black vow3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Black Vow 3] Chap 1

*Author: Hachiko aka mcr1992

*Category (Genral): Songfic, Fantasy, SE

*Rating: K+

*Pairings: KangTeuk, có sự xuất hiện của HeeChul

- Status: on going

Summary: Là sai lầm….hay….là định mệnh?....

- Notes: bối cảnh cùng với câu chuyện của YeWook trong Black Vow và HanChul trong Black Vow 2

Chap 1.

- Ryeo Wook sao rồi?

- Chúng tôi đến muộn.

Đại thiên thần thở dài.

- Không kịp sao?

- …….

- Mọi người không có lỗi.

- Còn 1 người nữa.

- Ai nữa?

- 1 con người, tên HanKyung.

Đại thiên thần hơi chau mày.

- Tại sao? Người đó có quan hệ gì?

- Chúng tôi cũng không rõ. Nhưng ở đó còn có….

- Có ai?

- Đại ác quỷ Kang In và ác quỷ HeeChul. Ác quỷ HeeChul vì cái chết của HanKyung mà rất đau khổ.

- Nữ thiên thần đó…tìm thấy chưa?

- Chúng tôi đang cố hết sức truy tìm.

- Được rồi, mọi người đi làm việc của mình đi.

…………………

- À này – Đại thiên thần gọi giật lại – Tập hợp Đại quân.

Những thiên thần khác rời đi, chỉ còn lại Đại thiên thần LeeTeuk trong căn phòng trắng tinh ngăn nắp. Anh thả người xuống ghế, sự mệt mỏi cùng sự đau đớn dần xuất hiện.

- Hyung xin lỗi, hyung đã không giúp được em – Những giọt nước mắt trong vắt rơi khỏi làn mi khép hờ.

Kim Ryeo Wook tuy chỉ là 1 tiểu thiên thần, nhưng anh và cậu rất thân nhau. Anh là người hướng dẫn cho cậu, điều mà anh chưa bao giờ làm cho các tiểu thiên thần khác. Cậu với anh, đã như anh em ruột thịt từ rất lâu rồi. Cái ngày cậu lạc vào khu rừng mà không thấy trở ra, anh đã đích thân đến gặp Đại ác ma để đòi người. Rồi khi biết cậu đang ở thế giới con người, anh đã cử người tìm bằng được cậu, chỉ ân hận 1 nỗi, họ đã tìm thấy quá trễ. Cũng tại anh, nếu anh đích thân tìm, có lẽ kết cục đã không thế này.

Bên ngoài ran lên tiếng cánh xé gió. Đại quân đang được tập hợp. Anh lặng lẽ tiến lại gần cửa sổ. Từng đoàn cánh trắng nối nhau tiến đến. Đã lâu lắm rồi Đại quân mới phải tập hợp lại. Với những gì anh được nghe vừa rồi, họ sẽ đến sớm thôi. /.Thật là mệt mỏi/. Anh cười buồn. /.Nhưng không tránh được./.

- Hyung…đừng mà…hyung! – Đại ác quỷ Kang In ôm chặt chân HeeChul.

- Buông hyung ra!

- Thôi cho qua đi hyung – Kang In vẫn không chịu buông.

- Đừng để hyung đánh cậu – HeeChul hét lên. Kang In im lặng 1 lúc nhưng vẫn kiên quyết làm việc đang làm.

- Em không buông, hyung đánh em cũng không buông.

Những ác quỷ khác chứng kiến cảnh tượng này lúng túng không biết phải làm gì. Từ lúc về đây, ác quỷ HeeChul đã sôi sùng sục, Đại ác ma Kang In thì kiên quyết giữ chân HeeChul. Chúng dù rất lo lắng nhưng không dám hành động, mà cũng chẳng biết phải nghe lệnh ai. Đại ác quỷ là Đại ác quỷ, người có quyền to nhất nơi đây. Nhưng ác quỷ HeeChul chúng cũng không thể động vào. Nghe người này sẽ phật ý người kia, đằng nào cũng chết. Đã thế, nếu để họ đánh nhau, nơi này cũng sẽ bị san bằng, chúng cũng chết. Đường nào cũng đi đến cái kết cục đó, thế nên giờ chúng chỉ biết giương mắt ếch nhìn cảnh giằng co giữa 2 người mạnh nhất nơi này.

- Bỏ hyung ra.

- Em không bỏ.

Những tiếng quát tháo xen vào nhau.

- Buông ra.

- Không buông.

- Buông….

- Không….

………..

- BUÔNG TA RA!

- EM KHÔNG BUÔNG!.

………………

- NGƯƠI CÓ THỂ VÌ NGƯỜI NGƯƠI YÊU, CÒN TA THÌ KHÔNG?

Câu hét đó khiến tất cả im lặng, từng từ từng từ dội lại rõ ràng rành mạch, và lần đầu tiên, bọn ác quỷ lâu la mới thấy sự việc này – Ác quỷ HeeChul khóc. Con người mạnh mẽ, lạnh lùng đáng sợ ấy, đang khóc. Những giọt nước mắt cứ thế lăn trên gương mặt xinh đẹp chứa đầy sự giận dữ ấy, bọn chúng thấy thật đáng sợ, mà cũng thật đáng thương. Đại ác quỷ Kang In sững lại, vòng tay ôm chặt chân ác quỷ HeeChul dần lỏng ra rồi buông thõng. Bọn chúng nín thở theo dõi. 2 người nhìn thẳng vào mắt nhau. 1 đôi mắt đã ngập trong lệ nhưng vẫn rất cương quyết. 1 đôi mắt dần bộc lộ sự đau khổ. Chúng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra và chuyện gì sẽ xảy ra.

- Các ngươi, tập hợp Đại quân.

Tiếng ác quỷ HeeChul vang lên làm chúng rợn tóc gáy. Nhưng chúng vẫn chần chừ nhìn Đại ác quỷ.

- NHANH!

Tiếng hét của ác quỷ HeeChul chấm dứt sự chần chừ ấy của chúng. Chúng nháo nhác chia nhau đi tập hợp binh lực. Những tên tò mò nhất cố ngoái lại thì kịp nhìn thấy ác ma HeeChul quay lưng đi, dùng tay quệt nhanh dòng nước mắt và khuôn mặt đanh lại, ánh mắc sắc lạnh có thể giết bất cứ ai ngáng đường. Còn Đại ác quỷ Kang In chỉ lặng lẽ đứng nhìn mọi việc diễn ra mà không có 1 tiếng nào cất lên.

Cả khu rừng như rạp đi trước từng đoàn từng đoàn cánh đen. Chúng bất ngờ khi được triệu tập, nhưng đứa nào đứa nấy dần trở nên háo hức. Lâu rồi chúng mới có lệnh tập hợp thế này, lại còn là tập hợp Đại quân nữa chứ, trận này phải to lắm đây.

Đại quân chỉnh tề, đứng đợi lệnh. Phía trên cao, người chỉ huy đã xuất hiện. Tất cả chìm trong im lặng khiến giọng nói người chỉ huy trở nên đặc biệt rõ ràng hơn.

- Các ngươi sẵn sàng chưa? / Mọi người sẵn sàng chưa?

Tiếng đáp lại rền vang hưởng ứng rồi lại im lặng nhường lời.

- Chúng ta sẽ sang đó…. / Bọn họ sẽ sang đây….

- Ta ra lệnh các người phải dùng hết sức lực…. / Tôi hy vọng mọi người sẽ dùng hết sức mình….

- ….để đánh bọn chúng tan tác…. / ….để bảo vệ nơi này….

- Chúng ta…. / Chúng ta…

- …sẽ được chơi đùa…. / …sẽ phải chiến đấu….

- Các ngươi…. / Mọi người….

- ….giết sạch tên nào trước mặt…. / …cố gắng giảm tổn thất xuống ít nhất, cho cả ta và họ…..

- Các ngươi nghe rõ chưa? / Mọi người nghe rõ chứ?

Tiếng reo hò của Đại quân màu đen hưởng ứng lời ác quỷ HeeChul. Tiếng “Rõ” rền vang kỉ luật của Đại quân màu trắng nghe theo lời Đại thiên thần LeeTeuk. Cuộc chiến sắp bắt đầu.

Đại ác quỷ Kang In đứng nhìn cảnh tượng trước mắt, phải rồi, lâu lắm rồi chúng mới được chơi đùa thỏa thích, sao không vui cho được. Cuộc chiến này, thực sự phải diễn ra. Giữa thế giới Ác quỷ và thế giới Thiên thần từ lâu đã có 1 Hiệp ước, không gây chiến tranh, làm gì thì làm chỉ cần không phá vỡ thế cân bằng của 3 thế giới là được. Nhưng chỉ vì cái chết của 1 con người, 2 thế giới Ác ma và Thiên thần lâm vào chiến trận, rồi thế giới còn lại cũng sẽ ảnh hưởng. /.Lỗi do chính mình là lớn nhất./. Đại ác quỷ nghĩ. Nếu ngày đó không vì ham vui tạo nên vườn hoa đó, tiểu thiên thần sẽ không bị truy đuổi mà sang thế giới Con người, mọi chuyện đã chẳng đến nước này. Nhưng….anh không thể ngăn cuộc chiến. Anh biết HeeChul là người thế nào. Không phải anh sợ sức mạnh của người đó, mà anh hiểu, nỗi đau mà người đó phải chịu.

/.NGƯƠI CÓ THỂ VÌ NGƯỜI NGƯƠI YÊU, CÒN TA THÌ KHÔNG?/

Lời HeeChul vọng lại. /.Đúng vậy, hyung ấy yêu, mình cũng yêu. Mình muốn vì người đó mà ngăn cuộc chiến, thì đâu có lí do ngăn hyung vì người hyung yêu mà bắt đầu cuộc chiến chứ./

- Cậu đi không?

Kang In dứt khỏi dòng suy nghĩ, HeeChul đứng cạnh anh từ lúc nào.

- Em….

- Hyung xin lỗi vì nói những lời như vậy. Nhưng….

- Hyung không cần xin lỗi, em hiểu mà….

HeeChul nhìn Kang In, cậu em thân thiết của anh. Anh không thể không phát động cuộc chiến, điều làm anh thấy lăn tăn nhất chính là Kang In/

- Hyung…sẽ cố gắng không động đến người đó, nếu người đó không động đến hyung. Hyung phải tìm cho ra đứa con gái đó.

- Cảm ơn hyung – Kang In cười buồn. /.Không động đến nhau? Liệu có được tốt thế? 2 người chỉ huy chẳng lẽ không 1 lần giao đấu?/

- Hyung nói là sẽ làm. Vậy, em đi chứ?

- Ừm….Có lẽ….em sẽ đi….

- Chúng tôi vẫn chưa tìm được nữ thiên thần đó.

- Cô ấy trốn kĩ quá.

- Được rồi. Bây giờ ta phải tập trung vào cuộc chiến trước mắt. Ác quỷ HeeChul là người nóng tính, cậu ta sẽ không nghe chúng ta nói như Đại ác quỷ Kang In đâu. Nói vậy nhưng vẫn phải có 1 nhóm đi tìm nữ thiên thần đó, dốc toàn bộ sức lực để tìm. Tìm được may ra mới có lời giải cho mọi chuyện.

- Dạ! – Những thiên thần khác lui ra phân bố lại công việc. Đại thiên thần LeeTeuk lại trở nên trầm ngâm.

Bao năm qua, thiên hạ được bình yên, cân bằng 3 thế giới không hề bị tổn hại, nhưng chỉ vì anh dạy dỗ không nghiêm, tiểu thiên thần Ryeo Wook mới tiến vào khu rừng đó, và kết quả là trận chiến chắc chắn sẽ xảy ra. /.Lỗi do chính mình là lớn nhất./. Đại thiên thần nghĩ. Nhưng anh không thể ngăn cuộc chiến. Ác quỷ HeeChul, vì 1 con người mà phát động chiến tranh, người ấy hẳn rất quan trọng. Và đã là người quan trọng, thì việc gì cũng có thể làm. Anh chỉ có thể cố gắng giảm thương tổn 2 bên, và tìm hướng giải quyết cho mọi chuyện. Chiến tranh, là thứ thiên thần không hề muốn. Đại quân dù không được căn dặn, cũng sẽ biết phải làm gì. Về vấn đề này anh yên tâm phần nào. Cô gái đó, phải tìm cho ra. Anh lại khẽ thở dài. Nhanh thôi, bầu trời kia rồi sẽ đen kịt.

Đêm hôm  ấy, cảnh tượng 2 nơi thật khác biệt. Trong khu rừng vốn tăm tối, từng cột khói cuộn lên, những ánh lửa dập dìu. Ác quỷ mở tiệc trước trận đánh. Chúng quây quần bên đống lửa, chúng ca hát, nhảy múa như đã thắng trận. Chúng quá háo hức để đợi đến bữa tiệc chiến thắng, thế nên chúng mở tiệc luôn hôm nay. Hoàn toàn ngược lại, các thiên thần lặng lẽ chuẩn bị vũ khí, 1 nơi vốn thanh bình, hạnh phúc đang chìm trong sự um ám chết chóc. Chỉ sáng mai thôi, khi từng đoàn cánh đen ập tới, họ sẽ phải đánh nhau. Ắt sẽ có tổn thất, có người bị thương, có người chết,….dù họ không muốn, họ vẫn phải ra trận với quyết tâm bảo vệ nơi đây cho bằng được.

Những người đóng vai trò quan trọng nhất đã chìm trong suy nghĩ riêng từ lâu. 2 thiên thần và 2 ác quỷ. Đại thiên thần LeeTeuk, Đại ác quỷ Kang In, ác quỷ HeeChul và nữ thiên thần. Họ đều có ước mơ, mục đích của riêng mình. Chỉ vì chúng động chạm đến ước mơ, mục đích của người khác mà mọi thứ đã khó có thể cứu vãn. Khó chứ không phải không thể. Đêm đã khuya, Đại thiên thần LeeTeuk kiểm tra sự chuẩn bị lần cuối rồi cho Đại quân nghỉ ngơi, cử người gác luân phiên. Đại ác quỷ Kang In cùng ác quỷ HeeChul đi hò hét đám ác quỷ đi ngủ chuẩn bị cho trận chiến ngày hôm sau. Nữ thiên thần suy ngẫm lại mọi việc mình đã làm và nghĩ tiếp việc mình sẽ làm. Thứ máu của con người vấy trên người cô không thể gột sạch. Lòng cô đã ngập trong sự hận thù, sự phẫn nộ đã nuốt chửng cô. Cô thấy hài lòng về những gì mình đã làm. Cô không thấy ân hận hay hối lỗi. Ngày mai thôi, mọi chuyện sẽ kết thúc. Cô mỉm cười, cô sẽ ra đầu thú, dù tự cô thấy cô chẳng hề làm sai. Bóng đêm nhấn chìm mọi mưu toan, lo nghĩ. Trước khi bão đến, biển luôn lặng 1 cách bất thường.

- Tất cả, tiến lên. Phá hết, giết hết những ai cản đường, tìm bằng được ả đó.

- Mọi người, chấn chỉnh đội hình, chuẩn bị ra trận.

Tiếng của ác quỷ HeeChul và Đại thiên thần LeeTeul như phát ra cùng 1 lúc. Chiến tranh bắt đầu.

[Black Vow 3] Chap 2

Đại quân màu đen tiến như vũ bão.

- Họ bắt đầu rồi.

Từ phía chân trời, 1 khối đen khổng lồ dần tiến đến.

- Tất cả vào vị trí.

Tiếng khí giới va chạm, tiếng xé gió rít bên tai, trận chiến thực sự đã bắt đầu. Ác quỷ Hee Chul cứ thế phi tới. Không ai chạm được vào 1 sợi lông của anh. Theo sát ngay sau là Đại ác quỷ Kang In. 1 số ác quỷ đã trượt lại phía sau đối phó với vòng bảo vệ đầu tiên của các thiên thần.

- Chúng khinh thường ta quá – Vừa bay Hee Chul vừa hét lên để Kang In có thể nghe thấy.

/.Không phải/ Kang In thầm nghĩ. /.Người như Lee Teuk không thể khinh địch đến vậy được/.

Nhưng rồi Kang In và Hee Chul vẫn thuận lợi tiến sâu vào trong.

- Họ đang nương tay cho ta – Kang In hét lên với Hee Chul.

- Nương tay à. Ta mà cần nhận cái sự thương cảm đó ư? Các ngươi, giết hết cho ta. – Hee Chul bị động đến tự ái hét lên.

/.Người đó muốn mở cho ta con đường sống thôi mà/ Kang In không nói lên suy nghĩ của mình mà chỉ lẳng lặng bay theo Hee Chul.

Quãng đường mà họ đã qua, âm thanh ồn ào, hỗn độn vang lên. Nơi nào cũng đổ nát. Đã có người chết rồi. Cả ta và họ. Đôi lần anh định kéo Hee Chul trở về, nhưng rồi lại thôi. /.Chuyện gì đến ắt phải đến/. Anh….tuy là Đại ác quỷ, nhưng cũng không thích chết chóc. Thật là quá khác lạ so với cái danh xưng Đại ác quỷ ấy, nhưng….anh chấp nhận. Anh đã thay đổi rất nhiều kể từ khi gặp người ấy, đôi lần anh tự hỏi, phải chăng anh đã được thanh tẩy sao? Nhưng hiện thực vẫn phơi bày trước mắt. Dù có được thanh tẩy hay không, anh vẫn mãi là Đại ác quỷ mà thôi. Anh nhìn người đang bay trước mặt. Mái tóc đỏ tung bay trong gió, đôi cánh đen dang thật rộng, đôi mắt kiên quyết nhìn thẳng về phía trước, không gì có thể cản con người ấy. /.Chiến đấu cho tình yêu, đến bao giờ mình mới làm được/. Kang In khẽ thở dài.

Xoẹt!!!

Lưỡi kiếm sát mặt anh. Mải mê suy nghĩ nên anh không tránh được sớm, cũng may chưa bị sao.

- Cậu làm cái quái gì thế? – Hee Chul hét lên.

Anh chính là người đẩy thiên thần kia giúp Kang In không bị lưỡi kiếm đó đả thương. Không nói thêm gì, Hee Chul lại tiếp tục bay về phía trước.

Càng tiến vào trong, màu trắng càng tăng, còn màu đen càng giảm. Thiên thần, họ lạnh lùng tham gia trận chiến, nhưng với bản tính thiện lương như họ đã có từ đời đời kiếp kiếp đến nay, những nhát chém của họ phần lớn chỉ làm bị thương địch. Hoàn toàn ngược lại, Ác quỷ, chúng tươi cười tham gia trận chiến mà chúng gọi là vui chơi, cùng thứ khao khát chiến thắng, khao khát chém giết cháy bỏng trong lòng, chúng điên cuồng tấn công dù sống hay chết. Cả 1 quãng đường dài kể từ ranh giới giữa 2 thế giới, máu, xác người,….dần chất chồng.

- Ngừng lại đi trước khi quá muộn.

Hee Chul và Kang In đang bay bỗng khựng lại giữa thinh không. Đại thiên thần Lee Teuk đã ở trước mặt họ từ lúc nào.

- Ngừng lại? Hahahaha – Ác quỷ Hee Chul cười sảng khoái.

- Chúng tôi cũng đang tìm nữ thiên thần đó về trị tội. Vậy nên, đừng để người vô tội phải đổ máu nữa.

- Các người định lấp liếm tội lỗi của mình bằng cách đó ư? Đổ hết tội cho ả là xong ư? Nếu không có mệnh lệnh thì sao ả dám làm thế. Thiên thần các ngươi, kỉ luật lắm cơ mà – Hee Chul mỉa mai cùng nụ cười nửa miệng.

- Việc làm đó là bột phát, không có bất cứ mệnh lệnh nào ban ra – Đại thiên thần Lee Teuk vẫn từ tốn giải thích.

Kang In nhìn người ở trước mặt. Khuôn mặt đó, ánh mắt đó,…thật thân thương biết bao. Anh đã bao lần muốn được ở bên người đó, được chăm sóc người đó, được sở hữu người đó trong vòng tay mình. Giờ thì…người đó ở ngay trước mặt anh đây, nhưng sao vẫn xa vời quá. Anh đau đáu nhìn người mình yêu thương. /.Em…hốc hác quá. Vậy mà anh không giúp được gì cho em./. Sự thương cảm xuất hiện trong lòng Đại ác quỷ.

Nói chuyện với Hee Chul, nhưng Lee Teuk vẫn có thể nhìn thấy Đại ác quỷ Kang In. Người đó cũng đến, đã ở ngay đây rồi, chỉ cách 1 sải cánh, nhưng sao, không thể chạm được. / .Người đó vẫn đang nhìn mình. Không được. Không thể nhìn lại./

- Tôi đề nghị chúng ta kết thúc trận chiến này tại đây – Lee Teuk cứng cỏi nói.

- Dừng, nói dừng là dừng? Hahahaha – Hee Chul phá lên cười ngặt nghẽo, rồi đột nhiên gương mặt đanh lại – Ta là con nít chắc? Lảm nhảm in ít thôi. Giao người hoặc dọn xác – Hee Chul hất mặt về phía sau. Máu, lửa,…màu đỏ nhuốm lên mọi thứ.

Vì quá mệt mỏi, nữ thiên thần uể oải thức dậy, giờ đã gần trưa. Vươn vai, cô nhanh chóng cất cánh. Cô sẽ đến gặp Đại thiên thần để kể lại mọi chuyện. Cô làm đúng, cô biết vậy, có phạt cũng không nặng đâu. Cô an tâm hướng tới nơi ở của Đại thiên thần. Nhưng có gì đó thật khác lạ. Rồi cô cũng phát hiện ra khác lạ ở chỗ nào. Máu và lửa đập vào mắt cô. /.Chiến tranh?/. Cô bàng hoàng. / Chuyện gì xảy ra vậy ? / Cô gấp rút bay. Phía xa, 3 bóng người giữa bầu trời. 2 đen 1 trắng.

- Giao ả ra đây – Hee Chul quát.

- Chúng tôi….

- Tìm ta ư?

Tiếng nữ thiên thần vang lên, mọi người dồn sự tập trung vào cô. Cô bay về phía Đại thiên thần, mặt đối mặt với 2 ác quỷ.

- Ngươi không chết – Cô khinh khỉnh hỏi Hee Chul.

- Trong 2 người ngươi ra tay, có 1 người chết theo đúng ý ngươi.

- Ngươi nói vậy…. – Mặt cô hơi tái đi.

- À – Hee Chul nhếch miệng – Người con trai tên Ye Sung vẫn sống.

- Không thể - Cô nghi ngờ - Ta bắn thẳng vào tim hắn. Lúc ta rời đi, hắn chết rồi.

- Người chết là tiểu thiên thần. – Kang In lần đầu tiên lên tiếng – Cậu ta, đánh đổi mạng sống để cứu Ye Sung.

- Vậy ít ra tên người còn lại cũng chết. – Cô cố tỏ ra mạnh mẽ cao giọng.

- Phải, vậy ta mới tới tìm người – Hee Chul nghiến răng.

- Ôi xem kìa, lí do gì khiến ngươi nổi giận thế? – Cô trả treo – Yêu…yêu à?.... – Nói rồi cô phá lên cười.

Hee Chul tức giận xông tới, nhưng bị Lee Teuk chặn lại.

- Chúng ta từ từ giải quyết – Lee Teuk từ tốn nói.

- Đại thiên thần, cứ giết quách chúng đi, việc gì phải nương tay.

- Cô không được nói những lời như thế - Lee Teuk lạnh lùng nhìn cô. Cô cười khan, gương mặt này thật xa lạ.

- Đại thiên thần, người sao vậy, tôi…đâu nói sai….

- Cô nói sai, và làm cũng sai nốt.

- Im ngay, ngươi không có quyền nói ta – Cô chĩa súng về phía Kang In vì lời nói của anh vừa rồi.

- Ta không im, ngươi sai thì ta nói thôi.

- Ngươi là cái thá gì mà nói ta. Chính tên Ye Sung đó cướp mất người ta thương yêu, còn tên Han Kyung đó đã giúp đỡ hắn. Chết là đáng – Không kìm nén được nữa, cô rơi vào trạng thái hoàn toàn kích động. – Ngươi nữa, chính ngươi – Cô hằn học nhìn Kang In – ngươi giúp người đó biến thành người, ngươi cũng không được sống.

- Dừng lại – Tiếng Lee Teuk vang vọng – Không được nổ súng. Đưa súng cho ta ngay.

- Đại thiên thần…. – Cô quay lại nhìn Lee Teuk. Ánh mắt hoang dại của cô bất gặp ánh mắt Đại thiên thần, và dường như cô nhìn thấy điều gì đó, cô quay lại nhìn Đại ác quỷ 1 lần nữa.

- Hahahaha…. Ra là vậy….Hahahahaha….

Tất cả lặng yên nhìn cô, cô thay đổi tâm trạng thật là nhanh.

- Ngươi thích hắn sao? À không, theo ta nhìn thấy, thfi là yêu mất rồi – Nòng súng hướng về phía Đại thiên thần Lee Teuk, 1 diễn biến mà chẳng ai ngờ tới.

……………..

- Phải rồi đúng không? Haha. Vậy thì bao nhiêu điều luật người đặt ra đều dễ hiểu rồi.

- Hạ súng xuống – Kang In nói.

- Ngươi ngậm mồm. Ta giải quyết ngươi sau. – Cô hét lên rồi lại ngọt nhạt đổi giọng – Đại thiên thần, Ngài thật là tài giỏi – Cô mỉa mai – Yêu 1 con người đã không thể chấp nhận, đằng này Ngài lại yêu Đại ác quỷ cơ đấy.

...................

- Mọi chuyện nên kết thúc phải không? Ngài đâu xứng là Đại thiên thần – Không tốn 1 giây nào, cô bóp cò.

ĐOÀNG!!!

Hee Chul nhanh như chớp tóm lấy cô ta, cướp lấy khẩu súng.

- Bỏ ta ra, tên khốn.

- Câm mồm – Hee Chul thẳng tay tát cô ta 1 cái, 1 bên má cô ta ửng đỏ, cô căm phẫn nhìn anh.

- Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó. Ngươi chuẩn bị tinh thần đi – Hee Chul ghé sát mặt cô ta nói bằng giọng nhỏ nhẹ mà lạnh băng – Cái tay này, xử lí trước.

Ánh sáng nhờ nhờ bao bọc lấy bàn tay phải của cô, và khi ánh sáng đó tan đi, bàn tay cô quắt queo, cái đau dần ngấm vào cô. Cô hét lên đau đớn.

- Bàn tay cầm súng bóp cò, giờ thì cô thấy đau à? – Hee Chul nói với cô ta câu cuối.

Cô ta giãy giụa bị các ác quỷ khác giải đi.

- Rút quân – Hee Chul ra lệnh rồi lặng lẽ đáp xuống phía dưới.

Máu, lửa, đổ nát, và đôi cánh trắng.

- Ai đó?

...................

- Ra mặt đi.

Kang In tiến về phía bụi cây phát ra tiếng động.

- Ngươi....

4 mắt nhìn nhau.

- Sao ngươi lại ở đây?

............

- Nè, sao không nói gì hết vậy?

.............

- Nè nè....

Đôi mắt nhìn anh tuy ngân ngấn nước nhưng lại rất mạnh mẽ.

- Ta không hại ngươi đâu.

- Nhưng ngươi vẫn là ác quỷ - Giọng nói thanh mảnh nhưng cứng rắn như đôi mắt ấy vậy.

- Ác quỷ, nhưng ta còn nhỏ, không ta đã ở chiến trường rồi.

.................

- Ta tên Kang In......

Tiếng vỗ cánh cắt ngang lời anh. Anh quay người lại, khéo léo che đi người trong bụi cây.

- Các ngươi dám quấy rầy ta, đi mau.

- Nhưng....

- Nhưng nhị gì, ta không cần bảo vệ.

2 đôi cánh đen vẫn cố nán lại.

- Nhưng chúng tôi nghe tin có 1 thiên thần ở đâu đó quanh đây.

Người ngồi trong bụi cây bất giác nuốt nước bọt, nếu tên ác quỷ Kang In kia khai ra thì coi như cậu chết chắc.

- Ta chẳng thấy ai hết, có mỗi mình ta ở đây. Nếu thấy hắn ta sẽ báo các ngươi. Giờ các người đi được chưa?

2 tên đó liền vâng dạ rồi bay đi. Nhìn cho đến khi chắc chắn chúng đã đi xa, Kang In quay người lại.

- Thấy chưa, ta đâu có lừa ngươi.

................

- Ngươi tên gì?

- Ta tên Lee Teuk.

Từ ngày hôm đó, mối lương duyên kì lạ bắt đầu. Phải rồi, anh nhớ rõ Lee Teuk hơn tuổi anh, có đôi lần gọi là hyung, nhưng phần lớn đều xưng “ta” – “ngươi” cả. Ngày đó cả 2 còn nhỏ tuổi, vì không thích chiến tranh nên Lee Teuk đã tìm chỗ yên tĩnh để trốn, không ngờ nơi đó cũng là nơi Kang In hay đến. Dù là Thiên thần và Ác quỷ, nhưng 2 đứa trẻ nhanh chóng thân nhau, mặc cho người lớn chém giết lẫn nhau, 2 đứa trẻ vẫn ngày ngày gặp nhau và chơi đùa.

- Mai này người thành....Đại ác quỷ à? – Có 1 ngày Lee Teuk trầm ngâm hỏi anh như vậy.

- Phải. Sao ngươi biết? – Anh ngạc nhiên quay sang.

- Ta sẽ là...Đại thiên thần.

Khi nói câu đó, anh thấy người đó rất buồn.

- Sao ngươi lại buồn thế? – Anh vỗ vỗ vai người bạn – Ta là Đại ác quỷ, ngươi là Đại thiên thần, ai cũng là Đại, ai cũng có quyền lực trong tay, phải vui chứ - Anh cười ha hả. /.Trẻ quá, vô tâm quá, để nhận ra..../

- Ngươi....hứa với ta, khi cả 2 đều là Đại, chiến tranh sẽ chấm dứt.....

- Được thôi. Ta đồng ý. Ta cũng hết thích chiến tranh rồi.

- Vậy trước đây ngươi thích?

- Cũng....gần gần thế.... Nhưng ngươi không thích thì ta cũng không thích nữa. – Anh lại cười vô tư lự.

- Cảm ơn ngươi. – Lee Teuk ánh lên nét cười buồn – Và, ngươi...không được quên những ngày này đâu đấy....

Kang In nhìn Lee Teuk dò xét, rồi anh quàng tay qua vai Lee Teuk.

- Ngươi nói gì kì, ta quên sao được. Ta sẽ mãi mãi nhớ ngươi.

Từ sau buổi nói chuyện đó, Lee Teuk không xuất hiện nữa. Anh cũng bước vào khóa huấn luyện gay gắt. Nhưng khi rảnh rỗi, gương mặt, nụ cười cùng lúm đồng tiền, giọng nói của người đó lại hiện về. Anh được học để trở thành Đại ác quỷ, và dần dần anh hiểu ra sao ngày đó Lee Teuk lại buồn đến vậy. Đại thiên thần – Đại ác quỷ, tuy đều là Đại, tuy có quyền lực cao nhất, cũng không thể phá vỡ các quy tắc từ ngàn đời nay được, giữa họ không thể có mối quan hệ thân thiết. Tránh không đánh nhau đã là tốt lắm rồi, không thể xa hơn. Là người đứng đầu, càng phải làm gương. Lớn thêm chút nữa, mạnh mẽ hơn chút nữa, chín chắn hơn chút nữa, anh mới khám phá được thứ tình cảm lạ lùng anh dành cho Lee Teuk. Yêu, là từ duy nhất anh nhớ đến khi nhắc về Lee Teuk. Thứ tình cảm bị cấm đoán đã dày vò anh rất nhiều. Khi cả 2 lên đứng đầu, đã giữ lời hứa khi xưa, lập ra Hiệp ước cho sự cân bằng 3 thế giới. Tuy không hiểu gì nhưng bọn ác quỷ vẫn phải chấp hành. Thấm thoắt thời gian cứ trôi, những lời muốn nói vẫn đành chôn chặt trong lòng.

- Cậu muốn có thứ đó đến vậy?

- Hyung, lại làm em giật mình....

- Có đôi cánh đó, cậu cũng đâu thể thay đổi được số mệnh.

Phải, anh biết chứ. Anh cứ ngồi lặng ngắm đôi cánh trắng lấy từ tiểu thiên thần Ryeo Wook. Nếu anh có đôi cánh trắng từ lúc mới sinh ra, có lẽ, mọi chuyện sẽ tốt hơn rất nhiều.

- Đại ác quỷ....

- Chuyện gì?

- Đôi cánh....

- Sao?

- Biến mất rồi – Tên tiểu ác quỷ mặt cắt không còn giọt máu.

Anh lao về phòng, và đôi cánh trắng thực sự đã biến mất. Linh cảm có gì không ổn, anh hỏi.

- Hee Chul hyung đâu?

- Ngài ấy....ngài ấy....vừa gấp gáp bay đi....thế giới con người....

Nghe đến đây, anh bay đi. Nhưng anh đến muộn. Tiểu thiên thần đã tự hy sinh, Hee Chul hyung cũng vì người tên Han Kyung mà đỡ đạn. Rồi theo nguyện vọng của người đó mà anh đổi mạng sống của họ cho nhau. Rồi chiến tranh. Rồi anh gặp được người ấy. Rồi.....rồi.....

Rơi!

Tất cả kết thúc chưa? Ai đó....đang ôm anh.... Anh hé mắt, 1 màu trắng ấm áp bao phủ, gương mặt yêu thương kề sát.

- Đừng khóc.

- Không, ngươi không được chết.

Đại thiên thần Lee Teuk nghẹn ngào.

- Ta sẽ cứu ngươi, nhất định....

- Ngươi cũng biết là không thể....Khẩu súng đó....không phải súng thường....

Đúng vậy, ai cũng biết viên đạn đó găm vào ai, người ấy chắc chắn sẽ chết, trừ phi, đánh đổi mạng.

- Ngươi phải sống, ta sẽ....

Đại thiên thần tập trung sức mạnh, nhưng 1 nguồn ngăn lượng khác đã ngăn anh. Anh trân trối nhìn vào nụ cười trên gương mặt đó.

- Nó...dùng hết sức mạnh phong tỏa mình rồi. – Ác quỷ Hee Chul đáp xuống – Nó không cho ngươi hy sinh đâu.

- Không....không....ngươi không được làm thế.... Ta mới là kẻ phải nhận viên đạn đó.....

- Ngốc! Đừng khóc. Ngươi nghĩ...ta...sẽ để ngươi...bị bắn sao..... Ta....

- Ngươi không được chết, không được.... – Đại thiên thần vẫn thổn thức.

- ....không hề quên ngươi..... Nhận ra không?.... Đây...cũng là....nơi....ta....thường gặp nhau....

- Đừng nói nữa....

- Anh....yêu em.....

CHOANG!

.....Ác quỷ....đã tan biến.....

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA

Sợi lông vũ trắng nằm trong lòng bàn tay nắm chặt của Đại thiên thần. Trời vừa trong xanh bỗng nổi giông bão. Mưa dập tắt lửa, mưa rửa trôi máu, mưa thanh tẩy mọi thứ bị vấy bẩn. Nhưng cơn mưa trong lòng người còn sống lại chẳng rửa được đau thương. Chiến tranh kết thúc, tham vọng kết thúc, ước mơ kết thúc.... Chỉ còn lại sự đau đớn. Nhẹ nhàng, thời gian vẫn tiếp tục trôi.......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro