng chắc hẳn cậu ấy có lý do gì đó...

Có lẽ vì chuyện đó chưa ảnh hưởng trực tiếp đến Jeong Yeon-min.

"......."

Jeong Yeon-min bước nhẹ đến gần cửa thoát hiểm. Mục đích là để cậu ấy không nhận ra và bỏ chạy.

Hù!

Jeong Yeon-min mở toang cửa. Ngay trước mặt cậu, Yoo Seo-han đứng cứng đơ, cầm điện thoại và không trả lời.

"!!!"

Jeong Yeon-min kéo Yoo Seo-han vào khu vực cầu thang thoát hiểm và đóng cửa lại.

Cánh cửa kêu "cạch" một tiếng vang lớn, tạo ra sự tương phản rõ rệt với sự im lặng tĩnh mịch trong cầu thang thoát hiểm.

Jeong Yeon-min cười nham hiểm, tiến lại gần mặt Yoo Seo-han và hỏi:

"Tại sao cậu lại chặn cuộc gọi của điện thoại tôi?"

Đời người mấy khi có cơ hội trêu chọc Yoo Seo-han và cậu ấy gặp khó khăn như thế này chứ.

Yoo Seo-han cố gắng không nhìn thẳng vào Jeong Yeon-min, quay đầu sang hướng khác. Tư thế này khiến Jeong Yeon-min trông như đang quấy rối cậu ấy vậy.

'...Cậu ta bị làm sao thế?'

Khi Jeong Yeon-min cảm thấy tình huống này thật kỳ quặc, Yoo Seo-han phản ứng theo cách mà Jeong Yeon-min không thể nào ngờ tới.

"...Sao chứ?! Tôi không thể chặn nó được à?!"

"Gì cơ?"

"Tôi... Tôi làm thế không được sao?"

...Yoo Seo-han cố gắng cãi lại mà không có lý do gì rõ ràng, chỉ là sự bướng bỉnh và thiếu logic.

Jeong Yeon-min đứng ngơ ngác, không biết phải phản ứng thế nào. Thật không ngờ Yoo Seo-han, người không phải là ai khác, lại hành xử như vậy.

'Cậu ta... sao thế này?'

Không phải là cậu em út, mà lại là Yoo Seo-han hành xử thế này? Điều này thật sự không thể xảy ra trong hoàn cảnh bình thường.

Yoo Seo-han bắt đầu đỏ mặt nhưng vẫn không nói rõ lý do, chỉ lén lút liếc nhìn xung quanh. Jeong Yeon-min đứng nhìn cậu ấy với tâm trạng phức tạp, rồi gọi tên cậu ấy.

"Yoo Seo-han."

Yoo Seo-han quay lại nhìn cậu, ánh mắt vẫn lộ rõ sự lo lắng và ngượng ngùng. Jeong Yeon-min thở dài, cố gắng kiềm chế cảm xúc và nhẹ nhàng hỏi lại:

"Cậu chặn họ vì lý do gì? Nói rõ ra đi, được không?"

"...Sao chứ?"

Yoo Seo-han hỏi lại, cậu ấy lặng lẽ quay đầu và lén nhìn Jeong Yeon-min, lo lắng cậu sẽ nổi giận.

Như đã nói, Jeong Yeon-min không hề giận Yoo Seo-han vì hành động của cậu ấy. Sự phản ứng khác thường của cậu ấy khiến cậu không khỏi ngạc nhiên, và bây giờ là một cảm giác nghiêm túc hơn.








★★★★★BL\TheKasVN ★★★★★

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro