Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mẹ... Mẹ...

"Gì vậy N'Glue?"

"Glue có bộ đồ nào hợp mắt không vậy?"

- Tôi vừa nói vừa đi một vòng quanh nhà. Sau

khi mẹ đón tôi từ trường đại học, tôi dường như không nghĩ ra bất cứ điều gì khiến Panjai

rủ tôi ra ngoài chơi vào ngày mai.

Và tôi cũng không từ chối cậu ấy.

"Hả? Có chuyện gì sao?"

"Dạ... Tức là Glue đi chơi với bạn Vì vậy, Glue muốn trông đẹp trong mắt cậu ấy."

- Tôi

thành thật nói, nhìn vào người mẹ bây giờ đang mở đôi mắt to tròn nhìn tôi, trước khi mẹ

bước đến gần tôi.

"Con lợn béo của mẹ có người rủ đi hẹn hò à?"

- Mẹ tôi nói với vẻ kinh ngạc và nở một nụ

cười hạnh phúc, trước khi tôi vội vàng lắc đầu. Nhưng dường như mẹ đã tin như thế rồi:

"Cô bé ở đâu thế? Dẫn đến giới thiệu cho mẹ biết đi."

"Không phải con gái và Glue cũng không hẹn hò."

"Hả...

"

"Panjai mời Glue đi chơi vào ngày mai...

"

"

...

"

"Và... như một người bạn...

"

- Tôi nói với một giọng nhỏ trong khi tránh đôi mắt của mẹ,

mà không biết tại sao mình phải làm điều này. Nhưng ánh mắt của người trước mặt khiến

tôi cảm thấy bối rối.

"À..."

Tại sao dường như mẹ có vẻ không tin tôi?

"A... Vâng...

"

"Chờ nhé, mẹ sẽ tìm đồ cho.

"

"Cảm ơn ạ...

"

"Heo mập của mẹ mặc bộ nào cũng ngầu."

"

...

"

"Hãy tin tưởng vào bàn tay mẹ.

"

---------------------------

"Con thỏ vàng?"

Lời nói đầu tiên của Panjai khiến tôi muốn đưa tay che mặt vì xấu hổ. Sau ngày hôm qua,

khi tôi nhờ mẹ chọn giúp quần áo, mẹ tôi đi thẳng đến chọn một chiếc áo ngắn tay có mũ

trùm đầu màu vàng, có tai ở phía trên.

Thật tuyệt làm sao...

"Mẹ đã chọn cho."

- Tôi thành thật nói vì không muốn Panjai cười nhạo mình. Mà bản thân

cậu ấy cũng không nói gì thêm. Còn tôi thì chỉ biết cúi gằm mặt. Hôm nay gặp nhau trước

trường đại học, mẹ tình nguyện chở tôi đến nơi. Panjai cũng đã bày tỏ lòng kính trọng đối

với mẹ tôi. Vì vậy mẹ tôi có vẻ rất vui khi có một người bạn ở trường đại học rủ tôi đi chơi.

Hmmm... Thực sự, hôm nay cậu ấy trông rất đẹp. Cậu ấy mặc một chiếc áo phông đơn giản,

khoác thêm một chiếc áo sơ mi đen dài tay, mặc quần dài, khác với tôi, bởi vì nóng nên chỉ

mặc quần dài qua đầu gối một chút.

"Giống một con chuột hơn là một con thỏ...

"

"H... Hả...

"

"Để vậy là đẹp rồi."

- Panjai nói trước khi với lấy mũ trùm đầu con thỏ của tôi, khiến tôi

phải ngước nhìn cậu ấy, cho đến khi bên kia đội mũ tai thỏ cho mình xong: "Đi thôi.

"

"Ờ.

"

Tôi gật đầu một cách dễ dàng, trước khi Pan bước ra ngoài để đón taxi, để tôi đứng trong

bóng râm một lúc và ra hiệu cho tôi khi taxi dừng lại. Khiến tôi vội vàng bước ra ngoài,

Panjai đã mở cửa để tôi vào trước, theo sau là bóng dáng cao lớn bên cạnh. Không lâu sau,

cả hai chúng tôi đều ngồi trên một chiếc ô tô điều hòa mát mẻ và nơi chúng tôi định đến là

một cửa hàng bách hóa gần trường đại học.

"Ăn gì chưa?"

"Mới ăn sáng thôi."

- Tôi thành thật trả lời, bởi vì tôi là người không thể thiếu bữa sáng

khiến cậu ấy gật đầu. Bây giờ đã gần trưa. Và tôi tin rằng hôm nay, tôi nhất định sẽ được

ngồi ăn cơm cùng với Panjai, dù vẫn thường ngồi chung ghê ở trường đại học. Nhưng cảm

giác không giống nhau: "Vậy cậu đã ăn chưa?"

"Chưa."

"À... vậy đi ăn cơm đi."

"Ừm, có muốn ăn cái gì không?"

"Gì cũng được."

"Mày chọn đi."

"Không sao đâu. Mình theo Pan mà."

"Tao chưa quyết định được.

"

"Nhưng...

"

"Vậy vừa đi vừa chọn."

- Panjai quyết định cắt kịch bản, vì thấy rằng tôi cũng sẽ không

đồng ý. Sau đó tôi gật đầu và hồi hộp nhìn ra ngoài cửa sổ, ngay cả khi đó chỉ là một cuộc

tranh luận về bữa trưa. Taxi đưa chúng tôi đến nơi yêu cầu. Panjai tự mình trả tiền và đi ra

ngoài trước, rồi đứng trước cửa xe đợi tôi đi theo.

"Tiền xe..."

"Vào trong thôi. Nóng."

- Panjai ngắt lời trước khi đi trước để dẫn tôi vào trong. Mặt trời

lúc này rất nóng khiến tôi đi theo cậu ấy một cách dễ dàng. Chỉ một lúc sau, không khí mát

mẻ bên trong trung tâm mua sắm khiến tôi mỉm cười. Nhưng chỉ được một lúc đã phải

ngậm miệng lại khi người bạn đồng hành quay sang nhìn: "Nóng lắm phải không?"

"Ờ, nóng."

Tôi nói khi cậu ấy hỏi. Chính tôi vốn cũng thích thời tiết mát mẻ, nên khi bước vào làm cho

tâm trạng của tôi tốt hơn rất nhiều. Sau đó Panjai chăm chú nhìn tôi, nhẹ nhàng cất tiếng.

"Làm gì trước...

"

"Đi ăn được không? Pan đã không ăn gì mà.

"

"Không phải vừa mới ăn à? Đã đói rồi?"

"Thật ra đã ăn lúc tám giờ. Có thể đi ăn trước. Lúc nữa Pan ngất xủi mất."

"Không đến mức thế.

"

"Sẽ bị đau bụng."

"Chưa bao giờ bị.

"

"A...

"

"Lo lắng cho tao à?"

- Câu hỏi của Panjai khiến tôi cảm thấy không biết phải nói gì tiếp

theo. Ngẩng đầu nhìn mà bên kia không biểu hiện chút gì khiến tôi không biết cậu ấy nghĩ

gì về khi hỏi tôi câu đó.

Có thể hỏi vì tôi đã làm phiền cậu ấy.

Hoặc có thể cậu ấy chỉ muốn biết.

Tôi suy nghĩ rất nhiều về câu hỏi của người trước mặt vì tôi không biết phải trả lời như thế

nào. Cuối cùng, tôi chỉ gật đầu đồng ý với sự thật là tôi lo lắng cho cậu ấy.

Đau bụng vì đói không phải là việc vui vẻ gì.

"Vậy đi xem phim trước rồi hãy đi ăn."

- Người bên cạnh nói khiến tôi nhìn cậu ấy một lần

nữa, trước khi tôi gật đầu.

Tóm lại, chuyến đi của tôi với bạn của mình hôm nay là đi ăn và xem phim.

Thật vui quá đi.

"Pan là người bạn đầu tiên mời mình xem phim.

"

"Ừm.

"

"Cảm ơn.

"

Tôi nói điều đó bởi vì cảm thấy thực sự rất vui. Lần đầu tiên có cảm giác như vậy. Tôi đã

từng cùng mẹ đi xem phim nhiều lần, nhưng chưa bao giờ đi cùng bạn bè một lần nào. Chỉ

có mình Panjai là rủ tôi đi.

Thật tuyệt...

"Muốn xem phim gì?"

- Người bên cạnh tôi quay lại hỏi sau khi cả hai chúng tôi bước đến

tấm biển giới thiệu những bộ phim sắp chiếu, khiến tôi nhìn phía trước và cau mày.

A... Vấn đề khó đây.

"Thực ra mình có thể xem bất cứ phim gì...

"

"Hôm nay cứ chọn theo ý muốn."

"A...

"

Tôi, người lúc này đang suy nghĩ rất nhiều vì bị đưa cho việc lựa chọn phim sẽ xem hôm

nay, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào tấm bảng, trước khi mở to mắt vì nhìn thấy một bộ

phim hoạt hình mà tôi nhớ là đang rất nổi tiếng. Sau đó tôi quay lại nhìn người bên cạnh,

đang chờ đợi, nghĩ rằng nếu rủ Panjai đi xem phim hoạt hình thì cậu ấy có xem mình là trẻ

con hay không.

Nhưng tôi hơn Panjai hai tuổi.

"Nghĩ xong chưa?"

"A... Rồi.

"

"Phim gì...?"

"À... Muốn xem cái đó."

- Tôi nói trước khi chỉ vào bộ phim hoạt hình mới ra rạp vài ngày

và tôi đã xem trước một lần. Trước đó nghĩ rằng sẽ đợi và xem trên mạng vì mẹ không rảnh.

Nhưng khi nói đến đây, tôi vội vàng thu tay lại và cúi đầu khi thấy Panjai đang nhìn theo rồi

im lặng: "Nếu Pan không thích, mình sẽ...

"

"Cái này được đấy. Tao cũng muốn xem.

"

"Thật không?"

"Ừ.

"

- Câu trả lời của Panjai khiến tôi ngước nhìn cậu ấy và nở một nụ cười thật tươi, trước

khi người bên cạnh tôi gửi lại một nụ cười nhẹ. Và điều đó đã khiến cho mặt tôi nóng hơn

khi bắt gặp nụ cười không mấy khi thấy của cậu ấy. Tôi còn chưa kịp nói gì thì Panjai đã

bước ra ngoài mua vé xem phim, để mặc tôi đứng một mình với tâm hồn đang nhảy nhót ở

chỗ cũ.

Muốn gặp lại...

P... Phải làm gì để gặp lại...

"Tao đã chọn suất chiếu thứ hai vào buổi chiều. Đi ăn cơm rồi sẽ xem phim."

"

...

"

"Gì?"

"A... Ừ!" – Tôi lúc này đang nhìn mặt của cậu ấy khi nói chuyện, ngay lập tức gật đầu với

câu hỏi của Panjai. Và tôi nhận ra rằng cậu ấy lại trả tiền mua vé xem phim cho tôi: "Pan,

tiền vé...

"

"Cứ gữi lấy.

"

"Uh...

"

- Tôi không nói nên lời vì dường như cậu ấy biết tôi sẽ nói gì. Và tới lúc này, Panjai

đã trả cho tôi từ tiền xe, tiền vé và rồi còn tiền cơm nữa...:

"Vậy ăn cơm mình trả tiền

được không?"

"Hôm nay tao sẽ tự trả tiền. Tao là người mời mày mà.

"

"Ah...

"

- Tôi chỉ có thể nhìn cậu ấy vừa nói vừa đút vé xem phim vào túi. Khiến tôi đang nghĩ

hầu hết những lần bạn bè rủ bạn bè đi chơi thì người mời luôn là người trả tiền có phải

không: "Vậy, lần sau, mình sẽ mời Pan nhé?"

"Lần sau?"

- Câu hỏi của tôi khiến Panjai nhướng mày ngạc nhiên, nên tôi nhẹ nhàng gật

đầu, trước khi có thể nhìn thấy nụ cười mà tôi thực sự muốn nhìn thấy một lần trên khuôn

mặt của cậu ấy. Ngay cả khi chỉ trong giây lát, nhưng tôi nghĩ rằng tôi đã nhìn thấy nó một

lần nữa:

"OK."

"A... Ừ!"

"Lần sau...

"

"...

"

"Chủ nhật tuần này có được không?"

"A... Ơ..."

"Không muốn đi ra ngoài lần nữa à?"

"

...

"

"Hay là không vui khi đi cùng...

"

"Được chứ. Chủ nhật nhé...

"

- Tôi nhanh chóng gật đầu khi thấy Panjai sẽ nói điều gì đó mà

tôi không nghĩ như vậy. Tôi rất vui và hạnh phúc khi đi cùng cậu ấy. Và nếu có thể đi một

lần nữa thì thật tuyệt: "Vậy lần tới mình sẽ là người mời nhé."

"Ừm.

"

"Uh... chủ nhật tuần này...

"

"

...

"

"Pan có thể đi gặp mình một lần nữa được không?"

----------------------

Cảm thấy rằng chuyến đi hôm nay diễn ra thật tuyệt, vì sau khi tôi và Panjai cùng nhau ăn

một bữa cơm đơn giản thì tiếp tục đi xem phim. Phim hoạt hình mà tôi đã chọn và Panjai

nói rằng cũng muốn xem, rất vui và thú vị đúng như tôi đã nghĩ khiến tôi mỉm cười suốt kể

từ khi rời rạp. Và bây giờ tôi đang nói không ngừng, trong khi tay đang cầm kem vani, vừa

đi vừa ăn.

"Thật sự vui đúng như đã nghĩ. Lúc đầu, mình chỉ định xem qua mạng. Nhưng khi xem

nó trên một màn hình lớn thì thật phấn khích!"

"

...

"

"Thật vui khi được ủng hộ phim hoạt hình Thái Lan. Cảm ơn Pan nhiều nha vì đã mời

mình đi chơi hôm nay.

"

"Ừm.

"

"Thật là vui."

"Phim ấy hả?"

"Đi với Pan. Thật vui và hạnh phúc quá."

- Tôi nói trước khi quay sang cười thật tươi với

cậu ấy như đã muốn làm. Điều đó khiến Panjai dường như sững lại một chút, nhưng cuối

cùng cậu ấy cũng mỉm cười đáp lại tôi. Nhưng chỉ trong chốc lát, cậu ấy đã quay lưng đi

hướng khác khiến tôi không khỏi tiếc nuối.

Muốn gặp lại, liệu tôi có bị nghiện hay không?...

Tôi đang nghĩ về những điều vui vẻ, phải dừng bước ngay lập tức khi đập vào mắt là một

cửa hàng bánh nhỏ cực dễ thương. Và thực đơn tráng miệng rất ngon để ăn đã hoàn toàn

thu hút tôi.

Woa... ngày hôm sau...

Sẽ ghé qua và ăn!

"Muốn ăn không?"

- Giọng của người bên cạnh vang lên hỏi khiến tôi đưa ánh mắt từ cửa

hàng màu hồng sang nhìn cậu ấy. Tự động ngậm chặt miệng, không biết trả lời thế nào, vì

cây kem người kia mua cho tôi vẫn đang cầm trên tay:

"Ăn chứ? Để đi mua."

"A...

"

"Gì?"

"A... Ừ!"

Tôi, người đang có kìm nén lòng mình, chấp nhận sự thật và gật đầu, bước vào cửa hàng

bánh. Tôi vô cùng phấn khíchgọi một chiếc bánh kem nhiều màu thơm ngon với một set trà

xanh đá, trong khi Pan không hề nói gì. Cậu ấy không ăn cùng tôi chút gì. Và khi có được

thứ mình muốn, tôi quay lại bàn với vẻ mặt rất vui vẻ. Panjai ngồi yên, lặng lẽ nhìn tôi ăn.

Và đúng như tôi nghĩ. Cậu ấy khiến nhiều người xung quanh phải chú ý, nhưng không biết

có phải vì cậu ấy đi cùng tôi hay không mà không ai dám chào.

Nếu cậu ấy đến một mình, chắc sẽ có nhiều người đến gần...

"Này..."

"Hả...

"

- Tôi đang đưa miếng bánh vào miệng, ngước nhìn người đối diện, trước khi vội

vàng đặt chiếc thìa xuống và lắng nghe cậu ấy nói một cách cẩn thận.

"Ăn đi. Không phải nói."

"A...

"

- Gật gật đầu, cầm thìa tiếp tục xúc bánh cho vào miệng.

"Chỉ muốn nói là thời gian vẫn còn, có thể đi cùng nhau tiếp không?"

"Đi...?"

"Ừm.

"

"

...

"

"Có một nơi muốn đi cùng."

Nơi, muốn đi cùng...

-----------------------------

Hồ bơi...

Panjai thực sự đã đưa tôi đến bể bơi.

Tôi lúc này đang nhìn người đã đưa tôi đến bảng hiệu lớn có ghi giờ đóng mở cửa, cảm thấy

xấu hổ.

Cậu ấy thực sự không thích việc tôi béo...

"Đưa đi bơi.

"

"

...

"

"Làm sao vậy?"

"

...

"

"Glue, Pan hỏi là làm sao vậy?"

- Tự xưng bằng tên của mình khiến tôi phải ngước nhìn

người đối diện. Điều đó khiến Panjai nhìn tôi với vẻ thắc mắc về thái độ của tôi lúc này.

"L... Lần sau mình sẽ không ăn nhiều...

"Pan không muốn mình béo, đúng không? Nhưng mình đã béo mất rồi...

"

"Nghĩ gì đó?"

- Người đặt câu hỏi hơi nhíu mày, khiến tôi cúi đầu tránh ánh mắt của cậu ấy.

Cảm thấy thực sự xấu hổ bởi vì hôm nay tôi đã ăn rất nhiều thứ trước mặt Panjai: "Chỉ cần

tập thể dục thôi. Như vậy sẽ không dễ bị ốm."

"Nếu sợ gầy thì sẽ dẫn đi ăn tiếp. Hãy ăn mọi thứ muốn ăn. Không cấm đâu.""

"Và cũng sẽ là người tập thể dục cùng nữa."

Những lời của Panjai khiến tôi phải ngước nhìn cậu ấy một lần nữa. Và ánh mắt của cậu ấy

cho tôi biết cậu ấy không nói dối. Cậu ấy không phải không thích tôi béo.

Mà cậu ấy chỉ lo lắng cho tôi.

"Cảm ơn nhiều nha. Nếu Pan muốn mình gầy, mình sẽ cố gắng tập thể dục...

"

"Không cần phải gầy"

"Dù có thế nào. Mày cũng là người tốt nhất trong mắt tao."

- Lời nói của cậu ấy khiến tôi không thể rời mắt khỏi người trước mặt. Và tôi vừa nhận ra rằng chính tôi cũng tốt trong mắt cậu ấy.

"Ừm..."

"Bản thân Pan cũng là điều tốt nhất với mình."

Tốt nhất từ trước đến giờ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro