Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên đi học trở lại, dường như việc cậu biến mất trong vài ngày không khiến ai ngạc nhiên, bạn bè vẫn cư xử với cậu hệt như trước. Nhưng Vương Nguyên bắt đầu chậm rãi thay đổi, cậu kéo giãn khoảng cách giữa mình và mọi người, lúc gần lúc xa. Vừa đủ xa để đảm bảo an toàn cho những người xung quanh cậu, vừa đủ gần để cậu có thể cảm nhận được bầu không khí con người.

Vương Tuấn Khải lúc này đang đứng ngoài cửa sổ phòng học, yên lặng dõi theo bóng lưng thẳng tắp của Vương Nguyên. Hắn chưa từng tới trường, nhưng cũng chẳng cảm thấy nơi này có gì thú vị. Có điều hắn lại tò mò về cuộc sống của Vương Nguyên, vì thế hắn theo cậu tới đây.

Sau buổi đêm từ quán bar trở về, Vương Tuấn Khải cảm thấy ký ức của mình giống như một cái rương được khóa kỹ, mà Vương Nguyên chính là chìa khóa. Chạm vào môi cậu, ổ khóa dường như lỏng ra, có thể nhìn thấy một chút đốm sáng lập lòe phía bên trong, nhưng không thể nào nhìn rõ hơn được.

Vương Tuấn Khải đã lật đi lật lại hàng nghìn lần những hình ảnh vụt qua trong đầu đêm hôm đó. Trong lòng hắn, đi kèm với những hình ảnh đó dường như có một loại tình cảm gần gũi không thể gọi tên. Thứ tình cảm mà hắn đã chôn sâu thật kỹ, sâu đến mức chính hắn cũng không còn nhớ nó là cái gì.

Hắn tò mò với bí mật của chính mình, vì thế tò mò về cuộc sống của Vương Nguyên. Hắn cảm thấy tình cảm mình đã từng trải qua trong quá khứ đang từ từ quay lại trên người Vương Nguyên. Nói cách khác, hắn cảm thấy ký ức giấu trong rương của mình có liên quan đến người trước mắt.

Cả một ngày, hắn theo Vương Nguyên đến trường, nhìn cậu chăm chỉ học bài, đùa giỡn với bạn bè, bữa trưa còn làm như những người bình thường, ăn một chút. Nhìn cậu ngồi trên sân thượng ngập nắng, ăn trưa với bạn bè, trong lòng Vương Tuấn Khải đột nhiên cảm thấy không vui.

Hắn không thích con người, dù họ tốt hay xấu hắn cũng chưa bao giờ có ý định làm bạn với con người. Hắn không thích Vương Nguyên gần gũi với mẹ mình, đương nhiên càng không thích cậu giả bộ làm con người, chơi với những người kia.

Sự không vui này làm Vương Tuấn Khải thay đổi ý định, hắn rời khỏi trường, về nhà lật lại cuốn sổ tay cũ rích mà hắn tìm thấy trong căn phòng dưới tầng một. Giờ việc duy nhất khiến hắn muốn tìm hiểu là ký ức trước kia của mình, mà Vương Nguyên và cuốn sổ tay này hắn đều cảm thấy có liên quan mật thiết.

"Ma cà rồng có tốc độ và sức mạnh thật khủng khiếp. Trước đây nhìn thấy chúng thì chỉ cảm thấy ghê sợ, khi anh ấy biến thành ma cà rồng rồi, tôi mới hiểu tại sao nhiều người lại đánh đổi linh hồn của mình để biến thành ma cà rồng đến vậy.

Anh ấy hỏi tôi có muốn thử không, thử cái cảm giác chạy nhanh như ma cà rồng, đương nhiên tôi muốn. Tôi luôn muốn biết nhiều hơn về những gì anh ấy đã và đang phải trải qua. Suy cho cùng vì bảo vệ tôi, anh ấy đã hy sinh rất nhiều.

Thế nhưng thể lực của con người không cho phép đạt được tốc độ như ma cà rồng, ở trên lưng anh ấy chạy được một lúc tôi đã cảm thấy lồng ngực bị nén chặt, rất khó thở. Anh ấy đành để tôi xuống, chạm chân xuống đất là tôi nôn thốc, nôn tháo.

Sức mạnh của ma cà rồng, con người cũng không thể nào tưởng tượng được. Anh ấy mạnh hơn những gì tôi nghĩ rất nhiều. Có lần chúng tôi đang chơi trong rừng thì gặp đá lở, anh ấy chẳng nói chẳng rằng đã làm mấy tảng đá lăn về phía tôi nát ra như cám.

Mọi giác quan của ma cà rồng cũng trở nên vô cùng nhạy bén, anh ấy thường nói cho tôi biết xung quanh tôi có bao nhiêu bụi, rồi còn chỉ ở phía xa xa trên không kia nơi mà tôi chẳng nhìn thấy gì có một con đại bàng thường bay theo chúng tôi. Anh ấy bảo tôi nhắm mắt lại, tập trung tinh thần còn có thể nghe thấy tiếng hoa bồ công anh đang bay trong gió. Tôi làm thử, nhưng đành chịu, lúc mở mắt ra thì đã thấy anh ấy chìa tay trước mặt mình, trong tay là mấy nhánh bồ công anh nho nhỏ.

Thời gian chúng tôi ở cạnh nhau không nhiều, vì ban ngày anh ấy không thể ra ngoài được, chỉ có thể ra ngoài khi mặt trời đã lặn. Tôi luôn cảm thấy anh ấy rất cô đơn, nhưng chẳng còn cách nào khác, dân làng không cho tôi đến gặp anh ấy. Tôi chỉ có thể lén lút gặp anh ấy vào ban đêm.

Tôi ngủ rất ít, nhưng ngồi cạnh anh ấy không bao lâu thì luôn cảm thấy buồn ngủ. Có những lúc thiếp đi, tôi còn cảm nhận được bàn tay anh ấy xoa nhẹ trên tóc mình. Lúc tỉnh dậy có khi tôi vẫn thấy anh ấy giữ nguyên một tư thế, giống như đã nhìn tôi cả đêm; lại có khi chẳng thấy anh ấy đâu nữa vì mặt trời đã lên.

Có lần tôi hỏi anh ấy có ghét con người không, anh ấy im lặng không trả lời, chỉ dùng ngón tay vẽ linh tinh trong lòng bàn tay tôi. Nhưng tôi biết anh ấy không thích con người, từ khi rời khỏi làng, anh ấy chẳng hề hỏi tôi tin tức của bất cứ ai, nghe tôi kể những chuyện ở làng anh ấy cũng tỏ ra không hứng thú. Tôi cảm thấy xót xa, thế giới của chúng tôi khác nhau quá nhiều, mà cũng bởi vì tôi anh ấy mới trở nên như vậy. Nếu có thể làm gì bù đắp được sự trống trải trong lòng anh ấy, tôi nhất định sẽ làm."

Mặc dù đã đọc đến thuộc lòng cuốn sổ tay này, nhưng mỗi lần đọc lại Vương Tuấn Khải vẫn cảm thấy trong lòng ngổn ngang. Hắn không rõ bản thân mình vui hay buồn, chỉ cảm thấy một loại cảm giác quen thuộc lúc gần lúc xa, nhưng lại không nắm bắt được.

Hầu hết nội dung của cuốn sổ tay đều ghi lại đặc điểm của ma cà rồng, cùng với tâm sự suy nghĩ của người viết, mà ở đây hẳn là một con người. Vương Tuấn Khải không thích con người, nhưng hắn lại cảm thấy ghen tỵ với tên ma cà rồng được nhắc đến trong cuốn sổ tay, khi được một con người trân trọng như vậy.

Suy cho cùng, hắn ghét con người bởi vì họ luôn xua đuổi hắn, ghê sợ hắn. Nhưng sâu trong tiềm thức hắn vẫn luôn muốn được con người trân trọng, bởi rất lâu trước kia hắn cũng từng là con người. Dù nói ra hay không, thì cảm giác cô đơn giữa một đời năm dài tháng rộng của hắn luôn luôn tồn tại. Chẳng qua hắn đã quen.

Vương Nguyên đi học về, tâm trạng của cậu khá tốt, mặc dù phải giữ khoảng cách với bạn bè, nhưng được hít thở dưới bầu không khí quen thuộc cậu vẫn rất vui. Cậu theo thói quen, tìm quần áo bước vào phòng tắm. Đến lúc nước chảy trên người không rõ ấm lạnh, Vương Nguyên mới chợt nhớ ra điều này vốn không cần thiết.

Tâm trạng của cậu đột nhiên chùng xuống, chảy đi nhỏ giọt giống như lớp sáp cậu bôi lên người khi trước, lúc này đang được nước xối đi. Lớp sáp dính trên người, chảy xuống nền gạch lại hiện ra một màu đỏ thẫm. Mùi đất ẩm ngai ngái cũng theo đó quay trở lại làm phiền Vương Nguyên, cậu nhíu mày, cố gắng tắm thật nhanh.

Vương Tuấn Khải từ lúc Vương Nguyên trở về, đã vô thức buông cuốn sổ tay xuống, đi xuống lầu một tìm cậu. Nhìn đuôi mắt của cậu từ cong cong như vầng trăng non, sau đó lại rũ xuống thẳng tắp như chưa có chuyện gì xảy ra, trong lòng Vương Tuấn Khải cũng cảm thấy không vui. Hắn chợt nhận ra, hắn thích nhìn thấy Vương Nguyên cười, giống như lần đầu tiên hắn nhìn thấy cậu trong quán bar, nụ cười rạng rỡ như một thiên sứ. Đã bao lâu rồi, kể từ lần đó, Vương Nguyên không còn cười nữa?

Lúc tắm xong, Vương Nguyên khóa vòi nước lại, cầm lấy khăn lông choàng lên người, đúng lúc đó cậu chợt cảm thấy rùng mình, hình như có người đang đứng đằng sau cậu. Cả người cậu cứng đờ, không dám quay đầu lại. Vương Tuấn Khải chẳng nói chẳng rằng, đưa tay vuốt lên cần cổ trắng ngần, mảnh khảnh của Vương Nguyên.

Trên cổ Vương Nguyên có một nốt ruồi nhỏ, nếu Vương Tuấn Khải nhớ không nhầm, trên cổ hắn cũng có, nhưng ở bên đối diện. Mân mê nốt ruồi đó một lúc lâu, Vương Tuấn Khải mới chầm chậm mở miệng:

_Tại sao ngươi không cười nữa?

Vương Nguyên im lặng không biết trả lời thế nào, cậu chẳng hề cảm thấy vui vẻ khi biến thành ma cà rồng, lại càng không vui vẻ khi ở bên cạnh hắn. Nhưng cậu có thể nói ra không. Vương Tuấn Khải vừa đày đọa cậu, vừa đưa tay ra cứu vớt cậu. Nếu không có hắn cậu sẽ không biến thành ma cà rồng, nhưng nếu hắn không giúp, cậu đã biến thành thứ quỷ dữ chuyên hút máu người mất rồi.

Cảm giác của Vương Nguyên dành cho Vương Tuấn Khải vô cùng phức tạp, vừa sợ vừa hận, nhưng lại lẫn trong đó một chút biết ơn. Vì vậy cậu vẫn ở cạnh hắn, nghe lời hắn, cố gắng cân bằng những cảm xúc hỗn tạp trong lòng, nhưng đương nhiên cậu chẳng thể nào vui vẻ.

Vương Tuấn Khải thấy Vương Nguyên không nói gì thì cúi đầu xuống mấp máy môi giống như thở dài. Hắn ra khỏi phòng tắm, đợi Vương Nguyên mặc quần áo xong, sau đó kéo cậu lên mái nhà.

Cầu vote các cậu ạ =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro