17. Lí do ly hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi MJ đánh thức anh, Dowon không nhận ra mình đang ngủ. Anh từ từ mở mắt rồi nhắm lại. Tâm trí anh như bị đóng băng vì quá mệt mỏi. Những suy nghĩ không thể liền mạch. Anh nhìn chằm chằm món canh gà trước mặt với đôi mắt vô hồn. Anh không thể hiểu những gì MJ đang nói. Tỏi được đập nát và cho vào canh. Gia vị duy nhất có thể thấy là muối và hạt tiêu. Bất cứ ai nhìn vào cũng biết đây không phải là thức ăn bày bán ngoài chợ, mà là ai đó tự tay nấu.

"Đây là lần đầu tiên sau khi ly hôn."

Ai đã nấu đồ ăn cho anh? Dowon lẩm bẩm nói, nhấc thìa múc canh rồi lại nhắm mắt và gục xuống. Đêm Giáng sinh thức trắng và ngày hôm sau căng thẳng đến mức anh thậm chí không thể thư giãn một giây nào. Cơn buồn ngủ ập đến cùng với sự mệt mỏi tích tụ từ chuỗi ngày làm việc tăng ca. Dowon cố gắng mở mắt nhiều lần nhưng đều bỏ cuộc. MJ đặt thìa xuống và dọn bát sang một bên.

"Bác sĩ nằm xuống và ngủ đi."

Dowon chớp đôi mắt lim dim trước giọng nói êm ái của MJ. "Ngủ thế này không thoải mái đâu, để tôi cởi đồ giúp anh." và MJ mở khóa quần của anh. Trong lúc đó, Dowon úp mặt vào gối và hít thở đều đặn.

Không khí trên núi se lạnh. Có những bức tường chắn gió và chăn để giữ ấm nhưng anh vẫn cảm thấy lạnh lẽo hơn trung tâm thành phố. Những ngày trên núi thật ngắn ngủi, thậm chí trời đã chạng vạng sau 5 giờ chiều. Căn nhà bỏ hoang, rậm rạp cây cối, từ 4 giờ chiều đã tối mịt.

Tiếng quạ kêu vọng lại gần như thể chúng đang tìm tổ, hòa lẫn với tiếng thú rừng từ sâu thẳm trong núi. Tiếng bước chân của động vật giẫm lên lá rụng trên tuyết. Tiếng đào đất và cào móng vào thân cây khô. Những con thú hoang không xác định kêu lên như để tìm kiếm bạn tình hoặc gầm gừ để xua đuổi những kẻ xâm nhập.

Dowon cuộn tròn trong chăn. Có lẽ do anh mặc áo cộc tay trong ngôi nhà không có thiết bị sưởi nên thân thể không được tốt. Anh kéo chăn lên đến mũi, co đùi và đầu gối áp sát vào ngực. Thay vì chiếc quần jean đông cứng trong gió lạnh, anh lại cảm nhận được làn da trần của mình. Anh không thể nhớ mình đã cởi quần từ khi nào.

Anh mở mắt ra để tìm quần. Bốn phía tối đen như mực, không thể nhìn rõ hình dáng đồ vật. Dowon chớp mắt trong bóng tối và nâng người lên. Ít ra vẫn mặc quần lót và áo phông nên anh cũng bớt hoang mang.

Dowon nhìn quanh căn phòng tối đen, không thể thấy cái bàn gãy chân hay tấm thảm lông xù xì. Anh vòng tay ra sau lưng, mò mẫn bức tường và sàn nhà bụi bặm dưới tấm chăn, nhưng không thể cảm nhận được chiều sâu hay điểm kết thúc. Anh cảm thấy như mình đang chết ngạt trong bóng tối. Đây là lần đầu tiên trong đời Dowon chìm trong đêm tối không một ánh đèn.

"MJ?"

Không có động tĩnh nào cả. Dowon thở ra thật nhanh khi không khí trở nên lạnh hơn vào ban đêm. Dowon quấn chăn quanh người như một chiếc áo khoác và đứng dậy. Mỗi bước đi dường như vướng phải thứ gì đó và lăn tròn. Anh không thể nhìn thấy, chỉ có thể nghe thấy tiếng lăn thình thịch của đồ vật.

Anh đã sợ hãi. Nỗi sợ bóng tối như một sinh vật luồn lách và bò lên từ vực thẳm. Cho dù anh tự trấn an bản thân bao nhiêu lần, anh vẫn không thể bình ổn nhịp tim đang bắt đầu tăng tốc. Anh cố tìm cánh cửa bằng cách dò dẫm trên tường. Đã đến lúc nên hành động liều lĩnh để thoát khỏi bóng tối.

"Anh sẽ bị cảm lạnh nếu ăn mặc như thế mà ra ngoài."

"Ah."

Một tiếng kêu nhẹ nhõm thoát ra từ miệng Dowon. Anh cảm thấy cánh tay của MJ quấn quanh tấm chăn, kéo anh sát lại gần. Trước khi kịp nhận ra, anh đã ngồi lên đùi cậu. Thái độ của MJ rất thoải mái, khác với Dowon đang bối rối vì không thể nhìn thấy gì. Ngay cả trong bóng tối đen kịt, MJ vẫn hành động tự nhiên như thể nhìn rõ mọi thứ. 

Cậu kéo lại tấm chăn đang rơi xuống để làn da trần của Dowon không bị lộ ra ngoài. Khi Dowon cúi đầu xuống vì không biết nhìn vào đâu, MJ nâng cằm anh lên và hướng nó về phía khuôn mặt mình. Dowon chớp chớp mắt, không thể nhìn rõ hình bóng của MJ. Anh vươn tay theo hướng tiếng thở vang lên trên trán.

Đầu ngón tay anh chạm vào cằm và môi cậu. Có lẽ vì anh không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì nên những đầu ngón tay vốn trở nên nhạy cảm hơn bình thường, giờ cảm nhận được mọi thứ về MJ. Dường như thời gian qua anh chỉ để ý đến những vết sẹo bỏng dai như thịt lợn. Làn da còn nguyên vẹn thật mềm mại và ấm áp.

Dowon chạm vào chiếc mũi đang hít thở chầm chậm. Khi anh di chuyển sang bên cạnh một chút, cảm giác vết bỏng lướt trên đầu ngón tay thật ấn tượng, ấn tượng nhất trong các bộ phận cơ thể tạo nên MJ.

"Bây giờ là mấy giờ?"

MJ trả lời câu hỏi của Dowon.

"Vẫn còn là Giáng sinh."

"Cậu có thể bật đèn lên không? Nếu là vì không có điện thì thắp nến cũng được."

"Nếu thắp đèn ở đây vào ban đêm thì thú rừng sẽ mò tới. Anh không muốn bị ăn thịt bởi những con thú đói đâu nhỉ. Qua đêm như thế này là cách khôn ngoan."

"Vậy thì cậu phải ngủ đi chứ, sao lại ngồi đây?"

"Tôi có rất nhiều điều phải suy nghĩ. Đầu óc hỗn loạn hết cả lên nên tôi không thể ngủ được."

MJ không thể ngồi yên, những đầu ngón tay gõ nhịp nhịp lên đầu gối. Lần này, cậu vuốt ve Dowon qua tấm chăn. Mặc dù bàn tay của MJ là một bộ phận cơ thể của cậu ta, nhưng dường như nó có một bản ngã hành động độc lập.

"Hai lòng bàn tay trống trải sẽ khiến tôi rất bất an. Vậy nên tôi thường cầm theo bật lửa. Nhưng nếu làm thế, tôi sẽ liên tục phóng hỏa. Muốn sống lương thiện cũng thật khó khăn."

Giọng của MJ bình tĩnh hơn so với ban ngày. Một trạng thái lý trí mà không đan xen quá nhiều cảm xúc.

"Khi không thể chịu đựng được nữa, tôi sẽ tìm đến ổ mại dâm hoặc phóng hỏa. Nếu không bóp mông phụ nữ thì tôi sẽ lại tìm bật lửa. Tôi thậm chí còn không hút thuốc. Vậy thì, bác sĩ, tôi có thể chạm vào cơ thể anh không? Tôi sẽ không làm gì cả."

Cậu ta đã chạm vào thì không thể nói là "không làm gì cả". Dowon muốn cảnh báo cậu về sự thật này, nhưng anh không cự tuyệt. Anh có cảm giác khác khi thấy MJ nói về tình dục vào ban ngày. Hệ thống suy nghĩ của MJ rất đơn giản. Không có phép ẩn dụ nào trong suy nghĩ và hành động của cậu. Nó thẳng thắn và chính xác, rõ ràng như mũi tên bắn vào mục tiêu.

Tuy rằng những suy nghĩ và hành động kia không trải qua quá trình xã hội hóa bình thường, đó là một vấn đề, nhưng không chúng quá khó hiểu. Những trường hợp như MJ, bác sĩ càng đàn áp thì bệnh nhân càng kháng cự tâm lý. Nếu anh yêu cầu cậu đừng làm điều gì đó một cách tiêu cực, nó sẽ kích hoạt tư tưởng tội phạm hung hăng.

Cho nên anh cần phải phải để cậu ta tự do một chút để tính bốc đồng không bùng phát thành bạo lực, miễn là MJ không vượt quá giới hạn. MJ đã có một phanh hãm gọi là Bisous. Nếu sử dụng phanh đúng cách, tính bốc đồng của MJ có thể mở ra một hướng khác mà không cần tạo quá nhiều áp lực cho cậu.

"Ừ, được, không sao đâu."

Dowon vừa trả lời xong thì MJ liền luồn tay vào trong chăn. Bàn tay ban ngày lang thang khắp eo và lưng bạo dạn nắm lấy mông Dowon. Mặt Dowon nóng bừng. Vì mất tầm nhìn trong bóng tối mà xúc giác của anh trở nên nhạy bén. Tâm trí hình dung ra bàn tay dâm đãng của MJ.

"Bác sĩ, tại sao anh lại ly hôn?"

Dowon rùng mình khi MJ chạm vào quần lót. Cậu ta bóp mông Dowon như thể đang bóp mông phụ nữ. Thật xấu hổ khi bị chạm vào bộ phận cơ thể, thứ dành cho việc làm tình. Gọi là bạo lực thì mơ hồ nên anh không thể nói đây là cưỡng hiếp. Dowon bồn chồn khó chịu, nhưng nhanh chóng quyết định mặc kệ đôi bàn tay.

"Tại sao cậu lại hỏi chuyện đó?"

"Tôi chỉ tò mò thôi. Bác sĩ có nhân cách tốt, đẹp trai, công việc tử tế, kiếm tiền giỏi. Tôi không nghĩ rằng anh cần phải ly hôn."

"Tôi không có lý do gì để trả lời vấn đề cá nhân của mình cả."

"Tôi cũng đã kể anh nghe rất nhiều chuyện đời tư."

"Bởi vì cậu là người cần phải thành thật mọi điều với tôi."

"Nhưng tôi vẫn muốn nghe. Tôi không hiểu tại sao một người như anh lại thất bại trong hôn nhân."

Bàn tay đang sờ mông Dowon tiến về phía trước. MJ giật mình trước phản ứng bốc đồng. Đôi bàn tay đang run rẩy khựng lại và hơi thở của cậu trở nên gấp gáp. Như thể MJ đang rất cố gắng khống chế ham muốn để không làm những điều Dowon ghét. 

Dowon hôn lên má MJ, tạo ra một tiếng "chụt". Sau đó, nhịp thở thô ráp dần dần trở lại tốc độ ban đầu. Bàn tay của MJ lại đặt lên mông Dowon. Anh có thể cảm nhận được cậu ta vẫn liên tục nghĩ về việc ngừng chạm vào đó. Biết được những nỗ lực của MJ, Dowon trả lời câu hỏi của cậu một cách chân thành.

"Tôi không thể tiếp tục cuộc sống hôn nhân vì vợ con tôi sẽ gặp nguy hiểm."

Sau khi lấy lại hơi thở, MJ quay đầu lại. Tuy không thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng Dowon có thể cảm nhận được ánh mắt kia đang chăm chú nhìn mình.

"Có chuyện gì nguy hiểm?"

"Ngay sau khi từ Mỹ trở về Hàn Quốc, tôi đã làm việc tại Cơ quan Cảnh sát Quốc gia. Vào thời điểm đó, tôi được xếp vào một nhóm hành động và giúp các chuyên gia tâm lý tội phạm."

"Đó đâu phải là chuyên ngành của anh."

"Đúng là không phải, nhưng tôi nghĩ bên đó đang thiếu nhân lực. Việc xác định một người mắc bệnh tâm thần cần sự can thiệp của chuyên gia, tôi đều cảm thấy giống nhau, cho dù là tâm lý học tội phạm hay tâm lý học lâm sàng. Luận văn thứ nhất và thứ hai của tôi đều là phân tích tâm lý của những người có liên quan đến tội phạm, nên có lẽ họ nghĩ hai lĩnh vực đó tương tự nhau."

"Nhưng có gì nguy hiểm? Anh không phải cảnh sát. Anh thậm chí không cần phải đến hiện trường vụ án."

"Có một tên tội phạm bị triệu tập vào phòng thẩm vấn và tình cờ trông thấy tôi. Cảnh tượng những cảnh sát hình sự đang uy hiếp và hét lớn vào mặt hắn đã nhìn tôi và cúi đầu chào 'tiến sĩ' hoặc 'bác sĩ' có lẽ đã gây ấn tượng với hắn. Vì thiếu chứng cứ nên hắn nhanh chóng được thả ra. Và sau đó hắn ta truy lùng tôi."

Bàn tay bất động lại bắt đầu di chuyển theo bản năng. MJ bóp mông Dowon và ấn mạnh vào vùng kín của anh. Nửa thân dưới bị đè chặt, ấn chính xác vào dương vật và bìu của Dowon qua lớp quần lót mỏng manh. Dowon nhất thời không nói nên lời trong giây lát. Trong khi lấy tay che bờ môi đang rên rỉ, anh chỉ có thể nói tiếp sau khi cố gắng hết sức để phớt lờ cái đụng chạm.

"Hôm đó là ngày tôi gặp em vợ. Hắn ta đe dọa chúng tôi và em vợ đã bị thương nặng. Cuối cùng hắn đã bị kết án tù, nhưng chỉ trong hai năm sáu tháng. Sau ngày hôm đó, em vợ trở nên cực kỳ sợ hãi việc gặp mặt tôi và bố mẹ vợ cũng gây áp lực lên vợ tôi."

"......Hừm."

"Sau khi tôi rời sở cảnh sát và chuyển đến viện nghiên cứu, tôi đã ly thân. Tôi vốn định tái hợp lại khi tình hình an toàn hơn, nhưng dường như vợ tôi không thể chịu đựng thêm được nữa. Đó là lỗi của tôi vì đã để cô ấy một mình quá lâu. Cho nên chúng tôi ly hôn. Cũng được một thời gian rồi."

MJ buông tay ra khỏi hạ bộ của Dowon. Anh cong người, thở ra một hơi ngắn ngủi. MJ rùng mình khi cảm nhận được hơi thở của Dowon phả quanh cổ mình. Bàn tay siết chặt rồi lại duỗi ra, biểu lộ tâm tình phức tạp.

Dowon cố gắng duỗi thẳng lưng. Anh nảy sinh ảo tưởng rằng anh có thể nhận biết được ánh mắt của MJ trong khi anh không thể nhìn thấy gì trong bóng tối. Cậu ta có vẻ tức giận bằng cách nào đó.

"Đó đâu phải là lỗi của bác sĩ. Nhưng tại sao anh lại phải ly hôn?

Nếu cảm xúc của MJ vượt quá mức bình thường, thì bài huấn luyện kiểm soát xung động sẽ không có tác dụng. Dowon dịu dàng nói trong khi xoa đầu MJ và vuốt ve vết sẹo bỏng.

"Cả tôi và vợ cũ đều biết đó không phải là lỗi của ai cả. Nhưng vì gặp chuyện nguy hiểm nên chúng tôi mới ly hôn."

"Vợ anh không thể hiểu cho anh à? Chẳng phải cô ta cưới anh bởi vì yêu anh hay sao?"

"Từ khi có con, tôi không muốn gia đình mình gặp nguy hiểm. Vấn đề đó không thể giải quyết chỉ bằng tình yêu."

"Nghĩa là cô ta sợ công việc của bác sĩ liên lụy đến đứa con nên mới bỏ rơi anh còn gì."

"Suỵt, suỵt, MJ, cảm ơn cậu đã nổi giận thay tôi, nhưng mà......"

"Đã là gia đình của nhau thì họ đâu thể coi anh như một mối nguy hiểm. Không thể tin được là họ cứ loại bỏ anh như cắt đứt đuôi một con thằn lằn."

"Tôi đã đưa giấy ly hôn trước."

"Ý tôi là tôi không thích bác sĩ phải một mình chịu trách nhiệm như thế này."

"Là tự tôi quyết định."

"Vậy tại sao!"

"Bởi vì tôi không thể từ bỏ bệnh nhân của mình. Bởi vì tôi ưu tiên bệnh nhân hơn gia đình. Và cả sau này tôi chắc chắn vẫn sẽ như vậy."

Anh có thể cảm thấy MJ tạm dừng sự kích động. Cậu thở ra một hơi nặng nề. Dừng ở mức độ này cũng không tệ. Dowon hôn lên má MJ. Cơn bốc đồng của MJ nhanh chóng lắng xuống khi nghe thấy một tiếng "chụt". Những lúc như thế này, thật may là MJ đã dành tình cảm cho Dowon. Có thể kiềm chế hưng phấn chỉ bằng một nụ hôn đã là một cái phanh hãm rất tốt.

"Cậu làm tốt lắm. Nếu cậu tiếp tục cố gắng như vậy thì các triệu chứng sẽ nhanh chóng cải thiện."

Dowon rời khỏi cơ thể của MJ. MJ cũng đứng dậy, bỏ lại đằng sau tiếng sofa kêu cọt kẹt vì những chiếc đinh gỉ sét. Khi Dowon nằm xuống đệm, MJ chui vào trong tấm chăn quấn quanh người anh. Dowon bối rối vì không biết làm thế nào để ngủ trong chiếc đệm chật chội này.

Hành vi hiện tại của MJ thật nguy hiểm. Cậu đang ở bên rìa sắp vượt qua ranh giới. Sự cân bằng bấp bênh được duy trì. Mối quan tâm của MJ dành cho Dowon không chỉ là sự lệ thuộc bất thường về mặt nghề nghiệp.

"Tôi không phải là chuyên gia, nhưng tôi nhận ra anh có một tinh thần trách nhiệm ám ảnh."

Nếu MJ muốn một mối quan hệ trên mức bệnh nhân, liệu anh ấy có thể chấp nhận không? Dowon suy nghĩ về một vài khả năng. Trở thành bạn bè là điều không thể. MJ đã bày tỏ khao khát tình dục của mình đối với Dowon, vậy nên mối quan hệ duy nhất có thể chấp nhận được là trên mức người yêu. Đó là điều Dowon không hề mong muốn.

"Bởi vì tôi cũng là một người bình thường nên có thể bị ám ảnh tâm lý như bất kì ai."

Mối quan hệ giữa bác sĩ tư vấn và bệnh nhân có thể kéo dài bao lâu tùy thuộc vào ý chí của MJ. Trong khi Dowon đang cân nhắc xem có nên làm rõ điều này với MJ - người đang quan tâm đến vấn đề riêng tư như ly hôn, MJ vẫn tỏ ra tò mò.

"Tại sao anh không điều trị?"

"Vì nó không nghiêm trọng đến mức được coi là bệnh. Cũng giống như không phải ai bị chấn thương tâm lý cũng đi khám tâm thần hay tìm đến bác sĩ tư vấn tâm lý."

"Mức độ nghiêm trọng thế nào là bệnh lý?"

"Những chấn thương tâm lý do bạo lực gia đình cũng đau đớn như chấn thương của các cựu quân nhân."

"Thật vô lý."

"Tôi không nói dối. Và theo thống kê, cứ 10 trẻ em và phụ nữ ở nước ta thì sẽ có 5 người là nạn nhân của bạo lực gia đình. Tôi hy vọng rằng tất cả họ sẽ không quá đau đớn như những vết thương chiến tranh. Chỉ cần mạnh mẽ vượt qua. Nếu không, cuộc sống sẽ rất khốn khổ."

"Bác sĩ không bị ám ảnh nghiêm trọng tới mức đó."

"Phải. Tôi tin là thế."

"Giọng điệu của anh không tự tin cho lắm."

"Có câu nói bác sĩ không thể tự chữa bệnh cho mình đấy thôi."

MJ nằm nghiêng và ôm Dowon trong vòng tay. Cậu ta áp sát vào cơ thể mệt mỏi của Dowon và di chuyển thắt lưng như thể đang làm tình. Cậu xoa bóp mông Dowon và cọ xát vào vùng kín của anh. 

Thái độ của MJ rất giống một đứa trẻ trong giai đoạn phallic*. Khi trẻ con bắt đầu quan tâm đến bộ phận sinh dục, chúng sẽ cố gắng đạt được khoái cảm từ dương vật ngoài việc đi tiểu. Có vẻ như MJ không được giáo dục tính dục đúng đắn để có thể phân biệt hành động của mình là sai trái hay là hiện tượng tự nhiên.

(*Theo học thuyết của Freud về 5 giai đoạn phát triển tâm lý tính dục: Oral: miệng (trẻ biết bú mút) - Anal: hậu môn (trẻ tập đi vệ sinh) - Phallic: dương vật - Latent: tiềm tàng và Genital: tình dục. Những vùng khoái cảm trên cơ thể đặc biệt nhạy cảm với kích thích, đặc trưng cho 5 giai đoạn phát triển nối tiếp nhau của thời thơ ấu, ảnh hưởng đến tính cách và hành vi sau này. Nếu đứa trẻ bị chấn thương tâm lý mà không được giải quyết triệt để thì chúng sẽ mãi mắc kẹt ở giai đoạn đó.)

"MJ."

Khi anh thở ra một hơi nặng nhọc, những chuyển động cọ xát vào Dowon dừng lại. MJ phát ra tiếng gầm gừ trong cổ họng như đang khống chế bản thân. Khi Dowon hôn lên má MJ, tiếng gầm gừ của cậu nhỏ dần. Cậu ta không còn động đậy và lắc hông dưới chăn nữa.

Dowon cuối cùng cũng nhắm mắt lại. Cơn buồn ngủ liền ập đến. MJ cẩn thận vén mái tóc rối bù của anh. Bên dưới mũi Dowon truyền đến tiếng thở đều đều. MJ bình tĩnh ngắm nhìn anh.

"Dù đã muộn rồi nhưng chúc anh Giáng sinh vui vẻ, thưa bác sĩ."

MJ lẩm bẩm một mình và hôn lên má Dowon. MJ, người bày biểu cảm kỳ ​​diệu, vùi môi vào má Dowon nhiều lần sau đó. Hôn vào má là một hành động đáng yêu hơn cậu nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro