Ngoại truyện 2.3: Dẫu biết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hức...hức...hức".

Kim Sungu đang ở trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, cả cơ thể anh quằn quại, co giật, chuyển động lên xuống liên tục vì từng làn sóng khoái cảm lan tỏa khắp người. Hai chân được gác lên vai, phía dưới thì bị thúc ra vào không ngừng nghỉ bởi một người nào đó.

Cho đến khi đạt tới cực khoái, hai đôi chân của Kim Sungu gồng lên căng cứng, anh khẽ rên lên một tiếng, bắn ra thứ nước tình yêu trắng đục, dính lên cơ thể của người đàn ông kia. Phía sau thì co thắt lại một lúc, ép chặt dị vật to lớn, rồi cuối cùng cũng buông ra, đón nhận một dòng nước ấm nóng đi vào bên trong. Kết thúc một đêm ân ái tuyệt vời.

Anh chầm chậm hé mắt, một bóng hình mờ ảo xuất hiện, cho dù có cố gắng nhìn đến cỡ nào thì cũng không thể thấy rõ. Nhưng anh chắc chắn rằng, đó chính là người ấy...

"Anh yêu em, Sungu à".

Một bàn tay chạm nhẹ vào bên má, nâng niu gương mặt thổn thức cần sự che chở. Rồi tiếp đó là những nụ hôn nhẹ nhàng lên má, lên môi, lên cổ, lên ngực, dường như đang âm thầm đánh dấu chủ quyền. Cơn buồn ngủ dần kéo tới, có thể do say, nhưng cũng có thể là do cơn sung sướng đã làm tâm trí anh mệt mỏi. Sungu từ từ nhắm mắt, phó thác cơ thể bản thân cho người kia, miệng lẩm bẩm lần cuối:

"Alipede".

...

Bữa ăn sáng tĩnh lặng, không ai nói với ai một lời nào.

Kim Sungu vẫn còn nhớ một chút kí ức về đêm hôm qua, tâm trạng anh không thể thoát khỏi cảm giác xấu hổ. Bị Chúa xô đẩy phải đi làm việc với người yêu cũ, dự kiến xong xuôi hết mọi việc là sẽ cắt đứt liên lạc. Nhưng mọi thứ đâu phải lúc nào cũng đi theo đúng kế hoạch đã được vạch sẵn. Chỉ vì đêm đó có lỡ hơi quá chén một xíu mà lại dại dột đi làm một việc không tưởng.

Lên giường với người yêu cũ. Mày điên rồi Sungu ơi!

Anh lén đưa mắt ngước lên nhìn tên thỏ lưu manh kia. Biểu cảm sau khi ân ái của hắn có vẻ kì lạ. Từ nãy đến giờ, hắn chẳng thèm nói chuyện với anh một câu nào, chỉ lặng lẽ dùng bữa và nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại. Hừ, đang mưu tính cái gì vậy? Đừng nói là Alipede đang hối hận vì đêm qua "lỡ" ngủ với anh nha.

"Nói địa chỉ nhà đi, lát nữa anh chở em về".

"Hả, sao cơ?"

"Nói địa chỉ nhà để lát nữa anh chở em về".

Kim Sungu có hơi chút nghệch mặt ra, cũng phải mất tận mấy giây, anh mới nhận thức được bản thân mình đang ở trong tình huống nào. Cứ mỗi lần ở chung với tên này, anh cứ luôn cư xử như một đứa đã bị bay mất nửa vía vậy, khác biệt hoàn toàn so với một giám đốc Kim Sungu nghiêm khắc và khó tính ở công ty. Thực ra nếu nói thẳng sẽ là ngốc nghếch.

Alipede cười khổ, hắn cố ý buông lời trêu chọc con mèo đen:

"Hay là Sungu không nỡ rời xa anh thế, muốn ở lại nhà anh rồi hay gì?"

"Điên à, nhà tôi đẹp hơn nhà anh gấp mấy lần. Hơn nữa, chuyện hôm qua xem như là sự cố đi, quan điểm sống của tôi là không bao giờ yêu lại người cũ".

"Nhưng anh thì muốn yêu lại Sungu đấy".

Alipede lập tức đứng dậy, đi ra khỏi chỗ ngồi, tiến lại gần Kim Sungu. Hắn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nhẹ nhàng nắm tay đối phương:

"Anh biết là mình khi ấy bồng bột, anh không có lời bào chữa nào cho bản thân mình hết. Nhưng giờ, anh muốn làm lại từ đầu, cũng muốn bù đắp lại những tổn thương cho em..."

Bàn tay trắng nõn của Kim Sungu được nhẹ nhàng nâng lên, một đôi môi khẽ khàng chạm vào:

"Anh có thể theo đuổi em thêm một lần nữa được không?"

"Anh sẽ đợi câu trả lời của em".

...

"Hứ sến ghê, viết nhạc tình nhiều quá nên bị lậm hay gì?"

Kim Sungu ngồi ở ghế lái phụ, tay mân mê chỗ mới bị hôn vừa nãy, mắt nhìn đăm chiêu ra cánh cửa sổ, lặng lẽ ngắm nhìn cảnh vật thành phố.

Ngủ ở nhà Alipede, khoác lên bộ quần áo của Alipede, ăn đồ do Alipede nấu, chơi đùa cùng lũ thỏ, rồi còn nhận được lời tỏ tình. Mới có một ngày thôi mà nhiều chuyện bất ngờ quá.

"Ting! Đã đến nơi".

Âm thanh từ chiếc ipad vang lên, báo hiệu cả hai đã đi đến đích. Khu chung cư quen thuộc xuất hiện ngay trước mắt. Chiếc xe từ từ dừng lại ở chỗ đậu xe dành cho khách vãng lai. Kim Sungu mở cửa bước ra, quay đầu lại nói với người đang ngồi ở phía trong:

"Cảm ơn nha, bộ quần áo của anh hôm nào tôi giặt rồi sẽ trả lại".

"Lấy hết đồ ở ghế phía sau đi".

Alipede vừa nói, vừa ngoắt đầu ra hiệu, hướng về mấy cái túi đang được đặt ngay ngắn ở dãy ghế sau.

"Cái gì vậy?"

"Cho em đó".

"Thôi, tôi bám anh nguyên ngày vậy rồi, tôi phải trả ơn anh mới đúng chứ".

"Tấm lòng của tôi, nhận đi. Không lấy là uổng công sức của tôi lắm đấy".

"Thôi được rồi".

Nếu hắn đã có lòng, thì anh cũng chẳng ngại. Toàn là hàng hiệu đắt xắt ra miếng, quả không hổ là thiếu gia violin của nhạc viện Berlin. Vẫn phóng khoáng và tiêu tiền như nước như thuở nào. Kim Sungu lấy hết đồ, theo lẽ thường, anh chào tạm biệt rồi rời đi.

"Này Sungu!!!!"

Một giọng nói quen thuộc vang lên, ngay lúc anh mới chuẩn bị bước vào cổng chung cư. Một dáng người cao lớn vội chạy tới gần, đôi mắt tựa như loài bò sát nhìn chằm chằm vào cậu thanh niên với một thái độ đầy lo lắng. Tên này không nói không rằng, ôm chầm lấy Sungu vào lòng.

"Cậu có biết là tôi lo lắng lắm không? Rốt cuộc hôm qua làm gì mà tôi không liên lạc được vậy, tin nhắn xem rồi cũng không trả lời. Tôi cứ tưởng cậu bị ai bắt cóc luôn rồi cơ".

Sungu bị ôm bất chợt vậy thì cũng cảm thấy hơi sượng. Raphael, chủ tịch hiện tại của tập đoàn Glory, là người đã nâng đỡ anh rất nhiều trong công việc, cộng thêm hai người cũng khá hợp tính nhau nữa, nên từ đó trở thành bạn thân. Cái tính cách của Raphael chính là như thế, anh ta thường hay lo lắng thái quá cho Sungu, và cũng là một người rất đam mê việc skinship với những người thân thiết.

Cũng nhờ cái "ơn" lớn từ người bạn thân quý hóa này, mà bây giờ Sungu lại xảy ra một cơ sự khó nói với người yêu cũ.

Kim Sungu chầm chậm vỗ nhẹ vào tấm lưng rắn chắc kia, trấn an cậu bạn:

"Thôi, tôi vẫn khỏe mà, cậu cứ hay làm quá".

"Mà sao đọc tin nhắn của tôi mà không thèm trả lời vậy, cậu định bơ tôi đấy à?"

"Cậu có gửi tin nhắn hả, sao tôi không thấy?"

"Rõ là có gửi mà, vài phút sau là con số 1 biến mất luôn, nhưng tôi đợi mãi không thấy cậu phản hồi".

"Chẳng nhẽ, là do tên kia..."

"Thật vinh dự vì được gặp chủ tịch của tập đoàn Glory ở đây".

Alipede từ đằng sau tiến tới, giọng điệu lịch sự, nở một nụ cười thân thiện với cấp trên của mình.

"A, thì ra là Alipede-ssi, người hiện tại đang có công lớn cho tập đoàn..."

Raphael tự nhiên khựng lại, nhìn chằm chằm vào hai người đàn ông đang đứng trước mặt mình, cảm giác hình như có cái gì đó không đúng lắm. Anh ta tỏ thái độ nghi ngờ, chậm rãi dò hỏi:

"Sungu, hôm qua cậu đã ở cùng với Alipede sao?"

Như bị chạm vào điểm nhạy cảm, Kim Sungu vội vàng từ chối:

"Không, làm..."

"Đúng rồi đó. Chúng tôi từng là người yêu của nhau".

Một cánh tay bất ngờ vòng qua, ôm chầm lấy Sungu vào lòng. Tên điên này, trả lời cái gì chả liên quan. Lại còn khoe ra như tự hào lắm, người yêu cũ cho dù quá khứ có nồng thắm đến mấy thì giờ cũng chỉ là người qua đường mà thôi. Kim Sungu bực tức nhìn vào gã tóc bạc, miệng không thể không ngừng chửi ssibal mấy lần.

"Kim Sungu của tôi không có thích dính líu tới người yêu cũ nhiều đâu. Alipede-ssi cũng là một người có gia giáo mà, chắc anh cũng sẽ tự động hiểu mấy đạo lí đời thường thôi mà nhỉ? Nếu đối phương đã cảm thấy không thoải mái, thì tốt nhất anh nên giữ khoảng cách và đừng có đi quá giới hạn giữa hai người đồng nghiệp".

Quả nhiên là chủ tịch, nói câu nào đâm chọt đau đúng chỗ ấy. Alipede cố gắng kìm nén ngọn lửa tức giận trong lòng, không cho nó bị bộc phát. Với cái máu hơn thua không ai sánh bằng, tất nhiên hắn sẽ không bao giờ chịu thua hay khuất phục bất kì một người nào. Kể cả người trước mắt có là Tổng thống Hàn Quốc đi chăng nữa, thì hắn cũng sẽ cả gan ăn luôn gan hùm để sẵn sàng bật lại với những lí lẽ đầy đanh thép.

"Nhưng giờ em ấy đã cho tôi cơ hội để theo đuổi lại rồi, em ấy cũng không cảm thấy phiền khi ở bên cạnh tôi. Người cần giữ khoảng cách ở đây chính là vị Chủ tịch đáng kính của chúng ta đấy, chỉ là bạn bè thôi, đừng có cư xử đi quá giới hạn".

Hai đôi mắt đầy sát khí nhìn nhau chằm chằm, với một thái độ bằng mặt nhưng không bằng lòng. Mà hình như, Raphael còn cao hơn cả Alipede thì phải.

Kim Sungu đứng ở giữa, chịu áp lực từ hai người đàn ông, anh không khỏi cảm thấy nhức đầu vì bản thân mình là nguyên nhân chính. Alipede có bị điên không vậy, Raphael nhìn thế thôi chứ có phải là loại người đơn giản đâu, làm anh ta phát cáu thế nào cũng bị ảnh hưởng tới danh tiếng và công việc cho mà coi.

"Thôi thôi được rồi, chuyện cũng chẳng có gì to tát cả, đừng cãi nhau nữa".

Tiếng chuông điện thoại trong túi quần của Raphael bất chợt reo lên, phá tan đi bầu không khí khó xử.

"Chủ tịch, có việc này chúng tôi cần anh xử lí ạ".

"Tôi biết rồi".

Vị chủ tịch trìu mến nhìn Sungu, tiếc nuối nói lời tạm biệt, nhưng cũng không quên liếc xéo qua tên bạn trai cũ của người ấy, kẻ đang dửng dưng đứng ở bên cạnh. Xong rồi, anh ta lặng lẽ ngồi vào xe, phóng đi ngay trong tức khắc.

Nụ cười thiếu niên năm ấy đã cứu rỗi tâm hồn khó chữa lành và làm động lực để anh trở thành vị chủ tịch đứng đầu một tập đoàn lớn.

Raphael cái gì cũng làm được, ai ai cũng ngưỡng mộ anh, mong muốn có được sự chú ý của anh. Nhưng đứng ở trong đám đông đầy ồn ào với những chiếc máy ảnh, những chiếc micro liên tục chĩa thẳng vào mặt, trong đôi mắt tàn nhẫn của loài bò sát ấy, chỉ có duy nhất hình ảnh của một chàng trai lọt vào.

"Tôi muốn dành lời cảm ơn sâu sắc cho một người, người mà tôi rất yêu mến. Cảm ơn cậu đã là ánh nắng mặt trời duy nhất, soi sáng cuộc đời tối tăm của tôi".

Trong lòng Raphael biết rõ, rằng trong trái tim của Kim Sungu, chưa bao giờ có bản thân anh ở trong đó. Cái lúc mà anh nhận ra rằng bản thân mình không còn cơ hội nào nữa, chính là khoảnh khắc suýt môi chạm môi với Sungu.

Hôm ấy là tiệc công ty, Sungu lại say xỉn nữa, bắt anh phải lái xe đưa cậu chàng về nhà.

"Tôi nói rồi mà, cậu tửu lượng kém đừng có quá chén nữa".

"Im đi, tôi uống bao nhiêu liên quan đến anh à?"

Kim Sungu lại bắt đầu nói năng không kiêng nể ai, khi mà lượng cồn đã vượt quá sức chịu đựng của cơ thể. Nhưng điều đó cũng chẳng khiến Raphael khó chịu, ngược lại, anh thấy dễ thương là đằng khác. Tay anh tự nhiên không kìm được mà véo véo vào cái má của con mèo khó tính.

"Nè"

"Sao vậy?"

"Hmm...tôi nhớ anh. Nếu giờ tôi bảo tôi muốn hôn, thì anh sẽ hôn tôi chứ?"

Raphael bất ngờ, anh liền tát vài cú vào mặt của mình cho tỉnh táo. Không, Kim Sungu chỉ say thôi, không bao giờ có chuyện cậu chàng khó tính này chấp nhận đi quá giới hạn tình bạn đâu.

"Nè, sao thế, không dám hả? Đúng là khiến người ta thất vọng".

Nhưng nếu vậy, thì anh cũng muốn thử một lần. Chỉ cần không để cho Kim Sungu biết là được. Raphael lấy hết can đảm, hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng ghé sát vào đôi môi hồng hào ấy. Ngay khi chỉ còn cách đúng một chút nữa thôi, người say xỉn bất ngờ lầm bầm một câu:

"Gã điên khốn kiếp, Alipede".

Raphael bất chợt dừng lại. Quả nhiên là do anh ảo tưởng quá nhiều rồi...

...

"Alipede?"

Vị chủ tịch ngồi thư thái trên chiếc ghế sofa, vừa cầm tờ sơ yếu lý lịch, vừa đăm chiêu suy nghĩ.

"Dạ đúng rồi ạ. Đây là thiếu gia nhạc viện khá nổi tiếng bên Đức. Ngày xưa anh ấy từng là một tay kéo vĩ cầm khá đáng gờm, bây giờ thì chuyển hướng sang viết nhạc rồi. Nếu mời được anh ấy về đầu quân cho công ty con, sản xuất nhạc cho dự án nhóm nữ mới của chúng ta thì chắc chắn sẽ gặt hái được nhiều thành công lắm đấy".

"Không cần suy nghĩ đâu, có tiềm năng đấy. Duyệt vào luôn đi".

"Vâng, tôi biết rồi. Vậy tôi xin phép rời khỏi phòng ạ".

Người thư kí hoàn thành xong nhiệm vụ báo cáo, quay người rời đi, nhẹ nhàng đóng cánh cửa phòng lại. Raphael vẫn tiếp tục nhìn chăm chăm vào người đàn ông với mái tóc bạc trắng kia, trong lòng không khỏi phán xét:

"Kim Sungu mà lại đi thích cái tên này ư? Đẹp trai đấy, nhưng nhìn chẳng lọt mắt tí nào".

Việc duyệt Alipede vào đội ngũ sản xuất âm nhạc, hay là nhắn tin lôi kéo Kim Sungu vào đội thiết kế concept, tất cả đều nằm trong ý đồ của Raphael. Đoạn đầu, anh thấy an tâm vì giữa hai người kia chẳng có động thái gì kì lạ gì cả. Nhưng bây giờ, kết quả đã hiện rõ chềnh ềnh trước mắt rồi. Sự thật đúng là luôn mất lòng nhỉ?

...

Vậy cũng là được nửa năm trôi qua kể từ khi Alipede tuyên bố theo đuổi Kim Sungu rồi. Mọi thứ bắt đầu rầm rộ lên, đặc biệt là ở Glory, kể từ khi Dispacht công khai bộ ảnh hẹn hò bí mật ở Malta của hai người.

Alipede tuy chỉ là người đứng sau hậu trường, nhưng bản thân hắn vẫn khá là nổi tiếng trong showbiz. Sở hữu vẻ đẹp hiếm có đến vậy, mà không đi làm idol thì thật là đáng tiếc. Mọi người thường hay bảo thế, mỗi khi có bài viết về hắn được đăng tải ở trên các diễn đàn.

Naver: Alipede bị Dispacht khui hẹn hò với một người đàn ông tại đảo Malta? Mọi người cảm thấy thế nào?

Comment: 5.4k

"Trời ơi, hẹn hò rồi sao?"

"Thất tình online:((("

"Thật may mắn khi anh ấy không làm idol"

"Tôi cảm giác chàng trai của anh ấy cũng đẹp trai lắm, huhu đúng là trai đẹp luôn đi với nhau mà".

"Tuy tôi là vợ anh ấy (tự xưng), nhưng tôi vẫn ủng hộ điều này, miễn anh ấy hạnh phúc".

"Đừng hẹn hò nữa, cưới luôn đi:)))"

Kim Sungu nằm trên giường, lặng lẽ lướt đọc từng bình luận trên mạng, không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm. Trước đó anh còn chuẩn bị tâm lý khóa mạng xã hội vì sợ gặp dư luận tiêu cực nữa cơ, nhưng không ngờ mọi thứ lại yên bình hơn anh nghĩ.

Bất ngờ, một vòng tay vòng qua eo, ôm chặt lấy anh vào lòng. Alipede hít hít mùi hương trên cơ thể, rồi hôn nhẹ vào má của Sungu, mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại của người kia, tỏ thái độ nũng nịu:

"Anh đã bảo rồi, em cứ sợ dân mạng tiêu cực làm gì? Anh có phải là idol Kpop đâu".

"Hên đấy. Dispacht mở bát đầu năm khui ảnh tụi mình hẹn hò, vậy tức là anh vẫn có sức ảnh hưởng với công chúng. Nên em sợ điều đó cũng là đương nhiên thôi".

"Đúng là Kim Sungu, toàn đi lo ba cái chuyện gì đâu".

"Cái này liên quan đến mạng sống của chúng ta, không lo sao được".

Alipede bật cười, tay giật phắt cái điện thoại từ tay của Sungu, khiến con mèo đen giận dỗi:

"Nè trả đây, đang hay mà".

"Chúng ta có việc quan trọng hơn cần làm đêm nay đấy".

"Tha tôi đi ông cố, làm nhiều không tốt đâu".

"Làm nhiều hồi nào, toàn bận việc chẳng có thời gian bên nhau".

"Thôi được rồi, nếu muốn thì...vậy tối nay làm đi".

Kim Sungu đỏ mặt, bật đèn xanh cho chú thỏ to lớn đang nằm bên cạnh ngoan ngoãn chờ đợi...

Lại là âm thanh quen thuộc vang lên giữa đêm. Rút kinh nghiệm cho lần trước, lũ thỏ nheo nhóc đã bị mang sang phòng khác, để dành lại không gian riêng tư cho đôi tình nhân. Kim Sungu rên rỉ, nằm thở hổn hển dưới cơ thể của Alipede, miệng đón nhận nụ hôn nồng nhiệt, hai chân khóa chặt thắt lưng của người nằm trên.

Cũng là cảm giác quen thuộc ấy, nhưng giờ anh lại không hề cảm thấy bất an như ngày xưa nữa. Bởi vì, hiện tại chẳng còn mối quan hệ nào gọi là mập mờ ở đây nữa cả.

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro