9. Người quen, chỗ nào trên thế giới cũng có

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

***

“Chỉ ngồi xe bus hơn hai tiếng.” Thiên Yết nhắc.

“Anh không chịu về cùng em, một mình em ngồi trên xe rất buồn chán, đành phải kiếm gì đó ăn để giết thời gian.” Cự Giải giải thích.

“Chẳng lẽ trước đây em không về nhà một mình?” Thiên Yết không chấp nhận lời giải thích này.

“Tình huống bây giờ khác trước kia, trước kia em cô đơn đã quen rồi, nhưng bây giờ em đã có bạn trai, bạn trai lại không chịu đi cùng em, em thật sự rất thảm, vì vậy em mới dùng đồ ăn để chữa thương.” Cự Giải âm thầm lên án Thiên Yết.

“Nếu em đã nói vậy, tôi sẽ về cùng em, đi gặp bố mẹ em.” Thiên Yết nói.

“Không thể gặp bố mẹ, nếu không cái mạng em sẽ không còn!” Cự Giải vội la lên.

Nếu bố cậu biết trong khi học đại học, cậu không chỉ trốn học, thi lại mà còn quyến rũ thầy giáo, vậy cậu nhất định còn thảm hơn cả miếng bã đậu.

“Vậy ý của em là…” Thiên Yết không muốn đoán tiếp.

“Ý của em là, dù sao quãng đường cũng không xa, hay là anh cũng lên xe đưa em về nhà, sau đó tự mình quay về, được không?” Cự Giải nhìn bạn trai, ánh mắt lấp lánh ánh sao.

Nhưng câu nói của Thiên Yết đã dập tắt ánh sáng của cậu: “Không được.”

Tuy đã bị đả kích thành quen, nhưng Cự Giải vẫn muốn làm bộ tức giận một chút, coi như làm rõ lập trường của mình. Vì vậy, ngày hôm sau, cậu không để Thiên Yết đến tiễn, một mình lên xe bus.

Rất may, chỗ ngồi của cậu sát cửa sổ, Cự Giải đeo tai nghe, vùi đầu trong hai tay, định đánh một giấc.

Trong tiếng nhạc ầm ĩ, Cự Giải cảm nhận được xe bắt đầu chuyển động, lay động rất nhẹ, ngủ càng ngon.

Nhưng ngay lúc đó, một bàn tay sờ vào chân Cự Giải.

Dám sàm sỡ giữa nơi công cộng?!

Cự Giải lẳng lặng thò tay kia vào trong túi quần, móc ra một cái huy hiệu trường, nhẹ nhàng nhấn một cái, chiếc kim băng sắc bén bật ra.

Đối phó với lũ dê già nhất định phải quyết liệt như những kẻ khủng bố đánh bom tự sát.

Cự Giải thầm đếm đến ba, mạnh mẽ công kích, đâm đầu kim băng nhọn hoắt về phía cái móng heo kia.

Nhưng công kích của cậu thất bại – bàn tay cầm hung khí của Cự Giải bị nắm lấy.

Cự Giải nổi giận, dù thế nào cậu cũng là một Đảng viên dự bị, nay lại bị đùa giỡn giữa ban ngày ban mặt, còn đến mức này.

Vì vậy, cậu trợn mắt đứng lên, muốn khiến con dê già này xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.

“Sờ…” cái đầu nhà mi.

Đây vốn là lời thoại đầu tiên mà Cự Giải đã nghĩ sẵn.

Nhưng khi nhìn thấy tên dê già kia, Cự Giải đột nhiên thay đổi lời thoại: “Sờ… thật giỏi.”

Nguyên nhân ở chỗ, người ở bên cạnh cậu, chính là Thiên Yết.

Tâm trạng của Cự Giải, từ giận dữ đến vui mừng, thay đổi quá nhanh, toàn bộ cơ mặt co rúm lại có chút quái dị.

“Sao anh lại ở đây?” Cự Giải hỏi.

“Không phải em nói nếu không có bạn trai đi cùng, em sẽ ăn rất nhiều sao? Tôi cẩn thận suy nghĩ lại, nếu em còn ăn nữa tôi sẽ ôm không nổi, vì vậy, tôi tới đây.” Đây là câu trả lời của Thiên Yết.

“Ai cần anh ôm.” Cự Giải hừ nhẹ một tiếng, nhưng trong đó lại có chút ngọt ngào.

“Không phải tôi muốn ôm, mà lần nào cũng là em chủ động nhào vào.” Thiên Yết dùng giọng điệu bình thản nói ra một câu trả lời rất không nể tình.

“Nể mặt anh nghe lời em như thế, hôm nay em sẽ không tính toán việc anh đổi trắng thay đen.” Nói xong, Cự Giải luồn tay qua khuỷu tay Thiên Yết, cái đầu nho nhỏ ngoan ngoãn gối lên vai hắn.

“Nếu lúc nào em cũng ngoan như thế này thì thật tốt.” Thiên Yết nói.

“Nếu lúc nào anh cũng quan tâm em như thế này thì thật tốt.” Cự Giải đánh trả.

“Xem ra,” Thiên Yết mỉm cười: “Chúng ta thật sự không thỏa mãn được đối phương.”

“Có ý gì? Hạ Thiên Yết, em cảnh cáo anh, đừng có ý đồ gì, nếu không em sẽ…” Cự Giải không nói tiếp nữa.

Xe bus chạy vào đường hầm, những tiếng vang ầm ầm, màng nhĩ như bị luồng khí đè nén, dùng lực vỗ vào trong.

Một phút sau, xe ra khỏi đường hầm, trong nháy mắt, ánh mặt trời lại tràn ngập.

Cự Giải nhìn ra ngoài cửa sổ, vô số bóng cây màu xanh tràn ngập ngoài cửa sổ, ánh mặt trời rực rỡ.

Thiên Yết bỗng nhắc lại chủ đề vừa rồi: “Nếu tôi có ý đồ gì khác, em sẽ làm gì?”

“Em sẽ không làm gì cả.” Cự Giải nói.

“Không làm gì cả? Vậy không giống Lâm Cự Giải.” Thiên Yết nói.

“Không, thật sự sẽ không làm gì cả.” Giọng nói của Cự Giải vang lên từ trong vòng tay Thiên Yết: “Nếu anh làm chuyện gì có lỗi với em, em sẽ không làm gì cả, không thích anh nữa, không quan tâm đến anh nữa, không nhớ anh nữa, không nhìn anh nữa.”

“Vậy sao?” Thiên Yết lên tiếng.

“Đúng vậy.” Cự Giải dùng vành tai cọ cọ lên vai Thiên Yết, quần áo gã có một mùi thơm rất tươi mát: “Nhưng, em sợ lúc đó anh cũng rất thích em không còn mè nheo bên cạnh nữa.”

“Vì sao lại không có chút tự tin về bản thân như vậy?” Thiên Yết cười, tiếng cười khiến bờ vai hắn rung rung.

“Nhờ anh ban tặng cả đấy.” Cự Giải lên án: “Nếu bình thường anh quan tâm đến em một chút thì em đã không tự ti như thế.”

“Tôi ác như vậy sao? Có lẽ do em nghĩ quá nhiều thôi.” Thiên Yết nói.

Cự Giải lập tức ngẩng đầu lên, nói: “Được rồi, nếu anh muốn chứng minh mình quan tâm đến em, thì theo em về nhà gặp bố mẹ đi.”

“Thực sự phải làm vậy?” Thiên Yết hỏi.

“Đúng vậy.” Cự Giải gật đầu.

“Em thực sự muốn tôi làm vậy?” Thiên Yết hỏi lại.

“Đúng.” Cự Giải lại gật đầu.

“Được thôi.” Thiên Yết cong môi cười: “Vậy tôi đi gặp bố mẹ em.”

Xe tốc hành cấp tốc đưa hai người đến cái tổ chim của Cự Giải, sau khi xuống xe, Thiên Yết cầm lấy hành lý của Cự Giải, nói: “Được rồi, đi thôi.”

“Được… Tới nhà em.” Tuy Cự Giải ra vẻ thoải mái nhưng tâm tình đang chìm nổi bất định.

Lời vừa rồi chỉ nói cho có thôi, mục đích là để kiểm tra suy nghĩ thật của Thiên Yết, không ngờ hiện giờ đâm lao đành phải theo lao.

Nhưng ít nhất, cậu không ăn được cánh gà nướng yêu quý rồi.

Hay Thiên Yết chắc chắn rằng cậu chỉ nói đùa thôi? Nếu giờ cậu bảo không đi nữa dường như có chút mất mặt.

“Ăn cơm trước đi, em đói rồi.” Cự Giải kéo Thiên Yết tới một tiệm ăn nhanh gần bến xe, gọi một phần đồ ăn, ăn thật chậm.

Ăn được một nửa, Cự Giải ngẩng đầu, đối diện với Thiên Yết: “Anh… thật sự dám sao?”

Thiên Yết cầm khăn tay, giúp bạn trai lau sốt cà chua bên mép, lời nói có ý tứ sâu xa nhẹ tràn ra khỏi môi: “Sao? Em không dám à?”

“Đương nhiên, em dám.” Cự Giải không hưởng thụ sự chăm sóc của Thiên Yết, trực tiếp vươn cái lưỡi hồng nhạt, liếm sạch sốt cà chua bên mép.

Hai người đều không nói rõ, nhưng lại rõ ràng đối phương đang ám chỉ cái gì,

Cơm nước xong xuôi, bắt một chiếc taxi, hai người lên xe, thẳng hướng về phía nhà Cự Giải.

Càng về tới gần nhà, khung cảnh càng quen thuộc, trái tim Cự Giải lại đập thình thịch, không nghỉ lấy một giây.

Chạy tới nửa đường, một đoạn đối thoại tương tự lại bắt đầu.

“Anh… thật sự dám sao?”

“Sao? Em không dám à?”

“Đương nhiên là em dám.”

Nhưng đoạn đối thoại không rõ ràng lại khiến tài xế đổ mồ hôi lạnh, rất sợ gặp phải đôi tình nhân giết người cướp xe. Vì vậy, tài xế càng nhấn ga nhanh hơn, vượt qua ba cái đèn đỏ, dùng thời gian ngắn hơn bình thường một nửa, đưa bọn họ về đến nhà.

Đứng trước cửa tiểu khu, Cự Giải ngẩng đầu nhìn cửa sổ nhà mình, nuốt nước bọt, hỏi lần thứ ba: “Anh… thật sự dám sao?”

Câu trả lời của Thiên Yết không đổi: “Sao? Em không dám à?”

Lần này, Cự Giải quả thật không dám: “Em tin anh thật lòng, được rồi, mời anh đi, chúng ta núi xanh nước biếc, một tuần sau gặp lại.”

Nói xong, Cự Giải giật lấy hành lý, nhưng Thiên Yết kéo lại: “Hiện giờ đến lượt tôi hoài nghi tấm chân tình của em.”

“Anh… thật sự muốn vào?” Cự Giải bắt đầu bồn chồn trong lòng, tim đập thình thịch.

“Xem ra, dường như em không muốn?” Thiên Yết lý giải vẻ mặt Cự Giải.

“Đương nhiên… không phải.” Cự Giải nghĩ một đằng nói một nẻo.

“Vậy đi thôi.” Thiên Yết nhấc hành lý lên, sải bước vào tiểu khu.

Cự Giải biết, cậu sẽ chẳng bao giờ đấu lại được Thiên Yết, vì vậy cậu chịu thua: “Nếu bây giờ anh lên, dao làm bếp nhà em sẽ nhuốm máu, đương nhiên, người bị chém sẽ là chúng ta… Coi như em sai rồi, em xin anh về trước đi, nhé?”

“Vậy, sau này có dám thử tôi mọi lúc thế nữa không?” Thiên Yết hỏi.

“Không dám nữa, không dám nữa, em tin anh vô cùng thật lòng, vô cùng cuồng nhiệt.” Cự Giải nhanh chóng chịu thua.

“Vậy được rồi.” Thiên Yết buông hành lý của Cự Giải xuống, nhẹ giọng dặn dò hai câu rồi xoay người định đi.

“Chờ một chút.” Cự Giải chạy tới khóm cây bên cạnh, khom người vẫy Thiên Yết: “Lại đây.”

“Có lựa chọn nào khác không?” Đối với những hành động trẻ con này của Cự Giải, Thiên Yết vẫn luôn tự thôi miên bản thân coi như không thấy.

Tuy nói vậy, nhưng chân gã vẫn bước về phía bên cạnh Cự Giải.

Cự Giải kiễng chân, hai tay vòng quay cổ Thiên Yết, môi hơi mím lại: “Dù thế nào chăng nữa chúng ta cũng phải chia xa mấy ngày, sao anh có thể đi mà không để lại cái gì như thế chứ?”

Gió nhẹ thổi qua, khẽ lay động tán lá xanh, ánh mặt trời cũng trở nên lung linh, chớp lên trong mắt Thiên Yết.

Cho dù đôi mắt Thiên Yết là hồ sâu, nhưng ít nhất, trong giây phút đó, Cự Giải nhìn thấy mặt nước thật ấm áp.

“Cung kính không bằng tuân lệnh.” Cự Giải nghe hắn nói vậy.

Sau đó, tay phải Thiên Yết nắm lấy cái eo nhỏ của Cự Giải, gã cúi người về trước, cậu nghiêng người về sau, cứ như vậy, hai người tạo thành tư thế lãng mạn kinh điển.

Đương nhiên, nụ hôn của hắn vẫn bình tĩnh và có chất lượng như trước.

Không phải kiểu mút vào ầm ầm như cướp nước miếng, cũng không phải kiểu gặm cắn như quỷ chết đói đầu thai, chỉ là một nụ hôn trong yên lặng, nhưng sức lực đó, cảm giác thư thái đó, đều vô cùng thích hợp.

Cự Giải cảm thấy thật mỹ mãn.

Cho đến khi gió ngừng lại, Thiên Yết mới nâng thắt lưng đang song song với mặt đất của Cự Giải lên thành một góc vuông với mặt đất.

Cự Giải choáng váng – bị vui sướng dìm chết.

“Cái này, có đủ để em ngồi yên mấy ngày không?” Thiên Yết hỏi.

Phục hồi lại tinh thần, trái tim Cự Giải bắt đầu đập thình thịch như đếm bảng cửu chương: “Nếu em nói không đủ thì sao?”

Thiên Yết ôm lấy eo cậu lần nữa, động tác này khiến Cự Giải cảm thấy kích thích và mừng thầm, cậu nhìn Thiên Yết chậm rãi hướng về phía mình, ngửi thấy mùi hương của Thiên Yết càng ngày càng gần, nhìn thấy đôi mắt khi thì trong suốt khi thì mờ ảo của Thiên Yết, nghe thấy giọng nói thanh nhã của gã: “Vậy… tôi dùng ống nghiệm cất giữ ít nước miếng tặng em nhé.”

Trong một giây đó, cuối cùng Cự Giải cũng hiểu mình đã vơ phải một gã khiến cả con người và thần thánh đều căm ghét.

Nhưng nếu đã gặp, Cự Giải cũng không thể trốn tránh được, ai bảo chính cậu cứ nhất định chọn hắn cơ?

Vì vậy, cậu đành rộng lượng phất tay, kéo hành lý đi về phía nhà mình.

Trong thang máy, Cự Giải lấy điện thoại, cẩn thận kiểm tra đôi môi vừa tiếp nhận nụ hôn của mình, còn may, chỉ hơi hồng, bôi chút son dưỡng che đi là được.

Chuẩn bị tất cả xong xuôi, Cự Giải lấy chìa khóa ra, mở cửa.

Bố mẹ nghe tiếng, quay đầu lại nhìn thấy con trai đã về, đương nhiên vô cùng vui mừng, vội vã giúp Cự Giải đặt hành lý xuống, lấy dép cho cậu, liên tục hỏi cậu đi đường có mệt không.

Nhưng lúc này Cự Giải không có tâm trí đâu để trả lời, dù chỉ một câu, cậu nhìn thấy, trên bàn trà trong phòng khách, đặt rất nhiều thuốc bổ, Đông trùng hạ thảo, huyết yến, và một số loại thuốc Đông y quý.

Nhìn qua, có vẻ là quà tặng, hơn nữa còn là quà tặng được đưa tới chưa lâu.

Trong những người Cự Giải biết, chỉ có một người có thể tiêu số tiền lớn như vậy, đồng thời cũng là người mà cậu cố gắng né tránh hơn hai năm nay – Du Kì Nhiên.

“Du Kì Nhiên đã tới ạ?” Cự Giải hỏi thẳng vào vấn đề.

Bố của Cự Giải, Lâm Cự Minh nhíu mày: “Càng lớn càng không lễ phép, ngay cả anh trai cũng không chịu gọi.”

“Anh ta đi từ lúc nào?” Cự Giải hỏi, đương nhiên, vấn đề cậu quan tâm nhất là ngày mai Du Kì Nhiên có đến nữa hay không.

Thanh Miên đặt hành lý con trai xuống bên cạnh sofa, im lặng một lúc rồi quyết định nói thật: "Kì Nhiên giúp mẹ tới siêu thị mua bột chiên, lát nữa sẽ quay lại.”

Chuyện này thật sự khiến Cự Giải chấn động trong lòng, hai chân đã muốn chạy ra ngoài.

Thanh Miên ngồi xổm trên mặt đất, giúp Cự Giải lấy từng bộ quần áo ra.

Trước giờ Cự Giải đều vo tròn quần áo, nhét lung tung vào túi, vì vậy lần nào về nhà, chuyện đầu tiên Thanh Miên làm chính là giải cứu đám quần áo đáng thương của con trai.

Lúc này, bà đưa lưng về phía Cự Giải, vừa sắp xếp lại hành lý, vừa nhẹ giọng nói một câu: “Mẹ chỉ muốn hôm nay cả nhà có thể vui vẻ ăn một bữa cơm.”

Cự Giải thừa nhận, những lời này đã đánh bại cậu, mặc kệ giữa cậu và Du Kì Nhiên đã xảy ra chuyện gì, nhưng mẹ cậu vô tội.

Nhớ tới mẹ vẫn luôn đối xử với mình rất tốt, Cự Giải quyết định nhẫn nhịn, cố gắng thỏa mãn nguyện vọng nho nhỏ này của bà.

“Được rồi, ngồi xuống trước đi, chỉ lát nữa là được ăn.” Lâm Cự Minh cười ha ha bước vào phòng bếp, tiếp tục biểu diễn tay nghề.

Nghĩ đến lát nữa sẽ gặp mặt Du Kì Nhiên, trong lòng Cự Giải cảm thấy lo lắng, không ngồi yên được, đành đi lên sân thượng hóng gió.

Quang cảnh xung quanh tiểu khu nhà Cự Giải không tệ, thường xuyên thấy những ông lão bà lão dắt tay cháu nhỏ, hoặc những đôi thanh niên tình tứ nắm tay đi dạo trên đường mòn, cảnh tượng này khiến cho trong lòng sinh ra cảm giác lười biếng.

Nhưng khi ánh mắt Cự Giải nhìn về phía cửa tiểu khu, cảm giác thanh thản vừa rồi đã bị nỗi sợ hãi đánh tan thành mây khói.

Bởi vì cậu nhìn thấy, ở cửa tiểu khu, Thiên Yết và Du Kì Nhiên đang nói chuyện với nhau.

Tuy cách rất xa, nhưng đó là hai người con trai quen thuộc nhất với Cự Giải, Cự Giải tất nhiên không nhìn nhầm.

Cự Giải nhớ Thiên Yết từng nói anh và Du Kì Nhiên là bạn học, vì vậy bọn họ quen nhau cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng, Thiên Yết giải thích chuyện hắn xuất hiện ở đây thế nào?

Trái tim Cự Giải giống như một cuộn len bị mèo đùa nghịch, hỗn loạn không còn hình dạng gì nữa.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Nếu Thiên Yết thẳng thắn nói với Du Kì Nhiên về quan hệ của bọn họ, vậy…

Cự Giải cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác nói cho cậu biết, Du Kì Nhiên sẽ không bỏ qua.

Tuy đã là cuối thu, nhưng lưng Cự Giải vẫn ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Ngay khi cậu sắp phát điên mà hét lên, hai bọn họ tách ra.

Cự Giải vội vàng trốn vào phòng vệ sinh, lấy điện thoại ra, gọi cho Thiên Yết.

Sau khi gọi được, Cự Giải không nhiều lời vô ích, trực tiếp hỏi: “Vừa rồi anh gặp Du Kì Nhiên?”

Bên kia ngừng lại một lát, im lặng đến mức có chút kỳ lạ, nhưng rất nhanh, tiếng trả lời của Thiên Yết truyền đến: “Đúng vậy, cậu ta nói với em?”

“Em đứng trên sân thượng nhìn thấy!” Cự Giải vội vàng hỏi: “Anh có nói cho anh ta biết quan hệ giữa chúng ta không?”

Câu trả lời của Thiên Yết khiến Cự Giải thở phào nhẹ nhõm: “Không có, sao? Em không muốn cho cậu ta biết?”

“Anh ta biết nhất định sẽ… nhất định sẽ nói cho bố mẹ em biết, đến lúc đó em sẽ chết rất thảm, anh cũng sẽ chết rất thảm. Vì vậy, bất luận thế nào, trước khi có lệnh của em, anh không được để lộ ra quan hệ giữa chúng ta cho anh ta, hiểu chưa?” Cự Giải rất hoảng, cậu sợ nhất không phải bố mẹ, mà là người vừa nói chuyện với Thiên Yết.

Thiên Yết đồng ý.

Cự Giải yên tâm, vốn định nhân cơ hội này đòi một nụ hôn, nhưng nghĩ đến cảnh tượng trong phòng vệ sinh không quá đẹp mắt, vì vậy đành thôi.

Ngắt máy, vừa mới mở cửa phòng vệ sinh, cậu lập tức chửi thầm một tiếng, bởi vì trên sofa trong phòng khách, Du Kì Nhiên đang ngồi đó đợi cậu.

“Đã lâu không gặp.” Du Kì Nhiên nói.

Gương mặt anh ta vẫn mang theo vẻ anh hùng khí khái, dáng người cao thẳng, khiến cả thế giới đều bao quát dưới cái nhìn của anh ta, mà sự hờ hững trong ánh mắt lại là tín hiệu đẩy người ta ra xa nghìn dặm.

Anh ta đẹp, cũng chỉ nên nhìn từ xa.

Nhưng khi đó Cự Giải không làm được như vậy, bởi vì Du Kì Nhiên đã luôn luôn khiến cậu nghĩ rằng, đối với anh ta, cậu không giống những người khác.

Tất cả dịu dàng, giống như chỉ dành cho một mình cậu.

Ít nhất… trước khi chuyện đó xảy ra, cậu đã cho rằng như vậy.

Lúc này, Lâm Cự Minh bưng món ăn vừa nấu xong từ trong phòng bếp đi ra, cười nói: “Tiểu Nhiên, mau cùng em con đi rửa tay đi, chúng ta sắp ăn cơm rồi.”

Cự Giải đi vào phòng bếp, đổ nước rửa tay lên tay, nhưng còn chưa bắt đầu chà xát, Du Kì Nhiên đã từ phía sau cầm lấy cổ tay cậu.

Không chỉ cầm lấy cổ tay, thân thể anh ta cũng dán sát vào sau lưng cậu.

Cự Giải giống như con chuột bị sập bẫy, nhất thời giật mình, kêu ra tiếng.

“Sao vậy?” Thanh Miên nhô đầu nhìn vào cửa phòng bếp.

“Không có gì ạ.” Du Kì Nhiên cười cười: “Tranh cướp với em ấy thôi ạ.”

Trong lúc nói vậy, Du Kì Nhiên cũng lấy mất hơn một nửa nước rửa tay màu xanh lục trên tay Cự Giải.

“Đừng náo loạn nữa, mau tới ăn cơm đi.” Thanh Miên cười cười, rời khỏi phòng bếp.

Chờ mẹ vừa đi, Cự Giải lập tức trốn vào góc phòng, cảnh giác nhìn Du Kì Nhiên.

Du Kì Nhiên đi thẳng tới vòi nước, chậm rãi vươn tay ra, dòng nước rất nhỏ, rất nhẹ, giống như giọng nói của anh ta: “Còn nhớ không? Khi còn bé, đều là anh giúp em rửa tay.”

Nhớ, Cự Giải đương nhiên nhớ.

Khi đó, mỗi cuối tuần, Du Kì Nhiên đều tới nhà cậu.

Khi đó, Cự Giải còn rất nhỏ, không với tới chốt mở vòi nước, Du Kì Nhiên đứng phía sau cậu, giúp cậu thoa nước rửa tay, cầm lấy tay cậu, nhẹ nhàng chà xát.

Khi đó, cậu chỉ đứng tới hông anh ta.

Cự Giải nhớ, nhưng cậu vẫn trả lời: “Vậy sao?”

Dùng một câu nghi vấn, giống như bản thân đã quên đi tất cả.

Du Kì Nhiên rửa sạch bọt xà phòng trên tay, dùng khăn sạch lau khô, rồi lại quay đầu lại, chậm rãi nở nụ cười: “Em còn nhớ… Giống như anh, vĩnh viễn nhớ.”

Trong lòng Cự Giải, một thoáng lạnh, một thoáng nóng.

“Nếu không tới nhanh bố mẹ sẽ ăn hết nhé.” Lâm Cự Minh kêu lên.

Hai người không thể giằng co thêm được nữa, lần lượt đi ra ngoài.

Đồ ăn rất phong phú, nhưng Cự Giải không cảm nhận được chút hương vị.

Bố mẹ và Du Kì Nhiên dường như nói rất nhiều chuyện, Cự Giải cũng không chú ý nghe, chỉ khi bị hỏi tới cậu mới miễn cưỡng trả lời lấy lệ.

Nói một lúc, Lâm Cự Minh đột nhiên hỏi: “Tiểu Nhiên, vừa rồi sao con lại đi siêu thị lâu như vậy, không phải lạc đường đấy chứ?”

“À, con gặp một người quen ở cửa tiểu khu.” Du Kì Nhiên nói.

Nghe vậy, Cự Giải vẫn giả làm hóa thạch cảm thấy từng tế bào trong cơ thể như sống lại, tuy cậu biết câu hỏi của mình rất có thể khiến Du Kì Nhiên chú ý, nhưng cậu không nhịn được: “Là ai?”

Tính toán của Cự Giải là, để xem có may mắn nghe được một số chuyện của Thiên Yết khi còn ở trường không, ví dụ như để xem gã có phải là loại đàn ông ăn chơi không.

Nhưng câu hỏi của cậu lại bị cha già nhà mình xuyên tạc: “Ý của em trai con là, người kia là nam hay nữ? Nếu là nam có điều kiện tốt, nhân phẩm tốt, thì giới thiệu cho thằng bé, còn nếu là nữ có điều kiện tốt, nhân phẩm tốt thì cũng nên nhanh chóng biến người ta thành chị dâu của nó đi.”

“Ha ha.” Cự Giải cười khổ: “Bố thật hài hước.”

Nghe vậy, khóe miệng Du Kì Nhiên mang theo chút mờ ám: “Cự Giải, em thật sự có ý này?”

Cự Giải nhét một miếng thịt vào miệng, lấy tiếng nhồm nhoàm che khuất giọng nói của mình: “Cứ cho là vậy đi.”

“Đúng rồi, rốt cuộc là ai?” Lâm Cự Minh hỏi.

“Một người quen trong quá khứ.” Đây là câu trả lời của Du Kì Nhiên.

Đúng vậy, người quen.

Tất cả mọi người đều là người quen.

Đây là bài học thứ chín mà Thiên Yết dạy cho Cự Giải – Người quen, chỗ nào trên thế giới cũng có.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro