Tập 23 (Tập Cuối): Hạnh phúc giữa biển đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đạt khẽ lo lắng và nỗi lo sợ càng dâng cao trong Đạt, với những gì đang diễn ra, thì tụi nó chắc chắn sẽ nhắm vào bộ phận đàn ông của Đạt mà hành hạ tiếp. Sau khi con cu và hai trứng dái của Đạt đã sạch sẽ lông thì Bảo tiếp tục dùng bông tẩm cồn tỉ mỉ lau quy đầu, thân dương vật, rồi đến bìu dái của Đạt.

Dưới tác dụng của cồn, da bìu trở nên mềm mại hơn, buông thỏng xuống hơn, làm hai trứng dái trông to lồ lộ và quy đầu cũng trở nên sáng loáng. Bảo nâng mặt Đạt lên nhìn thẳng vào mắt của Đạt.

- Chuẩn bị chia tay với hai hòn dái của mày đi. Tao sẽ thiến nó bây giờ đây. Tao hứa sẽ may lại thật đẹp cho mày nên mày cứ yên tâm.

- Để xem trai thẳng ngông cuồng ngạo mạn hay chê bai sĩ nhục người đồng tính như mày sẽ sống như thế nào khi bị thiến mất hai trứng dái. Đây là kết cuộc của mày đó thằng chó láo xược. Một con chó thiến. Hahaha.

An cười to vào mặt Đạt sau khi cất tiếng sĩ nhục Đạt. Còn Đạt hoang mang và sợ hãi tột độ. Có thằng con trai nào mà không sợ bị thiến, cặp trứng dái Đạt nâng niu hai mươi năm nay sắp bị cắt bỏ. Đau đớn, chảy máu là một phần, có thể chịu đựng được. Nhưng quan trọng hơn là sẽ không thể quan hệ với phụ nữ và cũng không có con được nữa, thì làm sao đối mặt.

Rồi không biết bị mất hai trứng dái, có còn nam tính, mạnh mẽ được hay không? Lỡ mà trở nên ẻo lã thì làm sao sống nổi trong sự nghi kỵ của xã hội. Lo sợ tột cùng là vậy, nhưng con cu của Đạt lại nứng lên cứng ngắt và vươn dài kêu hãnh, quy đầu thì đỏ thẩm và trơn bóng, thậm chí, nơi lỗ tiểu còn chảy ra ít nước nhờn trong suốt.

Thỉnh thoảng, con cu Đạt còn run lên bần bật. Chẳng lẽ khi một thằng con trai bị thiến, nó cũng nứng được nữa sao? Ngược lại, cặp trứng dái đã được làm sạch lông đang buông thỏng xuống trong lớp da bìu mềm mại, trông rất ủ rủ và đáng thương. Có lẽ chúng cảm nhận được rằng sắp phải trải qua những cơn đau cùng cực, mà hậu quả là cặp trứng dái bị cắt bỏ vĩnh viễn và trở nên vô dụng, để lại cái túi bìu trống không.

Còn cái dương vật kia, cứ chỉa thẳng tắp một cách kêu ngạo như thể mọi chuyện không liên quan đến nó, nhưng nó đâu biết rằng, khi mất hai trứng dái thì không còn nguồn tinh trùng và hoocmon để tạo ra ham muốn, nên dương vật cũng không thể cương cứng được như trước và nó cũng không thể bắn ra thứ dịch trắng đục nồng mùi tanh được nữa.

Trên tay Bảo cầm con dao nhỏ, lưỡi dao bóng loáng và mũi dao nhọn hoắc, tiến lại gần sát bên Đạt. Bảo nắm chặt túi bìu đang mềm mại của Đạt, vặn vẹo vài lần, còn đôi mắt nhìn chằm chằm để tính toán vết cắt. Tay phải từ từ đưa con dao lên ngang tầm với túi bìu, áp mũi dao sắc nhọn vào rồi ấn mạnh xuống.

Bảo nhanh chóng rạch một đường mở túi bìu. Máu rỉ ra hai bên vết rạch. Lớp da bìu quá mỏng manh trước sự sắc bén của con dao kim loại, để có thể bảo vệ hai trứng dái khỏi định mệnh của mình. Đạt cảm nhận rất rõ sự đau rát ở da bìu, cơn đau rát càng tăng lên khi vết rạch được mở rộng, khiến Đạt hét lên một tiếng vang giữa biển.

An và Bảo vẫn bất chấp cơn đau mà Đạt đang trải qua. Bảo nắn mạnh túi bìu để một trứng dái trắng xanh phọt ra ngoài. Lực nắn khá mạnh làm Đạt nhói đau ở trứng dái. Bảo cố gắng kéo sợi thằng tinh nối trứng dái với cơ thể ra khỏi bìu sao cho càng dài càng tốt. Tiếp theo Bảo dùng sợi thừng tinh quấn hai vòng quanh ngón tay giữa và ngón tay trỏ của bàn tay phải.

Còn trứng dái đáng thương sau khi bị lôi ra khỏi da bìu được đặt trong lòng bàn tay trái của Bảo. Bảo đưa mắt nhìn An như báo hiệu, rồi tập trung ánh mắt vào trứng dái của Đạt. Như lấy hết sức lực bản thân, Bảo bứt mạnh sợ thừng tinh đang được quấn hai vòng vào hai ngón tai phải. Sợi thừng tinh bị kéo dãn hết mức rồi đứt hẳn.

Cơn đau khi bị giật đứt một trứng dái quá khủng khiếp, Đạt hét lên một tiếng thật lớn, cơ thể Đạt vùng vẫy mãnh liệt, cơ tay và cơ chân gồng cứng để mong thoát khỏi được trạng thái đau đớn này, nhưng không có tác dụng gì vì các nút dây thắt quá chặt. Tuy nhiên, cùng thời gian đó, con cặc Đạt co giật liên hồi.

Cùng thời điểm trứng dái bị bứt khỏi cơ thể, con cặc Tiến Đạt cũng bắt đầu phóng tinh mãnh liệt. Đạt xuất tinh rất nhiều, phun trào đến tận 9 lượt mới dứt hẳn, lực bắn cũng rất mạnh, từng dòng tinh dịch rơi vãi xuống sàn nhà tạo ra những tiếng động khá rõ ràng. Tinh dịch của Đạt trắng đục, đặc quánh, đi kèm với mùi tanh nồng.

Cơ thể Đạt tuôn mồ hôi ướt đẫm như tắm. Đạt rưng rưng nước mắt nhìn Bảo đặt một trứng dái vừa bị giật đứt của Đạt vào hộp thủy tinh trong suốt, trong khi cơn đau vẫn còn rất âm ỉ. Thế là một trứng dái đã bị tước bỏ xong. Mặc dù vừa xuất tinh rất nhiều, nhưng con cặc Đạt vẫn cương cứng sừng sững.

Bảo tiếp tục nắn mạnh để trứng dái cuối cùng của Đạt phọt ra khỏi da bìu. Lần này, Đạt hầu như không cảm nhận được cơn đau khi bị nắn trứng dái, vì nỗi đau khi bị giật đứt trứng dái trước đó quá khủng khiếp. Vẫn động tác cũ, Bảo kéo sợi thừng tinh ra khỏi da bìu, rồi móc hai vòng quanh ngón tay trỏ và ngón tay giữa của bàn tay phải.

Còn trứng dái của Đạt thì được đặt trong lòng bàn tay trái của Bảo. Đạt rưng rưng nước mắt hết nhìn An rồi lại nhìn sang Bảo như muốn cầu xin chúng dừng lại. Đạt đã quá mệt để có thể nói thành lời. Một lần nữa, Bảo dùng hết sức lực của bản thân để giật mạnh sợi thừng tinh, bứt trứng dái cuối cùng của Đạt ra khỏi cơ thể.

Cũng một lần nữa, Đạt cảm thấy đau đớn khi sợi thừng tinh bị kéo dãn và giật đứt một cách thô bạo. Lần này, cơn đau cũng rất khủng khiếp, Đạt la hét trong vô vọng, vẫn gồng cứng cơ tay và cơ chân, nhưng không còn đủ sức lực để chống trả mãnh liệt như lần trước. Con cặc Đạt lại tiếp tục co giật, rồi bắn tinh dịch ra xối xả.

Nhưng lượng tinh dịch không nhiều và lực bắn không được mạnh mẽ như lần trước. Tuy nhiên, chất lượng tinh dịch thì không hề thua kém, vẫn đặc quánh và mùi tanh nồng. Bảo đặt trứng dái vừa mới giật đứt vào hộp thủy tinh, nằm cạnh bên trứng dái trước đó. Như vậy, hai trứng dái của Đạt đã hoàn toàn bị loại bỏ.

Bảo dùng khăn lau những vết máu trên da bìu của Đạt và trên đôi tay của nó. Sau đó, Bảo mang ra bộ kim chỉ đã chuẩn bị từ trước để khâu lại túi da bìu trống không của Đạt. Lúc này con cặc của Đạt đã xìu xuống sau hai lần xuất tinh, An phải nắm lấy cái dương vật đang mềm oặt kéo lên áp sát vào bụng Đạt, để cho Bảo thuận tiện khâu lại da bìu bên dưới.

Từng mũi kim đường chỉ xuyên qua da bìu, cơn đau tiếp diễn một cách âm ỉ, nhưng Đạt không còn đủ sức để đưa ra bất kỳ phản ứng nào. Đạt quá phẫn uất cho số phận của mình, từ một chàng sinh viên trong đội tuyển thể thao, có ngoại hình điển trai cuốn hút, công tử nhà giàu, dáng người mạnh mẽ nam tính thu hút người khác phái.

Vậy mà giờ đây Đạt phải tận mắt chứng kiến người khác thiến đi hai hòn dái gia bảo của mình. Đạt không còn là đàn ông thực thụ nữa, khả năng quan hệ, khả năng có con, thậm chí là nam tính đều mất hết. Đối diện với gia đình, bạn bè và xã hội trong thân phận thái giám là một điều vượt quá tầm suy nghĩ của Đạt lúc này.

Khi xong xuôi Bảo đánh tàu quay trở về bến tàu cũ hôm trước. Bảo và An bỏ đi như chưa có gì xảy ra, An khoái chí vô cùng hả hê khi trên tay là hai hòn trứng dái của hotboy Tiến Đạt. Bỏ mặc Đạt trần truồng nằm dài trước mũi tàu với gương mặt thất thần đẫm nước mắt vô cùng đau khổ.

Mãi một lúc sau Quân mới đến, phía bên dưới là Lâm đang bò từng bước cõng Quân trên lưng tiến về phía chiếc tàu. Đạt đã quá đau đớn và cạn sức để có thể chú ý xung quanh, đến khi Quân bước lên tàu tiến đến ngồi xuống bên cạnh Đạt, tay Quân chạm vào mặt Đạt thì Đạt khóc lớn lên.

- Mày vừa lòng chưa Quân! Tao không còn gì nữa. Tương lai tao mất hết rồi, chỉ còn mỗi mình mày thôi!

Quân đưa tay vuốt dọc từ mặt xuống cơ thể Đạt, rồi vuốt đến cu và túi bìu trống rỗng bên dưới. Quân nhếch mép cười khinh.

- Mày tàn tạ như thế này rồi sao mà đủ sức phục vụ cho tao nổi nữa. Lúc tao ngõ lời thì mày từ chối cao ngạo. Đây là cái giá xứng đáng phải trả cho một thằng hotboy ngông cuồng như mày. Tao tuyên bố từ bây giờ tao không có con chó rẻ rách như mày.

