18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

page Truyện Cười Boyslove & Yaoi & Danmei :

https://www.facebook.com/TruyencuoiDanmei/?hc_ref=ARSO-YKsApun79Dza-hfSssFEP77ctU-S3-ms44nKKL03_VeXU6KGXl23F5AOA1fCy4&fref=nf

-o0o-

- Này, còn sống thì cười cái coi!
- Cười cái đầu ông á! Ông đây chết cmnr!!!
- Thế sao ông vẫn nói chuyện được?
Tôi im lặng nhìn cậu ta. Thở dài. Đôi mắt cậu nhìn tôi chằm chằm, trên khuôn mặt cợt nhả lần đầu tiên xuất hiện biểu tình nghiêm túc đến thế.
- Ông thừa biết mà... Chiếc vòng tôi tặng ông có một phần linh lực của tôi...
Cậu ta nhìn tôi chằm chằm, rồi đột ngột cúi đầu cười thành tiếng. Tóc mái che mất một phần khuôn mặt, khiến tôi không thể trông thấy biểu tình của cậu ta.
- Ừ phải nhỉ. Chính tay tôi đã giải phẫu xác của ông mà.
- Tại sao người ta vẫn cho ông tham gia giải phẫu nhỉ? Tôi nhớ có quy định nếu nạn nhân là người quen của một người trong tổ pháp y thì phải thay người để đảm bảo minh bạch?
- Tôi đã dập đầu cầu xin thủ trưởng đấy. Đừng lo, tôi không để cảm xúc át lý trí đâu.
- ... Ông là đồ lạnh lùng!
- Ừ ừ. Tôi là đồ lạnh lùng ngu ngốc.
Hai người chúng tôi cùng cúi đầu, trầm mặc thật lâu. Không phải không còn gì để nói, mà bởi có quá nhiều chuyện chưa nói khi còn sống, để đến bây giờ mọi thứ đều đã muộn, ngôn từ chỉ có thể kẹt lại, nghẹn bứ trong cổ họng tôi.
Nhìn tay mình dần mờ đi, tôi ngẩng đầu lên, thấy cậu đã chăm chú nhìn tôi từ bao giờ.
- Tôi phải đi rồi.- Tôi cười toe toét.
- Ừ...- Cậu nhẹ giọng- Tôi sẽ tìm ra kẻ giết ông.
- Cảm ơn ông nhé. Đúng như mong đợi từ đội trưởng đội pháp y anh minh chính nghĩa!
- Không. Chẳng liên quan gì đến chức vụ của tôi cả. Tất cả đều là vì ông thôi.
Trên khuôn mặt tuấn mĩ của cậu chẳng hề có nụ cười. Đôi mắt nâu lặng lẽ và sâu thẳm.
- Tôi yêu ông. Tôi muốn cả đời ở bên cạnh bảo vệ ông.
- Nhưng giờ không được rồi.- Tôi cười- Đừng đi theo tôi đấy nhé.
Cậu hơi nở nụ cười:
- Ừ. Tôi sẽ không đi theo ông đâu. Tôi phải sống để tìm ra kẻ giết ông, rồi còn tiếp tục giải phẫu để bảo vệ công lý nữa chứ. Tôi sẽ mò tới tìm ông lúc 80 tuổi.
- Đã biết đã biết ~. Lúc đó tôi đẹp trai hơn ông là cái chắc!
- Ừ.
- Tôi sẽ mời ông ăn kẹo chocolate và uống trà nóng.
- Ừ.
- Này...
- Ừ.
- Tôi yêu ông. Nên đừng chết đấy nhé.
- Ừ...
Thân hình tôi tan đi trong không khí. Khoảnh khắc cuối cùng ấy, tôi thấy giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt cậu.
Tôi chỉ biết nở nụ cười. Hôn lên môi cậu lần cuối.
Tôi yêu cậu, nhưng tôi không muốn cậu đi cùng tôi. Cậu còn sống. Cậu có trách nhiệm của người sống, và cậu phải tự đi hết con đường sinh mệnh của mình.
Chúc cậu may mắn, chàng pháp y của tôi.
_____________________

Sakura_Sammon

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro