Chương 8: Nghỉ ngơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng chủ nhật, tôi thức dậy vẫn cảm thấy không khoẻ. Những vết bầm tím hôm qua vẫn còn đau khắp người. Tôi nhìn sang bên cạnh, trống không...

P'Kin đi mất rồi.

Tôi cố gắng gượng dậy. Không biết P'Kin đã đi đâu, có lẽ anh ấy đã ra ngoài kiếm gì đó để ăn, vì trời sáng đã từ lâu, và bụng tôi cũng đang biểu tình. Tôi cố dậy khỏi giường và không còn thấy chóng mặt hay hoa mắt nữa. Tôi nghĩ mình ổn rồi, đầu chắc không có vấn đề gì.

Tôi từ từ bước đến phòng tắm, nhưng vừa đi được hai bước liền nghe thấy tiếng la.

"Lùn, em định làm gì?"

Giọng P'Kin vang lên xa, khiến tôi giật mình và vô thức dừng lại. Sau đó đứng im lặng như tượng cho đến khi P'Kin bước tới trước mặt tôi.

"Này!! Anh không cần giúp em đâu, tôi không sao." Tôi cố nói nhưng P'Kin vẫn không quan tâm và bế tôi vào phòng tắm.

"Bác sĩ nói phải theo dõi 24 giờ mới được, em đừng bướng." Tôi không biết ai mới là người bướng ở đây nữa. Thật ra, nếu P'Kin nói tôi đừng thích anh ấy, thì anh ấy nên tránh xa tôi chứ. Cho dù anh ấy không nghĩ nhiều, nhưng người được anh ấy chăm sóc tốt như vậy, sẽ rất khó để không thích anh ấy.

"Nhưng em thực sự cảm thấy tốt hơn rồi. Nếu anh không tin, thì cứ đỡ em đi là được. Không cần phải bế như thế này, rất khó chịu."

"Lười đỡ, lãng phí thời gian. Thế này nhanh hơn."

Nếu P'Kin đã nói vậy, tôi cũng không biết nói gì nữa. Ừm, anh ấy cứ làm những gì anh ấy muốn đi.

Đêm qua, sau khi tỉnh dậy từ giấc mơ 'xấu hổ' đó, tôi không ngủ được nữa. Tôi nghĩ về những chuyện đã xảy ra và tình cảm của tôi dành cho P'Kin.

Cuối cùng, tôi thừa nhận mình thích P'Kin. Ừm....

Dù không muốn thừa nhận nhưng tôi không phải người thích lừa dối bản thân. Nếu hôm qua P'Kin không gọi tôi là 'Cậu bé', thì tôi đã không phải nghĩ nhiều và chắc chắn người đàn ông trong giấc mơ là anh ấy. Hơn nữa, hôm qua P'Kin đã rất xấu hổ khi bị tôi hôn. Thật ra, một người như tôi, chưa từng thích ai, sẽ không bao giờ hôn ai trước, và tôi sẽ không bao giờ làm vậy nếu tôi không thích. Tôi thực sự giống như một chú chó bị chủ bỏ rơi, khi P'Kin nói tôi đừng thích anh ấy.

Giấc mơ của tôi.... hoàn toàn chính xác. Cuối cùng thì tôi cũng thích người đàn ông ấy. Ngay cả khi tôi cố thuyết phục bản thân mình không nên thích đàn ông và luôn phải cẩn thận, thì giờ đây, tôi đã phải đầu hàng.

Thật may là người tôi thích lại không thích tôi. Anh ấy nói tôi đừng thích anh ấy. Vì vậy, tôi nên tránh xa anh ấy. Từ giờ trở đi, vì tình cảm dành cho anh ấy vẫn chưa sâu đậm, nên tôi sẽ cố quên đi anh ấy. Tôi sẽ quên đi, trước khi tự làm khổ chính mình.

*****

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, P'Kin bế tôi ra khỏi phòng tắm và đưa tôi đến phòng ăn, sau cùng là để tôi ngồi xuống ghế bên bàn ăn. Trên bàn có cháo và giò heo.

"Woah!!! Giò heo, món ăn khoái khẩu của em!" Khi nhìn thấy món ăn yêu thích của mình, tôi ngay lập tức sáng mắt lên. Nhưng khi tôi muốn ăn nó, thì P'Kin đã nắm lấy tay tôi.

"Ăn cháo trước." P'Kin vừa nói vừa nắm tay tôi. Tôi cố rút tay ra thì anh ấy càng nắm chặt hơn.

"Em biết rồi, anh buông ra, em đói bụng." Tôi cố rút tay lại, nhưng P'Kin vẫn nắm chặt và tiếp tục nhìn vào tôi.

"Sao thế? Sao lại cư xử kì lạ vậy? Em vẫn còn giận anh chuyện đêm qua à?" Tôi ngạc nhiên nhìn P'Kin. Tôi không nghĩ hành động và lời nói của mình có gì kì lạ. Nhưng không hiểu sao anh ấy lại cho rằng tôi đang giận anh ấy.

"Không có gì lạ hết, em chỉ đang đói thôi." Tôi cố gắng né tránh. Dù không giận anh ấy, nhưng tôi vẫn không thể thân thiết với anh ấy như trước.

"Lùn, những lời anh nói đêm qua là thật. Anh không muốn em thích anh như người yêu. Nhưng anh luôn thương em như em trai của mình. Anh không muốn em vì chuyện này mà giận anh."

Nghe những lời bốc đồng kia của tôi, P'Kin nhạy cảm nhận ra được sự thay đổi của tôi. Ừm, anh ấy chỉ xem tôi như em trai. Điều đó rất rõ ràng. Tất cả những gì anh ấy làm cho tôi chỉ vì coi tôi như một đứa em trai, không hơn không kém.

"Em không giận anh, chuyện đêm qua, anh đừng nói nữa. Không sao hết. Anh buông tay ra đi, em đói rồi." Tôi trả lời P'Kin và bình tĩnh nhìn vào mắt anh ấy. Tôi không né tránh ánh mắt của P'Kin, vì tôi thật sự không giận anh ấy.

"Ờ... Anh không nói nữa." P'Kin thở dài và buông tay tôi ra. Cuối cùng tôi có thể ăn sáng.

Tôi múc cháo đưa vào miệng. Không muốn ăn lắm, vì tôi không thích cháo. Vừa ăn cháo, tôi vừa quay ra nhìn miếng giò heo đầy thèm khát. Không biết vô tình hay cố ý mà P'Kin mua đúng món khoái khẩu của tôi nữa. Nhưng sau đó tôi không nghĩ về điều đó nữa, mà tập trung vào ăn uống.

"Lùn, em còn cảm thấy hoa mắt không?" P'Kin tiếp tục nhìn tôi. Tôi không thấy hoa mắt nữa, chỉ thấy trái tim đau nhói thôi.

"Ừm, để em về phòng nghỉ." Tôi uống nước rồi nói với P'Kin. Anh ấy bình tĩnh nhìn tôi như đang muốn xem tôi có nói dối không. Nhưng vì sắc mặt tôi vẫn nhợt nhạt có chút đáng tin, nên P'Kin cho tôi uống thuốc rồi đưa tôi về phòng.

"Ngủ một giấc đi, đến trưa anh gọi em dậy."

Tôi gượng cười rồi nhắm mắt lại. Tôi cảm thấy P'Kin vẫn chưa đi mà ngồi bên cạnh tôi một lúc. Đến khi tác dụng của thuốc khiến tôi chìm vào giấc ngủ thật sự, tôi bỗng nhiên cảm thấy một thứ mềm mại nào đó chạm vào chán mình, nhưng quá buồn ngủ rồi không nghĩ ngợi được gì nữa.

*****

Tôi tỉnh dậy vì đói, giống như một con lợn vậy, chỉ biết ăn và ngủ, ngủ dậy lại ăn. Bây giờ tôi gần như đã khỏi hoàn toàn, chỉ còn đau một chút ở những bầm trên người.

Tôi nhìn đồng hồ trên tường, gần 11 giờ trưa rồi, thảo nào tôi lại thấy đói. Tôi cố gắng đứng dậy và không còn chóng mặt nữa, chắc lần này tôi có thể tự đi được rồi. Tôi rửa mặt và đánh răng rồi bước ra khỏi phòng và đi tìm P'Kin. Ngoài phòng ngủ, có một phòng đọc sách. Sau đó, ra ngoài là phòng khách. Tôi mở cửa, và nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người đàn ông... giọng nói nghe rất quen.

"À, hôm nay tao đi dạo trong Paragon, và gặp mẹ của Liz cũng ở đó. Nghe nói, kỳ nghỉ học kỳ này, Liz sẽ về Thái Lan một tháng."

"Ừm..."

"Ai'Kin, tao không muốn can thiệp nhiều vào mối quan hệ của mày với Liz. Nhưng lần này, cô ấy sẽ ở lại đây một tháng. Nếu mày còn yêu, thì hãy giữ cô ấy lại. Tôi chắc chắn Liz vẫn còn yêu mày rất nhiều. Cớ sao hai người yêu nhau lại làm tổn thương nhau chứ?"

Tôi dừng lại khi nghe thấy tên Liz và lập tức trốn sau giá sách. Người mà P'Phu và P'Kin đang nói đến có lẽ là bạn gái cũ của P'Kin.

"Tao không biết, Ai'Phu. Tao không thể chăm sóc bất cứ ai. Nếu bọn tao quay lại, có lẽ tao sẽ làm tổn thương em ấy lần nữa."

"Ai'Kin, Liz sẽ không chết dù mày không chăm sóc cô ấy. Chỉ cần quan tâm đến cô ấy, và cho cô ấy chút thời gian. Chỉ vậy thôi."

"Haiz, ai có thể hiểu em ấy hơn mày chứ? Đừng nói về em ấy nữa. Chờ em ấy về rồi nói."

"Được rồi, tùy mày. Tôi không nói nữa. À, mày không gọi N'Thai dậy à? Bây giờ đã trưa rồi, chắc em ấy cũng đói rồi đấy."

Ối, họ đang nói tới tôi. Tôi lo lắng không biết nên bước ra hay trốn về phòng giả vờ ngủ tiếp. Tôi sợ họ biết tôi đang nghe trộm.

"Cứ để em ấy ngủ đi, bác sĩ nói em ấy nên nghỉ ngơi nhiều."

"Ồ, cảm ơn đã chăm sóc em ấy. Tao lo lắng muốn quay về ngay hôm qua mà không được. May mà còn có mày."

"Không có gì. Em ấy cũng như em trai tao. Cứ yên tâm."

Tôi quyết định quay lại phòng và không biết tại sao trái tim tôi đang ngày càng đau nhói. Tôi muốn trở lại phòng, nghe trộm người khác nói chuyện là không tốt. Nhưng nó cũng cho tôi biết nhiều hơn về họ.

Đầu tiên là, tôi biết được P'Kin vẫn còn yêu bạn gái cũ, và cô ấy sắp trở về Thái Lan.

Thứ hai là, tôi biết được P'Phu thực sự thích mình. Và tôi cũng có cảm giác người trong giác mơ là P'Phu.

Và cuối cùng là, P'Kin chăm sóc tôi chu đáo vì P'Phu nhờ. Và P'Kin nhận lời nhờ vì anh ấy cũng coi tôi như em trai.

Chiều hôm đó, tôi gọi Ai'Tong đến đón và bảo cậu ấy ngủ lại với tôi một đêm. Vì ngày mai là thứ Hai, nên chúng tôi có thể cùng nhau đi học mà không cần P'Kin hay P'Phu chăm sóc nữa. Tôi muốn cho đầu óc nghỉ ngơi một thời gian, tạm thời gác lại chuyện tình cảm.

*****

Cơ thể tôi bình thường, nhưng kỳ lạ là đêm qua tôi không mơ thấy gì cả. Chuyện này tốt cho tôi, nhưng tôi không biết chuyện gì xảy ra. Hay là tôi sắp tìm ra người đàn ông trong giấc mơ rồi? Nhưng tôi không quan tâm. Haiz, ai lại muốn mơ được ngủ với một người đàn ông hàng đêm chứ?

Sáng nay, Ai'Tong và tôi ăn sáng trong căng tin trường như mọi khi. Bây giờ tôi có tiền lương nên muốn ăn gì không còn là vấn đề nữa.

"Sáng nay mày muốn ăn gì, Pha Thai?" Ai'Tong hỏi tôi khi đến căng tin trường. Có lẽ ăn cơm mãi cũng chán, vì ngày nào chẳng ăn. Vì vậy, tôi nghĩ sẽ gọi đồ ăn khác.

"Hôm nay tao muốn ăn Guay Jap*. Mày ăn không?" Guay Jap ở căng tin trường rất ngon. Tôi thấy được giới thiệu là chuẩn vị Yaowarat, nhưng không biết có đúng thật không vì tôi chưa từng đến đó. Nhưng nó thật sự rất ngon, và hôm nay tôi định ăn nó.

*Guay Jap:

"Ồ, được đấy. Và hôm nay, để mày sớm khoẻ lại, tao sẽ gọi cho mày một cốc sữa tươi."

"Tonggggg, tao không phải trẻ con, tao muốn uống cà phê."

"Này!!! Pha Thai, sữa tươi chỉ có 10 baht một cốc thôi. Còn cà phê 50 baht một cốc đấy. Đôi khi mày đừng tham lam quá, hiểu không?"

"Thôi nào... Mày là bạn thân nhất của tao mà, phải không? Thỉnh thoảng thương người bạn ốm yếu này đi."

"Không liên quan. Mày tự đi, tự đâm, tự ngã."

"Tonggggggg...!!!!" Tôi nũng nịu với Ai'Tong, không để ý có một đàn anh đang đến gần chúng tôi.

"Các em đang nói chuyện gì thế?"

Tôi dừng lại, không dính lên người Ai'Tong nữa, mà quay về phía giọng nói phát ra. Khi nhìn thấy P'Phu, P'Kin, P'Tae, P'Cho, Ai'Tong và tôi lập tức chắp tay chào.

"Chào các anh krub." Ai'Tong vui vẻ chào. Còn tôi chỉ chào và không nói gì nữa. Bây giờ, tôi không muốn nói chuyện với những đàn anh này.

"Chào các em, N'Tong, N'Thai. Em khỏe chưa, còn chóng mặt không?" P'Phu lập tức hỏi tôi đầy quan tâm. Hôm qua anh ấy đến nhà P'Kin thăm tôi, chúng tôi không nói gì nhiều vì tôi giả vờ ngủ đến khi Ai'Tong đến đón. Nói chuyện được một lúc thì tôi vội vàng chào tạm biệt rồi ra về. Còn P'Kin, anh ấy gần như không nói chuyện với tôi.

"Em không sao rồi, cảm ơn anh nhiều. Hôm nay em đi làm được rồi, sáng nay em đã nói Khun Fang là tối nay em sẽ đến."

"Em còn chưa khoẻ hẳn, sao vội vàng đi làm thế?" Tôi nói với P'Phu, nhưng người đáp lại tôi lại là P'Kin.

"Em ổn rồi, không còn chóng mặt, hay đau đầu gì nữa." Tôi cười đáp. Nhưng lại nhìn vào P'Phu, như thể anh ấy mới là người hỏi.

"Được rồi, nhưng anh muốn em nghỉ thêm một ngày nữa. Anh lấy tư cách là Ông chủ yêu cầu em nghỉ một ngày nữa." P'Phu vẫn đối xử tốt như mọi khi. Nhưng tôi không thể chấp nhận lòng tốt của anh ấy.

"Nhưng tôi khoẻ hoàn toàn rồi, em muốn đi làm sớm."

"Lùn!! Đừng bướng. Ai'Phu bảo em nghỉ, thì em cứ nghỉ đi." P'Kin tiếp tục xen vào. Nhiệt tình như vậy, đúng là một đàn anh tốt nhỉ? Tôi định từ chối, nhưng P'Phu lên tiếng trước.

"N'Thai, em cứ nghỉ đi, cứ coi như anh đi cầu xin em đi." P'Phu nói anh ấy đang cầu xin tôi. Tôi có thể cứng đầu hơn, nhưng tôi cũng không muốn P'Phu buồn lòng. Hơn nữa, Ai'Tong cũng khuyên tôi nghỉ ngơi. Tôi liếc nhìn P'Kin, anh ấy cũng vẫn giữ vẻ mặt hung dữ. Cuối cùng tôi đành chấp nhận nghỉ thêm một ngày.

"Được rồi, em sẽ nghỉ thêm ngày nữa. Nhưng em phải được đi làm vào ngày mai."

"Được, các em muốn ăn cùng tụi anh không? Ngồi chung bàn nhé?" Khi tôi nói đồng ý, P'Phu mỉm cười rạng rỡ, rồi anh ấy mời tôi và Ai'Tong ngồi cùng bàn. Ai'Tong định đi theo họ, nhưng tôi lập tức lén giẫm lên chân cậu ấy.

"Không đâu anh, em và Tong ăn chỗ khác. Tụi em xin phép ạ." Tôi nhanh chóng từ chối rồi kéo Ai'Tong đi trước khi ai đó kịp lên tiếng.

Đến khi chúng tôi ra ngoài căng tin, Ai'Tong mới dừng bước và kéo tay tôi lại. May mà cậu ấy thuận theo ý tôi.

"Này Pha Thai, nói cho tao biết mày bị sao vậy? Thật ra tao định hỏi từ hôm qua, nhưng thấy mày vẫn còn yếu. Còn bây giờ, tao không thể không hỏi."

Tôi lưỡng lự không biết kể cho nghe cậu ấy như thế nào. Cuối cùng, tôi chỉ kể cho cậu ấy nghe một phần, về câu chuyện mà tôi đúng lúc nghe được cuộc trò chuyện của P'Phu và P'Kin và biết được P'Phu thích tôi. Nhưng bây giờ tôi chưa sẵn sàng có người yêu, nên muốn giữ khoảng cách.

"Cậu muốn giữ khoảng cách vì không muốn có người yêu là nam?"

Câu hỏi của Ai'Tong... Nghiêm túc mà nói, thì tôi khước từ giấc mơ đó, tôi không muốn thuộc về một người đàn ông. Nhưng nếu hỏi tôi có ngại khi có người yêu là nam không, thì câu trả lời là không. Vì nếu tôi ghét điều đó, thì đã không thích P'Kin. Và tôi sẽ không yếu đuối đến mức này, khi P'Kin nói với tôi rằng đừng thích anh ấy.

"Không... không liên quan gì đến giới tính. Chỉ là bây giờ, tao chưa sẵn sàng quen ai hết."

"Ờ, tao hiểu rồi. Nhưng tao vẫn muốn nói với mày, khi tình yêu đến, mày sẵn sàng hay chưa không quan trọng. Và, tình yêu sẽ không đợi mày đến khi mày sẵn sàng đâu. Thế nên hãy mở cửa trái tim đi. Tao chỉ nói vậy thôi."

Ai'Tong nghiêm túc nói rồi vỗ vai tôi. Tôi biết đó là kinh nghiệm mà cậu đã trải qua. Ai'Tong không muốn tôi mắc phải sai lầm như vậy, sợ sau này tôi sẽ hối hận.

"Ừm, cảm ơn mày đã cho tao lời khuyên, tao mời mày một cốc sữa tươi."

"Này!!! Một cốc cà phê được không? Tao muốn cà phê." Ai'Tong vội hét lên.

"Nào bạn à, không được, không được."

"Thế, sau này tao chỉ bao mày những thứ 5 bath hoặc 10 bath thôi."

"Ờ... đi thôi. Tên khốn!!! Đã giàu còn ăn tiền tao."

Tôi nắm cổ Ai'Tong và kéo cậu ấy đi ăn.

*****

Vào buổi tối, tôi đi tham gia tập hát cho sự kiện của tân sinh viên như mọi khi. Nhưng hôm nay có chuyện gì đó khiến các nữ sinh không tập trung vào sự kiện này. Đó là vì sự xuất hiện của một đàn anh chưa bao giờ ló mặt ra như P'Kin. Anh ấy đến cùng với P'Phu và những bạn bè khác. Tôi không biết tại sao anh ấy lại đến sự kiện này, nhưng theo tôi được biết, thì anh ấy chưa bao giờ quan tâm đến sự kiện thế này.

Nhưng anh ấy chắc chắn không phải đến vì tôi. Có lẽ là hôm nay rảnh rỗi, nên P'Kin mới dành thời gian đến chào đàn em. Tôi không định đến chào hỏi họ, vì tôi không muốn quan tâm đến P'Phu hay P'Kin nữa. Dù Ai'Tong đã khuyên tôi mở lòng nhưng tôi thực sự vẫn chưa sẵn sàng bắt đầu mối quan hệ với P'Phu dù biết anh ấy thích mình.

Sự kiện tối nay kết thúc, nhưng đại diện Moon của khoa vẫn phải tập trung lại để bàn về kế hoạch biểu diễn. Vì mỗi đại diện Moon của khoa không phải cứ luyện tập rồi lên sân khấu biểu diễn là được. Mà mỗi Moon còn có nhiệm vụ chạy lên núi và vác theo 'chiếc trống khổng lồ', biểu tượng của trường khi leo núi. Quan trọng hơn là người vác phải giỏi chơi trống. Và điều này trở thành truyền thống hàng năm của trường, kể từ khi được thành lập. Và người năm trước đã vác được trống là Moon của khoa Kỹ thuật.

Nhưng dù thế nào đi nữa, tôi vẫn muốn có được vị trí này. Bởi vì Moon Kỹ thuật nhận được 20.000 baht, thì tôi sẽ sống chết đoạt được vị trí Moon của trường và giành lấy 50000 baht. Vì vậy, dù vác trống hay chơi trống, tôi đều phải làm và kiếm nhiều tiền thưởng.

Hôm nay tôi định tập chuẩn bị cho phần tài năng đặc biệt sẽ biểu diễn trong cuộc thi Moon của trường. Ngày tập luyện được sắp xếp vào cả thứ bảy và chủ nhật. Và Cuộc thi tuyển chọn Moon & Star của trường sẽ được tổ chức vào thứ Sáu tuần sau. May mà hôm nay P'Phu cho nghỉ, không thì chắc là tôi đi làm muộn rồi.

Tối nay tôi ở lại căn hộ của Ai'Tong, sáng mai tôi sẽ đạp 'hiệp sĩ đen' đến trường. Để khi đi làm, Ai'Tong không cần đưa tôi tới quán cà phê nữa....

Ồ, 'Hiệp sĩ đen' thực sự rất tốt. Chỉ có những vết xước nhỏ gần như không nhìn thấy. May mà P'Kin cũng không để ý đến những vết xước đó.

Hôm nay không có việc gì khác, tôi định mua một số thứ đang giảm giá siêu lớn. Dù có lương nhưng tôi vẫn phải tiết kiệm. Vì tôi biết chi phí học đại học còn rất nhiều khoản, cái gì tiết kiệm được thì phải tiết kiệm.

Hai giờ chiều, trường khá là yên tĩnh. Bãi đậu xe đạp chỉ còn lại vài chiếc. Quan trọng hơn là tôi nhìn thấy chiếc xe đạp TREX màu đỏ của P'Kin. Không biết bây giờ anh ấy đang ở đâu, nhưng tôi quyết tâm phải tránh xa anh ấy.

Thật không may, khi đang mở khóa xe đạp thì có người bước tới gần tôi. Tôi thấy đôi giày da đắt tiền dừng ngay trước mặt, ngước mắt nhìn lên thì...

"N'Thai, em đang định về nhà à?" P'Phu...

"À, vâng. P'Phu chưa về nhà sao? Hay là đợi P'Kin?" Tôi mở khóa xong, cất chìa khóa vào túi và lập tức đứng dậy nói chuyện với P'Phu.

"Không, anh đang đợi N'Thai. Anh sẽ đưa em về." P'Phu cười nói như mọi khi. Nhưng tôi không muốn đi cùng anh ấy.

"Nhưng em mang theo xe đạp, em có thể tự về nhà, hơn nữa cũng không xa lắm." Tôi cố gắng né tránh. May mà hôm nay tôi mang theo xe đạp.

"Không sao, để anh mang xe đạp lên xe. Dù sao anh cũng đang đến quán cà phê, chúng ta đi cùng nhau đi. N'Thai cũng vừa bị thương, đừng đạp xe nữa, trời cũng sắp tối rồi." Nhưng tôi không muốn đi với anh ấy.

"Nào, đi cùng anh. Anh rất lo cho em đấy. À, hay để anh mời em ăn món Hàn Quốc nhé? Hôm trước em nói muốn ăn mà phải không?" Hic hic!!! Đánh trúng tim đen rồi. Bữa ăn miễn phí!!! Quan trọng là nó còn rất đắt, tôi thực sự rất thích!!!

"Được rồi, đây là vì em không muốn anh lo lắng thôi đấy." Tôi biết mình hành động hơi quá, nhưng tôi sẽ không phủ nhận điều đó.

"Ừm, anh biết, cảm ơn nhé. Vậy chúng ta cất xe rồi đi thôi."

Cuối cùng tôi đã về cùng P'Phu. Không phải tôi đang cho P'Phu một cơ hội, mà đây hoàn toàn là do lòng tham và sự tham ăn của tôi.

Khi xe của P'Phụ vừa ra khỏi bãi đậu xe, tôi không khỏi nhìn tới chiếc TREX đỏ của P'Kin. Tôi không biết anh ấy ở đâu, chỉ thấy anh ấy đến sự kiện tối qua với P'Phu, rồi không gặp lại nữa anh ấy. Như P'Kin đã nói, chúng tôi thực sự không nên liên lạc với nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro