Cô gái và cây giutar_Jenchae(p1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã sang thu, những cây phong vào mùa thay lá. Màu đỏ ngập lối đi.

Chiều buông, tôi cùng Lisa đi loanh quanh qua các ngỏ nhỏ của khu Gastown. Tôi thích ngắm những ngôi nhà cổ lợp mái ngói đỏ còn Lisa thì lại thích ngắm dòng người qua lại trên phố. Cậu ấy nói điều đó mang lại một cảm giác thư thái. Chúng tôi hầu như không có điểm gì chung, sở thích cũng khác nhau nhưng lại khá thân thiết.Lisa gốc Thái Lan nhưng cậu sống ở Canada hơn hai mươi năm. Cậu từng tâm sự với tôi chính vì sống lâu như vậy nên cậu dành một tình cảm yêu mến đặc biệt cho nơi này. Lisa hào phóng và khôi hài. Còn nhớ có lần cậu tài trợ cả lớp đi leo núi, kể chuyện thâu đêm suốt sáng. Lisa luôn mang đến tiếng cười cho mọi người nên ai cũng yêu quý cậu. Chúng tôi ở cùng phòng kí túc xá, hay rủ nhau đi leo núi Grouse Page 2 và la cà trên những tuyến tàu điện ngầm vào lúc. hoàng hôn. Công viên Stanley buổi chiều khá đông. Những chiếc ghế đá rải đảy lá phong đó. Những chiếc lá bay đi theo gió. Nắng thu vàng ruộm mỏng manh. Một nhóm nghệ sĩ đường phó đang trình diễn những bài hát của họ. Tôi và Lisa cũng giống như bao người khác cùng rẽ vào xem. Nốt nhạc cuối cùng vừa dứt. Tiếng guitar mộc mạc cất lên. Tôi chuyển ánh mắt về phía đó. Một cô gái có mái tóc vàng như màu của nắng, đôi mắt màu xanh ngọc, ngồi dưới gốc phong, bàn tay thon thả đang lướt nhẹ lên từng sợi dây đàn. Xung quanh cô, từng chiếc lá khê bay. Một cảnh tượng thật đẹp. Tôi chưa bao giờ được nghe tiếng guitar nào da diết và ngọt ngào đến thế. Lisa dán chặt mắt vào cô gái và khi cô ấy cất tiếng hát, tôi không khỏi ngạc nhiên. Cô hát bằng tiếng Hàn và bài hát đó là một trong số bài nhạc Kpop mà tôi thích nhất:

툭하면 거친 말들로 내 맘에 상처를 내놓고
미안하단 말 한마디 없이 또 나 혼자 위로하고
오늘 하루도 혹시 날 떠날까 늘 불안해 해
I just want you to stay
점점 무뎌져 가는 너의 그 무표정 속에, oh
천천히 내려놓자며 거울에 속삭이곤 해, oh
날 당연하게 생각하는 너지만 그게 너다워
그래도 stay, stay, stay with me

Môt cô gái người ngoại quốc nhưng lại hát tiếng Hàn chuẩn và rõ ràng khiến tôi có cam giác như mình gập lại đồng hương ngay trên chính mảnh đất vừa cổ kính vừa hiện đại này. Không chỉ mình tôi mà tất cả những người đứng lại xem trong công viên đều im lặng láng nghe tiếng hát truyền cảm kia. Tôi không biết Lisa có hiểu lời bài hát nói gì không nhưng nhìn vẻ mặt say mê và đám đuối của cậu, tôi biết rõ cậu đã phải lòng, không phải "nhạc Kpop" mà là "cô gái hát nhạc Kpop". Người Hàn chúng tôi rất thích nhạc Kpop, tôi cũng không ngoại lệ. Tuổi trẻ đến tuổi già, ai ai cũng đều dành cho nhạc Kpop một tình yêu khó lí giải, không phân biệt chủng tộc hay màu da. Như Lisa, như cô gái lạ. Họ có thể không hiểu lắm về Kpop nhưng qua chất giọng mượt mà, tôi đoán phản nào họ thấu hiểu được tâm tư của cô gái ẩn chứa trong từng lời ca. Khi tiếng đàn chấm dứt, những tràng vỏ tay giòn tan vang lên. Hát xong, cô gái cúi đầu chào rồi bước đi ngược hướng gió. Lisa ngẩn ngơ, dõi mắt theo. Tôi kéo tay cậu ra về.

"Làm sao đây?"- Lisa hỏi khi chúng tôi đang chờ tàu.

Tôi ngơ ngác - "Làm gì cơ?".

"Cô gái ấy, nhất định phải làm quen. Cô ấy hát hay quá dù mình không hiểu bài hát đó nói gì. Giọng cô ấy thật ngọt".

Tôi im lặng, chỉ hơi chút tò mò. Cô ấy là người Canada, tôi chắc thế nhưng tại sao lại chọn nhạc Kpop mà không phải là một thể loại nào khác? Cô ấy có niềm đam mê âm nhạc Hàn trong khi không phải là người Hàn hay còn có một mục đích nào khác như việc kiếm tiền chẳng hạn.

Những câu hỏi cứ xoay quanh đầu tôi cộng thêm việc Lisa cứ luôn miệng hỏi tôi làm cách nào để xin số điện thoại của cô gái kia khiến buổi tối đó tôi không tài nào chợp mắt nổi. Hình bóng cô gái ban chiều cứ chập chờn trong đầu. Những bản nhạc Kpop đơn sơ và cây guitar màu gụ đỏ cứ trở đi trở lại, ám ảnh không thôi.

Lisa bật dậy, dùng chân đá vào mông tôi - "Này Jennie, nghĩ cách gì đó đi'.

- "Ngày mai, chúng ta đến nữa xem sao, có thể cô ấy sẽ trở lại" - Tôi đáp và tôi thầm mong như vậy.

Nhưng cuối cùng chỉ có mình tôi đến. Lisa có hẹn cùng với máy cậu bạn trong câu lạc bộ bóng bầu dục nên biến mất từ sáng sớm. Có lẽ sau một đêm ngủ dậy cậu đã quên béng mất những gì đã diễn ra vào chiêu hôm qua.

Vẫn là một buổi chiều êm ả như mọi ngày. nhóm nghệ sĩ đường phó đang đánh lên những ca khúc yêu đời. Tôi ngồi trên ghế đá dưới tán lá phong và đợi nhưng cô gái ấy không tới. Hôm sau và hôm sau nữa, công viên vắng đi tiếng guitar mộc mạc. Sau mỗi giờ học, tôi lại cùng Lisa đến đây thư giản, lắng nghe nghệ sĩ đàn hát, những muộn phiền, khó nhọc trong tôi như tan biến. Kể từ khi bản ballad êm ái kia rót vào tai, tôi cứ ngần ngơ nhìn những vạt nắng ẩn sau tán lá đỏ trời thu.

Lúc tôi định rời khỏi công viên thì bỗng nghe tiếng guitar sâu lắng đó cùng giọng hát mượt mà. Tôi đảo mắt tìm kiếm. Cô gái vẫn ngồi dưới gốc phong ôm guitar và hát. Chiếc áo hồng mà cô mặc gần ngả sang màu đỏ như lá phong chuyển mùa cố níu kéo thời gian. Vẫn là nhạc Kpop, bài Stay.

Có một điều gì thôi thúc tôi phải nhanh chóng kết bạn với cô gái này. Khi cô đứng dậy định ra về, tôi nhanh chân chạy tới, nói:

- "Cậu hát thật hay".

Có trời mới biết tôi thu gom dũng khí này ở đâu. Cô gái chớp mắt nhìn tôi rồi nở nụ cười duyên dáng - "Cảm ơn cậu".

Tôi kinh ngạc vì cô nói tiếng Hàn rành rọt, mái tóc vàng uốn xoăn nhẹ, gương mặt rất 'Tây" và sống mũi cao, hoàn toàn tôi không nghĩ đến cô có vài nét người Hàn. Như nhìn xuyên thấu nghĩ trong đầu tôi, cô đề nghị nếu tôi đi dạo với cô một lát thì cô sẽ giải đáp tất cả các thắc mắc.

Chúng tôi tản bộ trên con đường trải đây lá vàng, nâu, đỏ. Vancouver như chìm trong cả một khoảng trời mùa thu với những hàng phong rực rỡ sắc màu. Cô nói mẹ cô là người Hàn, một người rất am hiểu về nhạc Kpop nên cô thừa hưởng một nửa niêm đam mê về Kpop. Cuộc hội thoại dần cởi mở và thoải mái hơn. Cô kể tuy
mang trong mình hai dòng máu nhưng cô sinh ra và lớn lên ở Hàn Quốc đến năm tám tuổi, ba cô mới dân cô sang Canada dể nhận mặt ông bà tổ tiên bên phía nội. Năm ấy cùng là năm tôi đặt chân đến Canada. Dù gàp nhau trên mảnh đất nào đi chăng nữa thì với tôi được quen biết cô là một điều hết sức tuyệt vời.
Cô sống khá kín đáo, không có nhiều bạn bè. Cô học guitar năm lên tám. Những lúc rảnh rồi, cô ôm đàn vừa hát vừa gảy một mình. Cô thường hát ở công viên Stanley để thỏa niềm ước mơ chứ không vì mục đích gì cả. Dần dẫn chúng tôi nói chuyện thân thiết hơn, những câu chuyện thú vị xen lẫn những tiếng cười khúc khích.
Những ngọn đèn chợt bừng sáng. Chúng tôi tạm biệt nhau ở bến tàu. Khi tàu sắp chạy, tôi gõ tay lên cửa kính:

- "Xưng hô với cậu là gì nhỉ?".

- "Róse" - Cô nói ngắn gọn.

Tôi lang thang thêm một vòng nữa,
nhớ lại cuộc trò chuyện vừa rồi, môi mỉm cười.

***

________________________________________________________________________________

Thấy tội nên cho Jennie lên làm công:))

17.4.20

#kahn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro