Chương 29: Con đường chạm tới mặt trăng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chỉ cần dưới ánh trăng ấm áp, gió ngập tràn hạnh phúc."
#WINisWIND

Nếu tôi ước được hơn là gió dưới trăng thì sao?

Nếu tôi ước được là gió ở bên mặt trăng thì sao?

Mặt trăng có chấp nhận ước muốn của tôi không?

"P'In..." Tôi nhẹ nhàng gọi tên anh ấy.

P'In im lặng một lúc sau khi tôi thừa nhận tất cả những gì trong lòng.

P'In dường như đã nhận ra và nhìn tôi với nhiều biểu cảm khác nhau. Nhưng tôi không biết anh ấy nghĩ gì.

Sau đó, anh ấy quay mặt qua chỗ khác và gọi tên tôi.

"Win." Giọng anh ấy run run trong khi trái tim tôi rung rinh.

"Muốn trở thành UNISTAR không?"

Tôi bất ngờ trước câu hỏi của anh ấy.

"Em muốn không?" Anh ấy lặp lại và nhìn tôi.

Anh ấy đang đợi tôi trả lời.

Tôi không hiểu tại sao anh ấy muốn biết điều này, nhưng vẫn tự hỏi bản thân mình.

Lúc đầu, tôi nghĩ mình muốn trở thành Moon, vì tôi luôn tự hỏi cảm giác khi nổi tiếng sẽ như thế nào. Nhưng bây giờ, tôi cuối cùng cũng nhận ra đó không phải là lý do.

Hạnh phúc mà tôi đang tìm kiếm là một thứ khác.

Tôi chỉ muốn ở bên một người hiểu tôi.

"Nếu có thể, thì tôi muốn." Tôi trả lời.

Vì bị anti-fan mắng chửi nên tôi đã từ bỏ hy vọng giành chiến thắng trong cuộc thi UNISTAR. Tôi không muốn hủy hoại danh tiếng của P'In nữa.

Nhưng tôi tham lam. Và tôi không phủ nhận nó.

Nếu có thể trở thành UNISTAR, tôi sẽ có thể ở bên P'In lâu hơn. Đây là lý do chính.

Nhưng ánh mắt P'In có vẻ trầm xuống. Cứ như đó không phải là điều anh ấy mong đợi.

Và tôi không hiểu tại sao.

"Nếu vậy thì không thể." P'In nói, nhìn lên bầu trời xa xăm. Vẻ mặt của anh ấy thật khó đoán.

Không thể? Đó không phải là một lời nói cay nghiệt, nhưng nó như nhát dao sắc nhọn đâm vào tim tôi.

"Thần tượng... UNISTAR... chúng ta... không thể." P'In tiếp tục nói mà không nhìn tôi.

Mặc dù anh ấy thốt ra từng từ một, nhưng đó vẫn là một câu không hoàn chỉnh. Nhưng tôi nghĩ tôi hiểu lời anh ấy muốn nói.

Đúng. P'In là một UNISTAR. Anh ấy là một thần tượng. Đối với thần tượng, hình ảnh của họ là điều quan trọng nhất. Và chúng tôi đều là nam. Điều đó càng khiến cho mối quan hệ của chúng tôi càng không thể, giống như anh ấy đã nói.

Cuối cùng tôi đã có câu trả lời của anh ấy.

Bây giờ, tôi nghĩ mình thật sự đã làm cho anh ấy khổ sở. Có lẽ anh ấy không biết cách từ chối mà không làm tổn thương tôi. P'In là một người chu đáo. Anh ấy không muốn tôi buồn, nên đã nói một câu trả lời gián tiếp.

Tôi cảm thấy như mình vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ ngọt ngào. Đúng. Đó là một giấc mơ viển vông. Cả hai chúng tôi đều là nam giới và không khí như tôi hoàn toàn không xứng ở bên anh ấy. Đó chỉ đơn giản là không thể.

Đau khổ lắm nhưng tôi cố kìm nén và làm ra vẻ bình thường.

P'In đến đây chỉ để an ủi tôi. Anh ấy rất tốt và đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Làm sao tôi có thể mong đợi gì hơn từ anh ấy? Điều này đã đủ tốt cho một người như tôi rồi.

“Em hiểu rồi, cảm ơn anh đã trả lời.” tôi nói.

P'In quay sang tôi. Thấy anh ấy bối rối càng khiến tôi đau lòng hơn.

Trái tim tôi muốn ở lại đây lâu hơn với P'In, nhưng tôi rất sợ. Tôi sợ mình sẽ khóc trước mặt anh ấy. Tôi không muốn anh ấy thương hại tôi.

"P'In... quần áo em ướt rồi..." Giọng tôi run rẩy.

"Em muốn về ký túc xá... thay đồ."

Tôi quyết định rời đi. Đây là cách duy nhất để tôi có thể trốn khỏi đây.

Tôi muốn một mình.

"Anh đưa em về." P'ln nói, và muốn đi theo tôi. Nhưng tôi ngăn anh ấy lại.

"Cảm ơn ạ, nhưng em đi một mình được rồi." tôi nói.

"Em... không muốn người khác hiểu lầm chúng ta."

Tôi sợ mình sẽ hủy hoại danh tiếng của anh ấy hơn nữa.

Lời nói của tôi khiến anh ấy dừng lại. Tôi không muốn anh ấy nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của mình nên cúi đầu chạy đi.

Tôi chạy về ký túc xá nhanh nhất có thể. Tôi không nghĩ được gì ngoài việc nhốt mình trong phòng và khóc một mình. Khóc là cách duy nhất giúp tôi giải tỏa nỗi buồn.

"Ối!" Tôi không cần thận, vô tình va phải ai đó trên đường đi.

"Tôi xin lỗi." tôi vội vàng nói, nhưng...

"Này! N'Win!" Giọng nói quen thuộc gọi tên tôi. Tôi ngước nhìn lên.

Anh ấy là một người đàn ông cao lớn, mặc đồ giản dị, đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai. Lúc đầu, tôi không biết anh ấy là ai. Nhưng sau đó, tôi mới nhận ra ngoại hình và giọng nói của anh ấy.

"P'Wayu!" Tôi thốt lên, và anh ấy đột nhiên bịt miệng tôi lại.

"Suỵt! Đừng ồn ào. Hôm nay không có tiết. Anh chỉ đi mua đồ thôi. Bây giờ anh không trang điểm nên không thể để ai nhìn thấy mặt được." P'Wayu nghiêm túc nói.

Anh ấy nhìn xung quanh, giống như bị hoang tưởng.

Tôi thấy anh ấy đang cầm một cái túi nilon có một chai cola, rất nhiều đồ ăn nhẹ và một hộp kem. P'Wayu vừa mua đồ để ăn. Nhưng tôi vẫn nghĩ dù anh ấy có muốn che thế nào đi nữa thì vẻ ngoài của anh ấy vẫn rất nổi bật. Không giống như P'In, người có thể vô hình mọi lúc mà không cần cố gắng.

Khi nghĩ tới P'In, tôi càng đau lòng hơn.

"Này? Em có sao không? Sao mặt buồn thiu vậy? Và tại sao quần áo em lại ướt nhẹp thế này?" P'Wayu hỏi và thân thiện khoác vai tôi. Tôi hơi lo lắng.

"Em có thời gian không? Đi ăn gì ngon ngon ha." P'Wayu cười với tôi.

"Ăn ở đâu?"

"Ký túc xá của anh."

"P'Wayu à, em phải đi thay đồ trước." Tôi từ chối khéo.

"Không cần lo. Em có thể mượn áo của anh, chỉ cần trong phòng anh thay là được." P'Wayu nhất quyết mời tôi.

“Uh... P'Wayu..."

Lúc đầu, tôi định từ chối, nhưng lúc này tôi đã quá mệt mỏi rồi. Nên cứ để như vậy đi.

Có lẽ, đi chơi với P'Wayu có thể giúp tôi giải tỏa phần nào nỗi buồn.

Ký túc xá của P'Wayu ở cùng tòa nhà với P'In nhưng trên tầng khác. Phòng của anh ấy ở tầng 7, số 717. Tôi theo anh ấy vào phòng, nhưng đầu óc vẫn còn lơ đãng.

"Chào mừng nhé!" P'Wayu mỉm cười và bấm mở cửa.

Nhưng ngay khi nhìn thấy phòng của anh ấy, tôi đã rất sốc.

Đây là ổ chuột hay gì? Sao lại lộn xộn như vậy?

Tôi nhìn và khó khăn nuốt nước bọt, không chỉ là lộn xộn bình thường. Mà là vô cùng lộn xộn. Nhiều loại đồ đạc được bày ra bừa bãi, hầu như không có không gian để đi lại. Ngoài ra còn có rác và một đống bát đĩa chưa rửa.

"Mời vào!" P'Wayu nói. Anh ấy cởi mũ lưỡi trai và khẩu trang, để lộ mặt mộc của mình. Thực ra, không tệ chút nào. Anh ấy có làn da rất mịn màng. Chỉ có lông mày và môi của anh ấy nhợt nhạt hơn một chút so với khi trang điểm, mái tóc của anh ấy cũng không tạo kiểu.

Tôi thực sự muốn nói với anh ấy rằng, anh ấy không cần lo lắng người hâm mộ sẽ rời fandom vì anh ấy để mặt mộc đâu.

Thực ra, căn phòng bừa bộn của anh ấy còn đáng sợ hơn nhiều.

Tôi cẩn thận bước vào, cố gắng không giẫm lên những món đồ bày bừa của anh ấy trên sàn.

"Xin lỗi vì hơi lộn xộn. Đó là từ buổi fanmeeting vài ngày trước. Anh nhận được rất nhiều quà và quá bận rộn để thu dọn chúng."

P'Wayu vừa nói vừa dọn một số thứ trên ghế sofa để có chỗ cho chúng tôi ngồi.

Tôi biết UNISTAR có một buổi fanmeeting hàng tháng. Tôi hiểu nếu anh ấy không có thời gian để sắp xếp những món quà từ người hâm mộ của mình.

Nhưng đống bát đĩa chưa rửa và rác thì sao?

P'Wayu dường như đọc được vẻ mặt của tôi, nên anh ấy bật cười.

"Chủ nhật anh sẽ gọi người giúp việc đến dọn dẹp. Hôm nay mới là thứ năm."

Tôi rất ngạc nhiên. Anh ấy còn có thuê dịch vụ dọn dẹp hàng tuần. Nhưng nếu ngày thứ năm đã lộn xộn thế này, thì tôi không dám nghĩ đến thứ Bảy nữa.

Chẳng trách quản lý của P'Wayu thuê một người giúp việc cho anh ấy, bởi vì tôi không nghĩ ai cũng có thể chịu được mức độ bẩn thỉu này.

Có lẽ P'Wayu quá tập trung vào việc trang điểm và làm tóc nên không có thời gian để dọn dẹp.

"Người đại diện của anh đã đưa chiếc áo phông này đến, nhưng anh chưa dùng. Em có thể mặc cái này. Tóc của em đang ướt, có thể dùng khăn này và máy sấy tóc trong phòng tắm."

P'Wayu lấy chúng từ tủ quần áo trong phòng ngủ của mình.

Tôi sẽ không nói phòng ngủ của anh ấy bừa bộn như thế nào đâu....

"Cảm ơn krub." Tôi nhận lấy và đi vào phòng tắm. Trong đó cũng rất lộn xộn, có thể nhìn thấy các sản phẩm mỹ phẩm và chăm sóc da ở khắp mọi nơi, nhưng ít nhất vẫn còn sạch sẽ.

Tôi cởi áo của mình và mặc chiếc áo mới mà P'Wayu đã đưa cho. Đó là một chiếc áo phông tím có logo của DomWhai. Tôi nghĩ đây là một trong những món quà mà MW đã làm ra và các thành viên UNISTAR được nhận miễn phí. Nhưng P'Wayu đã không có cơ hội để mặc.

Haizz, cũng hơi lạ khi anh ấy cũng ở trong DomWhai, fandom của chính anh ấy.

Tôi sấy tóc rồi bước ra ngoài.

"Xong rồi?" P'Wayu nhìn chiếc áo phông tôi mặc đầy tự luyến.

"Chào mừng đến với DomWhai! Hahaha."

Tôi ngơ ngẩn. Như này cũng được tính à?

"Đến đây, chúng ta ăn gì đó ngon ngon."

P'Wayu thu dọn bàn ăn. Anh ấy đã có rất nhiều đồ ăn nhẹ. Hầu hết đều là quà của fans người hâm mộ, vì chúng được kèm theo các ghi chú như 'yêu anh P'Wayu''mong rằng anh sẽ thích, DomWhai'. Tôi đoán những người hâm mộ của anh ấy đều biết P'Wayu rất thích ăn.

Tôi càng tò mò hơn về 'cái gì đó ngon ngon' mà anh ấy nói.

Anh ấy lấy ra hai cái cốc, một chai cola và một hộp kem mà anh ấy vừa mua.

"Em có biết 'dung nham' nào ngọt ngào và êm dịu không?"

Anh ấy hỏi tôi. Tôi nghĩ đó lại là một trò đùa quái dị. Nhưng đầu óc tôi trống rỗng, hoàn toàn không thể nghĩ được gì.

"Dung nham nào?" Tôi lập tức bỏ cuộc.

"La-nil-va, vani." Anh ấy nháy mắt và mở hộp kem.

Tôi ngây ra một lúc. Đây cũng được coi là trò đùa hả? Thật sao?

"Đợi đã, không buồn cười sao?" P'Wayu hơi mất tự tin.

"Vậy em có biết có một loại 'dung nham' còn ngon hơn không? Đoán ra chứ?"

"Cái gì vậy?" Tôi hỏi lại mà không cần suy nghĩ.

"La-kil-la-no-va. Vanilla-Cola. Hahaha." Anh ấy cười vì trò đùa của chính mình.

"Vanilla và cola?" Tôi cố gắng hiểu ra nó.

"Đúng. Đó là sự kết hợp tuyệt vời."

P'Wayu bỏ một thìa kem vani vào cốc.

"Ồ? Vậy sao không cho kem vào sau?" Tôi tò mò.

"Không. Như này ngon hơn." P'Wayu nói rồi mở chai cola.

"Nhìn nè. Cho vani vào trước, rồi đến cola."

P'Wayu từ từ rót cola vào cốc, khi cola chạm hoà kem thì sủi bọt như bọt bia lấp đầy cốc.

"Đây. Thử đi." P'Wayu đưa chiếc cốc có ống hút và một thìa cà phê dài cho tôi.

"Cảm ơn anh." Tôi rất lo ngại khi P'Wayu đang nhìn và chờ tôi nếm thử. Nên tôi chỉ lấy một thìa toàn bọt rồi thử nó.

"Ôi... Ngon quá!" Tôi mở to mắt. Đây là vị mới mà tôi chưa từng nếm thử.

Nó giống như kem đánh bông sủi bọt, pha trộn giữa vị của cola và kem vani. So với các loại cola thông thường, thì loại này đặc biệt vì bọt của nó.

"Thử uống đi. Cola và vani có vị rất tuyệt đấy." P'Wayu cổ vũ.

"Được ạ." Tôi nhấp một ngụm.

Cola hòa với vani thật là tuyệt vời. Vị nồng của cola đã giảm đi và được thay thế bằng vị êm dịu của vani.

Vanilla-cola là loại nước giúp giải tỏa được căng thẳng. Lần sau, tôi sẽ mua và thử làm nó.

"Thích chứ? Thật tuyệt phải không?" P'Wayu mỉm cười.

"Vâng. Em thích nó!" Tôi cười đáp lại.

"Anh có rất nhiều. Em có thể uống bao nhiêu cũng được."

"Cám ơn anh rất nhiều."

Mặc dù P'Wayu thường pha trò kì quặc, nhưng bây giờ tôi cảm thấy dễ chịu hơn nhờ anh ấy. Chúng tôi cùng nhau ngồi vào bàn ăn, uống vani-cola.

Sau khi uống đồ ngọt như vậy, tôi cảm thấy rất sảng khoái.

"Thực ra thì… anh thấy chuyện xảy ra trên Twitter rồi."

P'Wayu bắt đầu vào chủ đề này, khiến tôi dừng lại một chút.

"Đừng lo lắng quá về chuyện đó." P'Wayu nhún vai.

"Đó chỉ là một bài vu khống thôi."

"P'Wayu..." Tôi khá ngạc nhiên. Bởi vì tôi còn chưa giải thích thì anh ấy đã tin tôi rồi.

"Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Kiên nhẫn chút." P'Wayu vỗ vai tôi.

"P'In đang chuẩn bị cho mở họp báo."

"Cái gì? P'In?" Tôi nghe vậy thì ngây người ra.

"Đúng vậy. Thực ra thì... chuyện này kỳ lạ quá." P'Wayu khó hiểu.

"P'In thường không thích các cuộc phỏng vấn công khai. Nếu không cần thiết, anh ấy sẽ tránh hết. Nhưng anh nghe nói, sau khi anh ấy phát hiện ra chuyện xảy ra với em, đã lập tức nhờ P'Kwang giúp đỡ.... Anh ấy muốn mở họp báo và định tự mình giải thích rõ mọi chuyện."

P'Wayu nghiêm túc nhìn tôi.

"P'In thực sự rất lo lắng cho em. Hơn nữa, cuộc thi UNISTAR của em mới sắp diễn ra rồi."

Nghe được điều này, tôi càng cảm thấy có lỗi hơn.

P'In là một người tốt, và tôi đã hủy hoại anh ấy. Anh ấy không hề tức giận, thậm chí còn cố gắng giúp tôi.

Làm sao tôi có thể mong đợi nhiều hơn từ anh ta? Anh ấy đã làm rất nhiều vì tôi rồi.

"Cứ chờ xem. Kẻ đã vu khống em, lừa gạt DomKati bằng tin tức giả tạo xấu xa như vậy, P'Kwang sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu." P'Wayu cũng rất tức giận.

P'Wayu tin tưởng tôi, anh ấy cố gắng làm cho tôi cảm thấy dễ chịu hơn. P'Wayu rất tốt với tôi. Và, làm sao tôi có thể nói dối anh ấy?

"P'Wayu krub... cảm ơn... nhưng... em..." Giọng tôi run run.

"Tin tức đó không phải giả hoàn toàn."

"Cái gì?!" P'Wayu sốc quá, đánh rơi cả thìa.

"Đợi đã! Em mất trinh với P'In rồi à?"

"Cái gì? Không! Không phải như vậy."

Tôi rất bối. P'Wayu nghĩ quá xa rồi.

"Không phải như vậy.... chỉ là.... à...."

Tôi rất lúng túng không biết giải thích thế nào. Thật đáng xấu hổ.

"Được rồi. Anh hiểu rồi. Em thích P'In phải không?" P'Wayu nói.

"Hả... à... vâng." Mặt tôi đỏ bừng.

"Sao anh biết?" Tôi hỏi.

"Hahaha, vì anh đây là chuyên gia mà." P'Wayu vỗ vai hãnh diện.

"Anh không giải thích được, chỉ là cảm thấy vậy thôi."

"Nhưng... Em là nam, và em còn thích nam. Thật kỳ quặc phải không?" Tôi cúi đầu.

"Hừm? Sao lại kỳ quặc chứ? Nam hay nữ cũng đều là con người. Tại sao yêu người cùng giới hay khác giới lại quan trọng đến vậy?"

P'Wayu nói điều đó rất bình thường với anh ấy, khiến tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn dù vẫn còn một chút buồn bã.

"Nhưng... P'In..." Tôi buồn bã nói.

"Anh ấy không thích em đâu."

"Hả?"

Câu nói của tôi làm P'Wayu cau mày.

"Đợi đã...." P'Wayu suy nghĩ.

"Anh không nghĩ vậy đâu. Anh nghĩ em sai rồi."

"Cái gì? Em nói sai gì sao?" Tôi không hiểu.

"Như này thì sao? Chúng ta làm một bài kiểm tra nhé?" Trên mặt anh ấy đầy vẻ gian.

"Bài kiểm tra?" Tôi tò mò.

"Mang cốc lại đây ngồi."

P'Wayu bảo tôi qua ngồi cùng ghế với anh ấy, và sau đó anh ấy mở camera điện thoại.

"N'Win, saimai[1], cười lên~" P'Wayu nói rồi bấm chụp ảnh. Sau đó, anh ấy chọn bức đẹp nhất và dùng bộ lọc chỉnh sửa.

Trong ảnh, hai chúng tôi đều cầm cốc vani-cola.

"Được rồi!"

P'Wayu chỉnh lại ảnh một chút, rồi mở LINE và nhấp vào nhóm trò chuyện tên là 'Kwang là sếp lớn ở đây'.

"Anh định làm gì?" Tôi hỏi.

"À, đây là nhóm riêng của các thành viên UNISTAR và P'Kwang" P'Wayu vừa giải thích vừa gửi ảnh của chúng tôi vào nhóm.

Wayunilla: (Đã gửi ảnh)

Wayunilla: Gặp một người dễ thương. Mời uống 'dung nham' cùng.

Tôi rất kinh ngạc. Đợi đã... anh ấy vừa gửi ảnh của chúng tôi vào nhóm đó?

Chưa đầy một giây đã xuất hiện 'Đã đọc 1'.

Natee đẹp trai: Này, đồ không có mắt. Phòng mày thật bẩn thỉu. Có bao nhiêu con gián đấy? Chắc cả một đàn phải không?

"Cái quái gì vậy? Tên chó xấu tính đó luôn mắng mình. Thật khó chịu." P'Wayu thì thầm.

Kwang krub: Này! Em hứa sẽ kiêng mà. Đừng uống những thứ ngớ ngẩn đó!

Leo Ratchapol: N'Wayu. Em nên dọn phòng đi. Anh sợ một ngày nào đó em sẽ bệnh đấy.

Biển* ban đêm: Haha. Cẩn thận đấy, anh sẽ chuyển tiếp cho DomWhai;)
(*P'Sea)

Các thành viên UNISTAR trả lời tin nhắn. Nhưng P'Wayu hoàn toàn không để ý đến họ.

"Đã đọc 4... ồ, mọi người đều đọc hết rồi."

P'Wayu có vẻ rất hào hứng.

"Một... hai... ba... bốn... năm..."

P'Wayu vừa đếm vừa nhìn tôi. Còn tôi thì rất bối rối.

"Đợi đã... Sao P'In vẫn chưa trả lời? Rõ ràng mọi người đều đã đọc mà." P'Wayu gãi đầu nói.

Cái gì...? Vậy là anh ấy làm chuyện này để thu hút sự chú ý của P'In?

"Hmm..." P'Wayu lúc này kém tự tin hơn.

"Hoặc có lẽ lời em nói là đúng."

Trong khi tôi vẫn không hiểu P'Wayu làm gì, và anh ấy đang trầm tư....

Chuông cửa vang lên. Cả hai chúng tôi đều giật mình.

"Ồ... đừng nói với anh là...." P'Wayu cười tươi rói.

P'Wayu chạy đến cửa, còn tôi đi theo sau anh ấy. Anh ấy nhìn qua lỗ nhòm, rồi hào hứng quay lại.

"Đúng rồi! Là anh ấy!" P'Wayu nói với tôi.

"Hả... ai cơ?" Tôi định giúp anh ta mở cửa, nhưng bị ngăn lại.

"Đợi đã, chưa được. Để anh xem kỹ vẻ mặt ghen tị kia đã."

"Hả?" Tôi không hiểu anh ấy nói gì.

Tôi giật mình, khi cửa càng đóng lâu, thì tiếng chuông cửa càng trở nên mất kiên nhẫn. Có vẻ người bên ngoài có chuyện gấp tìm P'Wayu. Nhưng anh ấy không hề nóng vội chút nào mà vẫn cười rất tươi.

"P'Wayu. Chúng ta phải mở cửa chứ?" Tôi lo lắng, vì tiếng chuông cửa không hề có dấu hiệu dừng lại. Tôi sợ chuông sẽ vỡ mất.

"Được rồi được rồi." P'Wayu nín cười và cố tỏ ra bình thường. Sau đó, anh ấy mở cửa ra.

"Ồ! P'In. Sao vậy?" P'Wayu ngạc nhiên khi nhìn thấy P'In.

P'In? Tôi sững sờ khi thấy người đứng sau cánh cửa.

P'In đứng đó. Vẻ mặt anh ấy rất nghiêm nghị, ánh mắt đầy bồn chồn.

"Hay là anh muốn tham gia Lava với tụi em?"

P'Wayu cười hỏi.

Dù vậy, P'In vẫn không để ý đến P'Wayu. Anh ấy chỉ nghiêm mặt nhìn tôi.

"Đồ ăn cho mèo hết rồi," P'In nói. "Chúng ta cùng nhau đi mua đi."

"Cái gì? Đồ ăn cho mèo?" Tôi chớp mắt. Tại sao anh ấy lại nói tới đồ ăn cho mèo? Và tại sao anh ấy rủ tôi đi cùng?

"P'In, đã muộn rồi. Mèo hoang của anh có thể tự kiếm ăn mà." P'Wayu nói.

P'In không trả lời P'Wayu. Trong khi tôi còn đang bối rối, anh ấy nắm lấy tay tôi và kéo ra khỏi phòng của P'Wayu.

"P'In..." Tôi thốt lên.

"Đợi đã, P'In. Em ấy vẫn chưa uống xong Lava với em mà." P'Wayu hành động như thể rất lo lắng.

Nhưng P'In chỉ lạnh lùng nhìn P'Wayu một cái, khiến anh ấy im bặt.

"Đi thôi," P'In nói với tôi. Và tôi cũng vô thức gật đầu.

"Ừm... Được." Tôi không biết phải từ chối anh ấy thế nào. Vì vậy, chỉ có thể đi theo anh ta mà không có ý kiến gì.

Tôi quay lại nhìn P'Wayu, định nói xin lỗi, nhưng anh ấy chỉ cười thật tươi và giơ ngón tay cái lên.

Hà? Đợi đã.

Chuyện đang xảy ra đều do P'Wayu tính toán?

----------
*Chú thích:
[1] Saimai: nghĩa là 'kẹo bông' trong tiếng Thái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro