blog viet 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Để biết rằng mình vẫn chưa quên được, dù chỉ là điều nhỏ nhất.. Để biết rằng sau bao nhiêu thời gian đó, giờ anh đang sống tốt, anh cưới vợ... Để vơi bớt những dồn nén trong lòng mình, chất ngất quá, em không chịu được nữa...

Sài Gòn thêm một ngày mới.

Sáng nay goi ly cafe buổi sáng, dường như em vẫn còn chưa tỉnh ngủ thì phải... Lâu lắm rồi, uhm 3 hay 4 năm gì đó... lại có lúc thèm uống ly cafe đen nhỉ? Đắng ngắt... Em không quen được.. Thôi không uống nữa vậy!

Anh nói" Có lẽ anh cưới vợ em ah", "Hạnh hả anh?" "uhm"...im lặng ...

"Em hy vọng anh không kể lại cuộc điện thoại này với Hạnh. Đây là tin nhắn cuối cùng em gửi cho anh! Khi anh đã bắt đầu một tình yêu khác và một đám cưới... Và em cũng không dùng sim này nữa. Em chúc hạnh phúc anh thay ngày cưới nha! Còn sợi dây chuyền em cũng sẽ gửi trả lại anh. Tạm biệt anh nhé! Lần cuối cùng trong cuộc đời mình, em muốn nói với anh một điều này... Em vẫn yêu anh rất nhiều, chúc anh hạnh phúc!"

Em tắt máy, bước ra đường, đã hết giờ làm, trời vẫn mưa..Hôm nay em mặc áo sơmi màu đỏ, không hợp chút nào với cái vẻ ảm đạm của ngày mưa... Ai đó vừa bước qua em vội vã, dẵm trên mặt đường một cái sim điện thoại gãy đôi....

Vậy là kết thúc một tình yêu bằng một cái đám cưới. Không có một lần gặp gỡ cuối cùng như ngày nào đó mình chia tay! Đã gần một năm trôi qua, em nhận ra được nhiều điều mà có lẽ sau những đổ vỡ, những chắp vá một tình yêu nghèo nàn cảm xúc đã được kết thúc như thế!

Hôm qua, Lan bảo" Kiên cưới Hạnh Hồng Vân ah". Trái tim lại đập những nhịp của ngày xưa! Từng nhịp, từng nhịp chậm chạp... "Uh tao biết, mày yên tâm, tao không sao, vẫn ổn".

Sài Gòn có bão... Hai hôm nay trời mưa mãi... Em không mặc áo màu đỏ nữa, sáng nay đến công ty với cái áo sọc caro sinh nhật lần thứ 21 anh tặng. Chỉ mặc duy nhất có một lần, cái áo ấy em không thích mà. Sáng nay dọn phòng, thấy nó được xếp gọn trong ngăn tủ, tự nhiên muốn mặc lại 1 lần. Trong cuộc đời em đã có quá nhiều những cuối cùng... Bây giờ lại là cuối cùng...

Em có đạo, đạo công giáo. Mẹ nói em phải lấy chồng có đạo kia... Em hỏi anh, anh nói "Anh được mà!" Đó là của 4 năm về trước - năm 2006 "Anh xin lỗi, anh đã dối em, nhưng hãy cho anh một cơ hội, cô ấy là do ý của ba mẹ anh."

Một ngày của năm 2007, có một người con gái khác đi vào cuộc đời em. Anh yêu em nhiều! Có, điều đó em biết. Và người con gái ấy đã từng yêu! Vâng, em cũng biết! Một cái đám hỏi đã phải hủy bỏ vì anh yêu em! Và người con gái kia đã sống như thế nào? Em không biết!

Cũng từ đó...ba mẹ anh không chấp nhận em, anh đã cố gắn rất nhiều, đó là khoảng thời gian em hiểu rằng anh yêu em nhiều lắm!

Rồi cũng mệt mỏi...áp lưc cuộc sống, những cãi vã đẩy chúng ta xa dần nhau. Em không biết khéo léo. Anh bắt đầu xa đọa, những đỏ đen, những rượu chè, và ...những người con gái khác....

Em sai rồi!

Có quá nhiều chuyện đã xảy ra. Em đã vì anh quá nhiều..Đến cuối cùng, em cũng ra đi...

Anh nói "Em ở lại đây, anh sẽ không làm em mệt mỏi nữa, nếu em không muốn nhìn thấy anh, anh sẽ không ở KTX nữa, anh dọn ra ngoài" Em còn ở lại được sao? Em khóc... anh yêu em, nhưng mình không thể, ba mẹ anh không cho anh vào đạo... và bản thân anh, tư tưởng anh, anh xin lỗi!

------------------------------------------

Tình yêu không còn ý nghĩa nếu nó là môt số lẻ

Cập nhật lúc 09:23, Thứ Sáu, 12/11/2010 (GMT+7)

,

Blog Việt

Đêm pháo hoa rực trời Hà Nội, anh và em đi uống nước, khước từ thứ ánh sáng hoàn hảo mời gọi từ Mỹ Đình. Sau khi anh về, em cười, cười nhiều lắm. Nếu là em của ngày xưa, thì em đã khóc, khóc thật nhiều. Em cười sự chân thành khiêm tốn của anh, cười sự mỉa mai của số phận và cười sự ngốc nghếch của bản thân.

10 ngày đại lễ, không một lần nào anh "nỡ" nói một câu an ủi: "Anh sẽ đưa em đi chơi Hà Nội". Tất cả chỉ là: "Sao em trẻ con thế? Ra đường đông đúc lắm, ở nhà cho lành". Để hàng ngày cô bạn cùng xóm đi về kể: "P biết không, đẹp lắm, bao nhiêu đôi tranh thủ đứng đó chụp ảnh...". Em không muốn biết. Em vẫn chọn đi cùng anh và để an ủi mình, em né tránh không đọc bất cứ tin gì về đèn, về pháo hoa và về người Hà Nội. 7 năm trời gắn bó với thủ đô nhưng chưa một lần em thấy yêu quý mảnh đất nghìn năm ấy như lúc này.

Mới hôm trung thu vừa rồi thôi, anh cũng: "Sao em trẻ con thế...". Tối trung thu, anh nói phải đi chúc tết nhà thầy giáo. Em ngậm ngùi với mong ước được đi ngắm phố phường Hà Nội cùng anh, đành: "Đi cẩn thận anh nhé, đường đông lắm đấy"... 23h, không gọi được cho anh, em lo lắng nghĩ ra đủ thứ. Cô bé chủ nhà an ủi: "Hai chị em mình đi dạo cho đỡ căng thẳng chị nhé". Em dắt xe phóng ra Linh Đàm. Thật bất ngờ em gặp anh đang đón Trung thu cùng một cô gái khác trên ghế đá... Ra là, anh sợ: Anh và những cô gái của anh sẽ gặp nhau vào những dịp như thế...

Cũng như mọi lần, anh nói rằng em hiểu lầm và xin em tha thứ. Yêu anh nên em cứ thúc giục mình đi tìm kiếm một sự thực. Nhưng, vì quá yêu mà em quay lưng, khước từ mọi sự thật. Lại một lần nữa, em tha thứ và mong anh thay đổi.

Em đã sai lầm.

Em có thể tha thứ nhưng không đủ tự tin để bắt đầu lại. Em yêu anh, yêu trong quá khứ, hiện tại và có lẽ sẽ còn yêu nhiều trong tương lai. Nhưng tình yêu của anh khiến em nghĩ hôm nay vẫn là hôm qua. Anh mang đến cho em tất cả mặt bên kia của tình yêu: lừa dối và bội bạc. Có lẽ, hạnh phúc chân thực nhất dành cho em chính là biết thế nào là nỗi đau khi yêu - yêu một người như anh.

Ảnh minh họa:

Anh nói anh yêu em, thế là đủ, em còn cần gì nữa? Nhưng anh ạ, em biết làm thế nào với những cảm nhận của em đây. Em không đủ tự tin để nói dối mọi người và hoàn toàn bất lực khi nói dối bản thân về anh và tình yêu của anh.

Ba người, tình yêu sẽ chẳng có ý nghĩa gì nữa nếu nó là môt số lẻ. Còn một mình em hay thêm một người nữa? Ai sẽ có can đảm gọi nó là tình yêu đây? Anh ư? Anh có dám không? Số lẻ với em là nỗi đau.

Có đôi khi em nghĩ em sợ Hà Nội nhưng không phải, em sợ sự vô thường của lòng người. Em chọn cách quên đi nỗi đau bằng lẩn tránh. Nhưng em đã thất bại. Em nhận ra: không thể quên bằng cách phủ nhận; không thể bảo vệ trái tim mình bằng cách lừa dối nó, nói với nó rằng anh chân thành.

Em đã nói với anh, em sẽ chờ anh cho đến hết ngày 10/10. Em phải thực hiện lời hứa với bản thân. Có thể em sẽ phải đau khổ nhiều nhưng...

Em sẽ không còn phải dành quá nhiều thời gian quan tâm, lo lắng cho một người không phải là em,

Em sẽ không còn bận tâm đến những số máy lạ trên một cái điện thoại không phải của em,

Em sẽ không còn nhỏ nhen, ích kỷ ghen thầm với một bạn gái xinh xắn hay ưa nhìn mà vô tình em gặp trên phố...

Em sẽ không còn phải khóc vì người không chân thành với em...

Quan trọng là em sẽ không còn phải lừa dối em.

Thôi, chào anh nhé!

Pjkachu!

---------------------------------------------------------------------------------------------------------

Phải xa anh, em sẽ buồn lắm đấy!

Cập nhật lúc 10:41, Thứ Tư, 10/11/2010 (GMT+7)

,

Blog Việt

"Anh này, em định đi cắt tóc"

"Cắt thế nào?"

"Rất ngắn và rất lởm chởm"

"Sẽ xấu lắm đấy!"

Tôi tảng lờ như không nghe thấy anh nói. "Sẽ chẳng vì thế mà anh hết yêu em".

Anh là gã nhà thơ căm ghét con chữ nhất mà tôi từng gặp. Dường như mỗi lần mở miệng là một sự đày ải với anh, thay vào đó, anh miệt mài viết và làm. Thơ anh là bức hoạ với những gam màu loang lổ, nơi mỗi người tìm thấy một tông của riêng mình. Một ngày của anh bắt đầu lúc 6 giờ sáng và kết thúc vào nửa đêm: chụp ảnh, viết báo, vẽ tranh, làm từ thiện... Anh lao vào công việc như thể thiếu anh sẽ không còn ai lưu lại những khoảnh khắc, không ai đưa tin và không ai muốn làm việc tốt nữa. Anh không thích tôi cắt tóc ngắn nhưng vẫn không bỏ thói quen lùa tay vào tóc tôi hay đặt lên tóc những nụ hôn thật nhẹ. Như thể nếu không phải là anh, sẽ chẳng một ai đối xử với tôi theo cách ấy.

***

"Anh này, em sẽ đi học thêm tiếng Pháp".

...

"Anh có nghe em nói không thế, em sẽ đi học tiếng Pháp"!

"Ừ, anh nghe rồi!"

"Nghe rồi thì anh phải nói gì đi chứ?"

Anh lùa ngón tay vào mái tóc lởm chởm màu hung đỏ của tôi, mỉm cười nói "Sẽ mệt lắm đấy!"

Rồi cứ thế, ba buổi một tuần anh miết mải trên những con đường ngoằn ngoèo nối nhà anh với nhà tôi với lớp học tiếng Pháp. Anh là quần áo, anh hì hụi nấu bữa cơm chiều, anh rửa bát và giặt giũ... Anh có thể làm bất cứ điều gì để tôi có được bốn tiếng mỗi ngày mà ngủ. Tôi và những ước mơ ngông cuồng của tôi, anh chưa bao giờ hỏi vì sao, vì sao tôi phải vắt kiệt sức mình cho mấy đồng lương chạy bàn còm cõi, những tiết học trầy trật, những trang viết suốt đêm dài. Anh là ly nước mát sau một cơn say, là chiếc khăn tay khi tôi bất chợt cay sống mũi, là tất cả những gì tôi cần không đòi hỏi nhận lại, không mảy may cần lòng biết ơn. Tôi cứ thích ỉ vào anh mãi thế, để mãi sống như một đứa trẻ tham lam và khờ khạo.

Ảnh minh họa: Raysoda

"Anh này, rồi em sẽ thế nào nếu không có anh?"

"Em sẽ chỉ còn ba tiếng, mà có lẽ là hai tiếng mỗi ngày để ngủ, với thói quen sinh hoạt bừa bãi và tham công tiếc việc của mình".

"Ôi này, anh vừa nói một câu rất dài nhé, dài nhất thế kỷ đấy" - Tôi cười ngặt nghẽo, khoái trá với tập hợp từ anh vừa tung ra mà tôi cho là nhiều lắm - "Thế còn anh thì sao, rồi anh sẽ thế nào nếu không có em?"

Anh đưa mắt nhìn ra khoảng không mênh mông, gió xô tóc che kín vầng trán thanh tú và đôi mắt nâu tôi rất hiếm khi đọc được trong đó niềm vui hay nỗi buồn: "Anh à, sẽ buồn lắm đấy!"

Tôi vòng tay ôm choàng lấy anh, bằng hết sức bình sinh ôm lấy anh thật chặt, sợ câu nói đùa độc địa có thể cướp anh khỏi tôi ngay bây giờ, ngay nơi này. Khi anh nói, có điều gì nhoi nhói nơi góc ngực trái của tôi.

***

Tôi đứng lặng nhìn bóng anh đơn độc giữa hàng dài những hành khách làm thủ tục check-in. Tôi chưa bao giờ nói với anh là anh nhìn từ đằng sau rất cao lớn, bờ vai rộng và dáng đi hiên ngang. Tôi chưa bao giờ nói với anh là anh cười rất đẹp, dù rất hiếm khi anh cười. Tôi chưa bao giờ nói với anh là giọng anh rất trầm ấm, và tôi bị kích động kỳ lạ mỗi khi anh buông tiếng "lắm đấy" ở cao độ lửng lơ. Tôi chưa bao giờ nói với anh những điều tận thẳm sâu tôi nung nấu. Anh biết không, em nằng nặc đòi cắt tóc ngắn vì tất cả những người con gái trước đó của anh tóc đều đen và dài. Anh biết không, em học tiếng Pháp vì em vô tình thấy mấy dòng nguệch ngoạc bằng tiếng Pháp anh ghi trong một mẩu giấy giấu dưới ngăn kéo bàn. Anh biết không, em đã khóc mãi thôi khi nghĩ đến những lời anh nói "Anh sẽ buồn lắm đấy!"

Bây giờ thì em đã dịch được hết những dòng nguệch ngoạc của anh: "Bé ngoan, đừng buồn nhé nếu phải xa anh". Làm sao em không buồn được chứ khi chẳng còn ai lẳng lặng nhìn em mỉm cười, chẳng còn ai là quần áo, nấu cơm, rửa bát và giặt giũ, chẳng còn ai lùa tay vào mái tóc ngắn ngủn rối bời của em và đặt lên những nụ hôn thật nhẹ.

--------------------------------------------------------------

êu thật lòng sẽ không nuối tiếc và hối hận

Cập nhật lúc 10:16, Thứ Ba, 09/11/2010 (GMT+7)

,

Blog Việt

Tôi không phải là người si tình, cũng không phải là kiểu người bị dằn vặt quá lâu về một tình yêu nào đó. Nhưng đã ba năm kể từ ngày chia tay tình đầu tôi đã chưa yêu lại...

Tôi không nghĩ mình yếu đuối, tôi không còn nhớ, không còn khóc và hơn hẳn là không muốn dằn vặt về những gì tôi nghĩ là nó không thuộc về mình. Tôi không muốn nói nhiều về nó hay là làm quá đi cái sự nghiêm trọng hoặc thổi phồng lên quá mức nỗi đau của mình. Nói vậy vì theo tôi quan sát thấy người ta thường than vãn quá mức của nó.

Có thể một lúc nào đó trong khi yêu bạn đã nghĩ người đó là bến bờ của bạn, là duy nhất, là sau cùng, là mãi mãi... nhưng để rồi một ngày bạn đau khổ nhận rằng người đó không phải là của bạn, không thuộc về bạn. Và sau cùng bạn nhận ra rằng bạn đã ngộ nhận tất cả. Nhưng bạn đừng buồn mà hãy nghĩ đơn giản như thế này: "Trong cuộc đời ngắn ngủi của chúng ta sẽ có nhiều cái lầm tưởng, lầm tưởng là đã tìm ra một nửa của mình, đó là của mình nhưng thực ra là của người khác, lúc đầu vô tình thuộc về mình nhưng cuối cùng cũng sẽ trở về đúng vị trí của nó." Hay nếu bạn xem như cuộc đời của chúng ta là những đường thẳng thì sẽ có bốn dạng tồn tại của hai đường thẳng: song song nhau, chéo nhau, cắt nhau và đặc biệt nhất là trùng nhau. Cắt nhau luôn làm bạn day dứt nhất, gặp người ấy một lần và chỉ có thể một lần, và đó là nguyên nhân tiếc nuối. Chẳng phải những gì ta không bao giờ có được ta sẽ luôn mơ ước hay sao? Thế nên bạn không nên day dứt mãi để nó đeo bám một cách vô hình theo bạn. Si tình là tốt hay không nếu bạn cứ giữ mãi quá khứ trong lòng rồi nhớ, rồi so sánh rồi sẽ làm người đến sau tổn thương. Tại sao bạn không nâng niu những gì thực sự thuộc về mình mà cứ xa tay với những cái mơ hồ không có thật. Vậy nên những gì không thuộc về mình hãy học cách chấp nhận nó, chấp nhận trong vui vẻ và rồi niềm tin sẽ trở lại, mọi thứ sẽ tốt đẹp trở lại. Bạn muốn sống một cuộc đời vui vẻ hay là cứ cả đời u uất. Mọi thứ tốt đẹp đang chờ bạn ở phía trước.

Ảnh minh họa: Nuttall photograpy

Sau lời nói chia tay chẳng vì lý do gì cả của một người con trai đã làm tôi thực sự đau khổ. Quá sĩ diện hay quá cứng rắn không khi một vài ngày sau người đó nói xin lỗi và muốn quay lại nhưng tôi từ chối? Rốt cuộc ai đã làm ai tổn thương lúc đó tôi cũng không nhận thức được. Tôi không nghĩ tôi sẽ làm ai đó tổn thương dù rằng tôi vẫn biết có người sẽ tổn thương vì tôi nhưng đời là vậy có những cái ta muốn tránh cũng không tránh nổi. Người đó khác tôi, quá khác nhau! Tôi không thể gieo niềm tin và hi vọng vào một người quá khác biệt và không đi chung đường với tôi. Tất cả chỉ là ngụy biện khi không thuộc về nhau. Bạn đừng kỳ vọng, cũng đừng áp đặt cho tình yêu những thứ không thuộc về nó và không phải của nó. Nếu chỉ vì người ta quan tâm và lo lắng cho bạn mà bạn yêu thì bạn đã có thể yêu hàng tỷ người. Rồi một lúc nào đó người ta sẽ tìm được hạnh phúc thực sự của riêng họ...

Có phải nếu yêu thật lòng khi ra đi người ta sẽ không tiếc và hối hận?!

------------------------------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kenkaya