03 | trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TRỞ VỀ

⚢⚢

8 giờ sáng.

Sau khi tiễn công chúa lên đường cùng đoàn múa đi lưu diễn, Ryan đã đợi sẵn ở sân bay chuẩn bị đóng một vở kịch quay về mùi mẫn. Chỉ vài phút nữa thôi nó sẽ không còn là Ryan nữa, nó sẽ sắm vai, vai diễn Park Hyojoon đầy đặc sắc. Môi nó vừa nhếch lên, nụ cười tự chế giễu bản thân. Quay về và diễn trong ngôi nhà đáng nhẽ là của nó. Phải sắm vai để ngồi vào vị trí đáng lẽ của nó. Từ ngày hôm nay trở đi Ryan sẽ lặng lẽ đứng trong vỏ bọc này mà giương con mắt thù hằn nhìn những người mà năm đó đã bỏ rơi mình, đã biến nó thành con quỷ dữ không đường lùi.

"Thú vị, quả là thú vị."

Tay nó càng lúc càng nắm chặt, môi khẽ nhếch, ánh mắt cong lên như một lưỡi gươm sắc bén. Khuôn mặt con bé trở nên tà mị hơn bao giờ hết.

15 phút sau.

Ngoài cổng sân bay một nhóm người đang nháo nhác chạy vào nhìn quanh. Từ xa, Ryan đứng lặng im, hai hàng lông mày xô lại nheo mắt nhìn hai thân ảnh ở phía đằng xa. Một người đàn ông ăn mặc lịch sự, khuôn mặt vuông chữ điền nghiêm nghị, bên cạnh là một người phụ nữ trung niên mặc một chiếc váy màu xanh coban thanh lịch, gương mặt rất thanh tú. Ryan bất giác nghiến chặt răng. Nó thấy khó chịu, căm hận vì sao gương mặt này của mình lại có nhiều điểm quá giống hai người họ. Đôi lông mày khẽ giãn ra, thả lỏng, nó nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh. Cố gắng nở một nụ cười ấm nhất có thể, con bé bắt đầu nhập vai.

"Ba, mẹ." Ryan gọi to rồi chạy về phía người đàn ông và người đàn bà vừa nãy.

Hai người đó, đặc biệt là người đàn bà thấy nó thì vội vàng chạy đến ôm chặt nó trong tay

"Hyojoon, bảo bối của mẹ, con về rồi." Vừa nói bà vừa khóc.

"Con xin lỗi." Nó cũng nhanh chóng diễn theo.

Người đàn ông nó gọi là ba nghiêm khắc hơn một chút, nhìn nó mặt đanh lại.

"Còn dám bỏ đi nữa không?"

Rồi nhanh chóng cũng ôm nó vào lòng.

"Đừng làm ba mẹ lo lắng như thế một lần nữa nhé."

Nó khẽ gật gật đầu. Trong vòng tay ấm áp của ba mẹ, trái tim Ryan càng lúc càng đanh lại, lớp băng bao phủ như dày hơn. Đây là thứ gọi là tình cảm gia đình? Nhưng sao càng lúc bản thân nó càng thấy ghê tởm? Hyojoon - anh ta là bảo bối, vậy nó là cái gì, là vật tế ư? Giá mà người ba này chỉ là một con mồi, một mục tiêu thì nó đã sẵng sàng găm vào đầu ông ta một viên đạn, lúc đó sẽ chẳng còn gì phải nghĩ ngợi nhiều nữa. Nhưng cuộc sống chưa từng dễ dãi với nó, vì vậy mà nó đang phải chịu cái thảm cảnh éo le này.

⚢⚢

Biệt thự Park gia.

Một quần thể kiến trúc nhà vườn theo phong cách châu Âu rất ấn tượng, với những ô cửa kính đa sắc, những bức tranh tường nghệ thuật cùng một mảnh vườn mát mắt nhưng bản thân nó chẳng quan tâm. Đầu óc nó đang trống rỗng. Suốt quãng đường về nhà, mẹ cứ nắm chặt lấy tay nó. Một cái nắm tay ấm áp đối với bà nhưng là lạnh buốt đối với ai kia. Ryan khẽ nhìn xuống bàn tay bà nắm chặt.

"Tại sao 13 năm trước bà không nắm lấy tay tôi như bây giờ, tại sao 13 năm trước lại quay đi. Tại sao lại bỏ tôi. Tại sao là tôi. Huh, bây giờ mới nắm ư? Muộn rồi. Mẹ!"

Tiếng gọi mẹ nghe sao chua chát mà cay nghiệt đến thế.

Bước qua cánh cửa rộng lớn, Ryan tiến vào nhà. Bên trong đã có một cô giúp việc đang đứng cạnh cửa nhìn thấy nó lập tức cúi chào.

"Cậu chủ."

Theo đúng kịch bản, nó kiêu ngạo gật đầu. Đúng lúc đấy từ ngoài vườn, tiếng mở cửa, rồi tiếng bánh xe. Một người con gái thân hình gầy guộc, đôi môi nhợt nhạt, khuôn mặt xanh xao ngồi trên chiếc xe lăn, trên vai khoác hờ một chiếc áo ấm dù tiết trời đang giữa hè, đằng sau là một chàng trai khoẻ khoắn, da ngăm đen, khuôn mặt rất nam tính đang từ từ đẩy xe lăn đi vào.

"Ố ồ chị gái ốm yếu đây rồi, còn kia, hắn là.... Xem nào... Oh, Lee Jong Hyuk, cháu trai của tập đoàn xe hơi Lee Sang, người yêu của Soojung. Chẹp chẹp. Anh rể sao?"

Kết thúc màn phân tích đối tượng cũng là lúc chiếc xe lăn của Soojung dừng lại trước mặt nó.

"Về rồi sao?"- Soojung cười một nụ cười hiền, khẽ hỏi nó.

"Vâng, không trốn nữa." Nhìn thân thể gầy gò của Soojung mà nó cũng muốn thở dài, cho dù phải giết hết cái nhà này thì chắc nó cũng chẳng nỡ động dao với con người ốm yếu này.

"Có lẽ đây là cái nghiệp mà họ phải gánh." Ryan lại thầm nghĩ.

"Chú làm mọi người lo lắng quá đấy." Chàng trai đằng sau xe lăn bỗng lên tiếng.

Ngay lập tức nó cũng nở một nụ cười đáp lễ.

"Biết rồi. Từ sau sẽ ngoan ngoãn."

Buổi tối.

Cả ngày phải diễn cái vai cậu chủ trẻ con, vui vẻ khiến Ryan như bị rút cạn sức lực. Hai bên quai hàm mỏi nhừ vì phải cười và nói quá nhiều trong ngày. Đúng là sống nhờ vả thân phận người khác thật không dễ dàng. Nhìn lên đồng hồ, chỉ mới 9h30. Nó buồn ngủ khinh khủng. Thôi thì gọi điện xem công chúa đến nơi chưa rồi đi ngủ vậy. Ngày mai chính thức tiếp cận tập đoàn NOS, bước đầu tiến gần hơn với bản báo cáo.

Đêm đó trong giấc ngủ chập chờn từng mảnh khoảnh khắc cứ thay nhau xoay quanh trí óc Ryan như một cuộn len rối. Máu, rất nhiều máu, nó nhìn thấy một cô bé 5 tuổi đang nằm gục trên một vũng máu, tiếng súng, ai đó vừa chết, tiếng roi quất vào da thịt tê buốt, tiếng khóc, tiếng vùng vẫy trong nước, cả tiếng một người đàn ông.

"Chạy đi, cứ chạy đi."

Ông ta lại cười ha hả.

"Các người không chạy thoát khỏi ta đâu, nhìn lên bả vai các người đi, các người của ta!"

Ai đó đang đè lên ngực nó, ai đó đang bóp nghẹt cổ nó.

"Hức..."

Ryan bật dậy, hít lấy hít để không khí xung quanh. Vai nó, chỗ hình xăm bông hoa hồng. Đau nhói. Đã bao lâu Ryan lại mơ thấy giấc mơ này. Bước xuống giường đi vào nhà tắm, nó cố vỗ nước lên mặt, tự dặn bản thân quên đi.

Mới có 3h47.

Nó không ngủ nữa, ngồi lặng đi mặc cho bóng tối nuốt chửng cho đến lúc trời sáng.

⚢⚢

11h15.

Ryan đang ngồi tại một nhà hàng Pháp.

Vừa rồi sau khi kết thúc cuộc gặp mặt bên thông gia, mặc dù không có cô dâu nhưng quyết định tuần sau cưới vẫn được thông qua bình thường. Kiểu cưới hỏi như thế này nó mới thấy lần đầu nhưng thôi, có phải đám cưới của mình đâu, chỉ là đóng thế thôi. Tuần sau ư, ngày mai luôn cũng được ấy chứ. Tiếp cận bản báo cáo nhanh chừng nào, an toàn cao từng ấy, nhiệm vụ bất khả thi này cũng sớm kết thúc hơn. Tuy nhiên, hai bên gia đình vẫn muốn sắp đặt một cuộc gặp mặt trước khi cưới giữa hai nhân vật chính, cô dâu chú rể, chính vì thế mà nó đang phải ngồi chôn chân ở đây. Vậy mà quá 15 phút rồi vẫn chưa thấy ai xuất hiện.

"Chết tiệt."

Trần đời này Ryan ghét nhất những kẻ trễ hẹn.

Ngồi thêm 15 phút nữa.

Đằng xa, hai người con gái xinh đẹp trong chiếc váy trắng tinh khôi bước đến, mái tóc đen dài suôn mượt không khác Ryan trước khi gồng mình trong vỏ bọc này là mấy, đều rất ma mị, tuy khuôn mặt bọn họ đôi khi lại hếch đầy kiêu ngạo. Theo khả năng quan sát nhạy bén của mình, nó ngay lập tức nhận ra hai cô nàng này chắc hẳn thuộc loại đanh đá lắm đây.

"Park Hyomin và... Park Minjin." Ryan kín đáo đánh mắt nhìn vào tư liệu trên màn hình điện thoại.

"Haizz..... Đi gặp chồng chưa cưới mà dẫn theo em gái. Sợ bị ăn thịt sao?" Nó thầm chửi rủa trong miệng rồi nhanh chóng điềm tĩnh nhìn về phía họ.

Với cái dáng đi kênh kiệu của hai cô gái nọ, phải mất khá nhiều thời gian để bước tới chỗ Ryan. Hyomin thì lạnh lùng chẳng thèm đếm xỉa gì tới nó trong khi cô em gái Minjin lại liên tục liếc xéo với đôi mắt được trang điểm tỉ mỉ. Nhìn tình hình này Ryan cũng tự hiểu rằng từ nay về sau sẽ khó sống với hai chị em trước mắt. Rõ ràng có thể thấy rằng, tên Park Hyojoon này không được họ chào đón.

Thôi thì biết thân biết phận, Ryan cũng không nói gì nhiều chỉ gọi bồi bàn dọn món. Tiêu chí hành động là nước sông không phạm nước giếng, tất cả vì sự an toàn của bản báo cáo.

Tuy nhiên hình như tình thế nó đang gặp phải là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Hyomin và cô em gái của cô ta cứ nhăm nhe đợi khi nó định với tay lấy lọ muối hay tiêu là y như rằng sẽ nhanh chóng chộp lấy trước. Một lần có thể là vô tình nhưng nhiều lần thì chắc chắn là cố ý. Đã vậy, nó không kiêng nể gì nữa. Phải ra tay thôi.

Cứ chốc chốc nó lại với tay về phía lọ muối, thi thoảng lại với về phía lọ đường, rồi lại tương ớt, tiêu bắc..v..v.. Và lần nào cũng vậy, hai con nhóc hiếu thắng kia chỉ chăm chăm làm sao để lấy được trước nó rồi rắc lấy rắc để vào đĩa của mình mà không quan tâm xem đó là gia vị gì.

Đến lúc kết thúc, Hyomin hỉ hả đưa lên miệng một miếng thịt bò lớn, vừa ăn vừa nhìn về phía Ryan khiêu khích. Nhưng hỡi ôi, chiến thắng chưa thấy đâu thì cô nàng Hyomin đã phải vội nhăn mặt chun mũi, nôn oẹ rồi vội vàng nốc nước ừng ực. Miếng thịt trong miệng ai đó không hiểu sao vừa mặn chát, vừa cay xè lại còn lờ lợ.

Thấy vậy cô em gái cô ta vội đứng dậy vỗ lưng, hỏi tới tấp trong khi nó vẫn điềm tĩnh cắt một miếng thịt bỏ vào miệng, nhấp thêm một ít rượu nho, giọng đều đều.

"Bởi vậy mới nói, ăn nhạt một chút, có lợi cho sức khoẻ."

Câu nói vừa cất lên cũng là lúc những ánh nhìn thù hằn hướng về phía nó. Đâu phải Ryan không biết nhưng vẫn cứ điềm nhiên ăn uống bình thường, vì đối với nó bình tĩnh luôn luôn chiến thắng. Miệng nhai mà khoé mép như nhếch lên đắc ý.

"Ấu trĩ. Trẻ con. Muốn đấu tôi sao? Chưa đủ tư cách!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro