Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 25:

Bây giờ, tôi không biết hành động sao cho đúng, vì vậy người bên cạnh đang nhìn tôi không nói một lời. Chỉ nhìn như vậy cho đến khi tôi ngồi yên và gọi bên kia với một giọng nhỏ.

"Ờ... Pan..."

"Nói thật đấy hả?..."

"Là những lời vừa nãy..."

"A... ừ, mình nói thật.

"Không đùa giỡn đâu..." - Tôi xác nhận, trong khi cúi đầu xuống, trước khi phải giậtmình khi người kia nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy vai tôi khiến bản thân tôi phải phải quaylại nhìn và phải mở to mắt khi thân thể bị người trước mặt kéo đến ôm vào lòng:

"Pa...

Pan..."

"Đã muốn làm thế này từ lâu rồi.

"

"Ừ...

"

"Cho ôm chút nha."

"A... Uh... được.

"

- Tôi đặt cằm vào vai người kia, đưa tay lên và ôm lấy lưng Panjai. Cậu ấy giữ như thế một lúc cho đến khi tôi cảm thấy xấu hổ với trái tim đập thật mạnh, nhưng vẫn không muốn kết thúc hành động này.

Cảm giác rất tuyệt...

Cơ thể tôi đã ở trong vòng tay của Panjai một thời gian dài trước khi cả hai chúng ta dần

dần tách nhau ra. Vì vậy, tôi chuyển đến ngồi trước mặt Pan. Bây giờ cậu ấy đang đỏ

bừng cả tai khiến tôi nhận ra rằng cậu ấy cũng xấu hổ giống như tôi.

A... dễ thương quá...

Muốn sờ tai...

Tôi đang nhìn vào cái tai đỏ bừng trước mặt, cảm thấy như muốn bắt lấy. Mà Panjai chắc đã không nhận ra, vì cậu ấy quay mặt đi hướng khác, khiến cho tai của cậu ấy ở ngay trước mặt tôi. Nhưng vẫn chưa kịp đưa tay chạm vào thì của người trước mặt đã quay lại nhìn vào mắt tôi trước khiến cho tôi phải ngồi yên một lần nữa. Không dám cử động chút nào...

"Tắm chưa?"

"Đã tắm ở nhà rồi..."

"Vậy đợi Pan đi tắm trước nhé.

"

- Panjai đứng dậy ngay khi nói xong, khiến tôi chỉ có

thể nhìn người đi tới lấy khăn tắm và đi vào phòng tắm. Khi cánh cửa phòng tắm đóng

lại, chỉ còn một mình, tôi thở phào nhẹ nhõm vì động lực phấn khích đã biến mất.

Nhưng cảm giác của đôi môi và cái ôm khi ấy thực sự khiến tôi không thể nào quên

được.

Aaaah ~

Tôi đưa tay lên má khi trái tim lại đập thình thịch, nghĩ về những gì đã xảy ra, trước khi

chọn lấy cái gối đặt trên giường Panjai và ôm nó, hy vọng sẽ làm giảm bớt sự căng thẳng

của tôi bây giờ. Nhưng dường như chưa kịp thư giãn, chủ nhân của căn phòng lại khiến

tim tôi đập thình thịch khi Panjai bước ra khỏi phòng tắm với chỉ một chiếc khăn tắm

quấn ngang hông. Các cơ ở vai, ngực và bụng để lộ khiến tôi phải nuốt nước bọt một

cách khó khăn và chỉ biết ngồi yên, nhìn chủ nhân của căn phòng bước đến tủ trước khi

cậu ấy lấy quần áo và đi thẳng vào phòng tắm mà không nhìn tôi một chút nào.

À... Panjai quên lấy quần áo...

Tôi vừa ngồi thư giãn bản thân một lúc, phải giật mình khi cửa phòng tắm mở ra một

lần nữa cùng với chủ nhân của căn phòng đã mặc xong quần áo, trước khi bắt đầu bước

tới ngồi cạnh tôi. Mùi thơm từ người vừa mới tắm xong khiến tôi cảm nhận được rõ

ràng. Sự gần gũi nảy sinh dù vai không chạm vai, nhưng ở trong một căn phòng nhỏ

khiến tôi cảm thấy cậu ấy và tôi thân thiết hơn bình thường.

"Thường thì mấy giờ ngủ?"

– Câu hỏi từ người bên cạnh khiến tôi cố gắng bình thường

nhất có thể trước khi trả lời cậu ấy.

"Khoảng 9h30 hoặc 10h tối. Có ngày không ngủ được thì đến tận 11h.

"

"Vậy giờ đi ngủ không?"

"À... không biết..." - Tôi lắc đầu nhẹ bởi vì thực sự không biết. Quan trọng hơn, bây giờ,

dù đã hơn 8h tối nhưng mắt tôi vẫn sáng, không hề cảm thấy buồn ngủ:

"Mình vẫn

chưa buồn ngủ.

"

"Pan cũng giống vậy.

"

"Thường những lúc này Pan sẽ làm gì?"

"Nằm xuống, thỉnh thoảng đọc truyện trang."

"Ờ...

"

"Còn Glue?"

"Mình sẽ ngồi và xem phim với mẹ." - Tôi nói vì hầu hết thời gian, tôi sẽ ngồi và xem

TV với mẹ, sau đó sẽ về phòng lúc 9h tối. Khi ở một nơi xa lạ như thế này, tôi không biết

phải làm thế nào.

"Phòng Pan không có TV.

"

"Không sao đâu. Bình thường mình cũng không xem mấy, chỉ ngồi làm bạn với mẹ.

"

"Có muốn làm gì không?"

- Cậu ấy hỏi khiến tôi lắc đầu bởi vì thực sự không biết phải

làm gì. Và như thế này, tôi cảm thấy mỗi phút trôi qua rất dài. Cuối cùng, tôi đã chọn rủ

cậu ấy nói chuyện một lần nữa.

"Mình chưa bao giờ đi du lịch cùng bạn bè. Ngày mai là lần đầu tiên đấy."

"Tại sao?"

"Trước đây, thường xuyên bị ốm. Do đó không thân thiết với bất kỳ ai.

"

"Giờ thì đã có một người thân thiết rồi này.

"

"Ừ, rất hạnh phúc."

- Tôi cười thật tươi để cậu ấy biết rằng tôi thực sự hạnh phúc. Cùng

lúc đó Panjai cũng mỉm cười trước khi cậu ấy đưa tay lên xoa nhẹ đầu tôi như vẫn

thường làm.

"Pan cũng rất vui.

"

"Pan có lẽ thường xuyên đi du lịch với bạn bè như vậy."

Có rất nhiều người giống như cậu ấy....

"Một thời gian dài rồi. Không thường xuyên.

"

"Ồ..." - Tôi gật đầu khi người trước mặt bắt đầu lướt tay qua má tôi, khiến cho tôi nhận

ra rằng ngoài Pafan, sẽ có một Panjai, người cũng thích thì sờ má:

"Ờ... sờ được nha."

"

...

"

"Fan nói rằng thật vui khi được sờ..."

"Muốn làm Pan vui à?"

"Ừ, ít ra thì mnh cũng có ích với chủ nhân của căn phòng." - Tôi mỉm cười nói khiến

Panjai bật cười và bàn tay thì chơi đùa với má. Cậu ấy không xoa mạnh như Pafan. Do

đó, hai bên má tôi không hề đau, nhưng nó cảm thấy rất tốt.

"Glue.

"

"Hả...

"

"Glue thực sự thích Pan phải không?"

"À...ừ. Chắc chắn rồi.

"

- Tôi đáp, mặc dù rất xấu hổ, và không nghĩ rằng một người

giống như Panjai lại hỏi một câu như vậy. Vì mọi người thích cậu ấy ấy. Tôi nghĩ không

ai là không thích cả.

"Pan cũng thích Glue.

"

"Ừ..."

Mình biết rồi. Và sẽ xấu hổ chết mất vì Pan nhắc lại.

"Vậy là đang hẹn hò phải không?"

Tôi, người ban đầu cảm thấy xấu hổ vì sự nhắc lại của cậu ấy, đã phải dừng lại, trước khi

nhìn vào người đang nói chuyện một cách nghiêm túc. Bây giờ cậu ấy vẫn nhìn tôi chằm

chằm như thể chờ đợi câu trả lời. Còn bản thân tôi, từ đó thật khó tin và tôi không nghĩ

nó sẽ xảy ra với mình, khi nghe thấy từ 'hẹn hò'

...

T... tôi không nghe nhầm, đúng không?...

"Hẹn hò..."

"Ừm, xin lỗi vì đã không hỏi trong tình huống tốt hơn." - Panjai nói, vẫn vuốt má tôi

và đôi mắt không hề dời đi đâu:

"Pan thực sự muốn hẹn hò với Glue. Cho Pan một cơ

hội được không?"

"Không... không phải. Pan rất tốt. Chính mình là người phải xin một cơ hội..." - Tôi

nhỏ giọng nói bởi vì bây giờ không biết hành động sao cho đúng. Có lẽ chính tôi mới là

người xứng đáng có cơ hội từ anh ấy hơn: "Là mình không xứng chút nào..."

"Tại sao?"

"Là Pan tốt...

"

"Glue cũng tốt." - Cậu ấy nói ngay sau khi tôi kết thúc khiến cho tôi phải im lặng:

"Tốt

nhất đối với Pan.

"

Câu nói của cậu ấy khiến tôi cảm thấy mình không tệ. Tôi chưa bao giờ nghe những lời

như thế này từ người khác một cách thường xuyên, ngay cả khi giúp ích cho bất kỳ ai.

Nhưng người trước mặt tôi, dù tôi không làm gì, cậu ấy vẫn xem tôi là tốt, khiến tôi nghĩ

rằng nếu là một Panjai có lẽ tôi không phải sợ bất cứ điều gì...

Tôi thực sự có thể hẹn hò với cậu ấy, phải không?...

"Mình rất vui..."

"Ừm, cũng như vậy."

"Pa... Pan có thể hẹn hò với mình được không?..." – Tôi, người đã bình tĩnh lại, bèn hỏi,

vì nghĩ rằng cậu ấy đã chọn hỏi xin mình, nên tôi cũng muốn hỏi lại cậu ấy. Nhưng

dường như câu nói của tôi đã khiến người trước mặt phải cau mày. Nhưng cuối cùng lại

cười ra tiếng: "Ôi...

"

"Pan đã hỏi xin Glue rồi mà Glue chưa trả lời Pan đấy.

"

"Là mình..."

"Được, hẹn hò."

- Tôi vẫn chưa nói gì nhiều. Người phía trước lập tức đồng ý khiến tôi

chỉ biết thở hổn hển: "Là người yêu của nhau rồi nha."

"A... Ừm..."

Tôi khẽ trả lời, mặc dù nghe không được rõ ràng, trước khi Panjai kéo tôi vào ôm một

lần nữa. Mà lần này cái ôm chặt hơn lần đầu, cho đến khi tôi phải quay lại và ôm cậu ấy.

"Hạnh phúc.

"

"Ừ..." - Tôi nhỏ giọng trả lời người kia. Bây giờ không biết phải nói gì. Và tôi tin rằng cậu

ấy sẽ biết rằng tôi cũng cảm thấy như cậu ấy.

Vui và hạnh phúc nhất...

---------------------------

"Oáp...

"

Tôi đưa tay lên che miệng sau một đêm vất vả. Gần 2h sáng tôi mới ngủ được. Pan tình

nguyện ngủ trên giường Fang và để tôi ngủ trên giường của cậu ấy thay vì sợ tôi ngủ

không ngon. Tất nhiên, chỉ cần ở trong phòng cùng với cậu ấy là tôi không thể ngủ được.

Và hơn nữa là... vừa trở thành người yêu...

Ahh, xấu hổ quá...

"Tối hôm qua ngủ khi nào?"

- Người bên cạnh tay xách đầy túi quay về phía tôi khiến

tôi dụi mắt và nhỏ giọng trả lời.

"Gần 2h sáng..."

"Pan hoàn toàn không ngủ được."

"T... thật hả?"

- Câu trả lời của cậu ấy khiến tôi tròn mắt, và biết rằng Panjai bị nặng

hơn mình gấp mấy lần, trước khi đối phương mỉm cười khi nhìn thấy tôi bị sốc:

"Sao

không ngủ được?"

"Không quen ngủ trên giường thằng Fang.

"

"Mình không nên đến tranh ngủ ở giường Pan.

"

"Không phải, Pan rất vui vì Glue đã đến."

- Cậu ấy giơ tay, xoa nhẹ đầu tôi khi thấy tôi

đang nhìn với vẻ lo lắng. Khuôn mặt của Panjai thể hiện rõ sự mệt mỏi, nhưng cậu ấy

không hề phàn nàn. Thêm vào đó, buổi sáng còn đi mua cơm cho tôi. Biết được điều này,

tôi cảm thấy khá có lỗi.

"Biết vậy mình đã ngủ trên giường Fang hoặc nếu không thì ngủ trên sàn nhà rồi."

"Không sao thật mà." – Cậu ấy nói và mỉm cười khi thấy tôi càu nhàu nhẹ nhàng vì biết

cậu ấy đã không thể ngủ suốt đêm: "Thật ra Pan hạnh phúc vì việc hẹn hò rất nhiều. Nên

không thể ngủ được.

"

Tôi, ban đầu cảm thấy có lỗi, thay vào đó, phải dừng suy nghĩ của mình và im lặng. Bởi vì

nếu là lý do đó thì tôi cũng vậy. Nhưng tôi vẫn có thể ngủ.

Cơn buồn ngủ thực sự chiến thắng mọi thứ.

"Pan, uống cà phê không? Mình sẽ đi mua cho.

"

"Không sao đâu." - Panjai từ chối, điều mà tôi đã nghĩ Pan sẽ như thế, trước khi cả hai

ngồi đợi Fang và Pafan ở bến xe buýt, với việc cùng nhau ngáp không ngừng, khiến tôi

không biết nên chọn đi ngủ hay đi du lịch trước. Sau đó Panjai đã ôm đầu tôi dựa vào vai

cậu ấy khi thấy tôi ngáp. Vì vậy, tôi chỉ có thể đồng ý di chuyển khi sau một thời gian dài,

đầu nặng trĩu, mà giờ lại có được chỗ dựa vào. Một phần vì không dám nhìn cậu ấy. Một

phần là thích như vậy.

Mẹ, Glue đã có người yêu rồi. Và cậu ấy cũng rất chăm sóc Glue...

Ôi...

"Hey!"

Âm thanh lớn khiến tôi giật mình và vội vàng ngẩng đầu khỏi vai Panjai, trước khi cả hai

chúng tôi quay lại nhìn người mới đến, trên tay là một túi quần áo, đang đứng nhìn với

ánh mắt chế giễu.

"Sao mày lại lớn tiếng? Glue đang ngủ.

"

Và sau đó Panjai ngay lập tức mắng bạn của mình.

"Không sao đâu, mình không ngủ nữa." - Tôi nói và mỉm cười với cả hai. Trong khi đó

Fang quay lại nhướng mày khiến người bên cạnh cũng phải nhíu mày rồi lập tức quay đi.

Người kia trêu chọc thành công cũng cười thành tiếng, nhưng cuối cùng đã đồng ý thay

đổi chủ đề.

"Nhưng sao chúng mày lại ra sớm như vậy?"

"Mình sợ không kịp xe." - Tôi là người trả lời. Fang gật đầu, trước khi nheo mắt và nhìn

vào mặt Pan như đang dò hỏi.

"Mặt hai người đều thấy rõ không ngủ đủ. Đã làm gì vậy?"

"Ờ...

"

"Ồn ào quá."

– Panjai nói với bạn của cậu ấy khiến tôi lúc đầu không biết trả lời cho

đúng, phải thở hổn hển. Và biết rằng Panjai cũng có lúc miệng xấu như thế này.

Và chỉ dành cho một số người.

"Thằng khốn Pan, bạn chỉ hỏi thôi!"

"Mặt mày không chân thành.

"

"Điênnnnn, tao thật lòng. Chỉ là lo lắng thôi."

- Fang cười nói mà không hề che giấu,

khiến Panjai phải nhăn mặt nhìn bạn mình. Còn tôi thì chỉ biết nhìn cả hai trêu chọc cãi

nhau... không có hồi kết, cho đến khi Panjai dừng lại để Fang tự nói một mình. Sau đó,

tôi phải giật mình khi người vừa kết thúc việc làm phiền Panjai chuyển sự chú ý sang tôi:

"Nói đi thằng Glue. Mày đã làm gì với thằng Pan đêm qua~

"

"T... Tối hôm qua ấy hả?..."

"Ờ, nói đi. Kể nghe chút coi."

"Thằng Fang.

"

"Nhanh lên, tao muốn biết. Thằng Pan sắp nhai đầu của tao mất rồi~

"

- Fang vội

vàng đi về phía tôi và ngồi xuống phía bên kia khi cậu ấy tiến lại gần hơn, khiến tôi quay

lại nhìn cậu ấy và Panjai cũng vậy: "Nói thầm cũng được."

Fang nhích mặt lại gần, trước khi tôi bị kéo bởi một người khác, khiến Fang, người đang

quan sát từng hành động, phải nhướng mày, sau đó nở một nụ cười. Đó là một nụ cười

mà khi nhìn thấy liền nghĩ rằng có lẽ cậu ấy đã đoán được câu chuyện của hai chúng tôi

một cách rõ ràng.

"Mày đừng có làm phiền Glue nhiều." - Panjai nói và nhìn bạn mình một cách nghiêm

túc, trong khi đưa tay kéo cơ thể của tôi để nghiêng về phía mình. Tôi, người ngồi giữa

Panjai và Fang chỉ có thể chớp mắt, thậm chí không dám bình luận.

"Phiền cái gì? Nói một chút thôi. Mày đừng ghen quá.

"

"

...

"

"Không có quyền ghen đúng không, Glue?"

- Fang quay sang hỏi tôi, nhưng người kia

lại trả lời trước.

"Có.

"

"Hảaaaa?"

Fang dài giọng hỏi lại khi nhìn vào Panjai, người vừa trả lời trước đó giây lát. Nhưng

không kịp để cả hai tiếp tục trò chuyện, chiếc xe bán tải màu trắng dừng ở lối đi bộ,

cùng với nhân vật nữ duy nhất của chuyến đi bước ra khỏi xe, trong khi nhìn chúng tôi

với vẻ mặt ngạc nhiên.

"Có chuyện gì à?"

"Có.

"

"Hảaaaa?"

Những điều diễn ra ở hiện tại cũng giống hệt với những điều diễn ra trước đó, không sai

lệch chút nào. Fang là người đã nói 'có', còn người nói 'hả' là Pafan. Sau đó, ngườ đã

chọc tức Panjai trước đó, đứng dậy, đi đến đứng cùng bạn gái.

"Fan."

"Nói."

"Thằng Pan nó nói nó có quyền ghen với Glue.

"

"Không thấy gì lạ cả. Là bạn của nhau, thỉnh thoảng, Pan cũng lo lắng, ghen với

Glue phải không?"

- Fan quay sang làm vẻ mặt thắc mắc nhìn hai chúng tôi. Bản thân

tôi, người biết cả hai chỉ muốn trêu chọc khiến cho khó chịu để nói ra, chỉ có thể ngồi im

lặng, vì nếu nói thật sẽ rất xấu hổ.

"Hẹn hò với nhau rồi."

Trừ Panjai, người không biết xấu hổ và không biết rằng mình vừa gây ra...

"Thật đi?"

– Fan, người mở to mắt, trong khi Fang cười ở bên cạnh, bây giờ đang nhìn

chằm chằm vào tôi hy vọng một câu trả lời xác nhận. Kiến cho chính tôi, người đang cực

kỳ xấu hổ, chỉ có thể gật đầu xác nhận:

"Ồ hổoooooo, thằng Glueeeee, tao xấu hổoooo.

"

Giọng nói của Pafan khiến tôi giật mình, trước khi cô ấy bước vào, định ôm tôi nhưng đã

bị ngăn cản, khiến cho người kia chỉ có thể giơ tay ôm mặt và dậm chân xuống đất. Vì

vậy, tôi chỉ có thể nín cười vì bản thân mình cũng xấu hổ không khác gì, trước khi người

bên cạnh tôi đứng lên và lấy vali của mình, đặt nó ở dưới cùng của xe tải.

"Đi cùng nhau được chưa? Tất cả đều đến rồi.

"

Panjai nói làm tan vỡ bầu không khí này, khiến cả Fan và Fang phải bỏ cuộc. Mà tôi thì

rất vui mừng vì có thể thoát khỏi những ánh mắt trêu chọc. May mắn thay, không ai

trong số họ hỏi thêm. Có lẽ vì nghĩ đến việc đi du lịch trước. Nhưng chuyện sau đó thực

sự không thể tin được.

"Phía trước vẫn có thể ngồi. Có đứa nào ngồi với tao không?"

"Tao đi. Để Glue ngồi với..." - Fang giơ tay, vội vàng định lên tiếng, liền bị Panjai khóa

cổ, không thể bước đến gần tôi.

"Glue ngồi trước cùng Fan đi. Để ngồi sau với thằng Fang cho."

"Này, cái quái gì vậy thằng Pan?"

- Fang quay sang nói với người bạn của mình. Do

phía trước, tối đa có thể chứa thêm hai người đàn ông, vì Fan đã ngồi ghế bên cạnh

người lái. Nhưng tôi với thân hình quá khổ, không thích ngồi đây lắm vì cảm thấy chật

hẹp nên chọn làm tình nguyện viên.

"Fang có thể ngồi trước với Fan cũng được. Để mình ngồi sau..."

"Ngồi ở phía trước đi. Trời nóng."

"Mình có mũ." - Tôi nói trước khi vội vã bước đến lấy chiếc mũ từ túi của mình và khoe

với Panjai, khiến cậu ấy phải làm khuôn mặt không hài lòng, nhưng cuối cùng cũng thả

Fang ra.

"Đi đâu thì đi đi."

"Ô hổ, mày, thằng Pan! Yêu bạn quá cơơơơơ.

"

- Fang tức giận nhìn Pan sau khi bị đẩy

ra. Nhưng người kia cũng không để ý lắm trước khi bước tới đỡ lưng để giúp tôi đứng

dậy dễ dàng hơn, người đang tự trách bản thân sinh ra quá lùn.

"Vậy theo thế đi. Bọn mình cùng nhau ngồi sau là tốt rồi."

"Ừm.

"

Tôi và Panjai đi đến thùng sau của xe tải, nơi đã trải một tấm chiếu. Phía trước, cả hai

người kia cũng lên xe. Ngồi vào chỗ chưa được bao lâu thì xe rời đi. Cảm nhận bầu

không khí buổi sáng với gió mát như thế này, tôi thích hơn nhiều so với việc ngồi trong

điều hòa.

À... quan trọng hơn là được ngồi vai kề với Panjai.

Tôi tiếp tục mỉm cười và nhìn người bên cạnh, người cùng đi với mình trong hành trình

này mà không nói gì cả. Chỉ ngồi im lặng như vậy, nhưng nó khiến tôi cảm thấy vui

không thể tả.

Lần đầu tiên đi du lịch cùng bạn bè...

Và cũng lần đầu tiên đi du lịch với Panjai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro