blog luu giu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chia tay...

Đăng ngày: 12:37 02-02-2012

Thư mục: Tổng hợp

 

Ngày đầu tiên đi bằng chân của mình, cầm nắm bằng tay của mình..

Tự nhắc mình thức dậy với bình minh.

Bước đi chông chênh, gió đông tự nhiên lại lạnh quá chừng.

Đường đi xa quá, lá vàng chẳng biết chạy đi hướng nào cho phải.

Không gian bỗng nhiên im ắng thế?

Khúc hát chơi vơi roi giữa thinh không..

Điện thoại nằm im lặng lẽ trong túi..

Xa nhau thật rồi.... mùa thu ơi..

 

Rơi vào đam mê

Đăng ngày: 17:27 05-02-2012

Thư mục: Tổng hợp

 

Tiếng gõ mõ xa dần, lúc ẩn lúc hiện.

Vẻ u tịch của những ngôi chùa trở nên mờ mờ ảo ảo.

Những mái ngói sẫm màu thời gian, những cây đa cây đề lùi xa vào miền kí ức.

Đam mê...

Ngụp lặn khổ ải trong đam mê..

Đau đớn tột cùng trong đam mê..

Chẳng còn biết thời gian đi đâu nữa, chẳng biết mình là ai nữa.

Chừng ấy thời gian phiêu bạt, bỗng chốc hội ngộ và bốc cháy.

Đam mê..

Dẫu biết đam mê cũng có điểm tận cùng

Vẫn biết sẽ có lúc nước mắt mặn chát hơn thế này nữa.

Tất cả lùi xa...

Chỉ đam mê là hiện hữu..

Đừng quên nhé?

 

 

 

 

Dừng lại, nhìn cuộc đời trôi đi..

Đăng ngày: 09:30 13-02-2012

Thư mục: Tổng hợp

 

Từ góc phố nhìn ra, đời vẫn trôi vội vã. Phía trên kia, mây xám đứng lặng buồn. Sao cứ phải thế? Sao không thể vượt qua được? Cô đơn đến thắt lòng. Bỗng nhiên tớ muốn chạy trốn cuộc đời này cậu ạ. Cậu sẽ mắng tớ cho mà xem. Bởi vì cậu biết tớ sắp rơi xuống vực rồi...       Chiều muộn, tớ trốn chạy tất cả, tớ lạc lõng quá cậu ơi. Tớ cảm giác như mình là một linh hồn, ngồi nhìn cuộc sống trôi đi một cách thờ ơ. Mắt nhìn mà khống thấy cái gì cụ thể. Tớ hứa là sẽ vượt qua, nhưng hình như tớ lại đầu hàng số phận rồi cậu ạ. Tớ mong điều ấy xẩy ra thật nhanh. Tớ chẳng còn hơi sức đâu mà hi vọng. Tớ muốn buông tay.

Hôm nay dừng lại, nhìn cuộc đời trôi đi. Hi vọng, rồi thất vọng, bây giờ sẽ là gì đây?

 

 

Dừng lại, nhìn cuộc đời trôi đi..

Đăng ngày: 09:31 13-02-2012

Thư mục: Tổng hợp

 

Hóa ra, mình đã hóa linh hồn.

Cái gì tớ làm ra đều không hiện hữu cậu ạ. Một buổi chiều yên tĩnh. Phố vắng thưa người. Tớ đang đi bỗng phát hiện mình dừng lại. Bỗng thấy mình đang nhẹ nhàng  tấp vào bên lề dòng chảy. Tớ muốn dừng lại nhìn cuộc đời này.

Cậu không biết đâu. Cô đơn làm tim tớ đau lắm. Tớ muốn hét toáng lên, nhưng chợt nhận ra, mình chỉ là linh hồn...

Tớ tự hỏi, sao lại phải  như thế nhỉ? Sao lại là mình mà không là ai khác? Tớ đầu hàng số phận, cậu ơi...

Có những lúc, không thể vượt qua chính bản thân mình. Tớ đã hứa, nhưng lại không làm được. Tớ, chẳng làm ai hạnh phúc được đâu. Thế nên, tớ sẽ là một linh hồn thôi, cậu nhé? Cậu sẽ mắng tớ cho mà xem. Nhưng mà, tớ chẳng thể làm gì được nữa..

Tớ dừng lại thôi, nhìn cuộc đời đi tiếp...yêu thương là gì chứ? thứ xa xỉ tớ chẳng thể với tới. Hạnh phúc càng chẳng đến lượt tớ đâu. Tớ muốn làm một linh hồn...

 

 

 

Một ngày làm từ thiện

Đăng ngày: 15:14 14-02-2012

Thư mục: Tổng hợp

 

CẢM XÚC MỘT LẦN ĐI LÀM TỪ THIỆN

Nói đến bệnh ung thư, nhiều người thường nghĩ đây là căn bệnh thường và chỉ xuất hiện ở người trung niên, người già. Tuy nhiên, trên thực tế, căn bệnh này đã xuất hiện rất nhiều ở trẻ nhỏ, thậm chí bệnh còn biểu hiện ở những em nhỏ mới sinh chỉ vài tháng tuổi. 

Có đến Khoa Ung bướu - Bệnh viện Nhi Trung ương mới thấy, bệnh ung thư thật đáng sợ và mỗi đứa trẻ mắc bệnh thực sự là một "chiến binh" khi chống chọi với căn bệnh này.

           Hầu hết các bệnh nhân đều chỉ tầm từ 5 tuổi trở xuống. Một "đoàn binh không mọc tóc" với đầu trọc lóc, ánh mắt ngây thơ và dây truyền hóa chất lằng nhằng khắp cơ thể.

 

Mỗi phòng bệnh thì chỉ vẻn vẹn có 12 mét vuông bao gồm 4 giường bệnh. Mỗi giường có 2 em thậm chí cả 3 em nằm trên cùng 1 giường bệnh. Nhìn cái cảnh các em nhỏ phải nằm co quắp trên giường bệnh mà thấy tội nghiệp quá. Chúng tôi tới thăm các em nhỏ của từng phòng.

 

Bế đứa con thơ trên tay, người mẹ cả đời tần tảo bán mặt cho đất bán lưng cho trời nghẹn ngào tâm sự với chúng tôi về hoàn cảnh gia đình và bệnh tình của đứa con bé bỏng của mình. Căn bệnh ung thư tinh hoàn của đứa con trai duy nhất như một đòn giáng quá lớn với gia đình cô. Nó đẩy gia đình cô vào hoàn cảnh khốn cùng, đã nghèo lại càng nghèo hơn. Nghẹn ngào, hai hàng nước mắt cứ rơi, chúng tôi chỉ biết an ủi và trao tặng cô chiếc phong bì bên trong là món quà nhỏ mà đầu xuân các bạn học sinh đã đóng góp để ủng hộ các trẻ em nghèo.

 

 

Tạm biệt cậu bé 2 tuổi rưỡi chúng tôi sang thăm những bệnh nhi khác. Dường như nước mắt là thứ không thể kìm được ở khoa Ung bướu. Mỗi lần sang thăm các em khác chúng tôi đều chứng kiến cái cảnh nghẹn ngào, đau xót của người mẹ có con bị bệnh ung thư.

 

Kết thúc chuyến đi thăm, thay bằng đi thang máy để xuống tầng một, chúng tôi đi bằng thang bộ. Nhìn ra phía cửa sổ bên tay phải, 1 tấm bảng rất to có đề dòng chữ “Lớp học hi vọng”. Hỏi ra mới biết đây là lớp học do 1 tổ chức từ thiện mở ra để thực hiện nguyện vọng được đi học, được cắp sách tới trường của các em nhỏ đang mang trong mình căn bệnh ung thư đau đớn.

Trời đã lạnh lại còn mưa, chúng tôi đi bộ ra cổng để đón xe đi về trường. Trên đường về Cô chủ nhiệm của tôi có nói rằng : “Mình được bố mẹ lo cho ăn học, vậy mà không học, chỉ mải chơi. Trong khi các bạn, các em bị bệnh them muốn đi học lại không được. Trời mưa không đội mũ lại để đầu trần đội mưa, không biết quý trọng sức khỏe để không ảnh hưởng đến việc đi học”.

Trên đường về nhà hôm ấy, tôi háo hức kể lại chuyến đi từ thiện bất ngờ ấy cho bố. Bố bảo tôi rằng phải cố học làm sao cho xứng với tình yêu thương, sự săn sóc của bố mẹ, thầy cô. Sau chuyến đi này, tôi như vỡ lẽ ra được điều gì đó về giá trị sống. Nhiệm vụ thiết yếu nhất của tôi bây giờ là phải học thật tốt để còn thi đỗ THPT công lập mà mình mong muốn.

Madwoman

Đăng ngày: 11:15 16-02-2012

Thư mục: Tổng hợp

 

Anh đừng chạm vào kí ức nữa nhé? Lá đã lìa cành, giọt nước đã rơi...và hôm qua không trở lại. Nỗi buồn nào rồi cũng nguôi  ngoai.

Tháng 2 có phải là tháng chia li đâu? mà mưa rơi mãi thế? Bầu trời một màu mây xám như chì, là màu mây em trót ưa thích...cái buồn, như vận vào cuộc đời em..

Một mai kia, giữa bao nhiêu gương mặt, người lạ, người quen, có ai mỉm cười không, khi tình cờ gặp mặt?

Người đàn bà say không khóc, giống như người điên không biết buồn. Thế mà em lại khóc...

Mong cho thời gian trôi đi nhanh, để em quên và nghĩ mình không có lỗi...

Chấp làm gì người điên anh nhỉ? kẻ say còn biết khóc biết cười.

Anh biết không? cuối cùng, em vẫn là người có lỗi...

 

 

 

Hãy mở cửa nhé tình yêu

Đăng ngày: 08:47 17-02-2012

Thư mục: Tổng hợp

 

Bao nhớ thương vơi đầy, tình nào như gió mây, đêm dài trong mắt đợi, mơ mình đến bên nhau.

Giây phút không gặp mặt, khắc khoải trong mong nhớ, mới hiểu vì 1 lẽ, lòng đã tự dối lòng...

Và nguyện sẽ mãi bên anh, sẽ mãi không bao giờ xa.

Để được thầm gọi tên anh, được anh nắm tay cùng đón ban mai.

Dù chỉ là 1 hạt nắng cũng sẽ xua tan màn đêm, dù anh chỉ nói yêu em 1 lời, cũng làm vui 1 trái tim buồn

Ôi bao tình thiết tha này, chỉ vầng trăng kia, tỏ lòng em

Có thể nào nói hết với nhau... nhung nhớ của tình yêu giữ kín trong tim

Hay anh chỉ như cơn mưa ấy... đến ồn ào... rồi đi nhẹ như mây

http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=XhKk04n37m

 

 

 

Ngày nắng..

Đăng ngày: 15:42 20-02-2012

Thư mục: Tổng hợp

 

Ngày nắng ấm trở về, đậu trên khoảng tường bên kia khung cửa sổ. Cây cau già lặng lẽ sưởi ấm những tán lá xanh già cỗi...Vệt nắng ấy có sưởi ấm được trái tim không? cậu nhỉ?

Sao tớ vẫn thấy lạnh buốt đến thế? Chắc phải chờ thêm lâu lâu nữa phải không cậu?

Tớ mải mê ngắm những giọt nắng vàng ong rơi xuống đất. Hình như, cũng lâu rồi đấy cậu ạ...

Sao tớ không thấy hơi ấm tỏa ra từ nơi ấy nữa nhỉ? thật mơ hồ...

Tớ ước mình bay qua khung cửa sổ, rồi đáp nhẹ  nhàng xuống nơi bình yên ấy, nơi có mơn man ngọn gió chiều sưởi ấm bằng những tia nắng vàng dịu nhẹ..Cậu, tớ lạnh quá cậu ơi...

Cậu có nghe thấy tiếng sỏi lạo xạo dưới chân không? hay chỉ thấy lá thông trên đỉnh đồi kia rớt xuống? Biết bao giờ, hồn mới hết đi hoang???

Ừ, thì buông tay...

Đăng ngày: 09:17 22-02-2012

Thư mục: Tổng hợp

 

Tớ không vui cậu ạ... Bởi vì cậu đã nói, nếu điều đó làm tớ vui. Thì hóa ra, tớ không vui thật...

Thời gian lúc ấy trôi đi sao mà lâu đến thế? Tớ có cảm giác xa lạ...không tự nhiên chút nào. Đôi khi chẳng may chạm vào ánh mắt ấy, ánh mắt lạnh băng cậu ạ. Tớ khổ sở thu xếp đôi chân đang ngọ nguậy dưới gầm bàn, mong sao thời gian qua đi thật nhanh...

Cậu biết không? tâm hồn ấy đã đi xa lắm rồi, có lẽ quên đường về cậu ạ. Những kí ức ngày xưa trở thành cổ tích. Tớ xua đuổi ám ảnh xưa cũ đang ào ạt trở về. Cậu, cậu ơi, lại lạnh nữa rồi...

Tớ đành nhìn dòng người hối hả ngươc xuôi dưới kia, câm lặng không một tiếng động, mơ hồ như là mình không thuộc thế giới ấy. Có lẽ cậu sẽ nghĩ tớ sắp die rồi đúng không? vì tớ nghe thấy tiếng thở dài của những linh hồn cậu ạ.

Ừ, thôi thì buông tay. Tớ cũng chẳng làm thêm được gì nữa. Đằng nào thì, ông trời cũng đang điều khiển tớ, bằng cái remote cũ mèm đầy sai sót của ông ấy. Cái remote vô cảm quá cậu ơi.

Kiếp sau, cậu nhé???

 

Nào, ta đi tìm cái phù du!

Đăng ngày: 08:05 23-02-2012

Thư mục: Tổng hợp

 

Tỉnh dậy bạn ơi, đi thôi nào!!

Chuông đồng hồ phá nát giấc mơ hoang dại êm ái, dậy thôi, quáng quàng, chúng ta đi tìm cái phù du bạn nhé?

Phi xe ra chốn khói bụi ồn ào, lắng nghe những tiếng lầm bầm tức tối của những kẻ đồng hành, a ha ha, ta vừa vượt qua được một bọn. Tiến lên thôi, phù du ở rất gần...

Kìa cánh cửa bon chen đã hiện ra trước mắt, những gương mặt tươi cười của đồng nghiệp ẩn dấu những điều không thể biết. Và cuộc săn tìm bắt đầu...

Ngày nào cũng thế, sáng nay bỗng nhiên tôi thấy mình không còn thở được nữa. Nào dừng lại hít thật sâu. Oh, lại thở được rồi, oxi lại vào phổi vào tim rồi. Nhưng sao vẩn uể oải thế nhỉ? Bạn đi đến đâu rồi??

Bỗng nhiên muốn biết mình đang đi tìm cái gì, muốn biết cái phù du ấy nó như nào, mà mình và bao người dẫm đạp lên nhau để tìm cho ra nó..

Oxi đi đến đâu biết đến đó. Dễ chịu sảng khoái ghê. Chợt nhớ 5 điều mà người sắp die thường nuối tiếc. Có lẽ, mình nên làm trước khi hối tiếc nhỉ?

Nhưng cơ mà, vẫn phải đi thôi, không đi thì đứa đằng sau sẽ thúc vào lưng cho mà xem.

Nào, ta lại đi tìm phù du bạn nhé?

 

Baby, I love u

Đăng ngày: 18:27 25-02-2012

Thư mục: Tổng hợp

 

Nó quàng tay sang bên, yên tâm khi chạm vào vai mẹ. Giấc ngủ êm đềm trở lại..

Đêm thật dài. Tiếng thở của nó lúc sâu lúc gấp. Chỉ cần nó cựa mình là mẹ nó vội vàng choàng dậy sờ tay lên trán...

Ngày hôm qua: 

- Mẹ về sớm thế? cho con đá thêm tí? Mặt thằng bé nhễ nhại mồ hôi, ánh mắt nhìn van lơn.

- Uh thì, tí thôi nhé?

Nụ cười nở bừng trên khuôn mặt nó...

Ngày hôm kia:

- Con ngồi lui ra sau tí. Hôm nay đi học có gì vui không?

- Vâng, hình như hôm nay con tính sai bài toán.

- Sao thế? sai thế nào?

- Cô chữa bài không giống đáp số ạ

- Lần sau cẩn thận nhé? Chắc điểm kém mất thôi..

Ngày trước nữa: 

- Ngân không chơi với con nữa mẹ ạ

- Sao thế? hai đứa cãi nhau à?

- Không, nhưng không nói chuyện ạ.

- Uh, thôi không sao, rồi sẽ bình thường lại.

Những thước phim cũ lướt qua đầu mẹ, những câu chuyện kéo thời gian qua mau

Thằng bé lại cựa mình: Mẹ, con khát nước. Ừ, để mẹ pha nước ấm.

Chuông điện thoại: Thằng bé sao rồi? Cũng đỡ. Không được để sốt quá 40 độ nhé? uh biết rồi. Tớ muốn đánh cậu quá, Uh- tớ cũng thế.

Ngay lúc ấy, mẹ nó ôm lấy nó, lòng tràn ngập  một tình yêu bản năng. Baby, i love u..

 

 

 

Để nhớ một thời ta đã yêu

Đăng ngày: 19:31 26-02-2012

Thư mục: Tổng hợp

 

Hạnh phúc trong tầm với, đã không còn tới, khi vắng nhau trong đời.

Tìm đến chân trời mới, vẫn thương một thời, giờ đã xa ngàn khơi.

Ngày đó ta lầm lỡ, bỏ mặc nhau hững hờ. Để tiếng yêu rạn vỡ, rồi thời gian xóa mờ.

Mãi vô tình đến bây giờ. Nhận ra hai đứa không còn nhau.

Cuộc sống luôn vội vã, với bao nghiệt ngã, xô cuốn ta miệt mài.

Một bước chân trượt ngã, đã trôi thật dài. Lạc mất nhau ngày mai.

Còn mãi khung trời đó mình gặp nhau lúc đầu.Ngày tháng hoa mộng đó cùng niềm vui nỗi sầu.

Sẽ ghi lại biết bao điều. Để nhớ một thời ta đã yêu.

Thì thôi ta đã lỡ lìa xa bến bờ. Đời lênh đênh sóng vỗ buồn trôi lững lờ.

Cuộn mình trong nỗi nhớ cho đến bao giờ...mình mới quên ngày xưa.

Thì thôi ta đã hết chờ nhau sẽ về. Mùa xuân nay đã chết vàng phai não nề.

Để lại bao hối tiếc ghi khắc tên người. Gọi mãi trong đêm buồn.

 

 

Im lặng

Đăng ngày: 16:40 29-02-2012

Thư mục: Tổng hợp

 

Im lặng và lời xin lỗi, cái gì tàn nhẫn hơn nhỉ?

Trong một cuộc điện thoại, tớ được nghe rằng xin lỗi là câu nói khá tàn nhẫn. Thế nên tớ đã không chọn xin lỗi, và cũng không để ai xin lỗi mình nữa cậu ạ. Mà tớ thấy xin lỗi cũng rất khó khăn. Bởi vì tớ biết chắc chẳng thể nào xin được...

Cậu thử tưởng tượng xem, một ngày đẹp trời nào đó, cậu  nhận được một lời xin lỗi, còn gì tàn nhẫn lạnh lùng hơn thế, phải không cậu? Không khéo cậu mà mau nước mắt như tớ là cậu sẽ khóc vì tủi thân đấy nhé.

Đôi khi tớ thấy người ta xin lỗi sao dễ thế nhỉ? Tớ...

Tớ cũng có thể xin lỗi cậu ạ. Nhưng mà..sao khó thế không biết??

Ngày hôm nay, sự im lặng của cậu làm tớ choáng váng. Tớ chợt nhận ra, sự im lặng hình như còn tàn nhẫn hơn tất cả. Sự im lặng ấy khiến con người ta khổ sở khi cảm thấy chẳng còn phương trời nào mà bấu víu..

Chắc cậu chán chả buồn nghe tớ than thở nữa chứ gì? Nghĩ cũng phải, ai mà chịu được tớ chứ? Nhưng cậu đừng im lặng mãi thế, tớ không thể chịu đựng nổi đâu...

Cậu...tớ sợ lắm.. Hay... tớ cũng im lặng giống cậu???

 

 

 

Tháng ba

Đăng ngày: 15:53 09-03-2012

Thư mục: Tổng hợp

 

Sáng sương giăng mù mịt, tòa cao ốc bên đường biến mất, trưa nắng đã chan hòa và phố xá khô cong. Sáng mai lại mưa phùn rả rích, mưa buồn như nước mắt khóc thầm rơi. Ngày kia bỗng gió mùa đông bắc lạnh lùng tràn về....

Thế là báo hiệu tháng ba đã về!

Tháng của bốn mùa, thảo nào, tớ với cậu sáng nắng chiều mưa. Hôm nay tớ làm cậu khóc, mai tớ sẽ khóc bù.

Đôi khi tớ lẩn thẩn ngắm hàng cau vua ngoài cửa sổ, mong lại thấy một tàu lá rơi. Tiếng lá rơi bộp xuống, vừa hồi hộp vừa sợ hãi, thế là tớ vội vã nghĩ ra một điều ước cậu ạ.

Cậu bảo tớ muốn thế nào á? Tớ nói rồi đấy nhé. Tớ chỉ muốn tốt cho cậu thôi. Cậu cứ mặc kệ tớ, rồi thì tớ sẽ lại đâu vào đấy, cậu ạ. Tớ không sao đâu..

Tháng ba năm nay lạ quá, cứ như lời bói toán mà tớ đọc được vậy. Có lẽ mỗi năm tháng ba lại đem đến một bất ngờ, cậu nhỉ.

Ngày hôm nay là mùa đông của tháng ba. Thế nên những cơn gió thi nhau đẩy tung cái khăn quàng của tớ. Ngày hôm qua tớ vừa diện sơ mi mới của Khủng long. Ai cũng ghen tị cậu ah.

Thấy chưa? cậu không phải lo đâu. Tháng ba với tớ chẳng có gì đáng sợ. Lúc nào tớ cũng sẵn sàng đón nhận.

Cậu hiểu không?

http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=di4WcbRQsi

 

 

Những điều muốn nói

Đăng ngày: 08:22 14-03-2012

Thư mục: Tổng hợp

 

NHỮNG ĐIỀU ANH MUỐN

NHỮNG ĐIỀU ANH MUỐN

   Muốn nói một điều gì đó với em

   Mà bóng đêm dày quá

   Anh sợ mình không nhìn được tất cả

   Những buồn vui trong mắt em sâu !

   Muốn nói nhiều điều muốn nói từ lâu

   Trời chợt nổi cơn giông tố

   Anh lại sợ sự vô tình của gió

   Lời nói đầu môi gió sẽ cuốn xa vời...

   Muốn hét lên vì nỗi nhớ em ơi

   Giữa trùng điệp khổ đau có tình yêu tồn tại

   Anh thấy sợ tiếng lòng mình dội lại

   Vách đá vô tri nào hiểu tiếng con người !

   Muốn được một lần, chỉ ước một lần thôi

   Được ngã vào ngực em, ngủ vùi trong thanh thản

   Sợ đôi vai thêm một lần nặng gánh

   Đành ngủ vùi nghìn khao khát riêng anh.

Nhớ

Đăng ngày: 08:29 14-03-2012

Thư mục: Tổng hợp

 

NHỚ!

Hôm qua mới gặp em

Hôm nay về lại nhớ

Như gió phương em gọi từng nhịp thở

Như nắng nơi em soi tỏ máu hồng.

Một mình một ngọn đèn chong

Chuyện trò mãi cùng trang giấy

Mà biển trải nỗi buồn trên sóng dậy,

Mà dòng sông thương nhớ mãi trôi đi.

Đời anh chẳng có gì,

Chỉ có dòng sông đó

Mỗi ngày chở muôn vàn phù sa hạt đỏ

Nước sông em bồi, lở đôi bờ.

Hôm qua mới gặp em,

Hôm nay về lại nhớ

Giữa đêm sâu nỗi nhớ vẫn chong đèn

Giá có thêm một cuộc đời nữa nhỉ

Lại chỉ một đời vời vợi nhớ em!

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro