Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi khóc, giọng của Nhạc Thanh Thời có chút khàn, nghe giống như đang làm nũng.

**Cố Hành Dã**: "......"

Anh muốn nói "Buồn ngủ thì đi ngủ đi," nhưng nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cậu, anh lại nuốt lời.

Trong ấn tượng của anh, cậu không nên khóc như vậy. Lẽ ra, cậu phải chịu đựng nhiều hơn trong Nhạc gia, ví dụ như lần mua sắm quần áo, cậu đã chịu đựng sự nhục nhã của một đứa con riêng mà không hề khóc, rất kiên cường. Điều này giống như những gì anh cảm nhận được trong giấc mơ, tính cách kiên cường mới dám làm những điều sau này.

Vậy liệu Nhạc Thanh Thời có đang cố giữ gìn một hình ảnh nào đó trước mặt anh không? Có phải để làm cho bản thân anh bớt đề phòng và cảm thấy cậu là một người không có gì đặc biệt?

Đôi mắt của Cố Hành Dã trầm xuống, trong lòng vẫn còn nghi ngờ.

Nhưng dù lý do là gì, anh không muốn để Nhạc Thanh Thời khóc thêm nữa. Để theo dõi hành động của cậu, anh đã sắp xếp phòng của Nhạc Thanh Thời ở cùng tầng với mình. Nếu cậu khóc lóc, sẽ ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ của anh.

Anh đi đến bàn làm việc, cầm một tách trà hoa nhỏ, trầm giọng: "Đừng khóc nữa, có muốn uống trà không? Uống cho cổ họng dễ chịu, uống xong thì đi ngủ."

Cố Hành Dã chỉ nghe thấy giọng cậu khàn đi, không nghĩ là cậu sẽ thật sự muốn uống.

Dù sao, cậu thiếu niên trước mặt có làn da trắng mịn, hai mắt và mũi đều đỏ ửng, lông mày nhíu lại trong vẻ tủi thân, giống như một ly nước ngọt đào có chút cáu kỉnh nhưng không quá nhiều. Nhìn chung, cậu trông rất không trưởng thành, không giống như một người thích uống trà.

Trước khi anh kết hôn, cha mẹ Cố đã nhẹ nhàng phàn nàn rằng sở thích của anh quá già dặn, ngoài công việc ra thì chỉ có trà và sưu tầm đồ cổ, họ còn nói rằng chính vì vậy mà anh không thể tìm được đối tượng. Bởi vì hiện nay giới trẻ hoàn toàn không quan tâm đến những thứ này, tự nhiên không có chủ đề chung.

Nhưng Cố Hành Dã không nghĩ điều đó là xấu.

Mỗi người khi lớn lên đều sẽ thích một số sở thích có chiều sâu, anh đã ít nhiều tránh được những khúc ngoặt không cần thiết trong cuộc đời.

Nhưng anh cũng hiểu rằng những đứa trẻ trẻ tuổi không thích, phong cách khác nhau không cần phải ép mình hòa hợp.

Trà?

Nhạc Thanh Thời đang xấu hổ vì hiểu lầm rằng chồng cậu đã ngoại tình, giờ đang lo không biết làm sao, vừa nghe câu hỏi này lập tức ngoan ngoãn đáp: "Uống."

Cố Hành Dã sững sờ, không ngờ cậu lại thật sự uống.

Nhưng đã nói ra rồi thì không thể thu lại, anh cứng mặt quay người lại: "Để tôi rửa..."

Rửa một cái cốc...

Tuy nhiên, câu còn chưa dứt, cậu thiếu niên đã tiến lại gần, mười ngón tay thon dài trắng trẻo giơ ra, muốn nhận lấy tách trà.

Tiểu quái vật có vẻ hiểu nhầm rằng cốc trà này là dành cho cậu, Cố Hành Dã im lặng một lúc, lông mày nhíu lại.

Lúc này, trên mặt cậu không trang điểm, đôi môi mang sắc hồng nhạt tràn đầy sức sống, nhìn vừa tươi mát vừa sạch sẽ.

Nhưng anh vẫn có chút ái ngại, không thích để đồ của mình cho người khác dùng.

Cố Hành Dã do dự một lúc, cuối cùng vẫn nói: "Thôi, cứ uống đi."

Coi như vậy, không sao, tách này sau này anh không dùng nữa là được.

Đáy cốc mỏng có độ dẫn nhiệt cao, nóng như nước trà. Nhạc Thanh Thời nhạy cảm đến nỗi ngay cả tay của anh cũng thấy thô, cầm cái cốc nóng như vậy sợ là không vững.

Nhạc Thanh Thời ngẩn ra, sau đó ngoan ngoãn nghiêng người, thổi nhẹ vào trà trong cốc mà người đàn ông đang cầm, rồi nhỏ giọt từng ngụm để uống.

Trà tỏa hương thơm ngào ngạt, đôi môi của cậu bị nóng đỏ lên, nhìn rất mềm mại.

Nhạc Thanh Thời là một người nhạy cảm, sợ nóng, chỉ có thể thổi không khí vào và uống từng ngụm nhỏ, đầu lưỡi hồng nhạt thỉnh thoảng quét qua răng, thật sự có chút giống như một con mèo uống nước.

Hình ảnh Tiểu quái vật trong lúc này trông quá vô hại.

Cố Hành Dã nhẹ nhàng quay đi, không nhịn được mà trêu chọc: "Cậu thích uống không?"

Tách trà này thật ra anh đã uống một cốc trước đó, thật trùng hợp lại chính là chỗ mà Nhạc Thanh Thời đang cầm.

Có phần vượt quá giới hạn, Cố Hành Dã lặng lẽ đặt tách trà xuống, xoa xoa đầu ngón tay đang hơi nóng.

Nhạc Thanh Thời thưởng thức hương trà trong không khí, mới ánh mắt sáng lên mà trả lời: "Thích, rất ngon."

Đuôi lông mày của người đàn ông nhướng lên, trầm giọng: "Ngon ở chỗ nào?"

Nhạc Thanh Thời khẽ lưỡi, cảm nhận hương vị mật ngọt: "Đây là trà Phượng Đơn Tùng mật lan sao?"

Cố Hành Dã hơi ngẩn ra.

Quả thật, Tiểu quái vật đã nói đúng.

Nhưng đây là trà Phượng Đơn Tùng giống như số một của giống trà Song, được khai thác từ những cây trà cổ có nguồn gốc từ cuối triều đại Nam Tống, truyền lại từ những người dân trong làng. Trong một lần đấu giá, trà này từng có giá lên tới hàng triệu. Dù giống trà số một trong cấp trà vua có sản lượng cao, nhưng cũng không phải ai cũng dễ dàng có được.

Hơn nữa, cậu thiếu niên lại thưởng thức trà một cách quá tự nhiên và thoải mái... như thể là một cậu ấm quen uống trà ngon.

Nhưng nếu nhớ không nhầm, Nhạc Thanh Thời không có điều kiện để tiếp xúc với những thứ này mà.

Đôi mắt của Cố Hành Dã hẹp lại, không nói gì.

Nhạc Thanh Thời không nghi ngờ, dịu dàng khen ngợi: "Nước trà trong veo màu cam đỏ, hương vị rất đậm đà nhưng cũng rất dễ uống, là một loại ô long có vị ngọt kéo dài."

Cậu thiếu niên nói rất trôi chảy, giọng điệu còn có chút hoài niệm.

Ánh mắt Cố Hành Dã bỗng trở nên sắc bén.

Phản ứng của cậu thiếu niên rất khác thường.

Loại trà này, ngay cả khi chưa rời khỏi Nhạc gia, cũng không chắc có thể uống hằng ngày như nước.

Có phải trước khi kết hôn vào nhà Cố, Nhạc Thanh Thời đã có mối quan hệ với những gia đình khác bên ngoài không?

Cố Hành Dã không muốn đoán, cũng có chút mất kiên nhẫn, giọng nói lạnh lùng: "Nhạc Thanh Thời, chúng ta cần nói chuyện."

Không khí trở nên kỳ lạ, Nhạc Thanh Thời cảm thấy không thoải mái, nhẹ nhàng hỏi: "Nói về cái gì?"

"Công việc đã kết thúc sớm, giờ chúng ta nói về chuyện gia đình."

Giọng nói của người đàn ông trầm ấm, dường như còn mang chút cười nhẹ. Nhạc Thanh Thời ấp úng vài lần, không nói ra lời nào, gương mặt đỏ bừng theo chân người đàn ông bước vào phòng ngủ của anh.

Vừa bước vào, Cố Hành Dã đã lười biếng cởi bỏ chiếc áo khoác vest treo lên giá áo.

Chiếc áo gi-lê vừa vặn và áo sơ mi chất liệu tốt tôn lên thân hình tam giác ngược của người đàn ông, anh bước một chân lên cạnh giường tối màu, còn đưa tay vỗ nhẹ lên mép giường bên cạnh, ra hiệu cho Nhạc Thanh Thời ngồi xuống.

Trong phòng chỉ mở một chiếc đèn, hơi tối, đôi mắt màu xám đậm của anh có vẻ u ám, giống như một con báo đen quý tộc đang ẩn mình chờ đợi.

Cậu thiếu niên đứng cách anh hai bước, có chút sợ sệt không dám tiến lại gần, còn nhẹ nhàng vò vò vạt áo.

Ở đây không có người ngoài, Cố Hành Dã cũng lười giả vờ, giọng nói trầm thấp: "Đừng căng thẳng, tôi biết cậu không muốn, tôi cũng sẽ không làm gì cậu."

Cố Hành Dã rất bận, anh không có thời gian để hàng ngày diễn kịch với Tiểu quái vật.

Một khi phá vỡ lớp kính chắn này, dù Nhạc Thanh Thời có đồng ý hợp tác, ngoan ngoãn, hay sớm tháo bỏ chiếc mặt nạ ngoan ngoãn của mình ra làm loạn, cũng có thể nhanh chóng kết thúc cuộc hôn nhân vô nghĩa này.

Cậu thiếu niên căng thẳng môi mím lại.

Nhạc Thanh Thời rất dễ dỗ, thực ra cơn giận của cậu đã gần như tan biến khi Cố Hành Dã chủ động đưa ra chiếc cầu thang cho cậu.

Bây giờ chỉ có hai người đàn ông ở một căn phòng, chiếc đèn trong phòng mờ ảo, chiếc giường lại mềm mại... trông có vẻ rất thích hợp để xảy ra chuyện gì đó.

Nhạc Thanh Thời chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với đàn ông như vậy, cảm thấy hồi hộp không biết mắt mình nên nhìn đâu.

Cuối cùng... những kiến thức nhỏ nhặt mà cậu học được có thể hữu dụng rồi sao?

May mắn là ánh sáng trong phòng rất phù hợp, nên vẻ đỏ bừng trên mặt cậu không quá rõ rệt. Nhạc Thanh Thời cố gắng kiềm chế sự xấu hổ, từ từ đi lại ngồi xuống, đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc cởi áo ra.

Nhưng bỗng nhiên nghe thấy Cố Hành Dã nói như vậy, Nhạc Thanh Thời ngẩn ra, tâm trạng có chút phức tạp.

Cậu từng nghe bạn chơi nói về những câu chuyện tình cảm ngọt ngào trong sách... có những người chồng tốt sẽ không nỡ để vợ mình trải qua lần đầu khó khăn, hoặc thấu hiểu vợ chưa chuẩn bị tốt, sợ hãi, nên họ thà chỉ nằm bên nhau ngủ cũng không làm gì.

Nhưng những người chồng tốt đáng tin cậy như vậy chỉ được nghe kể trong sách, còn trong thực tế, đàn ông lại càng ngày càng vội vã. Cậu và bạn chơi từng mơ ước rằng chồng tương lai của mình cũng sẽ tôn trọng mình như vậy, một người như vậy mới có thể thương xót con người, chứ không phải chỉ nghĩ đến những chuyện trên giường.

Cậu thiếu niên có chút động lòng.

Cố tiên sinh... hóa ra cũng là loại đàn ông tốt như thế này sao?

Nghĩ đến việc vừa rồi mình còn lén lút chửi rủa anh là chồng hư, Nhạc Thanh Thời chớp chớp hàng mi, bỗng nhiên cảm thấy không thoải mái, có chút áy náy.

Anh Cố đối xử tốt với mình như vậy, chỉ có điều là nói chuyện hơi cứng nhắc một chút, nhưng tính cách của anh thì hiện tại cậu cảm nhận được vẫn rất tốt.

Đã kết hôn rồi, bản thân cũng không nên quá e thẹn nhút nhát. Cậu từng nghe dì dạy rằng, lúc đầu mà ngại ngùng thì có thể xem như là tạo nên bầu không khí, nhưng nếu quá mức kiêu ngạo thì dễ làm hỏng không khí.

Cậu... cậu cũng nhớ rằng những người bạn đã kết hôn từng nói với cậu, đàn ông đều thích sự trái ngược, thích những người dám buông thả.

Nhạc Thanh Thời như một thí sinh đang ôn bài trước kỳ thi, gấp gáp ôn lại các kiến thức trong đầu.

Cố Hành Dã thấy có người đến, nhưng đợi mãi mà không thấy phản hồi, không khỏi nghi hoặc nhìn sang bên cạnh.

Chỉ thấy trong ánh sáng mờ ảo, bé vợ mới cưới của anh có vẻ nhu mì, ánh mắt ngập tràn sự e thẹn, ngọt ngào hỏi: "Anh có đói không? Để em... em đi làm chút đồ khuya cho anh ăn nhé?"

Người đàn ông làm việc lâu như vậy, lại không có bữa tối nào, giờ chắc chắn đã đói rồi, ăn chút đồ khuya nóng hổi rồi... ôi ôi ôi, được rồi, cậu thừa nhận mình vẫn chưa chuẩn bị tốt lắm.

Nghe nói lần đầu tiên chắc chắn sẽ đau... Nhạc Thanh Thời sợ đau, nên không khỏi muốn kéo dài thời gian một chút.

Cố Hành Dã ngẩn ra, đột nhiên cảm giác như mình không hiểu tiếng Trung nữa.

Người đàn ông vẫn còn đang cố gắng tiêu hóa những gì Nhạc Thanh Thời vừa nói, thì thấy bé vợ mới cưới của mình e thẹn mím môi, lại như lấy hết can đảm nhìn anh, hàng mi dài như cánh bướm nhẹ nhàng chớp chớp hai cái.

Nhạc Thanh Thời nhỏ giọng, nhưng lại rõ ràng nói: "Chồng ơi..."

Cố Hành Dã: "...?"

Đôi mắt vốn luôn điềm tĩnh của người đàn ông bỗng chốc mở to ngạc nhiên.

Thật bất ngờ, Tiểu quái vật này bỗng biến thành một người vợ ngọt ngào như vậy.

--------------

Editor: Hồi thì mình để bé gọi ông xã vs gọi chồng, tại mình thích thui kkk

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro