CHƯƠNG 7: Bà nội không còn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người đầu tiên trong đời mà Tần Lãng phải lòng là hoa khôi cùng lớp - Hạ Hiểu Lê. Ở cái tuổi này trẻ con làm sao biết yêu là cái gì, vì vậy càng thích ai thì lại càng muốn chọc ghẹo người đó. Rốt cuộc thì chọc tới chọc lui thành chọc cho người ta khóc xong về mách cha mẹ, thậm chí đến tìm cả chủ nhiệm lớp để nói một phen. Chủ nhiệm lại đưa Tần Lãng đến văn phòng của Tần Tư Thanh rồi kể lể mấy câu như: Tần Lãng đứa nhỏ này suốt cả ngày cứ chọc một bạn nữ làm cha mẹ người ta tới tận trường mắng vốn đấy. Tôi muốn mắng nó cũng không biết sao mà mắng được. Ôi, thầy Tần à, tốt nhất để thầy dạy dỗ nó đi. 

Rồi cũng đưa ra cách giải quyết thỏa đáng với người nhà học sinh. 

Sau khi chủ nhiệm lớp ra ngoài, Tần Tư Thanh nhìn thằng nhóc coi trời bằng vung đang đứng ở góc tường, bảo: "Qua đây."

Tần Lãng siết chặt tay áo, bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng ngẩng đầu nói: "Con không có trêu bạn ấy!"

"Lại đây." Mười ngón tay của Tần Tư Thanh đan lại, dựa lưng vào ghế nói: "Nhanh lên, tới đây."

Tần Lãng chầm chậm đi qua, vừa mới lại gần liền bị Tần Tư Thanh nắm lấy tay kéo đến bên người: "Nhóc con hư hỏng này, gan càng ngày càng lớn nhỉ?"

Tần Lãng biết mình đã bị lừa, giãy giụa một cách khó khăn cố thoát khỏi tay Tần Tư Thanh, kêu: "Ba buông con ra! Buông con ra mà!"

"Nói, vì sao cứ chọc bạn nữ kia ?" Tần Tư Thanh "giam" Tần Lãng trong lòng, cậu nhóc giãy mãi không ra thì đành thôi. Qua hồi lâu mới nhăn nhó nói: "Hạ Hiểu Lê là hoa khôi."

"Vậy thì sao?" Tần Tư Thanh híp mắt nhìn chằm chằm vào Tần Lãng, mặt nhóc con dần dần đỏ lên, nói hơi vấp: "Con, con thích bạn ấy! Làm sao chứ?!"

Nhóc con này làm tư thế đầy kiêu ngạo trừng Tần Tư Thanh. Nghe được câu tuyên bố hùng hồn của cậu, Tần Tư Thanh cong cong khóe miệng: "Đúng là không thể bắt con làm gì cả."


"Con...con đã mười hai tuổi rồi, không cần ba lo nữa!" Tần Lãng thoát khỏi tay Tần Tư Thanh. Mỗi lần thấy Tần Tư Thanh cười như vậy, nhóc sẽ không hiểu sao mà cảm thấy tức giận, rất khó chịu. Đúng là nham hiểm hết sức! Trong ngoài không đồng nhất gì hết! >3< 

Nói tới Hạ Hiểu Lê thì cô bé đó có làn da trắng nõn, dáng người cao cao gầy gầy, thêm cả mái tóc dài đen mượt nữa, lại thích mặc váy trắng tạo nên tổng thể vô cùng đáng yêu. Nam sinh trong lớp học đều đối xử với Hạ Hiểu Lê rất tốt, đương nhiên ngoại trừ Tần Lãng, à, đúng rồi, còn có cả Phó Tư Bác. Phó Tư Bác là sau khi "người bạn thân" Trương Hiểu Mâu của Tần Lãng rời đi mới quen được, mà tính cách của Phó Tư Bác ngược lại lại có nhiều điểm tương đồng với Tần Lãng, thế nên hai đứa chơi với nhau khá thân. Tiêu biểu chính là trong vài năm qua, mỗi lần Tần Lãng "phạm tội" thì tất sẽ có luôn phần của Phó Tư Bác. 

"Nông cạn!" Phó Tư Bác vắt mình trên hàng rào, nâng cằm, miệng ngậm một cái ống hút.

Tần Lãng đá hắn một cước, nói: "Thiết nghĩ cậu mới là đứa không có mắt nhìn đó."

Dưới lầu Hạ Hiểu Lê đang từ từ đi lên. Tần Lãng nở nụ cười, mở nắp chai nước rồi đổ ào xuống dưới lầu, sau đó ngồi xổm xuống núp rồi bỏ chạy. Phó Tư Bác vẫn như cũ đứng tại chỗ, nhìn người dưới lầu bị dội ướt hết cả người. Gương mặt Hạ Hiểu Lê bây giờ cực kì giận dữ đang ngẩng đầu trừng mắt với Phó Tư Bác. 

Còn Phó Tư Bác vẫn chỉ nhai nhai ống hút, mặt đầy vẻ ương ngạnh: "Nếu tôi nói không phải  là tôi làm thì cậu sẽ tin sao?"

"Phó Tư Bác!"

"Tần Lãng! Đồ khốn các cậu!"

Hai thanh âm đồng thời vang lên, Hạ Hiểu Lê giữ chiếc váy dài chạy nhanh lên lầu, Phó Tư Bác phun ống hút ra đuổi theo Tần Lãng nhưng thẳng đến giờ vào học cũng không thấy được bóng dáng Tần Lãng, tám chín phần mười là trốn học nữa rồi. Hạ Hiểu Lê lại chạy đến chỗ chủ nhiệm khóc lóc kể lể, Phó Tư Bác bị bắt lại giờ đang cầm một cái ghế đứng ở trong góc chịu phạt. Đây chính là nguyên nhân khiến cậu nhóc cực kì ghét Hạ Hiểu Lê ─ kẻ thích mách lẻo! Bị ánh nắng mặt trời nướng muốn choáng váng ngất xỉu, Phó Tư Bác trong lòng thề sau khi tan học hắn nhất định sẽ đập cho Tần Lãng một trận tơi bời, nếu không sẽ không phải là họ Phó nữa! Và đương nhiên, đến lúc tan học Phó Tư Bác vẫn không thể tìm thấy Tần Lãng. 

Hiện tại, nhóc con này đang ở trong văn phòng của Tần Tư Thanh đọc bài tập làm văn trong lúc Tần Tư Thanh đang chấm bài thi. Đứng cả một buổi sáng, Tần Lãng bắt đầu mất kiên nhẫn, mặt trời chói chang đang thiêu đốt ngay sau lưng cậu, quần áo đều bị mồ hôi làm ướt hết, hai chân vì đứng quá lâu mà có chút nhũn ra, đặc biệt là nhóc đang cực kì khát nước. Tần Lãng cảm thấy ngay bây giờ nhóc có thể uống nguyên xô nước còn được, thậm chí cũng không cần ngừng lại để thở. Gặp Tần Tư Thanh mãi mà vẫn chưa cho cậu nghỉ ngơi, Tần Lãng liền xì khói quăng tập trước mặt hắn, kêu: "Con không đọc! Con không đứng đây nữa! Với cả, con muốn uống nước! Ba rõ ràng là đang tận hưởng việc phạt con mà! Thà đánh chết con đi cho rồi!"

Tần Tư Thanh đẩy kính rồi ngẩng đầu, còn không đợi hắn mở miệng nói chuyện thì cô giáo Dương ở đối diện đã lên tiếng trước: "Cháu nó cũng không phạm lỗi gì nghiêm trọng, cũng nên bỏ qua đi thầy Tần à."

Tần Tư Thanh cũng không nói gì thêm, vừa hay vang lên tiếng chuông tan học, Tần Tư Thanh đem mọi thứ thu dọn gọn gàng xong đưa cho Tần Lãng cầm: "Về nhà."

Vừa được giải phóng, Tần Lãng liền uống tù tì ngay hai bình nước, niềm nở chào hỏi những người xung quanh rồi theo Tần Tư Thanh về nhà. Khi đi ngang một con đường gần nhà, Tần Lãng thường gặp được cô giáo Lộ Diêu - người đã dạy cậu được một năm tiểu học. Tần Lãng về cơ bản thì mỗi ngày đều có thể gặp được cô ấy, kể cả lúc đi học hay về nhà đều trùng hợp mà chạm mặt nhau. Lộ Diêu đang sống trên phố đối diện nhà Tần Lãng, mỗi lần gặp cô, Tần Lãng đều lễ phép chào hỏi nhưng cũng không thân thiết như trước đây, bởi dù sao nhóc cũng đã lớn rồi. 

Tần Lãng về đến nhà liền vọt lẹ lên lầu. 

"Đứa nhỏ này, chạy nhanh như vậy làm cái gì?" Bà nội của nhóc la một tiếng, nhìn Tần Tư Thanh mặt đen như đít nồi đang từ ngoài cửa đi vào, bà hỏi: "Làm sao đấy?"

Tần Tư Thanh cũng không trả lời, đuổi theo thằng nhóc lên lầu. Tần Lãng khóa trái cửa từ bên trong, qua khe cửa quan sát Tần Tư Thanh. 

Tần Tư Thanh đứng trước cửa, lạnh lùng nói: "Mở cửa."

Xem đi, xem đi, đây chính là đồ lưu manh - hai mặt - xảo quyệt, rốt cuộc cũng đã lộ ra bản tính thật rồi! Từ nhỏ đã như vậy, ở trong mắt người ngoài thì cứ tỏ vẻ ta đây tốt đẹp, về tới nhà là y như rằng sẽ bắt lấy mình đánh cho một trận, đúng là xấu xa! Tần Lãng nghĩ đến đây thì mũi lại lên men, "Con sẽ không bước ra khỏi cửa đâu! Chắc chắn là ba sẽ lại đánh con cho coi!"

"Mau mở cửa, ba ba cam đoan sẽ không đánh con." Khóe miệng Tần Tư Thanh miễn cưỡng nhếch lên. 

Tần Lãng nhìn từ khe cửa nhỏ xíu chỉ thấy được nụ cười "hiền hòa" của Tần Tư Thanh, ngập ngừng hỏi: "Thật sao?"

"Ừm, thật." Giọng nói Tần Tư Thanh nghe rất bình tĩnh. Tần Lãng nghĩ nghĩ xong cuối cùng vẫn mở cửa ra. Tần Tư Thanh lập tức đi vào, cũng không hề sử dụng bạo lực với nhóc, chỉ nhẹ nhàng đóng cửa lại. 

Tần Lãng thở nhẹ ra, gan to thản nhiên ngồi xuống trên giường. Ngay lúc này Tần Tư Thanh đột nhiên đi tới xách Tần Lãng lên, bảo: "Mấy ngày nay con càng ngày càng lớn gan ha?" 

Thế là ngày hôm đó Tần Lãng lại bị tét mông. Nhóc sống chết phản kháng, nhào cả lên người Tần Tư Thanh, hai chân kẹp chặt eo hắn, dùng răng nanh hung hăng cắn bả vai hắn, gào to: "Ông mẹ nó là đồ lưu manh! Buông tôi ra! Buông tôi ra! Ngụy quân tử! Mặt người dạ thú!" 

Tần Lãng mỗi lần mắng một câu, Tần Tư Thanh sẽ xuống tay mạnh hơn một chút. Vừa nghe thấy tiếng tru tréo đến tê tâm liệt phế, bà nội vội vàng chạy lên, ở ngoài phòng kích động gõ cửa: "Tiểu Lãng à? Tần Tư Thanh! Mày lại đánh Tiểu Lãng hả? Mau mở cửa ra cho tao!"

"Bà nội, bà ơi! Ba ba muốn giết con!" Tần Lãng ngẩng đầu kêu to. Gân xanh sau gáy Tần Tư Thanh lập tức nổi lên, hình tượng ôn hòa thường ngày sớm đã bị đá văng chín từng mây, "Nhóc ranh, cho con xuống dưới này!"

❈❈❈❈❈❈ 

Hôm sau kẻ đáng thương bị đánh cho một trần nhừ tử là Tần Lãng lại như thường lệ theo Tần Tư Thanh đến trường. Tối qua Tần Lãng phải nằm sấp ngủ, mông  bị tét sưng đỏ, đụng chút thôi cũng đau muốn chết. Tần Lãng giận dỗi nguyên cả buổi, lúc Tần Tư Thanh dẫn nhóc đi ăn sáng, Tần Lãng mím miệng hất mặt: "Tôi không ăn! Để cho tôi chết đói luôn đi!"

"Cũng được, giảm được một phần tiền." Tần Tư Thanh mặt không đổi sắc đi mua hai cái bánh bao ăn, hương thơm của bánh bao cứ vờn quanh trước mũi Tần Lãng, nhóc đang rất đói bụng nhưng không thể chịu cúi đầu ngay lúc này được, hai mắt nhìn trừng trừng Tần Tư Thanh lớn tiếng kêu lên: "Không ăn là không ăn! Tôi không cần ăn đồ của ông! Cho tôi cũng không ăn! Mấy thứ này với tôi cũng không hiếm lạ!"

Nói xong Tần Lãng tránh khỏi tay Tần Tư Thanh tự đi về phía trước. Trên đường có người quen nhìn thấy liền cười nói: "Con cái lớn lên thì sẽ như thế này, thầy Tần à, cậu dù cha mẹ đều khỏe mạnh nhưng thật sự cũng không dễ dàng gì ha."

Tần Tư Thanh chậm rãi nuốt bánh bao, vẻ mặt bất đắc dĩ vừa hay có đất diễn: "Còn có thể làm sao được, tôi cũng chỉ có một đứa con thôi."

Người nọ trong lòng cảm thán Tần Tư Thanh thật sự là không may. Một người đàn ông lại phải đơn độc nuôi lớn con nhỏ như thế, lại nghĩ, Tần Tư Thanh quả thật là một người cha tốt.

Tần Lãng vừa vào trường đã giáp mặt Hạ Hiểu Lê. Mà Hiểu Lê vừa thấy Tần Lãng cũng ngay lập tức ngẩng cao đầu, không vui hừ một tiếng. Tần Lãng không thèm đếm xỉa đén cô nhóc, đã đói bụng lại còn bực bội nên càng nhìn càng cảm thấy Hạ Hiểu Lê vô cùng thấy ghét, mình thế nào lại thích cái con nhỏ đó vậy, đúng là mù mắt con mẹ nó rồi! Tần Lãng ngay lập tức phản đòn kẻ dám kiêu ngạo trước mặt mình: "Nhìn cái gì mà nhìn, đồ mắt gà chọi!"

"Cậu nói cái gì!?" Hạ Hiểu Lê mở to hai mắt nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn tức đến xì khói trắng. 

Tần Lãng cũng không thèm cãi lý, nổi giận đùng đùng đi vào lớp. Tới phòng học, Phó Tư Bác sải chân xông lên kẹp cổ Tần Lãng, quát: "Còn dám tới trường nữa à, cậu là đồ cầm thú! Ngày hôm qua ông đây bị cậu làm khổ! Xem hôm nay tôi tả thù cậu như thế nào!"

❈❈❈❈❈❈ 

Ở năm lớp sáu học kỳ hai,  bà nội Tần Lãng bị bệnh nặng, là ung thư dạ dày thời kì cuối. Tần Lãng vô cùng sợ hãi, cứ luôn hỏi Tần Tư Thanh: "Bà nội làm sao vậy ba?"

Tần Tư Thanh lại chỉ nói là bà mắc bệnh nhẹ. 

"Nhưng sao bà lại nằm viện lâu như thế ?" Tần Lãng sắc mặt trắng bệch, nhóc không tin lời Tần Tư Thanh. So với trước thì Tần Tư Thanh càng trầm mặc hơn, nụ cười tắt dần. Hắn cũng không trả lời câu hỏi của nhóc nữa. Tần Lãng liền khóc, ngồi xổm xuống sàn khóc như một đứa trẻ, nhỏ "Ba ba, ba ba, bà nội sẽ chết phải không?"

Ông nội ở một bên trái tim như bị bóp nghẹn, thời gian này cả nhà đều trải qua những ngày khó khăn. Thấy Tần Lãng khóc đau lòng như thế, ông nội chạy tới dỗ dành, "Tiểu Lãng, đừng khóc nữa con." Tần Lãng lại khóc to hơn. 

"Tư Thanh, khuyên Tiểu Lãng, mang Tiểu Lãng trở về trước đi."

Tần Tư Thanh muốn kéo Tần Lãng đứng dậy nhưng nhóc sống chết không chịu đi, gào khóc: "Con muốn ở cùng bà! Con không muốn đi đâu hết! Con không muốn đi!"

"Tiểu Lãng!" Tần Tư Thanh liền quát, sắc mặt hắn trầm xuống. Tần Lãng bị dọa tới hết hồn, ngây ngốc nhìn Tần Tư Thanh, nước mắt vẫn không ngừng rơi. Tần Tư Thanh kéo nhóc lên, "Nghe lời, cùng ba về nhà nào."

Ngày đó Tần Lãng bị Tần Tư Thanh cưỡng chế ôm trở về, nhóc khóc đến cả người mềm nhũn, dựa vào  vai Tần Tư Thanh mà thân mình vẫn run lên, cha con hai người đều trầm mặc. 

Buổi tối, Tần Lãng nằm ở trên giường không nói lời nào, mắt sưng đỏ. Tần Tư Thanh từ bên ngoài đi vào, cầm khăn lông ướt lau mặt cho Tần Lãng. Hai mắt Tần Lãng trong đêm tối yên tĩnh nhìn cha mình. Tần Tư Thanh đau xót, bé con sao lại khóc nhiều như vậy chứ? Hắn cúi đầu hôn lên mặt Tần Lãng, nhẹ giọng vỗ về: "Tần Lãng, không cần sợ, ba ba luôn ở bên con."

Hai tháng sau khi nhận được tin bệnh tình nguy kịch, lúc Tần Tư Thanh mang Tần Lãng đến bệnh viện là bà nội đã muốn hấp hối, cả người đều gầy đến đáng sợ, ánh mắt nửa mở nhìn Tần Lãng thoáng sáng một chút. Giọng của bà rất nhỏ, lại đứt quãng: "Mẹ không có gì vướng bận, duy nhất không an tâm được chính là Tiểu Lãng nhà chúng ta......"

Lời còn chưa dứt thì đã không còn thanh âm nào nữa. Tần Lãng lập tức khóc lớn, điên cuồng gào thét: "Bà nội! Bà ơi!"

Mắt Tần Tư Thanh có chút đỏ lên, nhẹ nhàng ôm lấy Tần Lãng, "Mẹ, con sẽ chăm sóc tốt cho Tần Lãng."

Ông nội Tần Lãng chống gậy, trên mặt tràn đầy chua xót, vươn tay che mắt, "Bà vợ chết tiệt này, bà thật sự tàn nhẫn mà, cứ như vậy mà rời bỏ tôi......"

❈❈❈❈❈❈ 

Hôm cử hành lễ tang, Tần Lãng là khóc nhiều nhất. Bà nội yêu quý của nhóc, người luôn luôn yêu thương nhóc vô điều kiện, nâng nhóc trong lòng bàn tay như bảo bối cứ vậy mà ra đi, tàn nhẫn biến mất khỏi cuộc đời của nhóc. Tần Lãng cuối cùng khóc đến ngất đi trong lễ tang, vừa tỉnh lại đã bắt lấy tay Tần Tư Thanh hỏi dồn dập: "Ba ba, bà nội đâu? Bà đâu rồi?"

"Bà không còn ở đây."

"Ba gạt con! Bà đi đánh bài bài không? Có phải không? Ba ba, ba nói đi, phải hay là không?!"

"Bà nội chết rồi. Bà không ở đây nữa."

Tần Tư Thanh đè lại cảm xúc không ổn định của Tần Lãng, nhóc khóc khàn cả giọng kêu lên: "Ba gạt con! Ba gạt con! Ba lại nói dối con nữa!"

"Tần Lãng, nghe lời."

Tần Tư Thanh ôm cậu vào trong ngực, vỗ nhẹ vào lưng: "Ngoan, nghe lời. Con còn có ba ba. Ba ba luôn ở đây."

Đoạn thời gian đó đối Tần Lãng mà nói là cả một cơn ác mộng. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei