Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary:

"Đây có phải là điều cậu đang muốn nói không?"
Điện thoại của Uraraka-san hiển thị:

Đau lưng có nghĩa là gì? — Trung tâm Phẫu thuật Cột sống Microsurgical
Đau lưng là tình trạng đau đột ngột, dữ dội ở lưng. 

Izuku nhìn lại bạn mình. "Ừm?" em trả lời, vẫn chưa hiểu rõ lắm.
"Nhưng đây chính là thứ mà cậu đã nói với mọi người." Uraraka-san lại đưa điện thoại của cô ấy cho em xem.

blow my back out (SEX)
Hành động quan hệ tình dục trong tư thế mà người kia nằm xuống với lưng cong lên, và người còn lại quan hệ từ phía sau. (Xem thêm "mặt úp xuống, mông chổng lên.")

Mắt Izuku mở to.
"Đồ ngốc!" Uraraka-san nói thay cho em.

Izuku đã bị đau lưng (nhưng không phải theo cách đó!)

---

Câu chuyện của mọi người đều sai rồi, chỉ cần lắng nghe câu chuyện của Izuku, em rất rất nghiêm túc.

Em thực sự không biết mình đang nói gì.

Làm sao em biết được đó là cách nói giảm nói tránh cho từ sex chứ! Đúng, Izuku là một thiếu niên, nhưng tiếng lóng xuất hiện hàng ngày và Izuku không thể biết tất cả. Có phải đó là lỗi của em không?

Thành thật mà nói, thật đáng kinh ngạc khi Kacchan không nổi giận với Izuku vì em đã ám chỉ rằng, hai người họ thường xuyên quan hệ tình dục dữ dội với nhau mỗi tuần.

---

Thật ra mọi chuyện là như thế này.

Kacchan và em có các trận đấu tập định kỳ hai tuần một lần.

Mọi chuyện bắt đầu từ trận chiến của họ vài tháng trước, Kacchan miễn cưỡng thừa nhận rằng trận đấu đó rất hay và nói với Izuku:

"Nghe này, mày là một đối thủ mạnh, được chứ? Tao không coi mày như một bao cát. Tao nghiêm túc đấy, nếu mày muốn thử những chiêu mới với ai đó, người đủ mạnh để không bị hạ gục bởi nó, thì tao sẽ là bạn tập của mày nhé?"

Izuku quay lại nhìn cậu ấy với vẻ ngạc nhiên, còn Kacchan thì bực mình hét lên: "Này!" trước khi em kịp đáp lại: "Cậu nghĩ tớ là một đối thủ mạnh à?"

Kacchan nghiến răng và vung mạnh tay đến nỗi khiến em tưởng chúng sắp phát nổ đến nơi. "Mày khiến tao luôn phải cảnh giác, hiểu không? Tao không bao giờ biết mày sẽ làm gì tiếp theo!"

"Vậy đây có giống như tìm một người tập gym chung, nhưng theo kiểu anh hùng không?"

Kacchan cười khẩy. "Đúng vậy, đồ mọt sách cuồng anh hùng, đại loại là thế."

Dù bị chọc ghẹo là tên mọt sách, Izuku vẫn mỉm cười rạng rỡ. "Vậy thì được thôi, Kacchan! Cậu cũng là một đối thủ mạnh đối với tớ."

Izuku chưa bao giờ nghĩ rằng một lời khen như vậy lại được cậu ấy đón nhận tốt như vậy. Trước đây, nếu em nói điều gì tương tự như thế, Izuku chỉ có thể tưởng tượng mặt mình bị nổ tung bởi nitroglycerin, kèm theo một lời chế nhạo giận dữ, "Mày nghĩ mày có thể ở cùng đẳng cấp với tao à?"

Nhưng Kacchan chỉ gật đầu. "Tối thứ bảy. Cuối tuần là lúc chúng ta có thời gian nghỉ ngơi, và hầu hết các học sinh đều về nhà vào cuối tuần. Sẽ ít người hơn và không gây chú ý quá nhiều."

"Nếu chúng ta quá đà, chúng ta sẽ lại bị cấm túc đó." Izuku chỉ ra.

"Tao biết, đó là lý do tại sao tao xin sử dụng phòng tập. Nó có sẵn vào cuối tuần. Tao có thể sắp xếp một số ngày, và thứ bảy là lúc nó trống nhất. Chúng ta sẽ không đi quá đà đâu." Giọng nói của Kacchan như thể cậu ấy đang thuyết phục cả hai người họ, nhưng cũng mang theo một chút đe dọa, Tao không thể để bị cấm túc nữa.

"Cậu thực sự đã lên kế hoạch hết rồi." em nhận xét, đầy ngạc nhiên.

"Tất nhiên rồi. Tao không coi nhẹ việc tập luyện đâu." Kacchan trả lời với vẻ mặt tự mãn. Izuku mỉm cười đáp lại.

Và đó là cách họ bắt đầu thói quen này. Cứ mỗi cuối tuần (và sau đó tăng dần suốt cả năm học). Cơ thể em bắt đầu cảm thấy đau nhức vì Kacchan đã thúc đẩy em tập luyện quá sức, nhưng em lại thấy thích điều đó. Thích cảm giác những cơ bắp mới mà em có thể cảm nhận được chúng đang phát triển.

Vậy nên chuyện này lẽ ra phải bình thường, nhưng thành thật mà nói, Izuku không nghĩ rằng sự hiểu lầm về việc đau lưng do tập thể dục lại đi xa đến thế.

---

"Mấy hôm nay cậu đi đứng hơi lạ đấy, Midoriya-kun." Iida-kun nhận xét trong một buổi tập luyện nào đó. Izuku dừng lại trong lúc giãn cơ, quay lại nhìn chằm chằm vào Iida.

Uraraka-san gật đầu đồng tình. "Ừ, tớ cũng thấy vậy! Có phải do trận đấu tập tuần trước không? Nếu cậu bị thương nghiêm trọng khi chiến đấu với Shouji, lẽ ra cậu nên đi gặp Recovery Girl chứ!"

Izuku nhanh chóng trấn an họ. "Không phải đâu! Thực ra là, ừm..." Em đỏ mặt, hơi ngượng ngùng khi thừa nhận điều này, "Kacchan và tớ đã... tập luyện...khá muộn vào ban đêm. Có lẽ cậu ấy đã làm quá tay, và vì thế tớ đã bị đau lưng."

Iida-kun và Uraraka-san nhìn em chằm chằm. Họ nhìn em rất lâu và chăm chú trước khi cả hai đều đỏ mặt vì ngượng.

"Ồ!" Uraraka-san là người lên tiếng trước.

"Ừm, nên tớ thực sự không muốn đến Recovery Girl vì chuyện nhỏ nhặt như vậy. Tớ nghĩ bà ấy sẽ không hài lòng."

"Tớ hoàn toàn hiểu được lý do." Iida-kun đồng ý.

"Không!" Uraraka-san lập tức phản đối. "Tớ không nghĩ bà ấy sẽ làm thế! An toàn là trên hết, cậu biết không? Dù người lớn có thể không chấp nhận những hành vi của chúng ta, họ vẫn nên giúp chúng ta giữ gìn sức khỏe!"

"Có lẽ là vậy," Iida nhượng bộ, "dù sao thì chuyện này cũng không phải việc của bọn tớ, nhưng tớ chỉ muốn cảnh báo cậu phải cẩn thận. Những hoạt động của cậu có thể thú vị và thoải mái trong khoảnh khắc đó nhưng cậu không bao giờ biết mình có thể bị thương nghiêm trọng đến mức nào đâu!"

Izuku giơ tay đầu hàng. "Được rồi, được rồi, tớ hiểu rồi. Cảm ơn các cậu đã quan tâm tớ, thật lòng đấy! Và tớ biết mức độ tổn thương có thể xảy ra, tớ không hoàn toàn mù mờ về vấn đề thể chất đâu...dù đôi khi All Might cũng không đồng ý."

Cả hai đều há hốc mồm. "All Might?" Uraraka-san hét lên. "Cậu đã nói chuyện này với All Might sao?"

Izuku chớp mắt. "Ừm? Tớ lo lắng về việc các động tác của mình có đúng không, cậu biết đấy. Tớ muốn một người kỳ cựu có kinh nghiệm giúp đỡ!" Em nhìn bạn mình. "Các cậu hiểu mà?"

Hoặc có lẽ họ không hiểu. Khuôn mặt của họ rõ ràng là đang không hiểu gì cả...dù em không biết tại sao. Có lẽ việc các anh hùng tập luyện hàng tuần không phổ biến lắm? Em nhún vai.

"Hai người thân thiết thật đấy." cuối cùng Iida cũng lên tiếng.

"Ừ, ghen tị thật. Tớ ước gì mình có một người cố vấn mà tớ có thể nói chuyện cởi mở như vậy." Uraraka-san mơ màng.

"Các cậu có thể mà!" em động viên. "Chẳng phải cậu đã nói cậu thân thiết với Gunhead sao? Tớ chắc chắn anh ấy sẽ lắng nghe những lo lắng của cậu và cho cậu lời khuyên nếu cậu cần!"

Khuôn mặt của Uraraka-san đỏ bừng, chỉ có thể mô tả như vậy. Cô ấy vội vã vẫy tay và phản đối, "Tớ không táo bạo như cậu đâu, Deku-kun, tớ không thể...Anh ấy chỉ là người cố vấn trong kỳ thực tập của tớ thôi! Tớ không thể nào."

Có lẽ điều đó đúng. All Might và em có mối liên hệ với One For All...Nếu họ không phải là người tiền nhiệm và người kế thừa, có lẽ họ sẽ không thân thiết như vậy? Suy nghĩ này khiến Izuku cảm thấy có chút tội lỗi.

"Chúng ta nên quay lại tập luyện thôi." Iida nhắc nhở, và cả hai lập tức nhảy dựng lên và nhìn quanh tìm Aizawa-sensei. "Trước khi thầy bắt gặp chúng ta lơ là và tám chuyện."

Uraraka-san cười khúc khích. "Hãy tưởng tượng đi! Lớp trưởng và fanboy cuồng anh hùng bị bắt gặp đang tám chuyện."

Em không chắc liệu chuyện này có được coi là tám chuyện không; họ vẫn đang nói về các vấn đề của anh hùng, nên chắc chắn sẽ không bị phạt đúng không? Ừm, cũng có thể. Tốt nhất là không nên thử thách vận may và để Aizawa-sensei mắng trong trường hợp thầy ấy không đồng ý.

---

"Vai tớ bắt đầu đau dữ dội rồi." Izuku rên rỉ, đặt cả hai tay lên hông và duỗi thẳng cột sống. Đi bên cạnh em, Uraraka-san và Tsuyu-chan nhìn chằm chằm nhau. "Hay là tớ nên ngừng tập để lưng đỡ đau nhỉ?"

"Cậu không giống người cởi mở về những việc mình làm vào buổi đêm như thế." Tsuyu-chan nói.

Em thường giữ kín việc luyện tập đêm khuya của mình. Không phải là bí mật hay gì cả, chỉ là không công khai. Izuku cười, có chút ngượng ngùng. "À, hai cậu biết Kacchan mà! Điều này không phải là bí mật gì lớn đâu."

Tsuyu-chan mím môi. "Có lẽ đây là chuyện bình thường đối với người khác nhỉ? Nhưng tớ không thích thảo luận về hoạt động của Bakugou-chan lắm."

Nhớ lại cách Tsuyu-chan từng phản đối quyết liệt trận đấu của họ, Izuku gật đầu nghiêm túc. "Không, không, tớ xin lỗi. Tớ không cố ý làm cậu khó chịu."

"Không sao đâu, Midoriya-chan," Tsuyu nói, đặt một ngón tay lên môi. "tớ hiểu suy nghĩ của con trai tuổi teen mà."

Điều đó có phần hơi thô lỗ. Izuku không chắc lời mình nói thực sự tệ đến vậy—hoặc nó liên quan gì đến những cuộc trò chuyện của các chàng trai trẻ! "Tớ thực sự xin lỗi." em lặp lại, chỉ để chắc chắn. Em không muốn làm cô ấy tức giận.

Họ đến cuối hành lang và chia tay nhau để về phòng riêng của mình. "Chúc ngủ ngon, Midoriya-chan." Tsuyu-chan nói với một nụ cười nhỏ, "Tớ hy vọng lưng cậu sẽ sớm khỏi!" Uraraka-san còn thêm vào một cái nháy mắt.

---

"Ừm, tớ lại bị đau lưng nữa rồi." Izuku rên rỉ khi trả lời Kirishima-kun và Kaminari-kun trong lúc họ thay đồ trong phòng thay đồ. "Cậu ấy đã bắt tớ tập trung vào kỹ thuật hơn khoảng hai hiệp gần đây rồi."

Kaminari-kun cười phá lên trong khi Kirishima-kun huýt sáo. "Trời ơi, Bakugou! Ai mà ngờ cậu ấy lại khắt khe đến vậy chứ?"

"Với tính cách của Kacchan, đó là điều duy nhất cậu có thể mong đợi ở cậu ấy đấy." Izuku nói một cách khô khan, "Cậu ấy chưa bao giờ có bạn tập trước đây, nên có lẽ điều này có thể còn khá bất ngờ."

Kaminari-kun lại cười phá lên lần nữa. "Đúng thế, đúng thế, tưởng tượng Blasty nói, 'Ôi, bé cưng đáng yêu của anh!' với bạn tập kiêm người yêu của mình đi!"

Izuku lấy cái nẹp tay ra khỏi tủ đồ của mình. "Tớ có nói là người yêu đâu."

"Ôi, thôi nào!" Kirishima-kun vỗ lưng em một cách vui vẻ. "Từ vị trí của hai cậu khi mới bắt đầu vào U.A, tớ chỉ muốn nói rằng hai cậu đã tiến xa lắm rồi đấy!"

Điều đó đúng nhỉ. Izuku không thể ngăn mình mỉm cười khi nghĩ đến điều đó.

"Awwww." Izuku ngước nhìn lên. Hai chàng trai kia đang mỉm cười vui vẻ với em, giơ tay lên cằm. "Dễ thương quá đi."

Izuku đỏ mặt, bị bắt gặp đang mỉm cười khi nghĩ về Kacchan! Về việc họ cùng nhau tập luyện, điều này gần như không phải là tình bạn. Nhưng ai có thể trách Izuku nào? Điều đó khiến em rất vui.

"Ngừng lại đi các cậu." em đẩy nhẹ. "Hy vọng các cậu không trêu Kacchan bằng mấy lời sến súa như vậy."

Họ cười toe toét. Kaminari-kun còn có ánh nhìn tinh quái trong mắt. "Ôi, Midoriya cưng ơi, đừng lo. Bọn này không có ý định làm mấy trò sến sẩm đâu~

---

"Cậu biết đấy, việc Bakugou bắt cậu làm việc quá sức mỗi đêm, tớ thực sự nghĩ cậu ấy nên cho cậu nghỉ ngơi."

Izuku vẫy tay. "Không, không. Không phải mỗi đêm đâu, Todoroki-kun. Chúng tớ từng thỏa thuận rằng hai tuần một lần! Nhưng giờ thời gian đã rút ngắn lại, vì Kacchan rất thiếu kiên nhẫn."

"Cách hai tuần sao?" Cậu bạn kia nhướn mày. "Thật kỳ lạ khi hai cậu có một lịch trình nghiêm ngặt như vậy. Cậu đã gợi ý điều đó sao, Midoriya?"

"Không," Izuku trả lời. "Kacchan muốn một 'lịch trình rõ ràng để chúng tớ tuân thủ' nên cậu ấy đề xuất hai tuần. Như vậy, chúng tớ sẽ có thời gian nghỉ giữa các buổi tập."

"Ồ," Todoroki khen ngợi, "cậu ấy thật chu đáo."

"Kacchan lúc nào cũng thế," Izuku tìm từ thích hợp, " cẩn thận tỉ mỉ với những việc cậu ấy làm. Cậu ấy thậm chí còn đưa cho tớ một cái khăn để lau người khi chúng tớ làm xong!"

Todoroki nhăn mặt với vẻ không hài lòng. "Tớ không ngại nói chuyện này với cậu, Midoriya, nhưng tớ mong cậu tôn trọng ranh giới và đừng nói quá nhiều chi tiết."

Izuku cau mày. Em đã nói điều gì không phù hợp sao? "Ồ, xin lỗi Todoroki-kun. Tớ không nhận ra."

"Không sao đâu. Nhưng nói cho tớ biết, lưng cậu có thực sự ổn không?"

"Nó sẽ ổn thôi, đừng lo lắng về nó."

Cậu ấy vẫn nhìn Izuku với ánh mắt cảnh giác. "Nếu cậu nói vậy thì được rồi, tớ tin cậu." Todoroki nói.

---

"Được rồi, cậu phải nói cho tớ biết, Deku-kun." Uraraka-san nói vào một ngày nọ, "Cậu có thích Bakugou đối xử thô bạo với cậu không?"

Izuku ngập ngừng. "Tớ nghĩ từ 'thô bạo' không đúng lắm... có lẽ là không kiềm chế nhỉ? Tớ rất trân trọng và tôn trọng điều đó."

"Cậu không thấy chán sao?" Uraraka hỏi, có vẻ bực bội. "Cậu luôn nói về việc đau đớn thế nào—đạt khoái cảm thật sự tuyệt vời đến vậy sao?"

Izuku nghĩ về luồng adrenaline dâng trào trong người khi chiến đấu với Kacchan. Cảm giác hưng phấn khi bắt được cú đấm của Kacchan, ngay cả khi nó lao về phía mình. Nụ cười ấn tượng trên mặt Kacchan khi em làm được điều như vậy.

"Đúng thế," Izuku quyết định, "chiến đấu với cậu ấy thật sự rất tuyệt vời."

"'Chiến đấu'?" Uraraka-san thốt lên kinh ngạc. "Hai cậu có nhập vai nghiêm túc không?"

"Ừm... có thể là vậy? Chúng ta đều luyện tập để trở thành những anh hùng chuyên nghiệp mà, đúng không?"

"Thật là nhạt nhẽo." Cô lắc đầu.

"Điều đó có nghĩa là gì?"

Cô hừ một tiếng. "Đúng là hai cậu cùng nhau làm mấy trò hardcore mạnh mẽ, nhưng cậu không biết 'vanilla' là gì sao?" Uraraka-san mỉm cười, tay chống hông. "Cậu biết không, Deku-kun, tớ vẫn rất bất ngờ khi đột nhiên cậu cởi mở tâm sự với tớ chuyện này. Về những chuyện hằng đêm của cậu và Bakugou."            (ai tò mò tự search hardcore và vanilla đi nhé🥰)

"Tớ không phiền đâu. Tớ không nghĩ cậu sẽ làm tớ gặp rắc rối đâu. Và tớ thật sự thích nói về việc huấn luyện anh hùng cùng nhau!"

"Gì cơ?"

"Gì cơ?!" Izuku lặp lại, bối rối với sự thay đổi đột ngột trong giọng điệu của Uraraka-san.

"Ý cậu 'huấn luyện anh hùng' là sao?"

"Ồ!" Izuku hiểu ra. "Kacchan và tớ thường đấu tập, nhưng đó là cách để chúng tớ cùng nhau rèn luyện. Điều đó giúp cả hai chúng tớ trở nên mạnh mẽ hơn. Mặc dù cậu ấy rất nghiêm khắc với tớ, và tớ liên tục bị đau lưng."

Uraraka-san mở to mắt.

"Ôi. Ôi, Deku. Ôi, viên kẹo nhỏ dễ thương của tớ."

Izuku nhướng mày nghi ngờ. "Gì thế?"

Cô lấy điện thoại ra, gõ nhanh vào thiết bị. Izuku nhìn qua, cố gắng hiểu cô ấy đang làm gì. "Gì thế?" em lặp lại, cảm thấy ngày càng lo lắng.

"Đây có phải là điều cậu đang muốn nói không?"

Trên điện thoại của cô là một danh sách các tìm kiếm trên internet, nhưng ở trên cùng của màn hình, với từ khóa tìm kiếm được in đậm, có nội dung:

Đau lưng có nghĩa là gì? — Trung tâm Phẫu thuật Cột sống Microsurgical
Đau lưng là tình trạng đau đột ngột, dữ dội ở lưng.

Izuku nhìn lại bạn mình. "Ừm?" em trả lời, vẫn chưa hiểu rõ lắm.

Uraraka-san đưa tay lên trán, rõ ràng là thất vọng với Izuku, nhưng em vẫn không biết tại sao.

"Cậu ngốc quá đi." là lời giải thích duy nhất của cô, khi cô lại lấy điện thoại ra và gõ thêm một số thứ nữa.

"Cậu thật sự bắt đầu làm tớ bực rồi đấy." Izuku thở dài, vui vẻ khoanh tay lại. "Có chuyện gì thế?"

Uraraka-san đưa điện thoại cho em lần nữa. Em đọc một đoạn từ một trang web dường như là từ điển trực tuyến do cộng đồng đóng góp và định nghĩa các cụm từ lóng.

blow my back out (SEX)
Hành động quan hệ tình dục trong tư thế mà người kia nằm xuống với lưng cong lên, và người còn lại quan hệ từ phía sau. (Xem thêm "mặt úp xuống, mông chổng lên.")

Chết tiệt, tôi không quan tâm chúng tôi đã cãi nhau bao nhiêu lần, tôi chỉ muốn làm vào tối nay.

Mắt Izuku mở to.

"Đồ ngốc." Uraraka-san nói thay em.

"Tớ không có ý nói là—"

"Ừm, mọi người đều cảm thấy có chút kỳ lạ."

"Trời ơi, đó có phải là lý do tại sao Kacchan—"

"À... thật không may, có lẽ đúng là như vậy."

"Cậu nghiêm túc đấy à?" Izuku kêu lên, suýt nữa làm rơi điện thoại của Uraraka-san. May là cô ấy đã kịp bắt lấy nó.

"Đừng lo!" Uraraka-san vội vã trấn an. "Tớ chắc là hầu hết mọi người đều nghĩ cậu chỉ đang nói về việc lưng cậu bị đau. Chứ không phải là vì, ừm, chuyện khác đâu."

"Ôi khôngggggg!" Izuku than thở, dù vẫn cảm thấy rất xấu hổ. "Tớ không thể đối mặt với họ nữa. All Might, các bạn học. Kacchan chắc chắn đang rất tức giận với tớ."

"Ừ thì, cậu đã... làm lưng mình bị đau do việc luyện tập với cậu ấy suốt thời gian qua, đúng không?" Nghe những lời đó, Izuku lại than thở thêm một lần nữa, em rùng mình. "Nếu hai cậu đã đấu tập với nhau bình thường mà không có vấn đề gì, thì tớ nghĩ cậu ấy không hẳn là không hài lòng với cậu đâu!"

"Không, không, tớ chắc chắn Kacchan sẽ giết tớ." Nghĩ lại thì, lần cuối cùng họ tập luyện, Kacchan đã nhìn Izuku một cách kỳ lạ. Cậu ấy đã nhẹ nhàng hơn một chút, tấn công ít đòn hơn để không khiến lưng Izuku bị đau (không còn bắn những tia lửa vào cột sống của Izuku hay làm những cú lộn nhào khiến Izuku ngã xuống sàn nữa). Izuku đã gọi cậu ấy ra, và Kacchan đã cười. Sau đó họ lại trở về cách tập luyện không nhân nhượng.

"Có lẽ cậu ấy đã hiểu cậu thực sự muốn nói gì. Tớ nghĩ vài người trong số chúng tớ cũng nhận ra, hoặc ít nhất là chúng tớ cảm thấy có điều gì đó không ổn."

"Tại sao?" Izuku thở dài. Em quỳ xuống, đấm mạnh tay xuống sàn một cách nghiêm trọng. "Đây thực sự là điều tồi tệ nhất. Tất cả mọi người?" Em quay lại nhìn Uraraka. "Thật sự, tất cả mọi người sao?"

"Ý tớ là... hầu hết mọi người! Cậu không hề giữ bí mật về, ừm, cơn đau mà cậu đang phải chịu. Lúc đầu chúng tớ rất sốc, kiểu như—ôi trời ơi, Deku-kun thật sự khoe khoang về đời sống tình dục của mình à? Cậu ấy không phải là kiểu người như vậy."

Izuku lại rên rỉ.

"Nhưng sau đó cậu thực sự trông như đang bị đau và một số người trong chúng tớ bắt đầu lo lắng rằng Bakugou đối xử không tốt với cơ thể của cậu!" Cô ấy nhìn Izuku một cách nghiêm túc. "Vậy là hai cậu thật sự không...?"

"Không!" Izuku hét lên, em nhảy dựng. "Chúng tớ không có, thực sự thực sự  không có quan hệ tình dục!"

Uraraka-san cười. Cô ấy cười lớn đến mức Izuku cảm thấy như mình đang bị trêu chọc. "Ôi, đây là tin đồn hài nhất kể từ khi chúng tớ phát hiện Sato-kun dùng bột làm bánh sẵn. Hãy tưởng tượng sự thất vọng của mọi người khi phát hiện ra cậu không hề quan hệ gì với chàng trai xấu xa của chúng ta."

"Kacchan không phải là chàng trai xấu xa," Izuku tự động sửa lại, "cậu ấy có thể thô lỗ về lời nói và cậu ấy đã từng là kẻ bắt nạt. Nhưng cậu ấy thà mặc bộ đồ mèo con hơn là để danh tiếng của mình bị hủy hoại."

"Các cậu thật sự rất thân thiết đúng không?"

"Tớ không biết có thể gọi là thân thiết hay không..."

"Có lẽ cậu hiểu cậu ấy hơn bất kỳ ai trong số chúng ta."

"Bởi vì chúng tớ là bạn từ nhỏ. Ai cũng sẽ hiểu rõ người kia khi đã quen biết nhau lâu như vậy thôi!"

Uraraka-san có vẻ không tin. "Không hẳn đâu. Cậu hiểu cậu ấy như cách cậu hiểu những ghi chú anh hùng mà cậu vẫn thường viết vậy."

Izuku nghĩ có nên nói với cô ấy rằng thực ra việc em viết ghi chú về Kacchan sẽ không giúp gì cho tình hình cả. "Cậu đang nói rằng cậu thật sự vẫn tin rằng chúng tớ... có quan hệ tình dục?"

Uraraka-san lại cười. "Không, dựa vào phản ứng của cậu, tớ có thể đoán được tình trạng của hai cậu. Về mặt tình dục," cô thêm vào với một cái nháy mắt. Izuku muốn chết quá đi. "tớ vẫn còn cảm thấy rất bối rối. Tớ nghĩ nhiều người trong số chúng tớ ít nhất đã nghĩ rằng hai cậu đang ở bên nhau. Cậu đang nói rằng không phải vậy sao?"

Đầu óc Izuku quay cuồng. Ở bên nhau? Em và Kacchan á? Ý tưởng đó... thật ra không mới mẻ gì với Izuku. Em đã nghĩ về nó rồi, và rồi nghĩ kĩ thêm khi phát hiện rằng mình đã làm những người khác nghĩ rằng em đã quan hệ tình dục với Kacchan hàng tuần. "Chúng tớ không phải." em cảnh cáo, giọng nói chói tai của em trước đó đã biến mất, chỉ còn lại chút thất vọng và hối tiếc.

"Ồ," Uraraka-san nói. "tớ thật sự nghĩ rằng—à, thực ra tớ không nên giả định như vậy nhưng..."

"Tại sao cậu lại nghĩ vậy?" Izuku hỏi, quay lại nhìn bạn mình. Không phải là đổ lỗi mà chỉ là tò mò. "Cậu đã nói rất nhiều người trong số các cậu nghĩ rằng bọn tớ"—em đỏ mặt—"đang hẹn hò sao?"

"Đúng thế! Một số cô gái khác và tớ đã nói chuyện đó vào một ngày nọ và Mina đã nói gì đó kiểu như: 'Việc Bakugou cứ liên tục nhắc đến Deku thế này thế kia, các cậu có nghĩ rằng họ có mối quan hệ gì đó hay ít nhất là bạn tình không?' " Cô ấy nhìn khuôn mặt của Izuku, chắc chắn là đang đỏ bừng. "Xin lỗi vì chúng tớ đã thảo luận về chuyện này."

"Không sao đâu. Nhưng các cậu thật sự nghĩ rằng Kacchan...?"

"Và cậu đã xác nhận điều đó với chúng tớ bằng cách nói rằng lưng cậu bị đau vì bị cậu ấy làm cho tàn tạ mỗi tuần."

"Nhưng tớ không.." Izuku lại kêu lên. "Ôi trời ơi, tớ phải giải thích sao với cả lớp đây? Cả Kacchan nữa, tớ biết nói gì với Kacchan?"

"Nếu Bakugou không phủ nhận, thì có lẽ cậu ấy cũng thích ý tưởng đó?"

Việc Kacchan quan hệ với Izuku mạnh và thường xuyên đến nỗi làm em đau sao? Được rồi, có thể Kacchan sẽ thích ý tưởng đó. Nhưng việc Kacchan thấy Izuku hấp dẫn đến mức muốn em, đó là điều mà em không dám hy vọng.

Uraraka-san thở dài. "Cậu cần phải ngừng nghi ngờ bản thân và đối mặt với cậu ta đi, Deku-kun! Đắm chìm trong xấu hổ sẽ không giải quyết được gì cả, vậy nên hãy đi và đối diện với cậu ta. Nếu Bakugou muốn giết cậu vì chuyện này, cậu ấy hẳn phải làm thế từ khi hai cậu bắt đầu tập luyện rồi."

Điều đó có vẻ đúng. Kacchan đã nhìn Izuku một cách kỳ lạ — giờ Izuku mới nhận ra — nhưng nếu Kacchan muốn những tin đồn biến mất, chúng hẳn đã biến mất rồi.

"Nhưng nếu Kacchan chưa bao giờ nghe thấy tin đồn ấy thì sao? Cậu ấy không quan tâm đến chuyện tán gẫu! Và cậu ấy thường đi ngủ lúc 9 giờ tối, khi nào cậu ấy mới có thể theo kịp mọi thứ chúng ta nói trong phòng sinh hoạt chung chứ?"

"Ôi, Deku-kun." Uraraka-san nắm tay Izuku và kéo em đến cầu thang, bước lên tầng của Kacchan. "Hãy đối mặt với nỗi sợ của cậu đi! Hay cậu thực sự muốn lưng mình bị đau?"

---

Một tiếng gõ. Rồi hai tiếng. Rồi ba tiếng—

Sau đó là tiếng gõ liên tục, mạnh mẽ mà Uraraka-san thực hiện vì sốt ruột.

"Có lẽ là cậu ấy ra ngoài rồi!" Izuku nói với sự nhẹ nhõm khi không có ai trả lời. "Chúng ta có thể ghé thăm phòng Kacchan vào ngày khác—"

"Hai đứa mọt sách muốn gì thế?"

Người Izuku đông cứng. Có thể tối nay em thật sự sẽ bị 'thổi bay lưng' theo đúng nghĩa. Theo cách khiến Izuku bị thổi bay lên không trung 50m.

"Chúng tớ mà là những tên mọt sách sao? Cậu mới là người ngủ từ lúc 9 giờ—"

Izuku chen mình trước Uraraka-san trước khi cô ấy có thể kết thúc câu nói. "Cậu vừa mới tắm xong à, Kacchan?"

Kacchan nhướng mày. Tóc cậu ấy ướt và có một chiếc khăn quấn quanh cổ. Cậu ấy cũng có mùi hương rất dễ chịu, không phải kiểu caramel ngọt ngào, mà là mùi tươi mát hơn. Có phải đó là dầu gội của Kacchan không?

"Tụi mày muốn gì?" Kacchan lặp lại.

"Deku-kun có chuyện muốn nói với cậu!" Uraraka-san-kẻ phản bội, đã thốt ra. "Tớ phải quay lại để làm bài tập cho Present Mic. Hẹn gặp các cậu vào ngày mai!" Sau đó cô ấy vội vã bỏ chạy, để lại Izuku và trái tim lo lắng của mình khi phải một mình đối phó với Kacchan.

Có lẽ tốt hơn là em nên làm điều này ngay bây giờ, trước khi em kịp nghĩ ngợi quá nhiều. Và tốt hơn là làm điều này mà không có Uraraka-san bên cạnh.

"Mày muốn nói cái gì?" Kacchan hỏi, hiện đang dựa vào khung cửa. Trời ơi. Tại sao cậu ấy lại trông đẹp trai đến thế?? Thật không công bằng.

"Tớ... chúng ta có thể vào trong không? Đây là chuyện riêng."

Kacchan lại nhướng mày nhưng không phản đối. Cậu ấy mở khóa cửa và gật đầu cho Izuku bước vào. Trước khi họ hoàn toàn bước qua ngưỡng cửa, Kirishima-kun đi qua họ ở hành lang. Kirishima bắt gặp ánh mắt của Izuku và nháy mắt. May mắn thay, cậu ấy không làm gì thêm.

Đáng tiếc là Kacchan đã không bỏ lỡ điều gì vì khi đóng cửa lại, cậu ấy nói, "Có phải chuyện này liên quan đến mấy tên ngốc đang cư xử ngu ngốc hơn bình thường không?"

Cậu ấy biết! Cậu ấy biết rồi. Izuku đỏ mặt. Đây có lẽ là kịch bản tồi tệ nhất mà em từng trải qua. "Cậu nghe về tin đồn rồi sao?"

"Tin đồn?" Kacchan cười khẩy. "Mày gọi nó là tin đồn khi chính mày là người bắt đầu sao?"

Izuku gục ngã. Em chỉ còn cách ngồi phịch xuống ghế của Kacchan và bật khóc. "Tớ xin lỗi, Kacchan! Tớ thực sự không biết đó là tiếng lóng! Tớ không biết mọi người lại hiểu theo nghĩa đó. Đừng trả lời, có được không? Tớ xin lỗi vì đã khiến cậu phải rơi vào tình huống này, cậu lại ghét tớ rồi đúng không—"

Một chiếc khăn đập vào mặt Izuku. Không đau nhưng vẫn khiến em chớp chớp mắt. Kacchan đứng cao hơn em, trông vừa buồn cười vừa bực bội. "Mày thật biết cách tự chuốc lấy rắc rối."

"Có lẽ là vậy." Izuku thút thít.

"Tao không ghét mày đâu, Deku, trời ạ." Kacchan nói, đây là ý kiến thật sự đầu tiên của cậu ấy về toàn bộ câu chuyện này. Khuôn mặt cậu ấy hiện rõ sự khó chịu và không thể tin nổi. "Mày ngốc đến mức để một chuyện như này xảy ra, nhưng tao không ghét mày vì điều đó. Mày nghĩ tao là ai?"

Nghe có vẻ khoa trương, Izuku nhìn lên khuôn mặt của Kacchan. Đôi mắt của cậu ấy nheo lại, đầy thách thức nhưng có vẻ bị tổn thương. Izuku biết cách đọc được điều đó. "Tớ xin lỗi." Izuku chân thành nói, "Tớ không có ý đánh giá cậu một cách nông cạn như vậy. Tớ chỉ thấy sợ thôi, Kacchan." Họ im lặng một lúc. Sau đó, Izuku hỏi, "Tại sao cậu không nói gì trong lúc chúng ta đấu tập?"

"Nếu mày không nhắc gì, thì tao cũng chẳng có lý do gì để nhắc đến nó. Đó chỉ là một tin đồn ngớ ngẩn. Tao biết mày thực sự không bị 'thổi bay lưng'."

Izuku lại rên rỉ vì xấu hổ. Em đưa tay lên che mặt. "Tớ không thể tin là cậu vừa nói thế!"

"Mày đã nói vậy suốt mấy tháng qua rồi!"

"Nhưng không phải theo cách đó!"

"Mọi người đều nghĩ về việc đó. Về việc tao làm mày đau đến mức mày không đi nổi. Như thể mày vừa trải qua một chuyến đi lớn nhất của đời mình—"

Izuku đẩy cậu ấy. Đẩy cậu ấy ngã xuống sàn thì chính xác hơn. Kacchan thậm chí không kêu ca, cậu ấy chỉ cười khi ngã xuống. "Đừng có trêu tớ nữa."

"Thật khó để không làm thế mà." Kacchan nhún vai, vẫn cười khúc khích. "Thật sự, chính mày tự rước lấy chuyện này."

"Ôi, chúng ta sẽ nói gì với những người khác đây? Họ sẽ nghĩ gì?"

"Họ đã nghĩ đến điều đó rồi, Deku. Và tao không chắc đây có phải là chuyện của họ không."

"Không phải, nhưng do tớ đã biến nó thành chuyện của họ bằng cách nói về nó mọi lúc! Họ có thể nghĩ tớ là một kẻ lập dị, hoặc một kẻ cuồng sex." Em thầm kêu trời khi nghĩ đến điều đó. Trong tất cả những xấu hổ mà em phải chịu đựng. Đây có lẽ là điều tồi tệ nhất!

"Mày là một kẻ lập dị thật nên đừng lo lắng quá. Tin đồn sẽ lắng dần thôi." Kacchan nói, thản nhiên đến mức nằm lại trên giường.

"Cậu không quan tâm sao? Mọi người—họ nghĩ..."

"Gì? Mọi người nghĩ chúng ta đang ở bên nhau? Mày nghĩ tao ghét điều đó sao?"

"Ơ—" Izuku lắp bắp, gần như ngã nhào tại chỗ. Kacchan vẫn nằm trên giường. "C-cậu không ghét sao?"

"Không." Cậu ấy thậm chí không chớp mắt. "Tao không."

"T-tại sao?" Izuku cảm thấy như mình đang bơi trong làn nước sâu. Kacchan thật sự đang nói tất cả những điều này sao?

"Bởi vì tao thích ý tưởng đó, đồ ngốc!"

Izuku nhìn chằm chằm vào cậu ấy. Kacchan nhìn lại em. Izuku cẩn thận tiến lại gần, và có vẻ như Kacchan cũng đồng ý, em ngồi cạnh cậu ấy trên giường. "Cậu thật sự thích sao?"

Kacchan thở dài. Cậu ấy ngồi dậy, cơ thể gần sát với Izuku. "Ừ."

"Kacchan," Izuku nói, nhẹ nhàng đến mức có lẽ em không hề nói gì cả, "hôn tớ đi."

Nó nhẹ nhàng và mềm mại. Gần như chẳng phải là một nụ hôn thực sự. Izuku nhìn vào mắt Kacchan, nhưng chúng gần đến mức em chỉ nhìn thấy một mắt mỗi lần. Họ nhìn nhau một nhịp, hai nhịp, rồi họ lại tiến vào nhau lần nữa. Lần này Kacchan nồng nhiệt hơn, tay cậu ấy nắm lấy đùi Izuku, môi vuốt ve môi Izuku. Em ngả vào người Kacchan, muốn nhiều hơn nữa.

Izuku giữ chặt cổ cậu ấy, ngón tay cái vuốt ve đường quai hàm của cậu ấy. Tóc Kacchan vẫn còn ướt. Ngón tay Izuku lướt qua những lọn tóc, và Kacchan rên rỉ. Ồ.

"Này, Deku," Cuối cùng Kacchan thì thầm, áp trán họ vào nhau. Giọng cậu ấy khàn khàn.

"Gì thế?" em thì thầm đáp lại.

Nụ cười của Kacchan trở nên tinh quái và gian xảo. "Sẵn sàng 'thổi bay lưng mày' thật không?"


END


cụm "blow your back out" t để nguyên si nghĩa đen lun á=)))))

toi mún đoạn sauuuuuuuuuu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bakudeku