CHƯƠNG 15: Không kết hôn... Hôn môi?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tần Lãng."

Tần Lãng xoay người bỏ đi.

Trong thoáng chốc cậu liền bị một bàn tay kéo lại. Tần Lãng cố sức giãy giụa muốn thoát khỏi, gào: "Ba buông con ra!"

Tần Tư Thanh ghé tai cậu thấp giọng cười: "Lớn như vậy rồi mà tính tình vẫn còn như nhóc con cứ thích hờn dỗi với ba nhỉ."

"Con không có!" Tần Lãng quay đầu hung dữ trừng lại Tần Tư Thanh, "Con nhìn thấy ba là vô cùng chán ghét, con không muốn nói chuyện với ba!!!"

Cậu đẩy mặt Tần Tư Thanh ra xa nhưng Tần Tư Thanh lại đột ngột mở miệng cắn mu bàn tay của cậu, mắt mang theo ý trêu tức nhìn lại cậu.

Tần Lãng không sao nói rõ được cảm giác mặt có chút nóng lên: "Ba mau buông con ra!"

Tần Tư Thanh vòng tay ôm lấy người Tần Lãng, cằm đặt trên đỉnh đầu cậu nhẹ nhàng cọ xát, "Ngoan nào Tần Lãng."

"Ba thật sự sẽ cưới một người phụ nữ làm mẹ con sao?"

"Sẽ không." Tần Tư Thanh thản nhiên trả lời, giọng nói kiên định hơn bất kì khi nào khiến cho Tần Lãng có chút tin tưởng.

"Tại sao ạ?" Tần Lãng ngẩng đầu lên đối diện Tần Tư Thanh.

Tần Tư Thanh hôn hôn trán cậu: "Con không thích thì ba ba sẽ không lấy ai hết."

"Nhưng mà ba có muốn kết hôn không?" Tần Lãng lần nữa đi vào ngõ cụt, cậu cảm giác lửa giận trong lòng mà cậu vất vả áp chế bấy lâu nay lại nổi lên: "Ba chắc chắn là rất muốn cưới cô ta phải không? Gì mà bảo là con không thích thì sẽ không cưới, trong lòng ba thật chất không có nghĩ như vậy!"

Tần Tư Thanh không nói lời nào, như trước cười tủm tỉm nhìn Tần Lãng.

Tần Lãng lúc này tựa như một chú mèo nhỏ xù lông, cậu giãy ra khỏi cái ôm ấp của Tần Tư Thanh, "Con không thèm nói chuyện với ba nữa!" Nói rồi cậu bỏ chạy mất dạng.

Tần Tư Thanh không nhanh không chậm đi theo sau Tần Lãng, cho dù cậu đã chạy đi một khoảng xa nhưng hắn vẫn không gấp gáp đuổi theo.

Chạy một đoạn đường dài thì Tần Lãng quay đầu lại nhìn Tần Tư Thanh xem hắn có đuổi theo không, mà không nhìn thì thôi vừa thấy thiếu chút nữa làm cậu tức thở không nổi bởi phía sau làm gì có bóng dáng Tần Tư Thanh đâu.

"Tên khốn kiếp!"

Cậu nổi giận đùng đùng vội vã đi tiếp.

"Tần Lãng!" Phía trước có người gọi cậu, Tần Lãng cau mày ngẩng đầu, trong tay Lộ Diêu đang cầm một ít đồ dùng đi tới.

Tần Lãng lúc này ai cũng không muốn gặp, cậu rầu rĩ nhìn cô một cái rồi lại cúi đầu.

"Tần Lãng, làm sao vậy?" Lộ Diêu hỏi cậu.

Tần Lãng ngẩng đầu nhìn cô không nói lời nào, Lộ Diêu khẽ cười lên: "Có ai trêu chọc Tần Lãng của chúng ta sao?"

"Không có gì hết ạ." Tần Lãng rầu rĩ hồi đáp, sau đó lại nhanh tiếp lời: "Hẹn gặp cô Lộ Diêu sau."

Thấy Tần Lãng chạy xa, Lộ Diêu tính xoay người đi tiếp, phát hiện Tần Tư Thanh cũng theo bên kia đi tới.

Nhìn lại Tần Lãng đang bỏ chạy ở phía sau rồi lại nhìn qua Tần Tư Thanh, xem ra vừa rồi Tần Lãng đã náo loạn với Tần Tư Thanh một trận rồi đây.

"Thầy Tần." Lộ Diêu đánh lời chào hỏi, Tần Tư Thanh cũng mỉm cười đáp lại: "Vâng. Cô vừa mới mua xong đồ ăn sao?"

"À đúng vậy, mấy ngày này toàn ăn quán bên ngoài, cũng cảm thấy có chút khó chịu nên định mua một số nguyên liệu rồi tự nấu ấy mà." Lộ Diêu nhắc tới con cá đang lung lay trên tay, "Chuẩn bị làm canh cá. Còn có ngày kia là sinh nhật của tôi. Ở chỗ này tôi cũng không quen biết ai, đến ngày mai hi vọng thầy với Tần Lãng sẽ tới nhà cùng tôi ăn một bữa cơm."

"Vâng, được chứ." Tần Tư Thanh gật gật đầu.

"Đúng rồi, Tần Lãng mới vừa đi qua, đứa nhỏ này thở phì phì giận dữ, không phải lại cùng bạn học nào gây sự gặp rắc rối chứ?" Lộ Diêu hỏi, trong mắt mang theo ý cười.

"Con nhỏ lớn rồi không chịu nghe lời. Mà cũng thích giận dỗi này nọ." Tần Tư Thanh cười một cách ôn ôn nhu nhu.

Lộ Diêu cũng thản nhiên sang sảng cười to vài tiếng: "Thầy chậm rãi đi, cũng không phải ngày một ngày hai mà có thể nhanh chóng nuôi dạy khôn lớn Tôi phải về trước, thầy Tần nhớ ngày mai phải tới đó, đừng quên nha!"

Tần Tư Thanh gật gật đầu chào tạm biệt Lộ Diêu, lại chậm rì rì trở về nhà.

Đi qua dãy phố này, liếc mắt một cái liền thấy ngôi nhà của chính mình, Tần Tư Thanh đi tới cửa, thấy cửa lớn gắt gao đóng chặt.

Hắn thử đẩy đẩy cửa vài cái, làm thế nào cũng không động đậy, xem ra là bị Tần Lãng khóa lại rồi.

Tần Tư Thanh có chút đau đầu, thỏ con láu cá này thật sự là càng ngày càng không nghe lời, làm gì có đứa con nào cãi nhau với cha, còn dám đem cha mình nhốt ngoài cửa chứ? Phỏng chừng Tần Lãng cũng chính là ở trong số thiểu số kia.

Tần Tư Thanh nhẫn nại hiếm thấy gõ cửa: "Tần Lãng, nghe lời ba mở cửa ra."

Không lâu liền truyền đến âm thanh của Tần Lãng: "Con không nghe thấy gì hết!"

"Tần Lãng, ba nói một lần cuối cùng với con. Mở cửa."

"Không!" Tần Lãng dán dính mặt trên cửa, từ khe hở nhỏ nhìn lén Tần Tư Thanh nhưng cũng chỉ thấy được mũi và miệng hắn. Cậu giang rộng hai cánh tay hết cỡ đứng trước cửa chặn đường: "Đây là nhà của con, ba không được tiến vào!"

"Ồ." Tần Tư Thanh không nhịn nổi nở nụ cười, "Từ khi nào đã thành nhà con rồi?"

"Ông nội nói với con, nếu như ba về sau không có triển vọng, không  nuôi nổi con mà điều này càng khẳng định ba cũng sẽ không mua nổi một chỗ cho con ở, vì để ngừa như vậy nên ngôi nhà này về sau sẽ thuộc về quyền sở hữu của con. Cho nên đây chính là nhà của con, hứ!" Tần Lãng ghé trên cửa diễn giải một cách hợp tình hợp lý.

Tần Tư Thanh cảm thấy não của mình đau xót, thân làm cha đã nhiều năm như vậy rồi mà còn đi tranh luận với Tần Lãng những chuyện trẻ con thế này. Nếu bị hàng xóm nhìn thấy hắn bị con trai nhốt ở ngoài cửa thì thật là có hơi dọa sợ người ta đấy. Tần Tư Thanh đành dụ dỗ cậu: "Con cho ba ba vào, ba sẽ nghe lời Tần Lãng."

"Không thể! Ba hãy về ở cùng với người đàn bà mà ba muốn kết hôn đi!" Tần Lãng nặng nề đạp vào cửa, Tần Tư Thanh vẫn như trước duy trì điệu cười tươi chuẩn mực, giọng nói cũng hạ rất nhỏ: "Ai nói ba muốn cưới? Hửm?"

"Thầy Tần, đã về rồi à?" Tần Tư Thanh quay đầu lại, là dì Trương hàng xóm đang cười tủm tỉm chào hỏi hắn.

Tần Tư Thanh cười cười: "Đúng vậy."

"Tôi thấy nãy giờ cậu cũng đứng ở đây một hồi rồi, thầy Tần không gặp chuyện gì chứ?" Dì Trương đây là một lòng nhiệt tình muốn giúp đỡ, thấy Tần Tư Thanh đứng ở ngoài cửa mãi không đi vào, tưởng xảy ra chuyện gì liền đi qua hỏi có cần hỗ trợ gì không.

Tần Tư Thanh lắc đầu: "Không có việc gì cả, vừa rồi tìm không ra chìa khóa, hiện tại thì thấy rồi. Cám ơn dì Trương nhiều."

"À, vậy à, tôi còn tưởng cậu bị gì chứ. Không có việc gì thì tốt, không có việc gì thì tốt......" Dì Trương vui vẻ an tâm cười quay về nhà.

"Tần Lãng, đừng cứ mãi vô lý quấy phá như thế. Ba hỏi lại con một lần nữa, có chịu mở cửa không?" Lần này thanh âm Tần Tư Thanh lạnh như băng, mà bên trong Tần Lãng cũng không nói gì.

Qua một hồi, tiếng khóa vang lên, cửa mở.

Lúc Tần Tư Thanh đẩy cửa ra vừa lúc nhìn thấy Tần Lãng biến mất ở góc nhà.

Hắn nheo nheo mắt, đem sách vở này nọ để trên bàn rồi theo cậu lên lầu.

Tần Lãng một bên gặm bánh quy ngồi dưới đất chơi game, hốc mắt hồng hồng, chơi một cách lơ đãng.

Cậu ở một bên lại vểnh hai tai dõi theo từng tiếng bước chân của Tần Tư Thanh đi trên bậc thang. Tới lúc tiếng bước chân càng ngày càng gần, dừng ở trước cửa, Tần Lãng cố ý khuếch đại âm lượng của trò chơi, không muốn nghe những gì Tần Tư Thanh nói.

"Tần Lãng." Tần Tư Thanh ở bên ngoài hô một tiếng, Tần Lãng không lên tiếng trả lời.

Sau, tới khi bên ngoài không còn bất kì tiếng động nào, Tần Lãng mới giục máy chơi game sang một bên.

Giằng co trong phòng một hồi, Tần Lãng rốt cuộc cũng dũng cảm tiến đến, từ từ mở cánh cửa phòng, ló cái đầu nho nhỏ ra. Đập vào mắt cậu đầu tiên chính là Tần Tư Thanh ý cười tràn đầy hai mắt, mặt Tần Lãng lập tức trướng đến đỏ bừng, cửa đóng sầm một cái thật mạnh, leo lên giường đào một cái lỗ rồi chui tọt vào núp như một chú thỏ con khi thấy kẻ địch xuất hiện.

Phía sau truyền đến tiếng cười khe khẽ của Tần Tư Thanh, chăn của cậu liền bị xốc lên, hắn nói: "Còn cáu kỉnh với ba ba à?"

Toàn thân Tần Tư Thanh đè trên người Tần Lãng, đầu kề sát tai cậu, tiếng nói trầm thấp rất có từ tính, mang theo mị lực  cùng dụ hoặc khó có thể kháng cự được.

Tần Lãng phừng một cái mặt đỏ cháy khét lẹt, giọng nói rầu rĩ từ trong chăn truyền ra: "Ba đi ra ngoài đi!"

"Vì sao không chịu tin ba? Ba nói không kết hôn thì sẽ không kết hôn. Ba cũng không có ý định kết hôn, có một mình tên nhóc ranh là con thôi cũng đủ ép chết ba rồi, ba ba sao còn dám đem thêm một ai về nhà nữa? Con nói xem có phải không nhỉ?" Một tay Tần Tư Thanh dụ Tần Lãng để nhóc con chịu ló đầu ra khỏi chăn.

Cả khuôn mặt Tần Lãng đều đỏ hồng, ánh mắt to tròn có chút lóe sáng, đã vậy mà còn cố ý giả đò hung dữ nhưng mà giọng nói lắp bắp đã phản bội lại cậu: "Ba... Ba, ai thèm quan tâm ba cơ chứ! Ba đừng đè ép trên người con! Mau xuống đi à!"

Bất ngờ, Tần Tư Thanh cúi đầu cắn lấy miệng Tần Lãng một phát.

Tần Lãng bị dọa cho choáng váng, cả người đều cứng ngắc, vô cùng kinh ngạc trợn to mắt nhìn khuôn mặt phóng đại của ba cậu.

Miệng hai người dán dính nhau, chẳng qua là còn chưa tới một phút đồng hồ. Tần Tư Thanh vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp đôi môi Tần Lãng rồi mới chậm rãi rời khỏi, ngón tay luyến tiếc xoa xoa chất lỏng còn ướt át trên môi cậu.

Thế là Tần Lãng mặt "tạch" một phát cháy càng cuồng nhiệt, đỏ còn hơn cả tiết lợn, phỏng chừng là không thể nào có thể "đỏ" hơn được nữa. Vẫn duy trì bộ dạng cương ngạnh nhìn chằm Tần Tư Thanh, Tần Lãng lúc nãy đã hoàn toàn mất đi tri giác, có khi đến nửa ngày sau còn không thể phục hồi tinh thần.

Tần Tư Thanh lúc này mới rời khỏi người Tần Lãng, khóe miệng giương lên, ánh mắt cong cong cười rộ lên, giống y như một con hồ ly gian manh.

"Xem đi, như vậy có phải ngoan hơn không."

Nói xong hắn lại cúi người hôn một cái lên trán Tần Lãng: "Ba có một mình con là đủ rồi."

Mãi cho đến khi Tần Tư Thanh rời đi một khoảng lâu, Tần Lãng vẫn chưa thể định thần được. Suy nghĩ của Tần Lãng triệt để đã dừng lại ở thời khắc ba ba hôn cậu, còn...... còn dùng lưỡi......

Tâm tình của Tần Tư Thanh đêm nay quả thực không thể nào tốt hơn được. Lúc chấm bài, ngón tay bay vọt thoăn thoắt, khóe miệng vẫn treo lên nụ cười xảo trá của một con hồ ly vừa trộm thành công được miếng thịt.

Trái ngược với Tần Lãng đáng thương thì mặt nhóc vẫn cứ hầm nóng như bị sốt, tâm trí thì luôn bay về nụ hôn ban nãy...... Nụ hôn ban nãy...... Nụ hôn ban nãy......

Cứ thế tra tấn cậu suốt một đêm không ngủ.

Tại sao có thể như vậy được chứ? Chuyện này không nên mà...... Bọn họ đều là nam, hắn còn là ba ba cậu, làm sao có thể hôn môi mình được......

Đột nhiên trong đầu cậu nhảy ra hình ảnh kia, lúc ở bờ biển Tam Á, chính cậu đã vô tình đụng trúng miệng Tần Tư Thanh...... Càng nghĩ càng thấy không thích hợp, trái tim cứ thình thịch loạn nhịp, sự hoảng loạn khó hiểu này khiến cho tay chân cậu đều run rẩy.

Trước kia ba hôn má và trán mình cũng là điều bình thường nhưng tại sao lần này ba lại hôn môi mình chứ...... Kia không phải...... điều này chẳng phải chỉ có nam nữ mới làm thôi sao?

Tần Lãng lăn lộn trên giường, trằn trọc đến hừng đông.

Sáng sớm, Tần Tư Thanh rời giường định đi gọi Tần Lãng dậy nhưng nghĩ tới dáng vẻ không tình nguyện thường ngày của cậu, hắn muốn cho Tần Lãng ngủ nhiều thêm một chút nữa.

Chờ hắn rửa mặt xong, mở cửa phòng Tần Lãng ra, trên giường thế mà lại trống rỗng, không thấy bóng dáng của Tần Lãng ở đây.

"Tần Lãng, hôm nay sớm như vậy đã đến lớp rồi à?"

Phó Tư Bác làm như nhìn thấy cái gì vô cùng kinh ngạc, ánh mắt đều trừng lớn đến độ muốn rớt xuống. 

"Tôi không nhìn lầm chứ? Không nhìn lầm ư? Hả hả, có thiệt là Tần Lãng không đây?" 

Tần Lãng gần như không còn sức mà nâng lên mí mắt nhìn tiện nhân Phó Tư Bác liếc một cái, sau đó lại tiếp tục nhắm mắt, nằm bẹp trên bàn.

"Tôi cứ cảm thấy có cái gì đó không đúng? Làm sao vậy? Chẳng lẽ vẫn bực bội vì chuyện hôm qua? Đã hết lời nói với cậu rồi mà, bộ dáng này thật không giống cậu chút nào hết."

"Cậu đừng có phiền tôi nữa, biến qua một bên mà ngốc đi." Tần Lãng vươn một bàn tay vội huây huây xua đuổi Phó Tư Bác.

Phó Tư Bác lắc lắc đầu, "Chậc, làm gì mà nghĩ mãi vẫn không thông thế, có biết bao nhiêu chuyện còn to tát hơn, có cái việc ba cậu muốn kết hôn kia cũng không đáng là gì. Chẳng lẽ cậu sợ chú sẽ không còn thương cậu như trước à? Mà nói thiệt, tôi thấy cô Dương người ta cũng rất tốt, đối xử với cậu có khi còn tốt hơn cả con trai ruột của cổ ấy chứ."

Tần Lãng không thèm để ý tới ai kia, tự động xem nhẹ lời nói Phó Tư Bác như gió thoảng qua tai.

Mãi tới giờ cậu đều bị cái nụ hôn kia phiền nhiễu đến không được một giây bình yên. Ba ba hôn  mình...... Cứ như vậy hôn mình...... Hẳn là sai đi?

"Tần Lãng, Tần Lãng......" Phó Tư Bác ghé tai cậu kêu to vài tiếng. Tần Lãng một chút cũng không nhúc nhích nằm trên bàn nghiêng đầu nhìn khoảng không ngoài cửa sổ. Phó Tư Bác nhìn ánh mắt ngây dại của Tần Lãng thì vẫn tưởng rằng tên nhóc này vì chuyện hôm qua mà phiền lòng. Thấy bộ dáng đáng thương này của Tần Lãng cũng không nỡ, vỗ vỗ bả vai của cậu động viên: "Người anh em à, vui lên đi! Nè? Có nghe không đó?"

"Hừ." Người ngồi ở phía trước, Tào Đông Đông khẽ hừ một tiếng, canh lúc Phó Tư Bác không chú ý mà trừng mắt liếc một cái.

Từ nãy tới giờ cứ như một kẻ dở hơi lảm nhảm, cái kiểu nói chuyện ý tứ như vậy thật chỉ có những kẻ ngu ngốc như Phó Tư Bác mới làm được.

Nhưng đáng tiếc là cái liếc mắt này vừa vặn bị đôi mắt sắc như cáo của Phó Tư Bác phát hiện, chắc chắn lại thêm một lý do để hắn tiếp tục hành hạ mình đây.

"Tào Đông Đông......"

Tào Đông Đông mím chặt môi kiên quyết không quay đầu lại.

Điều này không nên xảy ra......

Không có cha con nào sẽ làm những hành động như vậy, cứ thấy kì quái thế nào ấy, Tần Lãng chưa bao giờ thấy được chuyện này trước đây.

Ba dùng đầu lưỡi liếm môi mình......

Đó không phải ảo giác, mà là thật sự.

Như vậy đây là... Đây là sao chứ?

Tần Lãng vùi đầu chôn ở khuỷu tay, gương mặt sợ tới tái nhợt. Ha...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei