Blog Radio 99: Ở đâu đó trong cuộc đời này...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạn đang nghe Blog Radio số 99!

Blog Radio tuần này rơi vào một ngày đặc biệt, ngày Tết Trung Thu. Hôm nay bạn đón Trung Thu ở đâu? Nếu bạn đang online thì Blog Radio sẽ cùng bạn đón ngày Trung Thu qua hai bài viết, hai ký ức của bạn đọc gửi tới chương trình, hy vọng chương trình sẽ mang lại những cảm xúc đẹp và không khí trung thu náo nức ở ngay bên bạn!

Mời bạn click vào đây để nghe và tải file audio Blog Radio 99: Ở đâu đó trong cuộc đời này

Mời bạn click vào đây để nghe và tải file audio Blog Radio 99: Ở đâu đó trong cuộc đời này

Ảnh minh họa: Hà Hant

Năm tôi khoảng 6 tuổi, nhà tôi chuyển vào Đông Hà, một thời gian sau tôi mới được ba đón vào nhà mới. Ngồi trên xe ôtô cùng với ba và thêm một bác cùng cơ quan, không hiểu sao lúc đó trong lòng tôi cứ trào dâng những cảm giác kỳ lạ? Đấy không phải là lần đầu tiên tôi được vào Đông Hà, mà vì một nhẽ cứ mỗi khi nhìn ra ngoài cửa xe, tôi lại trông thấy những cái mặt nạ xinh xinh, những cái lồng đèn với rực rỡ đủ màu sắc treo khắp đường phố.

Đôi mắt tôi tròn xoe đầy vẻ ngạc nhiên tò mò, hỏi ba:

- Ba ơi, cái chi ngoài nớ, mà họ bán nhiều rứa?

Ba tôi cùng với bác cùng cơ quan bỗng phá lên cười, bảo:

- Họ bán đồ trung thu đó!

Tôi lúc ấy đang ngồi trên chân bác, ngước mắt lên tôi ngạc nhiên hỏi tiếp:

- Bác ơi, trung thu là cái chi?

Bác lại nhìn tôi cười và bảo:

- Trung thu: có bánh kẹo, có mặt nạ, có đèn ông sao và có cả múa lân rất vui.

Đấy là lần đâu tiên trong đời tôi được nghe đến hai từ "Trung thu", nên trong đầu tôi cứ hiện ra những thứ bác ấy đang kể. Nói xong, bác liền lấy trong túi áo ra tờ hai chục nghìn đưa cho tôi:

- Bác cho. Hồi nói ba đi mua mặt nạ và đèn ông sao, nhé!

Mời bạn click vào đây để nghe và tải file audio Blog Radio 99: Ở đâu đó trong cuộc đời này

Ảnh minh họa: Hà Hant

Vào khoảng những năm 92, 93, thì hai chục nghìn là một số tiền tương đối lớn, tôi chuyển hướng ánh mắt ngần ngại để xin sự đồng ý của ba đang ngồi lái xe kế bên. Bởi từ nhỏ tôi đã hình thành một thói quen là hễ mỗi lần có ai cho bất cứ thứ gì, thì nhất quyết phải có sự đồng ý của ba mẹ, nếu không tôi sẽ không bao giờ dám cầm. Ba gật đầu đồng ý. Tôi còn nhớ tờ hai chục nghìn màu xanh nước biển còn mới nguyên và đấy cũng là lần đầu tiên trong đời tôi được cầm trên tay một số tiền lớn tới như vậy. Về đến nhà mới, tôi liền đưa số tiền hồi nãy cho ba và dặn:

- Ba mua cho con ba cái mặt nạ, ba cái đèn ông sao với cả trống nữa nghe.

Nhà mới của tôi được xây bằng xi măng và quét vôi màu xanh, dưới sàn nhà được tráng xi măng, chứ không phải nền đất như nhà cũ ở quê. Tôi đi khắp một lượt nhà đầy vẻ thích thú khi trước mắt mình tất cả đều mới lạ, bất chợt tôi nghe thấy những tiếng trống tùng tùng ở đâu đó? Từ trong nhà nhìn ra tôi trông thấy những đứa trẻ chạc tuổi mình đang háo hức nô đùa; có đứa thì đeo mặt nạ Tôn Ngộ Không, rồi có đứa lại đeo mặt nạ Chư Bát Giới với cái bụng rất to, còn có đứa thì đeo mặt nạ Quan Thế Âm hiền từ nữa. Chúng vô tư chạy nhảy khắp xóm, tiếng cười đùa xen lẫn cùng tiếng trống, cộng thêm những chiếc lồng đèn rực rở đủ màu sắc. Tất cả những thứ kia làm cho tôi cảm thấy thèm thuồn và muốn cùng hoà vào chạy nhảy vui chơi với chúng nó, nhưng có một cái gì đó khiến tôi chợt nhận ra mình không hề giống những đứa trẻ ấy. Mẹ dẫn tôi đi tắm và bảo:

- Hôm ni nhà mình sẽ ăn cơm sớm, để còn coi họ múa lân.

Nghe xong câu nói của mẹ, sự háo hức chờ đón trung thu trong tôi lại được nhân lên gấp bội lần hơn trước. Chiều ấy ba đi làm về mua cho ba chị em chúng tôi, mỗi đứa một cái đèn ông sao năm cánh rất đẹp, rồi thêm ba cái mặt nạ ngộ nghĩnh và còn có một hộp bánh trung thu cực ngon luôn. Mẹ vừa cất mâm cơm xuống bếp, ba đã chỉ tay ra ngoài trời nói với chúng tôi:

- Các con thấy chưa? Múa lân sắp vô nhà mình rồi đấy!

Tôi rất nôn nóng muốn xem múa lân là gì? Vừa lúc đó một tốp người ở đâu bỗng chạy ào vào nhà tôi, người thì cầm một cái trống rất to, người thì cầm một phần đầu con sư tử, còn tiếp sau có thêm hai người cầm phần đuôi ở cuối và nhảy theo nhịp trống. Hai đứa em của tôi đã khóc ré lên vì sợ; một đứa thì chạy vào phòng còn đứa kia thì chui xuống dưới bàn. Còn tôi mặc dù hơi sợ vì chưa bao giờ thấy múa lân, thấy Tôn Ngộ Không và Chư Bát Giới bụng phệ, vậy mà vẫn cảm thấy vui sướng vô cùng khi được Chư Bát Giới đứng quạt cho mình.

Mời bạn click vào đây để nghe và tải file audio Blog Radio 99: Ở đâu đó trong cuộc đời này

Ảnh minh họa: Hà Hant

Bây giờ cuộc sống đã thay đổi; những chiếc lồng đèn được làm bằng giấy màu, giấy dầu đã bị thế chỗ cho những chiếc đèn Trung Quốc chạy bằng pin với đủ các kiểu dáng khác nhau. Còn những cái mặt nạ bằng giấy được lấy hình mẫu từ các nhân vật trong câu chuyện cổ tích đã bị thay bằng các siêu nhân, người nhện, người ngoài hành tinh và nguy hiểm hơn khi có những cái mặt nạ với hình thù quỷ quái từ các bộ phim kinh dị. Thậm chí bây giờ mỗi khi gần tới trung thu là nhà nhà đều phải đóng chặt cửa vì sợ những toán nhảy múa lân quậy phá mất trật tự. Tất cả những thứ trên lại khiến tôi ao ước giá mà thời gian có thể quay trở lại những năm trung thu về trước thì hạnh phúc biết bao? Thời đó, một cái bánh dẻo nhân đậu xanh trộn dừa chỉ có hai nghìn đồng, vậy mà tôi lại thấy ngon hơn rất nhiều lần so với một cái bánh dẻo mấy chục nghìn thời nay.

Phải chăng sự thiếu thốn khó khăn vất vả mới có thể giúp cho chúng ta tìm thấy hạnh phúc đích thực của cuộc sống ?

Vì hạnh phúc không phải là những thứ cao sang lộng lẫy, mà đó là lúc chúng ta tìm thấy những ý nghĩa sâu xa từ những điều giản đơn nhất, phải không bạn?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mimina