- Ơ con xin cậu Quân đừng bỏ con. Con không còn chỗ để về nữa. Con chỉ còn một mình cậu thôi cậu Quân. Con van xin cậu đừng bỏ rơi con.

- Chúng ta còn quá trẻ để nói với nhau hai từ “mãi mãi”. Mày nhìn ngoài kia xem. Thấy không! Bây giờ tao có con chó khác đẹp trai giàu có hơn mày rồi. Tao đéo cần một con chó thiến như mày. Tốt nhất là mày nên biến mất khỏi mắt tao thì hơn.

Nói xong thì Quân đứng lên bước xuống tàu, dắt con chó Lâm đi về. Bỏ lại Đạt nằm cô đơn lạnh lẽo trên chiếc tàu một lần nữa. Nhìn bóng lưng Quân bước đi xa dần khuất vào màn đêm mà tim Đạt như bị bóp nghẹt lại, đau nhói lên từng hồi, nước mắt vẫn không ngừng chảy, ướt đẫm cả khuôn mặt điển trai.

Đạt khóc dường như đến hết nước mặt, cái lạnh của biển đêm bao quanh cũng không lạnh bằng lòng người. Người mà Đạt đã trao hết cả tương lai giờ cũng bỏ rơi cậu. Rồi ngày mai Đạt sẽ sống như thế nào, làm sao đối mặt với sự thật đầy kinh khủng kia. Quân nói đúng, có lẽ Đạt nên biến mất đi thì hơn.

Đạt cố gắng ngồi dậy, ánh mắt vô hồn nhìn ra biển khơi bao la xa xăm và tối đen ngoài kia, tối đen như chính tương lai của Đạt vậy. Đạt tháo dây cho tàu rồi nổ máy hướng thẳng ra ngoài vùng biển khơi kia, con tàu vượt lên từng đầu ngọn sóng băng băng chạy thật nhanh ra khỏi nơi đất liền.

Từng cơn sóng to từng cơn gió lớn đánh mạnh vào tàu, nhưng Đạt không còn biết sợ là gì nữa. Cuộc đời Đạt đã từng đón nhận những cơn sóng gió còn mạnh hơn thế này kia mà. Cả tuổi thanh xuân sống như một nô lệ, ôm hết bao sóng gió vào lòng, để rồi cuối cùng cũng chỉ là một kẻ bị bỏ rơi, bị chê bai đến thảm hại.

Con tàu chạy đến nơi xung quanh tứ phía không còn nhìn thấy đất liền nữa, chỉ còn những bóng đêm bao trùm, những con sóng ầm ầm, và những cơn gió rít lạnh run cả người. Đạt bước lên trước mũi tàu, cơ thể trần truồng đứng hiên ngang vững chải. Trời cũng chuyển mây, vài giọt mưa bắt đầu rơi xuống cơ thể Đạt.

- Đúng là người như mình thì nên biến mất đi thì hơn. Không ai cần đến mình nữa. Chỉ một bước chân nữa thôi là sẽ quên đi tất cả mọi chuyện. Lòng biển tuy sâu nhưng đầy tài nguyên hải sản, lòng người tuy cạn nhưng đầy thủ đoạn thâm sâu.

Giọt mưa rơi xuống biển ào ào ……

Đạt giơ tay ra thật rộng hít một hơi thật sâu …….

Đạt xoay lưng lại ngả người xuống biển ……

Dòng nước lạnh lẽo dần bao lấy Đạt …….

Sóng biển như đang ôm Đạt vào lòng ……..

Đạt chìm dần vào lòng biển sâu …….

Một cuộc đời … Một tương lai … Một tuổi thanh xuân …

Ai rồi cũng sẽ đi qua những năm tháng tươi đẹp của đời mình … Hy vọng rằng chúng ta sẽ không hối tiếc và ân hận về những năm tháng rực rỡ ấy.

"Cuộc đời cho ta những lần gặp gỡ. Có khi là duyên nợ, có khi lại là đau thương."

……………………… Hết …………………………

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro