Chương 432

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xin chào. Ngài là pháp sư Hellem phải không ạ?"

"Đúng vậy. Còn cô là...?"

Yuder định giới thiệu Kanna nhưng Mick đã lên tiếng trước.

"Bà ơi, đây là cô Kanna Wand. Cô ấy là một trong những Phó chỉ huy của Kỵ binh. Bà có biết cô ấy gọi con là ông Mick ngay sau khi bắt tay không? Hahaha. Thật là một kỹ năng ấn tượng."

"Cái gì?"

"Tôi sẽ mang thêm cốc vì chúng ta có thêm người rồi! Và thêm rượu nữa!"

Sau khi hoàn tất lời tuyên bố, Mick biến mất và để lại Kanna lúng túng mở miệng.

"Rất vui được gặp ngài. Như ngài vừa nghe, tên tôi là Kanna Wand."
Cô ấy nói thêm rằng mặc dù cô ấy có khả năng đọc thông tin thông qua xúc giác, nhưng kỹ năng của cô ấy không đặc biệt phi thường. Có vẻ như cô ấy lo lắng rằng Hellem sẽ thận trọng với cô ấy ngay từ lần đầu gặp mặt.

Tuy nhiên, Hellem cười khúc khích và lắc đầu.

"Nếu việc biết rằng tôi không thích bị gọi bằng tên riêng chỉ bằng một cái chạm không ấn tượng thì thế nào mới là ấn tượng đây? Ngươi được chào đón ở đây với tư cách là người làm việc cho chủ nhân của ta, vậy nên hãy thoải mái nhé."

"Cảm ơn ngài ạ!"

Kanna nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Yuder và trao đổi ánh mắt với Enon. Bầu không khí dường như tự nhiên chuyển sang một buổi uống rượu, như thúc giục Yuder nhanh chóng lên tiếng.
"Con quái vật được nuôi ở đâu vậy?"

"Nó vẫn còn ở đằng kia. Chúng ta đi xem ngay nhé?"

"Vâng."

"Ah-ah, không được đâu, Trợ lý! Lần trước anh đã hứa với tôi rồi không nhớ sao? Anh phải thử bộ sưu tập rượu nhập khẩu nổi tiếng của chúng tôi trước khi đi đã."

Nhưng trước khi Yuder kịp đứng dậy, Mick đã vội vã chạy vào với đôi tay cầm đầy chai và cốc mới, nhằm ngăn chặn cố gắng của Yuder.

"Đây là 'Tears of a Star', một loại rượu 27 năm tuổi được nhập khẩu từ miền Nam! Và đây là 'Breath of Glacier', một loại bia 50 năm tuổi từ Exita, hòn đảo phía bắc nơi quanh năm là mùa đông đó! Hiếm khi có cơ hội để thử những loại đồ uống hiếm này nên phải thử chút chứ?"

"Ồ, tôi chưa bao giờ nghe nói đến bất kỳ cái nào trong số này."

"Đúng đó! Ngay cả Hoàng đế cũng thấy khó mà nếm thử những thứ này đấy."

"Anh thực sự rất có khiếu ăn nói."

Kanna đáp lại với vẻ thích thú khi Mick lắc chai một cách tự hào. Hellem vừa cười khúc khích vừa uống, và không có vẻ nào cho thấy miễn cưỡng Yuder phải tham gia.

"..."

"Cứ đầu hàng đi. Anh ta sẽ không thả cậu ra cho đến khi cậu uống được vài ly đâu."
Enon nhìn Yuder rồi lẩm bẩm với vẻ mặt cam chịu. Anh ta có vẻ khá quen với những tình huống như vậy, rõ ràng là đã từng tham gia vào các bữa tiệc rượu của Mick hơn một hoặc hai lần.

"Chúc mọi điều tốt đẹp!"

Cuối cùng Yuder cũng bị lôi kéo vào uống rượu cùng họ. Mặc dù anh không mong đợi được uống rượu với những người này, nhưng nhờ kỹ năng trò chuyện hấp dẫn của Mick được tôi luyện qua nhiều năm kinh doanh nên bầu không khí dần trở nên sôi động một cách đáng ngạc nhiên.

Ban đầu, Mick dẫn dắt cuộc trò chuyện bằng các câu chuyện khó tin từ những ngày buôn bán ở các vùng lãnh thổ phía bắc. Nhưng khi thời gian trôi qua và Kanna bắt đầu say xỉn, Kỵ binh và Kishiar đã trở thành chủ đề chính cho cuộc tán gẫu của họ.

Mick có vẻ biết khá nhiều về Kỵ binh nhưng anh thừa nhận rằng không biết nhiều về từng thành viên trong đội, anh liên tục thể hiện sự tò mò mãnh liệt của mình. Hellem không nói nhiều hay hướng ngoại như Mick nhưng bà ấy có vẻ dễ cười và sâu sắc hơn vẻ bề ngoài của mình.

Yuder thỉnh thoảng bổ sung thêm vào những câu chuyện của Kanna về Kỵ binh khi cần thêm lời giải thích. Lúc đầu, anh không có ý định tham gia cuộc trò chuyện nhưng thật không nỡ để bỏ qua những nhận xét của Hellem và Mick về Kishiar khi ở Peletta.

Hellem nhớ rất rõ khoảnh khắc Kishiar trở thành chủ nhân mới của mình và Công tước xứ Peletta, và cách anh đưa bà đến vùng đất cằn cỗi đó.

"Được hộ tống bởi một vài hiệp sĩ và chỉ có một người hầu, Nathan và ta được đưa đến một lâu đài trông như thể có thể sụp đổ bất cứ lúc nào vậy. Có vẻ như nó đã không được dọn dẹp trong hàng trăm năm. Thậm chí còn không có một mống người hầu nào chứ đừng nói đến quản gia. Ta tức giận đến mức muốn quay lại và chất vấn về tình hình này ngay lập tức, nhưng vị chủ nhân vẫn thản nhiên ngủ suốt, thậm chí còn không chớp mắt. Ngay cả người quản gia độc ác cũng phải câm nín trước thái độ bình thản như vậy."

"Ồ. Vậy là ngay cả lúc đó, Ngài Zuckerman đã phục vụ anh ta."
Kanna đẫ dần cảm thấy thoải mái khi nói chuyện với Hellem, tỏ vẻ ngạc nhiên.

"Đúng vậy, ta chưa bao giờ thấy đứa trẻ nào chăm chỉ và đáng yêu đến thế."

"Ngài nói là đáng yêu."

Nhớ lại Nathan Zuckerman từ lâu đã trở nên thô lỗ và áp đặt, Kanna cắn môi và đảo mắt. Hellem bật cười khúc khích, như thể hiểu tại sao cô ấy lại phản ứng như vậy.

"Lúc đó, chủ nhân chỉ là một cậu bé. Ngài ấy thực sự là..."

Yuder nghĩ đến một chàng trai Kishiar tuổi teen mà anh không biết.
Dù câu chuyện của Hellem và Mick không được kể chi tiết, Yuder vẫn có thể dễ dàng tưởng tượng ra ngoại hình của Kishiar: một chàng trai trẻ với khuôn mặt đẹp đến đáng sợ, người làm say đắm mọi người trong khi giả vờ không biết gì cả và thường thực hiện những chiến công khó tin.

Trước khi anh nhận ra thì đã mất khá nhiều thời gian.

Vào thời điểm đó, anh đã bắt chuyện với Mick, và Hellem đã cho phép anh xưng hô với bà ấy một cách thân mật hơn. Mỗi lần nhớ đến người phụ nữ lớn tuổi dịu dàng này từng là Thủ lĩnh của Pháp sư Hoàng gia, Yuder đều cảm thấy một cảm giác khó chịu kỳ lạ.

Kanna cũng đang trò chuyện rất sôi nổi với hai người đó như thể họ đã quen nhau từ lâu rồi vậy.

"Bà Hellem, nếu Peletta lạnh nhạt như vậy, sao người không chuyển sang Kỵ binh ạ? Chỉ huy có lẽ sẽ thích điều đó... À, tôi suýt quên mất, hiện tại chúng ta đã có một pháp sư khác đang ở trong đơn vị rồi mà nhỉ."

"Thật sao? Đó là ai vậy?"

"Đó là Thais Yulman, đến từ Tháp Ngọc Trai."

"Thais? Ông ta thuộc Kỵ binh à?"
Trong khi đang uống ly rượu gần như là ly rượu thứ n của mình, Hellem dừng lại và đặt ly xuống. Đôi mắt nhăn nheo của bà nheo lại một chút sau cặp kính.

"Bà có biết ông ấy không?"

"Tất nhiên rồi. Ngay từ khi ta còn trẻ và ở Tháp Trân Châu, ông ấy đã nổi tiếng rồi. Ông ấy thường thực hiện những hành động vô lý nhân danh nghiên cứu. Ta hy vọng giờ ông ấy đã bớt lại... Giờ ông ta thế nào rồi?"

"Hả..."

Khi Kanna ngần ngại trả lời với một nụ cười nhẹ, Hellem thở dài.

"Con người không bao giờ dễ thay đổi đến thế. Nếu để ông ấy ở bên cạnh vị chủ nhân của ta, thì chắc chắn là điều đáng lo ngại. Có lẽ ta nên đi kiểm tra."

"Bà nội, bà thật sự muốn đi kinh đô sao? Ngay cả khi cháu trai viết thư mời bà đi, bà cũng không thèm đi."

Mick đang rót một chai rượu mới thì tỏ vẻ ngạc nhiên.

"Ồ? Bà có lý do cụ thể nào để không đi kinh đô sao? Tôi có nói gì sai không?"

"Không, không, không phải vậy đâu, Kanna. Ta chỉ không trở về thủ đô vì ở đó chẳng có gì nhiều để làm cả. Ta không muốn trở thành gánh nặng cho gia đình bằng cách ở nhà suốt ngày khi ta dần già đi."

Chủ nhân lại tình cờ giao cho bà một vai trò liên quan đến nhiều trách nhiệm. Hellem nhấp một ngụm rượu và nhìn xuống. Yuder cảm thấy câu trả lời của bà không hoàn toàn đúng sự thật.

"Nhưng nhìn vào tình hình hiện tại... có vẻ như chủ nhân sẽ không ở lại Peletta nhiều như trước nữa."

Nói xong, Hellem hướng mắt về phía Yuder và mỉm cười ấm áp.

"Ngay cả theo tiêu chuẩn của tôi cũng vậy."

Mặt Mick cũng đỏ lên đến tận cổ. Gật đầu một cách dứt khoát, anh ta di chuyển quá nhiều đến nỗi đập đầu vào tường với một tiếng thịch. Nhờ đó mà Yuder có thể chuyển hướng sự chú ý khỏi bản thân mình.

'Vậy, điều đó có nghĩa là Hellem không có ý định quay lại Peletta sau khi chuyện này kết thúc phải không?'

Có một chuyên gia về quái vật như bà ấy chắc chắn sẽ có ích trong tương lai. Đắm chìm trong suy nghĩ một lúc, Yuder đột nhiên bị kéo trở lại thực tại bởi một cú thúc nhẹ vào hông dưới gầm bàn. Quay lại nhìn, anh thấy Enon khẽ mấp máy môi.

"Có vẻ như mọi người đã uống đủ rồi. Nếu chúng ta muốn nhìn con quái vật, thì nên đứng dậy ngay bây giờ."

"..."

Không để ý đến những người xung quanh nữa, Yuder từ từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi, để lại ba người kia vẫn đắm chìm trong cuộc trò chuyện của riêng họ.
Khi Yuder và Enon lần lượt rời khỏi chỗ ngồi, cuộc trò chuyện sôi nổi phía sau họ vẫn tiếp tục không có dấu hiệu thuyên giảm.

"Vậy cậu thực sự đến đây chỉ để xem quái vật thôi sao?"

"Không."

"Tôi đã nghĩ như vậy."

Yuder đứng trước cái lồng được đặt ở giữa phòng tiếp tân tối tăm, chỉ được chiếu sáng bằng một chiếc đèn lồng. Một con quái vật nhỏ nhanh chóng tiến lại gần và bám vào song sắt đang nhìn về phía anh. Có vẻ như nó vừa mới nhai một củ cà rốt, khi một miếng màu cam vụng về rơi xuống gần đầu nó.

Yuder vừa nhìn cảnh tượng này vừa suy nghĩ nên nói gì trước. Trước khi đến đây, anh nghĩ rằng mình sẽ không gặp trở ngại gì khi gặp mặt, nhưng khi thực sự đối mặt thì lời nói lại khó thốt ra đến vậy.

"Chuyện gì thế? Khó đến vậy hả?"

"Tôi vừa ở trong ngục tối dưới lòng đất."

"Ngục tối dưới lòng đất?"

"Tầng thứ tư."
Enon gật đầu chậm rãi, anh đã biết rằng Yuder đã tìm thấy tầng thứ tư ẩn giấu dưới sự bảo vệ của phép thuật và giải cứu các nạn nhân buôn người ở đó.

"Và?"

"Ở đó, tôi đã phát hiện ra phòng thí nghiệm của một người được gọi là Công tước Tain đầu tiên."

"Một phòng thí nghiệm, hả. Vậy có điều gì đáng ngạc nhiên không?"

Yuder truyền đạt những gì anh ta tìm thấy trong phòng thí nghiệm một cách mơ hồ và ngắn gọn nhất có thể. Bản phác thảo về những con quái vật dường như được Công tước Tain đầu tiên nghiên cứu. Một cuốn nhật ký cũ xen lẫn với các văn bản Gore. Và một câu đầy ẩn ý mà Kishiar đã giải mã.

Yuder cho biết: "Nếu những gì được viết ở đó thực sự chỉ ra mục đích của nghiên cứu, thì nó có thể liên quan đến những gì anh đã đề cập trước đó".

Trong giây lát, ánh mắt của Enon có chút thay đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#turning