Chân trời góc bể

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Recommend Song: Chưa bao giờ - Trung Quân

________________

Lalisa, chị thương em.

Chị thương mỗi khi em cười, nụ cười tươi rói hoà lẫn cùng đất trời, tựa như không còn một giọt buồn trong mắt em.

Chị thương mỗi khi em chăm chú nghe chị nói, đôi mắt to long lanh đổ dồn vào từng câu chữ chị thốt ra, tựa như trong lòng em chỉ có riêng chị.

Chị thương cái cách em đan vào tay chị, vừa thắt chặt vừa buông lơi, tựa như trên thế giới này ngoài chị ra, em không còn muốn cùng ai bước tiếp.

Chị thương mỗi lần em quan tâm chăm sóc cho chị, sự lo lắng vấn vương trên khuôn mặt khả ái yêu kiều, tựa như trên cõi đời này, chỉ cần có chị, mọi thứ còn lại đều không là vấn đề gì.

Chị thương mọi thứ của em, mọi thứ thuộc về em, mọi thứ đến từ em.. vì chị thương em.. Lalisa

Nên chị cũng sẽ thương luôn cả cách mà em rời xa chị.

Chị thương ngày cuối cùng ta bên nhau, em yếu ớt mỉm cười. Đừng hiểu sai ý chị nhé, nụ cười hôm đó vẫn tựa như ánh dương nơi chân trời chạm góc bể, chỉ còn tích tắc sẽ lặn sâu xuống đại dương cùng tia nắng cuối cùng.

Chị thương cái cách em dịu dàng an ủi chị, em nói từ lần đầu tiên gặp nhau em đã biết sẽ chỉ cùng chị đi tới cuối đời.
Em lại nói xin lỗi vì đã không rõ ràng, là cuối đời em, chứ không thể đi cùng nhau tới cuối đời chị.

Chị chỉ cười, nhưng vừa mắng yêu em, xin lỗi cái gì chứ? Cuộc đời này của chị chỉ trọn vẹn vì gặp được em, và em không thiết phải xin lỗi. Vì dù sao đi nữa, đối với chị tới cuối đời - cũng chỉ có mình em.

Chị thương giây phút cuối cùng, khi chị nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán em, trong lòng thầm mong em hạnh phúc. Nhìn xuống khuôn mặt yên bình của em, khoé môi cong lên nụ cười mãn nguyện - dù mỏng như cánh hoa tàn, chị không thể với lấy.

Chị thương lời hứa cuối cùng, em nói sau này sẽ lại gặp chị, lúc cánh hoa anh đào lại nở, lúc mà chị đã có thể quên đi em.

Chị định mắng, nhưng lại thôi, vì em nói em muốn chị tiếp tục sống một cuộc đời an nhiên mà chị luôn xứng đáng. Em mong chị gặp được người sẽ yêu chị như em, chị xoa đầu em, chẳng biết nên trách em thế nào, nên chị chỉ cười. Vì em ngây thơ không biết được, chị sẽ không thể nào yêu ai hơn em.

Hôm chị tiễn em, chị không rơi một giọt lệ, vì chị cũng hứa, hứa rằng sẽ để em yên bình ra đi, sẽ không làm nũng như mọi lần chị hay làm nữa.

Hôm đó chị tiễn em đi, bầu trời vẫn xanh nhưng lại là màu xanh khác, hoa trên cành mỏng tanh rơi rớt. Vạn vật xung quanh cùng em trút bỏ muộn phiền nơi trần gian.

Chân trời góc bể, chị sẽ lại tìm gặp em, Lalisa.
Nên bây giờ, em cứ an tâm yên nghỉ.

Jennie Kim.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro