Mở đầu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ichigo đã thất bại trong việc cứu Rukia hỏi hai Tử Thần, giờ đây cậu đang cố gắng mở lại sức mạnh Tử Thần của mình.

"Cậu ở dưới đó thế nào rồi Kurosaki San?" một giọng nói của chủ tiệm tạp hóa nhìn xuống cái hố rộng lớn.

Trong cái lỗ có ghi "Kurosaki-kun" và anh ấy không thực sự hài lòng, có một sợi dây xích cực nhỏ gắn vào ngực anh ấy đang tan biến với tốc độ khá đáng báo động.

"Khốn kiếp khốn kiếp!"

Ichigo cố gắng một lần nữa phá vỡ những sợi dây trói tay cậu ra sau lưng nhưng cậu lại thất vọng khi thấy rằng nó vô dụng như mọi khi. Đột nhiên cơn đau nhói chạy khắp cơ thể anh với tốc độ đáng báo động, cậu cố gắng hướng mắt xuống phía dưới sợi xích và mắt anh mở to vì hoảng loạn. Sợi xích đã ở nấc cuối cùng và một đòn tấn công nữa sẽ làm rỗng ruột cậu.


"Chết tiệt! Mình cần phải ra khỏi đây NGAY BÂY GIỜ!"

Ichigo đang định thử chạy lên tường lần nữa thì đột nhiên cái lỗ biến mất và anh đang đứng trên đỉnh một tòa nhà chọc trời. Cậu lùi lại một bước vì sốc khi mắt cậu đảo quanh khu vực, nó trông giống như một thành phố từ nơi anh đang đứng trên mái nhà.

"Xin chào!?"

"Ồ, cậu đến rồi Đức Vua! Tôi đang đợi cậu!"

Ichigo quay lại và nhìn thấy thứ gì đó khiến cậu mở to mắt. Đứng trước mặt cậu là chính cậu nhưng có một số thay đổi rõ rệt so với ban đầu.

Bản sao có mái tóc trắng như thuốc tẩy cũng như làn da trắng như thạch cao và Shihakusho màu trắng, mắt hắn màu vàng và con ngươi màu đen, màng cứng cũng màu đen nốt

"Cậu...cậu là ai?" Ichigo bối rối xen lẫn một chút ngạc nhiên vì như thể cậu đang nhìn thấy chính mình.

"Cậu không biết tôi là ai sao? Thật đáng buồn..."

"Hả?!Là sao?" Một cái cau mày nhỏ xuất hiện trên khuôn mặt của bản sao khi Ichigo nghĩ về điều này.

"Vậy là cậu thực sự không biết tôi là ai? Đó là một điều đáng buồn. Ý tôi là, tôi đã ở đây, chờ đợi hàng năm trời để cậu đến đây, và khi cậu đến, cậu thậm chí còn không biết tôi là ai…"

Đôi mắt của Ichigo dịu lại khi gã giống của cậu ấy trở nên u ám hơn ở cuối những gì hắn ấy nói, vì lý do nào đó, cậu cảm thấy có một sức lôi cuốn trong tâm hồn mình để tìm ra xem người trông này là ai, nó đang kêu gọi cậu ấy, sự cần thiết phải tìm ra.

"Đức Vua... Đây là cũng là một ý tưởng hay, vậy tại sao cậu không nhìn xem xung quanh đây là đâu?"

Ichigo gật đầu với bản sao của mình, phớt lờ việc hắn gọi anh là vua, điều này khiến cậu hơi lo lắng. Hít một hơi thật sâu, Ichigo quay lại và đi đến rìa tòa nhà để nhìn xung quanh. Những gì anh nhìn thấy khiến anh nghẹt thở, bên dưới tòa nhà là một lượng nước khổng lồ, sâu đến mức Ichigo không thể nhìn xa trong đó. Nằm rải rác trong nước là những tòa nhà chọc trời khác có kích thước và cấu trúc hoàn toàn giống nhau. Cậu cũng nhìn lên bầu trời và ngạc nhiên khi thấy chẳng có gì ngoài màu trắng, không có gì ngoài bầu trời trắng xóa không một gợn mây. Cậu đưa mắt nhìn lại những tòa nhà chọc trời khác và đôi mắt anh mở to khi nhìn thấy một bóng người mặc áo choàng đen trên cột cờ đối diện mình, nhưng trước khi Ichigo kịp nói bất cứ điều gì thì bóng dáng đó đã biến mất cùng với cây cột.

Tất cả những điều này đều vô nghĩa nên Ichigo đã suy nghĩ xem tất cả những điều này có ý nghĩa gì, anh ấy thực sự như vậy cho đến khi cảm thấy một cơn đau dữ dội trong ngực.

"Ôi trời, phần cuối của sợi dây xích đang bị xói mòn, cậu phải nhanh chóng biết ra tôi là ai trước khi mọi thứ đều sụp đổ."

Ichigo mặc dù đang rất đau nhưng vẫn cố gắng quay lại và nhìn vào bản sao của mình. Tâm trí anh làm việc nhanh hơn bao giờ hết.

"Đức Vua... Trong mỗi những cái hộp đó có chứa Zanpakuto, hãy tìm và rút tôi ra!"

Ichigo nhớ lại về việc Uryuu với cậu Reiryoku của Shinigami là màu đỏ rồi cậu tìm thấy Reiryoku có màu đỏ.

"Được rồi! Hãy gọi tên tôi, Đức Vua!!!"

"Zangetsu!!!" Ichigo hét lên tên Zanpakuto của mình.

Một luồng Linh lực khổng lồ mọc lên từ cái lỗ mà Ichigo nằm bên trong, cột Linh lực màu trắng đập vào trần của vực thẳm dường như vô tận mà Ichigo đang luyện tập.

Người đàn ông tên Urahara theo dõi với sự mong đợi, nếu Ichigo biến thành Hollow thì ông phải tìm cách đối phó, bất kể ông có cảm thấy tội với bố cậu đến thế nào đi chăng nữa.

Tuy nhiên, có vẻ như nỗi lo lắng của Urahara là không cần thiết khi có thứ gì đó bay ra khỏi cột Linh lực và rơi xuống đất tạo ra một lượng khói khổng lồ, đến mức Urahara phải che mắt lại.

Phải mất vài phút khói mới tan hết và khi đó Urahara chết lặng.

Ở giữa nơi có làn khói, Ichigo Kurosaki đang mặc một Shinigami Shihakusho với một dải băng màu đỏ kỳ lạ quấn quanh vai và quanh eo. Nhưng đó không phải là điều khiến Urahara dè chứng, chính chiếc mặt nạ trắng với hoa văn đen kỳ lạ mới khiến ông lo lắng, nó giống một chiếc mặt nạ Hollow.

"Urahara san, sao trông ông có vẻ ngạc nhiên vậy?"  rồi Ichigo đưa tay lên và tháo chiếc mặt nạ ra


Urahara thở dài nhẹ nhõm khi chiếc mặt nạ biến mất và định kiểm tra xem Ichigo có ổn không thì Ichigo giơ tay lên làm động tác "dừng lại" khiến Urahara bối rối dừng lại.

"Hãy cho tôi chút thời gian, Urahara-san có chuyện gì đó không ổn với Zangetsu, tôi sẽ kiểm tra xem có chuyện gì, tôi sẽ quay lại sau một lát" và trước khi người chủ cửa hàng đội mũ kịp nói bất cứ điều gì, Ichigo đã ngồi xuống và bắt đầu ngồi thiền, hai tay đặt chắc chắn trên đầu gối.

"Kurosaki-kun, cậu đang làm gì vậy?"


"Xin hãy im lặng, tôi không thể bước vào thế giới nội tâm của mình nếu bị làm phiền!".

Đôi mắt của Urahara hơi mở to vì kinh ngạc, "cậu đã có thể biết cách bước vào thế giới nội tâm của mình... bằng cách nào?"

Ichigo mở một mắt khó chịu, "dễ thôi, Zangetsu đã kể cho tôi nghe tất cả về chuyện đó trong lúc khói tan, bây giờ im đi! Tôi cần kiểm tra cậu ấy" và nói xong Ichigo một lần nữa nhắm mắt lại và bước vào phòng của mình. thế giới nội tâm.
Zangetsu-một Zanpakuto mang hình dạng giống như Ichigo đang chiến đấu với một Hollow bên trong. Sau khi chiến đấu một hồi, Zangetsu liền quay sang Ichigo.
"Đức Vua... Cậu vẫn còn đứng đơ ra làm gì thế?! Mau gọi tên tôi ngay!"

"Được rồi! Zangetsu!" Ichigo hét lên tên Zanpakuto của mình. Zanpakuto của Ichigo là một lưỡi dao phay to lớn sắc bén có màu đen và trắng.

"Này, Hollow!" Ichigo hét lên và con Hollow nhìn sang phía cả hai.

"Thấy chưa, anh bạn Hollow? Có vẻ như ngươi đã phạm sai lầm lớn rồi! Bởi vì ta và Đức Vua không quá hài lòng về sự hiện diện của ngươi!"

Rồi cả Ichigo và Zangetsu tiêu diệt con Hollow đó nhưng con Hollow cố gắng trốn thoát.

"Nó đang muốn chạy trốn, chúng ta phải bắt được nó!"

"Không… chờ đã, đừng đuổi theo nó!"

Cả Ichigo và Zangetsu quay lại thì thấy một người đàn ông trung niên mặc áo choàng đen đứng đằng sau họ.



(Từ giờ sẽ gọi hiện thân Quincy là ông cột hoặc là Juha)


Trước khi kịp nói gì, Zangetsu đã vung lưỡi kiếm vào cổ người đàn ông. Tuy nhiên, người đàn ông chỉ đơn giản là né lưỡi dao xuống và nắm lấy phần cùn của chiếc khéo léo và đẩy nó ra xa, khiến Zangetsu ngã ngửa.

"Nghe đây ! Tôi không phải kẻ thù của hai cậu!

"Nhảm nhí, ông đã cố ngăn tôi gặp Ichigo, do đó biến cậu ấy thành một Hollow, chết tiệt, chúng ta thậm chí sẽ không gặp phải vấn đề việc Đức Vua bị biến thành Hollow nếu ông không ngăn tôi, ông già!"

Ichigo cau mày khi nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặc đồ đen.

"Điều này là thật sao? Ông lão?"

Người đàn ông gật đầu buồn bã.
"Tôi không muốn cậu gặp nguy hiểm... Nên tôi mới ngăn cậu trở thành Shinigami."

"Ý ông là gì? Việc trở thành một Hollow còn nguy hiểm hơn trở thành Shinigami." Ichigo hỏi lại người đàn ông mặc áo choàng đen.

"Không, cậu không hiểu đâu, bởi vì nếu cậu trở thành một Shinigami, cậu sẽ phải bỏ mạng bởi một kẻ nào đó!"

"Ý ông là sao?" Ichigo hỏi lại người đàn ông. "Một ngày nào đó, cậu sẽ hiểu..." nói xong, người đàn ông biến mất.

Ichigo tỉnh lại từ trong thế giới nội tâm, Urahara liền bước tới kiểm tra. Thấy cậu không sao nên ông quyết định bài tập thứ 2.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro